Bánh Quy Nhỏ Nhân Đường

chương 30: chính văn kết thúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đường Hân hành sự rất dứt khoát, sau tháng , anh đã tổ chức một cuộc gặp cho ba mẹ.

Ban đầu đồng ý gặp nhau lúc giờ tối, nhưng Đường Hân lại muốn Thư Đồng đến sớm hơn một tiếng, không biết anh làm trò gì.

Thư Đồng tỉ mỉ ăn mặc và được tài xế của Đường Hân đưa đến nhà hàng cao cấp.

Hai ngày không gặp Đường Hân, anh đang đứng đợi cô ở lối vào, khóe môi mỉm cười, ôm lấy eo cô: "Đi gặp bọn họ thôi."

Ngay khi Thư Đồng bước vào phòng bao, bên trong có một đôi tuấn nam mỹ nữ đang ngồi, người đàn ông mặc âu phục, khuôn mặt nghiêm khắc, rất có uy nghi của doanh nhân. Người phụ nữ uốn tóc xoăn, bàn tay đang cầm di động lướt nhiều lần, khóe miệng nhếch lên vui vẻ.

Đường Hân có vài nét giống bọn họ.

Đường Hân cười gọi to: "Ba, mẹ."

Thư Đồng sững sờ, đây là ba mẹ của Đường Hân sao? Trông họ còn quá trẻ, lúc nãy cô còn nghĩ rằng đây là anh chị của Đường Hân.

Mẹ Đường vén tóc lên, hơi híp mắt: "Hân Hân, vị này là?"

Xem ra vị đó không lớn hơn Thư Đồng lắm, giọng nói lại có sức quyến rũ của một người trưởng thành, nghe qua cùng lắm chỉ ba mươi mấy tuổi.

Nghĩ đến cũng không có gì ngạc nhiên, đàn ông đến tuổi cũng chưa thấy thể hiện tuổi tác, chỉ có phụ nữ phải chi tiêu nhiều tiền để giữ lại tuổi trẻ.

"Mẹ, cô ấy là bạn gái của con." Đường Hân nắm tay Thư Đồng, "Con muốn kết hôn với cô ấy, khoảng giờ, ba mẹ cô ấy sẽ đến."

Ba Đường gõ ngón tay lên bàn, đầy răn đe: "Con mới bao lớn mà đòi kết hôn, ba mẹ có đồng ý không?"

"Đồng Đồng mang thai rồi." Khí thế của Đường Hân không hề thua kém, "Bác sĩ không khuyến khích phá thai, mà con cũng muốn cô ấy sinh ra."

Vẻ mặt ba Đường kìm hãm, phức tạp nhìn về phía bụng của Thư Đồng, thầm nghĩ con trai chưa thành niên đã làm cho con gái nhà người ta lớn bụng.

Thư Đồng xấu hổ vô cùng, cô mang thai lúc nào?

Kẻ dối trá này hẳn không phải muốn dùng đứa bé để bức hôn chứ?

"Con đã mang thai mấy tháng rồi?" Mẹ Đường hỏi Thư Đồng, cúi đầu nhìn xuống cái bụng phẳng lì, đôi mắt lộ ra vẻ dịu dàng.

Mặt của Đường Hân không đỏ tim không đập nhanh: "Ba tuần rồi."

Thư Đồng khẽ véo tay anh, tức giận chỉ muốn đánh anh.

Đường Hân đưa thẻ xanh cho ba anh: "Ba, con đã đủ khả năng để kết hôn."

Ba Đường cầm thẻ xanh, tức giận cười: "Một đứa trẻ giả vờ thành người lớn ép buộc kết hôn sao, ba sẽ không ủng hộ con, thậm chí còn không tổ chức đám cưới cho con.”

Đường Hân bình tĩnh nói: "Con không cần sự hỗ trợ của ba, bản thân con sẽ tự mình xử lý mọi việc, kết hôn là chuyện riêng của con."

Mẹ Đường cười hì hì một tiếng, nhẹ nhàng đẩy ba Đường, cười khanh khách: "Làm sao con trai lại có phẩm chất giống anh thế?"

Khóe miệng của ba Đường giật giật, ném trả thẻ xanh cho Đường Hân, sau đó không hé răng nữa.bg-ssp-{height:px}

Vào lúc giờ, ba mẹ Thư xuất hiện, bước vào phòng riêng trông thấy người nhà họ Đường và con gái mình ngồi cạnh nhau, có phần hơi chật chội.

Thư Đồng vội vàng đứng dậy, giới thiệu ba mẹ.

Ban đầu mẹ Thư vốn bán tin bán nghi về số tuổi của Đường Hân, nhưng thấy bố mẹ anh cũng đến gặp, bà thật sự cho rằng Đường Hân đã trưởng thành, nào ngờ đối phương cũng bị lừa.

Ba Thư tính tình sảng khoái, một khi đã nói thì không thể dừng lại. Vốn ban đầu ba Đường đang hờn dỗi, sau đó bị ông cuốn hút nên cũng vui vẻ trò chuyện.

Hai gia đình trò chuyện với nhau rất vui vẻ, mãi đến khi kết thúc, không ai đề cập đến chuyện đính hôn.

Mẹ Đường đến trước mặt Thư Đồng, dịu dàng nói: "Con đã đi khám bác sĩ chưa? Ba tháng đầu rất quan trọng, con nên vận động vừa phải và tăng cường dinh dưỡng.”

Như vậy có thể xem như đã chấp nhận cô, mặc dù Thư Đồng không mang thai, vẫn mỉm cười gật đầu: "Dạ."

Sau khi Đường Hân sắp xếp tài xế đưa ba mẹ hai bên lên xe xong một mình giữ lại Thư Đồng.

"Mẹ anh rất thích trẻ con.” Đường Hân cởi áo khoác ôm lấy Thư Đồng vào trong lòng "Vốn dĩ anh có một em gái hoặc em trai, sau khi mẹ anh mang thai tháng đầu, bà không cẩn thận ngã cầu thang nên sẩy thai, nhiều năm rồi không thấy động tĩnh gì nữa.”

Thư Đồng buồn cười: "Trách không được vì sao anh lại dùng đứa bé để bức hôn, thật là hư hỏng. Nhưng mà em không mang thai, làm sao để lấp liếm?”

Đường Hân vuốt ve bụng phẳng của cô, đôi môi phun ra hơi nóng gãi nhẹ vành tai cô: "Chúng ta sẽ cố gắng để có thai."

Thư Đồng khẽ xùy, tiện đà hỏi: "Đường Hân, anh thích em ở điểm nào, vì sao phải cưới em?”

Nghi vấn này đã khiến cô bối rối khá lâu, mãi cô vẫn không hiểu nổi, tại sao một nam sinh tuổi lại kiên trì với cô như thế?

"Điểm nào anh cũng thích." Đường Hân ôm lấy eo của cô, hưởng thụ thân mật, "Thật tuyệt khi cưới được em, không phải lo mất em."

Cho đến nay cô vẫn cứ lo sợ mất đi Đường Hân, sợ sau khi anh thành niên sẽ thay lòng đổi dạ, hóa ra anh cũng có suy nghĩ như vậy.

Trong lòng Thư Đồng ngọt ngào như có mật ong, rúc vào trong lòng anh: "Khi nào anh bắt đầu thích em?"

"Từ rất lâu rồi." Anh dựa sát vào vành tai của cô, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi như cơn gió bắc thổi vào mang theo ý vị xa xưa.

Thư Đồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: "Anh đã biết em từ trước rồi sao?”

Hàng lông mi đen dày của Đường Hân khẽ chớp dường như đang nhớ lại chuyện cũ, trong con ngươi màu hổ phách phản chiếu cô, cong lên khóe môi: "Anh đã biết em từ rất lâu, nhưng em không nhớ anh."

Thư Đồng chớp mắt bối rối: "Chuyện xảy ra khi nào?"

"Từ từ sẽ kể cho em nghe." Những ngón tay trắng nõn của Đường Hân vuốt nhẹ trên đầu mũi tròn của cô, cúi đầu mỉm cười dắt cô đi qua con đường thiếu ánh sáng.

"Dù sao con đường của chúng ta vẫn còn rất dài."

===HOÀN CHÍNH VĂN===

Truyện Chữ Hay