Editor: Zack
Beta-er: Ngọc + Linh
Cuối tuần cô ở ký túc xá, nhàn rỗi chẳng có việc gì làm. Khi sửa lại mấy tập tin trên máy tính xách tay của mình, cô tìm được rất nhiều file âm thanh của Tô Thanh được lưu trong đó. Đôi mắt cô đảo quanh, mỉm cười rồi mở goldwave ra, vào app cắt ghép mất một lúc, lát sau đã làm xong một cái video âm thanh.
Cô nhìn sản phẩm, trong lòng đắc ý dào dạt nghe đi nghe lại vài lần, vừa lòng nằm dưới đất đăng lên Weibo chia sẻ cùng chị em.
Đào Nhạc chỉ làm một đoạn video chỉ có tiếng không có ảnh vậy mà lượt share đã vượt qua con số một trăm.
“Má ơi, xích gà xích gà!”
“Nhận phúc lợi cho người trưởng thành!”
“Biên tập cắt nối thật thần kỳ, quá lợi hại.”
“Đại tỷ tỷ, xin cách làm MP này ạ.”
…
Đào Nhạc vui vẻ quá mức đến quên cả bật đèn. Bạn cùng phòng vừa từ phòng thí nghiệm trở về ký túc xá, bị cô dọa sợ, phòng tối đen như mực, cô cuộn tròn ở bàn học, máy tính tỏa ra ánh sáng mờ mờ. Cô đeo tai nghe, khuôn mặt ửng đỏ, cứ thỉnh thoảng lại che miệng cười trộm.
“Đào Nhạc, cậu đang làm gì thế? Không bật đèn?”
Bóng đèn dây tóc trên đỉnh đầu bỗng nhiên bị bật sáng khiến Đào Nhạc giật mình, cô tháo tai nghe xuống, phát hiện bạn cùng phòng không biết từ khi nào đã đứng ở giường đệm bên, chăm chú nhìn vào máy tính của cô. Cô nhanh tay đóng laptop lại, xua tay nói: “Không có gì, không có gì, chúng ta đi ăn cơm đi? Tớ mời.”
“Ai, cậu hôm nay tâm tình không tệ đúng không. Có chuyện gì sao?”
“Khụ khụ, không có gì cả.” Cô nhảy xuống giường, nhanh chóng khoác áo, đẩy bạn cùng phòng đi ra khỏi phòng ngủ.
Trong nhà ăn, hai người ngồi bàn bạc về hạng mục, di động trong túi Đào Nhạc phát ra âm báo không ngừng. Cô bất đắc dĩ lôi điện thoại ra, khu bình luận ở Weibo bùng nổ, cô vừa ấn vào đã giật mình, suýt nữa bay cả điện thoại vào bát canh.
Là Tô Thanh!! Tô Thanh thế mà lại bình luận bài viết của cô, hơn nữa còn gửi ghi âm của hắn ở phía dưới. Hắn nói một câu: “Cuối cùng cũng đến lượt tôi đúng không?”, còn có icon che mặt.
Cô che miệng. không thể nào tin được, người đăng dòng kia lại thật sự là hắn!! Đào Nhạc run rẩy trả lời hắn: “Cảm ơn đại ca đã cung cấp tư liệu sống”. Vừa gửi đi lại thấy không đúng lắm, thấy Tô Thanh trong vòng vài giây trả lời lại cô “Không, không, là do thái thái tài giỏi đấy.”
Nhìn bình luận của hắn, cô lại cảm thấy huyết mạch trong người như đang sôi trào, não lag luôn. Bạn cùng phòng ngồi ở đối diện, nhìn mặt Đào Nhạc đỏ bừng, nghĩ rằng cô bị ốm, dùng bàn tay lành lạnh sờ trán cô, Đào Nhạc nắm lấy tay bạn ấy, nói: “Anh ấy trả lời, là Tô Thanh á.”
“Đúng rồi.”
“Cậu vừa chia tay nên não bị lag à?”
“Cậu mới bị lag ý.”
Được hắn trả lời, Đào Nhạc càng chăm chỉ hơn, chỉ cần hơi rảnh rỗi là cầm điện thoại soạn bản thảo. Bạn học còn tưởng cô yêu người mới rồi, rất hay cầm điện thoại ngồi ngẩn ngơ, cô cũng không cãi lại.
Hôm nay, Tô Thanh lên Weibo thông báo sẽ đọc sách trên radio, rất chào đón bản thảo của mọi người.
Đào Nhạc suy nghĩ thật lâu, quyết định đem cảm xúc kích động của mình viết thành truyện.
Cô viết về một nữ sinh đem lòng thầm mến một giọng nam trên radio, nhưng cô gái ấy lại không biết bộ dáng hay bất kỳ thông tin gì của người con trai kia, cô đưa tất cả những tình cảm của mình đối với Tô Thanh vào câu chuyện này.
Đào Nhạc do dự luôn mãi, vẫn quyết định ký họ tên thật rồi gửi bản thảo qua bưu điện.
Tuy nhiên điều cô không ngờ tới nhất lại xảy ra vào ngày hôm sau, có người thêm wechat với cô, xem giới thiệu ghi là: Tô Thanh.
Hả? Cô có chút không thể tin tưởng, Tô Thanh sao lại có thể WeChat với mình? Đây chắc là ai đó nhàm chán nên đùa dai đúng không?
“Chúc mừng bài viết của bạn đã trúng tuyển, tôi sẽ chỉnh sửa, biên tập lại rồi đọc nhé.”
Đào Nhạc nhìn tin nhắn thì hơi hoảng hốt, bên kia màn hình thật sự là Tô Thanh sao? Cô chống cằm suy nghĩ xem nên trả lời như nào, soạn ra rồi lại xóa bỏ, lặp đi lặp lại, qua một lúc lâu vẫn chưa nhắn được.
Tô Thanh dường như đoán được suy nghĩ trong đầu cô, trong chốc lát hắn gửi một tin nhắn thoại qua. Giọng nam truyền cảm phát ra: “Xin chào, tôi là Tô Thanh.”
Thật sự là hắn?! Cô ôm điện thoại ở trên giường lăn mấy vòng, trái tim thiếu nữ liên tục đập thình thịch, thình thịch. Cô cười đến nỗi không thể khép miệng, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, cô giới thiệu tên với Tô Thanh.
Hai người cùng nhau thảo luận về việc biên tập bản thảo, thực ra ngoài chuyện công việc, cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lời nói đã đến bên mồm lại không thể nào gửi đi.
Hắn là vì công việc nên mới kết bạn với cô, là một fans, cô không nên hỏi chuyện riêng tư của idol, cô không muốn bị ghét.
Cho nên sau ngày hôm ấy, cô đánh dấu sao cho hộp thoại của hắn nhưng chưa lần nào nhắn tin quấy rầy, chỉ cần nhìn tên của hắn an tĩnh nằm ở hộp chat, cô đã rất vui vẻ rồi.
Cô tìm kiếm trong vòng bạn bè của hắn thì vẫn không thấy có ảnh chụp như cũ. Vòng bạn bè của hắn trong đây so với Weibo còn ít hơn, chỉ là phần giới thiệu đầy đủ hơn.
Sau khi thêm Wechat, Đào Nhạc như rơi vào một mối tình đơn phương mãi mãi không có kết quả. Cô sẽ thường mơ thấy hai người cùng nhau đi xem phim, dạo phố giống như bao cặp đôi bình thường khác. Tuy nhiên mỗi lần muốn nhìn rõ mặt hắn thì lại tỉnh giấc.
Đào Nhạc dùng lời tỏ tình edit thành một đoạn âm thanh, mỗi lần không vui lại phát một chút. Ở trong mơ có hắn làm bạn còn vui hơn ngoài đời.
Cô xem âm thanh trực tiếp của hắn, âm thanh trầm thấp ôn nhu của đàn ông như muốn mạng cô. Từ sau khi thích hắn, mỗi radio phát trực tiếp cô không hề bỏ qua một cái nào.
Cắm tai nghe, cô ghé đầu vào cửa sổ, ánh trăng nhu hòa chiếu xuống sàn gạch như một tấm mành sa mỏng. Lời tỏ tình kết hợp với giọng nói của hắn khiến đôi mắt cô hơi ướt.
Một mình ngồi đọc sách, dần dần quen với sự cô độc, một mình dọn dẹp, đi ăn, đuổi theo xe lửa.
Cho dù xung quanh đều là anh anh em em tình tứ hoặc bạn bè thân thiết, cô ngồi ôm hành lý ngồi yên lặng cũng chưa từng cảm thấy cô độc.
Chỉ mỗi hôm nay, khi Tô Thanh hát “phong になれ“, nước mắt cô lại rơi.
Cô vùi đầu vào cánh tay áo, khóc nức nở.
Đây là bài hát cô thích nghe nhất hồi cấp , mọi người trong nhà vì sự nghiệp học hành của cô đã thuê hẳn một căn phòng gần trường học. Trước tiết tự học buổi tối, cô cắm tai nghe khe khẽ hát theo điệu nhạc, đi về phía trường học. Lúc đó đã giờ gần vào giờ học, mọi người đều vội vàng nhưng bước chân cô lại nhẹ nhàng vô cùng.
Từ cho phòng thuê đi đến lớp, ca khúc phát đi phát lại ba lần, điệu nhạc khắc sâu trong lòng, mục tiêu của cô càng thêm rõ ràng.
Thành tích năm đó đủ để cô có thể vào trường đại học cô hằng mong ước.
Mới vừa vào năm nhất đại học, ý chí phấn đấu và không khí đại học khiến cô quên đi nỗi lòng tha hương. Năm năm trôi qua, bạn học xung quanh đều thay đổi, cô vẫn luôn ở một chỗ đọc sách chăm chỉ.
Hôm nay nghe lại bài này, ngoại trừ nhớ nhà, cô còn hoài niệm lại những ký ức thời cao trung. Khi đó cô có mục tiêu nhỏ của bản thân, dù việc học tập mệt mỏi cũng tham gia những hoạt động của xã đoàn, mỗi ngày đều trôi qua rất phong phú và thú vị.
Không giống bây giờ, hằng ngày đối mặt với cả núi số liệu, cô giống như một con rối bị cuộc sống điều khiển. Dù cho thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ suy nghĩ xem mình muốn làm gì nhưng lại rất mơ hồ.
Bởi vậy, Đào Nhạc xem rất nhiều phim truyền hình để làm bản thân quên đi, cô chọn việc mặc kệ những bạn học bận rộn xung quanh.
Bạn bè đã bắt đầu chọn công ty để thực tập, chuẩn bị ngâm mình cả ngày trong phòng thí nghiệm để hoàn thành báo cáo, thế mà cô lại phó mặc cho sự an bài của số phận.
Tô Thanh cũng ở lần phát sóng trực tiếp gần nhất nói hắn muốn học tiếng Nhật.
Đào Nhạc biết tin này giống như nghĩ đến một điều gì đó.
Sau khi về đến ký túc xá, cô lục lọi, tìm được một quyển sổ kế hoạch ghi chép mọi mục tiêu nho nhỏ.
Đây là những điều cô viết khi còn học cao trung, trên giấy ghi lại những điều cô cần làm khi vào đại học, đáng tiếc ngoại trừ làm nghiên cứu sinh thì cái gì cô cũng chưa làm được.
Thấy điều được đánh dấu quan trọng nhất là học tiếng Nhật, khóe miệng hơi cong cong, cô mở laptop ra tìm các trung tâm học tiếng Nhật gần đây.
Tìm lớp học rất nhanh chóng, quyết định thật dễ dàng nhưng bắt tay làm lại không đơn giản. Vì ngoại trừ thời gian đi học, cô rất chăm chỉ làm thực nghiệm.