Editor: Chang
Beta – er: Mùn
Ngày nghỉ cuối cùng của Tết Nguyên Đán, Tô Thanh phát sóng trực tiếp như thường lệ, chẳng qua lúc này Đào Nhạc không cần chạy ra ngoài ngồi xổm để coi nữa. Lúc này cô đang ngồi trên thảm mềm cạnh bên Tô Thanh, dựa vào trên người hắn nghe hát.
Tô Thanh nghiêng người ôm lấy bả vai cô, từ đỉnh đầu ấn xuống một nụ hôn.
Hôm nay Tô Thanh cực kì dễ tính, fans yêu cầu gì cũng chấp thuận, tất cả mọi người đều đang hỏi hắn, có phải có chuyện gì vui không. Hắn cười không trả lời, hát một đoạn chủ đề hành trình của thanh xuân “Thế giới đều rơi vào bể tình”.
Lúc hát, trong đầu hắn như nhớ lại chuyện xưa, nhớ tới cảnh lúc mới gặp Đào Nhạc.
Hôm đó, ngay khi anh bước ra khỏi phòng thu âm, một đồng nghiệp đã mở cho hắn nghe một đoạn ghi âm và nói với anh rằng ai đó đã chỉnh sửa âm thanh của anh.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe bản ghi âm của mình, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn mở Weibo của Đào Nhạc.
Hắn thấy được ảnh chụp của cô, khuôn mặt bình thường, có thể xem là đáng yêu.
Hắn phát hiện có vẻ dạo này cuộc sống của cô không tốt lắm. Cô đang hình dung chính mình là kẻ bại trận, việc học, tình yêu đều thất bại, mỗi ngày đều phải dựa vào Tiểu vương gia Vân Hấp sống qua ngày. Hắn muốn nói cái gì đó để cổ vũ cô, suy nghĩ thật lâu cảm thấy như thế cũng không tốt lắm, đành phải từ bỏ.
Sau lại bởi vì bản thảo gửi đi ngày đó, hắn lại lần nữa chú ý tới cô bé này. Đào Nhạc miêu tả cảm giác của mình đối với Tô Thanh, hắn không nghĩ tới hắn nói mấy câu mà có thể ảnh hưởng lớn đến một người như vậy.
Ngày đầu tiên ở khóa học tiếng Nhật, hắn lập tức nhận ra cô. Cô khá khác so với tưởng tượng của hắn. Ngoài đời Đào Nhạc không giống người có thể có bộ dáng u sầu, ai oán trên Weibo kia.
Cô nghịch ngợm đáng yêu. Tan học lớp tiếng Nhật, hắn thấy cô sôi nổi đầy sức sống. Dọc theo đường đi đá một viên đá nhỏ rồi trở về trường học, còn giúp một con mèo gầy yếu lưu lạc tranh đồ ăn, học tiếng chó kêu dọa đi những con mèo khác. Cô cũng rất yếu ớt, lúc đối mặt với bạn trai cũ đang đi cùng cô gái khác, sẽ không cam lòng, sẽ mất mát, sẽ lặng lẽ theo dõi bọn họ đến tiệm trà sữa.
Hết thảy mọi thứ của cô hắn đều đặt trong mắt, ghi tạc trong lòng, nhưng hắn không xác định, hắn không biết cô thích rốt cuộc là thanh âm của mình, hay là của người tên Tô Thanh.
Cho nên ngay từ đầu, hắn chỉ cho cô số di động làm việc, không nói cho cô hắn chính là Tô Thanh.
Ngày ấy say rượu, nghe được lời nói thiệt tình lời của cô, tảng đá trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Nhưng Tô Thanh cũng không nghĩ tới rằng, kỳ thật ngày đó Đào Nhạc không có uống say, cô chẳng qua mượn rượu tỏ tình, nếu ngày hôm sau Tô Thanh không có phản ứng gì, cô sẽ hết hy vọng, chỉ cho là rượu say nói bậy.
Liên tiếp hát mấy bài, đều là mấy bài tình yêu cuồng nhiệt, fans tựa hồ cũng phát hiện manh mối, ở bình luận nói bóng hỏi gió.
Tô Thanh nghĩ nên trả lời như thế nào, quay đầu phát hiện Đào Nhạc dựa vào mình ngủ rồi, hắn thở dài một hơi, thấp giọng nói “Em ngủ rồi, hôm nay phát sóng trực tiếp tới đây thôi.”
Bình luận nổ tung, tất cả mọi người đang cực kì muốn hỏi có phải hắn yêu đương gì rồi không, mà Tô Thanh cũng lặng lẽ tắt máy …