Tiếng động cơ ầm ầm, kèm theo tiếng nước bắn tung tóe, họng súng đen bóng trên tàu cao tốc chĩa thẳng vào Hạ Diệp, người cầm súng đang nghiêng đầu nhìn cô, là Thẩm Thành.
Cô quay quấy đầu lại nhìn, người phía sau cũng vừa mới tới, hóa ra là người quen cũ, Hà Minh Thịnh.
Hà Minh Thịnh dừng lại bên cạnh Hạ Diệp, một tay túm lấy eo cô bế vào lòng, sau đó lái đến chiếc tàu cao tốc phía trước, rồi ném cô lên trên như ném một bọc rác.
Cơ thể rơi xuống va chạm với sàn tàu cứng ngắc, âm thanh chói tai của cú va đập trộn lẫn với tiếng rít vì đau đớn của cô.
Hạ Diệp bám chặt sàn tàu ẩm ướt, nấng cánh tay lên xoa xoa khủy tay đau đớn, thực sự là rất đau, khiến khóe mắt cô phải trào ra nước mắt.
Kiều Triết cau mày lắng nghe âm thanh truyền đến trong điện thoại, anh không quan tâm đến điều gì khác, nhanh chóng dùng tai nghe gọi cho Ngô Uyển Kiệt, báo số điện thoại cho anh ấy, để anh ấy định vị vị trí của cô.
Hạ Diệp dùng chút ánh sáng le lói để ý tới những người trên tàu cao tốc, có một người ở vị trí bánh lái phía trước và một lính canh phía dưới đuôi tàu, người đang ngồi trước mặt cô là Thẩm Thành, còn người đứng bên cạnh là Hà Minh Thịnh vừa mới đi tới.
Thẩm Thành nhìn cô bằng ánh mắt thích thú: “Hạ tiểu thư thú vị thật đó, mở cho cô một cánh cửa cô lại không thèm đi, là thứ gì lại quan trọng hơn cả mạng sống của cô vậy?” Anh ta vừa nói vừa nhìn về hướng căn biệt thự.
Chiếc thuyền cao tốc bắt đầu đánh lái về hướng Bắc, rẽ ra hai con sóng lớn bên thân tàu.
Hạ Diệp đứng dậy, không chút sợ hãi nhìn lại anh ta: “Vùng biển này không phải của anh, tôi thích ở lại bao lâu là việc của tôi.
”
Thẩm Thành hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên ném thứ gì đó đến trước mặt Hạ Diệp.
Một chiếc điều khiển từ xa lăn trên mặt đất, với màn hình nhỏ bằng đầu ngón tay nằm ở giữa, bên trên là những con số màu đỏ, thời gian còn lại là năm phút bốn mươi chín giây.
Xem ra đã bị anh ta phát hiện rồi, điều khiển từ xa có hai nút, một là trực tiếp nổ bom, hai là kích hoạt thiết bị định giờ, nút cảm ứng phát nổ trực tiếp đã bị cô chặn lại.
“Ý anh là gì?” Hạ Diệp căng da đầu hỏi, người cô dần dần nổi da gà, có lẽ là do gió biển.
Thẩm Thành vẫy tay với Hà Minh Thịnh, rồi chỉ vào chiếc điều khiển từ xa: “Thử cho cô ấy xem.
”
Hà Minh Thịnh đi tới trước mặt cô, khuỵu gối ngồi xổm xuống, cầm chiếc điều khiển từ xa nhét vào tay Hạ Diệp, sau đó nắm tay cô ấn vào chiếc nút màu đỏ bên trên, trong bàn tay anh ta là đầu ngón tay lạnh ngắt của Hạ Diệp.
Đằng xa không có tiếng nổ nào như trong dự đoán, mà chỉ là một mảng trời đêm đen kịt, sóng biển đều đặn nhấp nhô, dận dềnh qua lại.
“Cô nói xem, tôi nên nói với phía Đường Bác thế nào đây?” Thẩm Thành hỏi.
Người lái tàu phía trước đột nhiên la lên: “Phía trước bị bao vây rồi, làm sao bây giờ?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh, một vài chiếc tàu chiến thấp thoáng xuất hiện trong tầm mắt.
Ngay khi Thẩm Thành đang tìm cách giải quyết thì người phía sau lại báo cáo: “Có trực thăng ở hướng Đông Bắc, nó đang tiến về phía chúng ta.
”
Thẩm Thành ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía xa xa, trong lòng thầm nguyền rủa, anh ta không ngờ bọn họ lại nhanh đến vậy.
Xung quanh vang lên tiếng chuông báo động, ba người còn lại trên tàu cao tốc đều đổ dồn ánh mắt vào Thẩm Thành với vẻ kinh hoàng không thể che giấu, nếu bị bắt, dựa vào tiền án của bọn họ, không chết cũng chẳng thể giữ nổi mạng.
Hạ Diệp nghe thấy tiếng còi chói tai, thầm đoán, phía cảnh sát có lẽ đã thực sự định vị được vị trí của Thẩm thành, vì vậy lúc nào mới hú còi báo động, khiến đám người này trong ngoài hoảng loạn.
“Hiện tại cách biệt thự bao nhiêu km?”
“km.
” Người đàn ông trong buồng lái đáp.
Thẩm Thành nghĩ, nếu lúc này nhảy khỏi tàu, nhất định sẽ bị nổ chết, trong vòng mấy phút đồng hồ, chẳng ai có thể bơi kịp vào bờ, nhưng nếu không nhảy, bản thân anh ta sẽ rơi vào vòng vây, đồng thời cũng nhận lấy một con đường chết.
Hạ Diệp bình tĩnh ngẩng đầu quan sát tình hình xung quanh, tàu chiến phía xa không có ý định chạy tới, là bởi vì muốn tránh tầm ảnh hưởng của quả bom, bọn họ hoàn toàn hiểu điều đó, nên mới giữ khoảng cách an toàn, đồng thời chờ đợi, họ chỉ cần chờ đến khi Thẩm Thành tự ném mình vào lưới.
Nhìn thấy đèn cảnh sát xanh đỏ nhấp nháy, Hạ Diệp không biết bản thân mình đang là người cùng phe với những người trên con tàu nào.
Hà Minh Thịnh liếc nhìn chiếc điều khiển từ xa đang nằm trên mặt sàn, thời gian chẳng còn bao lâu, chỉ còn lại chưa đầy năm phút đồng hồ.
“Hai phút nữa nhảy khỏi tàu và dùng tốc độ nhanh nhất bơi khỏi đây theo hướng bờ biển phía Tây, như vậy mới có hy vọng thoát thân.
” Hà Minh Thịnh phân tích.
Hạ Diệp liếc nhìn anh ta một cái với ánh mắt đầy nghi hoặc, nhưng anh ta không hề nhìn cô.
Thẩm Thành gật đầu, tỏ ý tán đồng.
Nhân viên lái tàu bổ sung thêm: “Cảnh sát ở khoảng cách km bên ngoài.
”
Mười phút trước, vài chiếc tàu cao tốc cùng tốc độ chạy trốn theo các hướng khác nhau, Thẩm Uyển được Thẩm Thành bố trí chạy theo hướng ngược lại, bởi vì anh ta biết cho dù có bị bắt, cảnh sát cũng không làm khó cô ấy, nếu ở bên cạnh anh ta, sẽ càng nguy hiểm hơn.
Bởi vì vấn đề của quả bom, vốn dĩ Thẩm Thành đã nghi ngờ trong nhóm của anh ta có người phản bội, nhưng điều mà anh ta không ngờ là mình lại đụng phải người con gái này, quả đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Còn người phụ nữ này thì sao?” Người đàn ông ở đuôi tàu hỏi.
Thẩm Thành nghĩ, nếu có thể trốn thoát, anh ta sẽ đưa Hạ Diệp tới gặp Đường Bác, nhưng tình hình hiện tại không còn thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, thế nên anh ta đã giơ súng lên nhắm thẳng vào đầu cô.