Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn

chương 18: nụ hôn băng giá

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hạ Diệp đậu xe bên cạnh đại lộ, là vị trí dừng xe tạm thời, vừa rồi có một dì nhân viên môi trường tới nhắc nhở nói rằng ở đây chỉ được dừng xe nhiều nhất là nửa tiếng.

Kiều Triết ra khỏi đồn cảnh sát vừa nhìn đã thấy xe của mình, qua của kính ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt cô gái ngồi trên ghế lái, ánh hoàng hôn màu đỏ cam nhuộm lên mái tóc bồng bềnh của cô, khiến cô xinh đẹp một cách lạ thường.

Kiều Triết kìm không được lấy điện thoại ra, room ống kính máy ảnh lại, trong một giây lưu lại khoảnh khắc mê hôn này.

Hạ Diệp ngồi trong xe, như cảm nhận được gì đó, nên quay đầu nhìn sang, lúc này, Kiều Triết đã thu lại điện thoại của mình, hai người nhìn nhau cùng mỉm cười.

Đi tới vị trí ghế phó lái, Kiều Triết vừa ngồi vào vừa nói: “Không ngờ em lại tới đây đó.”

“Đến đón anh tàn làm mà.” Cô nói bằng giọng điệu ngoan ngoãn.

“Bữa tối em muốn ăn gì?”

“Muốn ăn… Muốn ăn đồ anh nấu.” Cô nói.

“Trong nhà không có nhiều đồ ăn, vậy đi siêu thị mua trước nhé, mua thứ gì đó em thích ăn, rồi về nhà anh làm cho em.” Anh nói.

Hạ Diệp khởi động xe: “Em không biết siêu thị nằm ở đâu.”

“Em cứ lái xe theo hướng về nhà đi, khi nào đến anh sẽ chỉ cho em, em cứ cho xe chạy thoải mái, siêu thị ở rất gần nhà.”

“Được!!!”

“Em thi bằng lái xe khi nào thế?” Kiều Triết hỏi.

“Năm em học xong cấp ba, thi được bằng lái xe trước khi hết kỳ nghỉ hè.”

“Cũng sớm đó chứ, chẳng phải lúc đó mới hết thành niên sao?”

“Vì để thuận tiện cho cuộc sống ở nước ngoài mà, có thể sử dụng bằng lái xe trong nước làm giấy tờ chứng thực, qua bên đó chỉ cần thi lại lý thuyết nữa là được, như vậy thuận tiện hơn nhiều.”

“Ở nước ngoài lúc nào em cũng sống một mình sao?”

“Một mình chứ còn mấy mình nữa?” Hạ Diệp quay lại liếc anh một cái.

“Có biết nấu ăn không?”

“Không biết lắm, cũng có thể nấu, chỉ có điều là không ngon thôi.” Hạ Diệp nghĩ ra một câu trả lời hoàn chỉnh.

“Vậy lát nữa em muốn ăn gì, nghĩ xong tới lúc mua đồ thì nói với anh, về nhà anh nấu cho em ăn.”

Hạ Diệp nhìn con đường phía trước trả lời: “Được.”

Quả thực là rất gần, siêu thị chỉ cách khu chung cư Kiều Triết ở hai dãy phố.

Trong siêu thị người người đi lại nhộn nhịp, có những cặp vợ chồng già đang chọn rau, có cả những đôi tình nhân đang cùng nhau chọn trái cây, khung cảnh này ngay lập tức khiến người ta có thể hòa nhập vào cuộc sống thường ngày ngay lập tức.

Nếu có thể an an yên yên sống cùng người mình yêu cho tới già, dường như cũng là một lựa chọn không tồi.

Kiều Triết đang đẩy xe mua hàng phía trước, Hạ Diệp rất tự nhiên ôm cánh tay anh đi bên cạnh, cũng giống như những cặp đôi đang yêu nhau khác.

“Em muốn ăn ớt.” Hạ Diệp nhìn lướt một vòng quanh kệ đồ nói.

“Được, còn gì nữa?” Kiểu Triết đẩy xe sang bên trái nói.

Hạ Diệp bị động tác của anh kéo người cô đi theo, đập vào mắt là một quầy để đầy ớt.

“Còn muốn ăn tôm nữa, những món khác thì tùy anh, dù sao thì em cũng không biết nấu.” Hạ Diệp tinh nghịch lè lưỡi.

“Em một mình ở bên ngoài, nếu không biết nấu cơm thì phải làm thế nào?”

“Thì có gì ăn nấy thôi, bữa sáng ăn ngũ cốc với sữa, trưa ăn bánh sandwich, bữa tối thì không ăn, tuy không biết nấu, nhưng mỗi cuối tuần em cũng sẽ tới nhà hàng Trung hoa ăn một bữa cho bõ thèm.” Hạ Diệp tóm tắt ngắn gọn cuộc sống hàng ngày của mình, mặc dù đây chỉ là những gì xảy ra khi cô mới tới nước M, tuy nhiên đó quả thực là những trải nghiệm khó quên nhất với cô.

Kiều Triết lấy một khay ớt xanh được đóng gói sẵn trên kệ cho vào xe đẩy.

Hạ Diệp lại nói: “Có phải em rất dễ nuôi không?”

“Đúng là có thể có gì ăn nấy.”

Rồi anh lại hỏi: “Thịt lợn xào sả ớt, măng xào tôm được chứ? Có món gì em phải kiêng không?”

“Đều được, em không kiêng gì hết.” Cô cười với anh, lộ ra hàm răng trắng sáng.

“Quả thực là rất dễ nuôi.” Anh không thể cười nổi, nghe cô nói lại có chút đau lòng, không biết những gì cô nói là thật hay giả.

Rất nhanh hai người đã mua xong cả rau lẫn thịt, Kiều Triết còn mua thêm rau diếp để xào, còn cả sườn và ngô nữa, dự định sẽ hầm một tô canh.

Anh đang xếp hàng thanh toán, Hạ Diệp đi loanh quanh cửa hàng bánh ngọt bên ngoài, đột nhiên cô thấy trong tủ kính có bày bán món bánh kem phô mai mà mình thích, liền mua một miếng.

Sau đó, cả hai cùng nhau quay trở lại xe, Kiều Triết mở cốp xe, phát hiện bên trong đã chứa đủ loại túi mua sắm khác nhau.

Hạ Diệp đi tới giải thích: “Chiều nay em có mua một ít quần áo.”

Kiều Triết gật đầu, trong một khoảnh khắc cảm giác chân thực tràn ngập trong đầu anh, trong nhà sẽ có thêm một người nữa, sau này anh sẽ không còn cô đơn, sau đó anh nói với cô: “Lần sau anh sẽ đi mua cùng em, em nghĩ xem mình còn cần thêm những đồ đạc gì để trong nhà nữa hay không.”

“Được!!!”

Hạ Diệp đẩy các túi đồ của mình vào trong để nhường chỗ cho thức ăn vừa mua.

Về tới nhà, trước tiên Kiều Triết xách đồ ăn vào bếp, sau đó trở lại phòng ngủ thay quần áo, chuẩn bị nấu nướng.

Còn Hạ Diệp cũng bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình cùng với đồ của anh.

Một lúc sau, Hạ Diệp đi vào phòng bếp, đứng bên cửa nhìn Kiều Triết lúc này đang xào tôm, hỏi: “Có cần em giúp gì không?”

“Không cần, em ra phòng khách xem TV đi.” Kiều Triết nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu lại, tập trung vào đảo đồ ăn trong chảo.

Đúng là sự quyến rũ chết tiệt mà, xào thịt cũng nghiêm túc như vậy.

Hạ Diệp lặng lẽ đi tới phía sau, từ từ ôm lấy vòng eo mỏng manh của anh dưới gấu áo phông, bàn tay không ngoan ngoãn sờ soạng lung tung bên trong.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve phần cơ trên eo và bụng anh.

Kiều Triết một tay cần muỗng, một tay cầm hộp đựng muối bằng thủy tinh, đang chuẩn bị nêm nếm gia vị.

“Đừng làm loạn, cẩn thận bỏng đó.” Anh cảm thấy thắt lưng có chút ngứa ngáy, sau lưng bị cô ôm chặt, hai trái tim gần đến mức có thể cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt của nhau.

“Không thích.”

Sau đó hai ngón tay xấu xa trêu đùa của cô lại như đang bước đi, từ cơ bụng tiến đến gần vị trí đường nhân ngư, chỉ thiếu một chút nữa là tới….

Đồ ăn đã chín, Kiều Triết kịp thời tắt bếp, đổ ra đĩa, trong giây tiếp theo liền bắt lấy cánh tay đang làm loạn của cô.

Anh quay người lại, nâng cằm Hạ Diệp lên, nụ hôn mãnh liệt rơi xuống, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Hạ Diệp không kịp lên tiếng, chỉ có thể bật ra vài tiếng “ưm ưm”, một tay bị giam cầm trong lòng bàn tay anh, tay còn lại đặt trên ngực anh.

Mùi thơm của tôm xào tràn ngập trong không khí.

Hai người cùng nhau trao đổi nước miếng, Kiểu Triết mút môi cô, đưa đầu lướt của mình vào câu lấy đầu lưỡi cô, tiến sâu vào khoang miệng.

Kiều Triết động tình, trong mắt chỉ toàn vẻ thèm khát, anh dùng đầu gối đẩy hai chân Hạ Diệp ra, nới lỏng bàn tay đang nắm tay cô, chuyển hướng tiến đến eo.

Sau khi nhận ra anh muốn làm gì, Hạ Diệp lập tức hoàn hồn trở lại, cô dùng chút sức lực cuối cùng của mình đẩy anh ra, thở hổn hển như sắp hết hơi.

Đột ngột tách rời nhau cũng khiến Kiều Triết lấy lại ý thức.

Khuôn mặt cả hai đều còn đọng lại những dư vị khó phai, Hạ Diệp thấy sợ mà lui, cô tựa mặt vào vai anh, nói: “Không làm loạn nữa, không làm loạn nữa.”

Kiều Triết nhéo vào mông cô một cái trừng phạt, rồi đẩy cô ra khỏi phòng bếp.

Sau đó anh quay lại dùng nước hất lên mặt, thở dài một hơi, cúi đầu nhìn xuống đũng quần đang căng phồng của mình, rồi tiếp tục làm món ăn tiếp theo.

Đứng ngoài cửa phòng bếp, Hạ Diệp nhếch môi nở nụ cười ranh mãnh, quay người ra ngoài xem TV.

Sau nửa giờ, Kiều Triết ra khỏi bếp, đặt đồ ăn đã nấu xong lên bàn.

Hạ Diệp cũng đứng dậy khỏi ghế sofa, phối hợp giúp dọn bát đũa.

Trên bàn ăn, Hạ Diệp gắp một miếng ớt to bỏ vào miệng, cay quá! Tiếp đó lại ăn một miếng cơm to.

“Có vừa miệng không?” Kiều Triết hỏi với vẻ mong đợi.

“Ừm.

Ngon lắm, món ớt vào này thật thơm!” Nói xong cô lại gắp một miếng đưa vào miệng.

Kiều Triết thấy vậy, lên tiếng: “Ăn từ từ thôi, loại ớt này cay lắm đó.”

Ba món thịt một món canh, sắc hương vẹn toàn, thịt xào ớt rất ngon, lại không quá nhiều dầu mỡ, tôm xào măng thái lát, thịt tôm tươi mềm, độ chín vừa phải.

Hạ Diệp tập trung ăn uống, quả nhiên là rất đói, đoán được tối nay anh sẽ nấu cơm nên bữa trưa cô đã cố ý ăn ít hơn một chút.

Ăn mãi ăn mãi, đột nhiên nước mắt Hạ Diệp trào ra, là do ớt quá cay, cay đến mức Kiều Triết phải đứng dậy đi đến tủ lạnh rót cho cô một cốc sữa, nhân tiện bỏ đĩa thịt xào ớt trước mặt Hạ Diệp sang một bên.

Rõ ràng cay đến mức không chịu được mà vẫn muốn ăn, Kiều Triết cảm thấy có chút hối hận, sớm biết cô không giỏi ăn cay, anh đã không mua loại ớt cay như vậy.

“Không ăn được cay tại sao không nói.”

“Em có thể…” cô vừa nói vừa hít hà: “Ăn được cay mà.” Hạ Diệp nói xong liền đón lấy cốc sữa trong tay Kiều Triết.

Anh cũng không định phản bác lại, chỉ yên lặng nhìn cô uống sữa.

Nhưng uống xong vẫn cảm thấy cay, hai khóe mắt Hạ Diệp ngập nước, miếng ớt bây giờ mới phát huy tác dụng, bên khóe môi đỏ mọng còn dính một vệt trắng trắng, là sữa bò.

Kiều Triết siết chặt quai hàm Hạ Diệp, buộc cô phải nhìn mình.

Hạ Diệp kinh ngạc mở to mắt, phát hiện anh đang cắn một viên đá, thấy vậy cô há miệng ra, vì tưởng rằng anh sẽ đút cho mình.

Kết quả là ngay giây tiếp theo anh lại cuộn viên đá vào trong miệng, giữ nguyên tư thế nhìn cô chằm chằm.

Hai hàng nước mắt nóng hổi của Hạ Diệp không ngừng trào ra, cô giơ tay kéo anh về phía mình, vươn đầu lưỡi liếm láp đôi môi lạnh ngắt của anh, sau đó há miệng đưa lưỡi vào miệng anh, không biết mệt mỏi mà cuốn lấy đầu lưỡi mát lạnh của anh, nhưng trong miệng Kiều Triết vẫn còn một viên đá, mặc cho Hạ Diệp có liếm mút thế nào anh cũng không đưa nó cho cô.

Một lạnh như băng, một nóng như lửa.

Viên đá tan thành nước trong miệng hòa với nước bọt nhầy nhụa, một phần bị Hạ Diệp cuốn đi, phần khác lại chảy xuống khóe miệng cô.

Khi viên đá tan chảy, Kiều Triết liền thả lỏng bàn tay đang nắm lấy quai hàm cô ra, khoảng cách giữa hai người đột nhiên nới rộng, kéo theo sợi chỉ bạc lặng lẽ kết nối chặt chẽ rồi đột ngột đứt đoạn.

Kiều Triết dùng ngón tay lau đi vệt chất lỏng trong suốt như pha lê trên khóe miệng Hạ Diệp, rồi quay lại ngồi xuống vị trí đối diện tiếp tục ăn cơm.

Hạ Diệp cảm nhận được nhiệt độ trong miệng mình đã hạ xuống, lúc này đầu óc cũng minh mẫn trở lại, nhận ra mình vừa bị trêu chọc, mà anh thì hoàn toàn cố ý, rồi lại nghĩ tới khi việc khi nãy trong phòng bếp, càng nghĩ càng thấy mình vừa bị trả thù, liền giơ chân dưới gầm bàn đá anh một cái.

“Anh cố ý!” Hạ Diệp tức giận nói.

Kiều Triết vô tội nhướng mày: “Gì cơ?”

Hạ Diệp không thèm để ý tới anh, trong lòng vừa muốn cười lại vừa muốn bực, nên tiếp tục tập trung ăn cơm.

Hai người cơm nước xong xuôi, Hạ Diệp cùng anh vào bếp dọn dẹp chén đĩa, thật ra cũng chẳng có nhiều lắm, nhưng cô thấy mình đã không nấu cơm, nếu không làm gì đó thì có chút thất lễ.

Mặc dù Kiều Triết thực sự nghĩ rằng không cần thiết phải vậy, nhưng thấy cô kiên quyết muốn làm nên anh cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Sau khi dọn dẹp, Hạ Diệp kéo Kiều Triết ngồi xuống ghế sofa, nghiêm mặt ngồi đối diện anh: “Em muốn nói với anh những gì mình đã làm trước đây, anh có muốn nghe không?”

Kiều Triết luôn biết Hạ Diệp có điều gì đó giấu anh, trải qua sự việc mấy ngày trước, anh cũng đã đoán được phần nào, nhưng anh không muốn dồn ép cô, khi ở bên cô, anh chỉ coi bản thân mình là một người bình thường, nếu biết sự thật rồi thì phải làm sao, vậy thì hãy đợi đến khi biết rõ rồi tính.

“Em có muốn nói với anh không?”

Hạ Diệp nhìn xuống tay mình, lúc này cô không dám nhìn vào mắt anh, cô sợ sau khi nói ra, anh sẽ trách móc, cô hít sâu một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm: “Nhưng em không muốn lừa dối anh.”

Kiều Triết kéo bàn tay Hạ Diệp đến trước mặt mình, anh hôn lên tay cô, rồi nắm lấy và không hề có ý định buông ra, cả sau này cũng vậy.

“Anh tin em.” Anh nói.

Truyện Chữ Hay