Một cô gái còn sống sờ sờ đột nhiên bị giết chết, lặng lẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, dưới cái nhìn của hai trăm nghìn người mất trí và cô cũng là một trong số những người mất trí đó, cô nói.
Kiều Triết lặng lẽ nghe cô kể và không có ý định cắt ngang lời cô.
Màn hình đã trở lại bình thường, Hạ Diệp mở ra một tên miền có tên là “Tra tấn”, hình ảnh và video được sắp xếp từng hàng từng hàng một, tất cả đều đẫm máu và đầy rẫy những từ ngữ ghê tởm đập vào mắt như: Cưỡng hiếp, hành xác, thi thể.
Những giọt nước mắt lã chã, nhưng chẳng ai chú ý tới nó, Hạ Diệp tắt máy tính đi, lao vào phòng tắm, ôm bồn cầu nôn mửa suốt nửa tiếng đồng hồ, cô vừa khóc vừa cố gắng tống hết những thứ trong đầu mình ra ngoài, để toàn bộ trôi vào ống cống, rồi nhìn chúng biến mất theo dòng nước xoáy.
Kể từ đó, Hạ Diệp không còn bán cần sa, cũng không còn vào các trang web đen nữa, cô cảm thấy bản thân mình hoàn toàn bất lực, web đen là thiên đường của bọn tội phạm, nơi chúng muốn làm gì thì làm, lộ ra những bản chất tăm tối, vô lương tâm nhất của bản thân, cho đến hiện nay vẫn không ai có thể kiểm soát được.
Số tiền cô kiếm được trước đây đủ để sau này đóng học phí, vì vậy Hạ Diệp đã dồn hết tâm trí của mình vào việc học, cứ thế cho đến năm tốt nghiệp, cô đã viết một bài phân tích về tính ngẫu nhiên của web đen trên một diễn đàn có tên là CST.
Nó có thể được sử dụng làm cơ sở của một cuộc tấn công, một người không thể làm điều đó.
Bạn chỉ có thể tấn công ngẫu nhiên tại một thời điểm.
Tuy nhiên, nếu có nhiều người hơn, thì sẽ có nhiều điểm bị tấn công ngẫu nhiên.
Từ đó, một cuộc tấn công vào web đen đã được khởi chạy.
Do số lượng lớn bị xâm nhập, nhiều điểm bị tấn công, dẫn đến web đen không còn dữ được tính ổn định nữa.
Mặc dù vậy nó cũng chỉ là một giọt nước trong xô, cô hoàn toàn biết việc đó.
Vì sự việc này, Hạ Diệp đã nhận được lời mời từ Đường Bác để buôn lậu vũ khí từ Bắc và Nam Mỹ đến Trung Đông.
Đường Bác buôn bán vũ khí, còn anh trai của anh ta là Đường Hoành thì buôn bán ma túy.
Khi Hạ Diệp phụ trách nhiệm vụ của nhóm, các kênh liên hệ trực tuyến, giao dịch và mọi thứ liên quan đến công nghệ mạng đều do cô làm chủ và tỷ lệ chia chác cũng rất đáng kể.
“Anh có biết khi vừa ra trường đi nộp hồ sơ xin việc, HR đã trả lương thực tập cho em là bao nhiêu không?” Hạ Diệp hỏi anh.
“Mười ngàn đô la?” Kiều Triết đoán bừa.
“Lương thực tập sau thuế là usd, nếu được nhận vào làm chính thức sẽ tăng lên là .usd, quá ít, chẳng bao giờ cảm thấy đủ.” Cảm xúc của Hạ Diệp không còn dao động nữa.
“Em rất thiếu tiền sao?” Kiều Triết cau mày.
“Không thiếu, nhưng càng nhiều thì càng tốt, em rất yêu tiền, tiền mang lại cảm giác an toàn cho em.
Có phải anh nghĩ rằng sau sự cố web đen em sẽ làm một công việc bình thường, an toàn như bao người khác đúng không?”
Kiều Triết không lên tiếng, chỉ nhìn cô.
“Sau sự cố web đen, em càng cảm thấy tiền quan trọng hơn, em thuê nhà đắt nhất, ở nơi an toàn nhất, sau đó đến một trường bắn tư nhân học cách bắn súng, rồi mua cho mình một khẩu súng phù hợp, đặt nó ở trong nhà, ham muốn tiền bạc chỉ tăng chứ chưa bao giờ giảm.
Đối với những người gặp nạn trên khắp thế giới, web đen cũng vậy, hay ở những nơi khác cũng vậy, nó vẫn luôn tồn tại, em chẳng thể làm gì được, tất cả những gì em có thể làm là ngăn bản thân mình trở thành nạn nhân tiếp theo của chúng.”
Kiều Triết: “Vì vậy em mới gia nhập băng nhóm tội phạm.” Đây là một câu trần thuật.
“Đúng vậy, rủi ro tỷ lệ thuận với lợi nhuận mà nó mang lại, thu nhập thường tính theo con số triệu usd, hàng bán được mỗi năm cũng không quá nhiều, mỗi mùa xuất ra một tới hai đợt hàng, vừa thoải mái lại vừa dễ kiếm tiền, có nằm mơ cũng được tỉnh dậy với nụ cười trên môi.”
Hạ Diệp nghĩ rằng anh sẽ phê bình hay dạy bảo cô.
“Trong sòng bài ở thủ Cảng, em là bên mua, hệ thống camera giám sát cũng là do em làm?” Kiều Triết nhìn cô hỏi.
“Đúng, mà cũng không đúng, lần giao dịch này em không hề hay biết là vụ trả lại hàng, hơn nữa còn là ma túy, em không dính dáng tới ma túy, cũng là do trong lòng có bóng ma tâm lý.”
“Vậy em nghĩ đó là hàng gì?”
“Vũ khí, nhóm của Đường Bác chỉ buôn lậu vũ khí.”
Hạ Diệp biết sớm muộn gì cũng phải làm rõ một số chuyện, cô giống như một tù nhân đang chờ xét xử, nhưng thái độ của cô lại quá cao ngạo.
Ánh trăng lành lặn ngoài cửa sổ chiếu vào một góc phòng khách qua tấm rèm vải trắng, trên bầu trời đêm có vài đám mây đang lập lờ trôi.
Tại ghế sofa, Kiều Triết và Hạ Diệp ngồi đối mặt nhau, cô nhìn anh chờ đợi phản hồi từ anh.
“Quá khứ của em thế nào, anh không có lý do để đánh giá, về việc ở thủ Cảng.” Anh dừng lại một lúc, mới nói: “Anh sẽ coi như không biết gì cả.” Khi đối mặt với thực tế, Kiều Triết không thể chấp nhận được việc đưa cô vào tù, anh chỉ có thể tự an ủi bản thân mình rằng, chẳng phải là Hạ Diệp đã không làm gì cả hay sao?
Hạ Diệp kinh ngạc nhìn anh: “Anh chắc chắn không bắt em?”
Anh lắc đầu nói: “Sau khi bắt được Thẩm Thành anh sẽ từ chức.”
Một khi anh đã nảy sinh lòng ích kỷ, thì sau này không biết phải đối mặt với công việc của mình thế nào.
“Thực sự xin lỗi.” Cô không ngờ anh sẽ làm vậy, thậm chí Hạ Diệp còn chuẩn bị sẵn kế hoạch chống đối của mình, cô tuyệt đối sẽ không vào nhà lao, cô cảm thấy vô cùng có lỗi với sự ích kỷ này.
“Không cần xin lỗi, là do chính anh tự quyết định.” Anh nói.
Hạ Diệp nghiêng người, dựa vào vòng tay anh: “Em không phải một người tử tế, từ trước tới giờ em luôn sống vì bản thân mình.” Cô biết, trên một số khía cạnh, nếu không thành thật, thì đến một ngày nào đó cũng sẽ trở thành ngòi nổ.
Nói xong, cô lo lắng ngước nhìn anh, cô sợ sẽ bắt gặp thứ gì đó trong mắt anh.
Lồng ngực anh khẽ rung động bên tai cô, Hạ Diệp nghe thấy anh nói: “Hãy cứ là chính em là được.”