Editor: Yang Hy
.
Tết Dương lịch thoáng cái đã qua, Tết Âm lịch cũng đang đến gần, Giang Tịch làm việc ở trung tâm thương mại, càng là ngày lễ thì lại càng bận, tháng trước cậu vừa mới thi tuyển làm cửa hàng trưởng, bây giờ vừa đúng là thời gian đánh giá thực tế, mấy ngày Tết này không thể nghỉ phép được.
Chu Quý Niên thì được nghỉ bình thường, ngày ba mươi và mùng một đều phải ở lại nhà lớn, anh đã lên kế hoạch hết rồi, bắt đầu từ mùng ba trở đi, mỗi ngày đều sẽ đến trung tâm thương mại canh giữ Giang Tịch.
Sau đó chờ đến mùng chín Giang Tịch được nghỉ, mình lại dùng kỳ nghỉ đông, vậy là hai người đã có thể cùng đón Tết muộn rồi.
Chu Quý Niên kể kế hoạch cho Giang Tịch nghe, Giang Tịch dở khóc dở cười khi biết được tin Chu Quý Niên sẽ ở trong trung tâm canh mình, nhưng trong lòng thì thấy cảm động nhiều hơn.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Chu Quý Niên nằm trên giường gọi điện thoại cho Giang Tịch, anh ấp úng hỏi cậu có cảm thấy mình dính người quá không.
Giang Tịch ở đầu bên kia điện thoại khẽ cười.
“Anh có dính hơn chút nữa cũng được.
”
Chỉ với một câu nói như vậy, Chu Quý Niên đã suy nghĩ rất lâu xem nên làm thế nào để tăng độ dính của mình.
Vào tối mùng hai, anh đi ăn bữa cơm đoàn viên với mấy người bạn và kể bọn họ nghe về vấn đề của mình, một bàn mười mấy người đều cho anh lời khuyên.
Có người nói, cứ dứt khoát buồn nôn một tí, mỗi ngày đều mang theo một bó hoa đi gặp người ta, để cho tất cả nhân viên cửa hàng và khách hàng đều biết luôn.
Chu Quý Niên cau mày nói không được, làm ố dề như vậy mà không có sự đồng ý của Giang Tịch thì không tốt, không có tôn trọng người ta.
Người thứ hai nói, vậy mỗi ngày ông đều tới mua quần áo đi, để Giang Tịch chỉ đi với ông thôi.
Chu Quý Niên chề môi, nói Giang Tịch không cho mình tiêu tiền linh tinh.
Nói tới nói lui đều không được, mấy người bạn cũng không biết nên làm sao.
Ngay khi mọi người đã hết đường xoay xở thì người anh em đột nhiên đứng dậy vỗ bàn cái bốp rồi hét to: “Tui biết rồi!”
Cậu ta ngoắc ngoắc ngón tay, mọi người đều thò đầu tới.
Huyên thuyên một hồi, Chu Quý Niên vừa nghe vừa gật đầu.
Mùng ba, vào lúc chín giờ sáng, Giang Tịch đang dọn dẹp cửa hàng thì quản lý trung tâm thương mại tới tìm cậu, nói rằng bởi vì cửa hàng của bọn họ có lượng khách lớn nhất nên trung tâm tạm thời quyết định sắp xếp cho bọn họ một con thú bông linh vật tương tác để tăng thêm nguồn thu.
Giang Tịch nghe hiểu, cậu gật đầu rồi đặt cây lau nhà sang một bên, đứng thẳng người dậy định làm quen đôi chút với người sắm vai thú bông.
Sau đó cậu thấy một con linh vật của trung tâm thương mại với lớp lông lù xù đi tới chỗ cậu, còn trực tiếp cho cậu một cái ôm.
Cậu còn đang ngây người thì thú bông lùi ra rồi lấy cái mũ trùm đầu xuống.
Trên mặt cậu lộ ra vẻ ngạc nhiên hiếm hoi.
Chu Quý Niên ôm mũ trùm đầu cười ngây ngô với Giang Tịch: “Hợp tác vui vẻ nhé!”
.
Thú bông mà Chu Quý Niên sắm vai được đón nhận rất nồng nhiệt, rất nhiều khách hàng thấy ngạc nhiên và thích thú, còn kéo anh đi chụp ảnh chung, anh cũng rất phối hợp, bởi vì đội mũ trùm đầu không ai biết mặt nên anh còn làm rất nhiều động tác khoa trương.
Giang Tịch từ xa xa nhìn thấy Chu Quý Niên diễn trò rất vui vẻ, cậu cũng cười rộ lên, đồng nghiệp đứng bên cạnh cậu vừa sửa sang lại quần áo vừa nói chuyện phiếm với cậu.
“Anh Giang ơi, cái người ở trong con thú bông kia là nam hay nữ vậy anh? Trong cửa hàng chỉ có mình anh thấy rồi à.
”
“Trai đẹp đó.
”
“Ể? Thiệt hả anh! Anh mà đã nói đẹp thì chắc chắn là đẹp thiệt rồi, he he, anh nói xem lát nữa em đi xin WeChat của anh ta thì thế nào? Sau khi biết anh ta đẹp trai, nhìn lại thì thấy đáng yêu quá đi!”
Giang Tịch ngừng động tác trong tay, nghiêng đầu sang nhìn cô nàng, mặt mày không có cảm xúc gì cả: “Tốt hơn là không nên đâu.
”
“Ỏ? Sao vậy anh?”
Nhưng mà Giang Tịch không có trả lời, cậu đẩy giá áo rời đi luôn.
Vừa hay không có người chụp ảnh, Chu Quý Niên từ xa chạy lạch bạch tới chỗ Giang Tịch.
Giang Tịch vẫn luôn chú ý đến anh, vừa thoáng thấy một cái liền xoay người dừng lại chờ anh.
“Chậm chút nào, anh đừng để ngã đó.
” Giang Tịch giơ tay véo cái tai gấu của anh, “Sao anh thuyết phục được bên trung tâm vậy?”
Chu Quý Niên ồm ồm trả lời: “Năng lực của đồng tiền đó!”
Giang Tịch bất đắc dĩ: “Có nóng không? Anh mệt thì cởi ra đi.
”
“Không có nóng, không cởi ra đâu.
”
Ỷ mình đội mũ trùm đầu nên Giang Tịch không nhìn thấy, Chu Quý Niên vươn cái tay lông xù ra ôm lấy Giang Tịch, còn nghiêng đầu dùng cái miệng gấu hôn Giang Tịch một cái.
Giang Tịch không kìm được, cậu sờ đầu của anh rồi cười rộ lên.
Cô nàng đồng nghiệp vẫn luôn liên tục quan sát nhìn thấy cảnh này, hai mắt đều tỏa sáng, cô nàng sửa sang lại quần áo của mình, chờ Giang Tịch rời đi thì tiến tới trước người Chu Quý Niên, thẹn thùng đưa tay ra định sờ lỗ tai anh.
Nhưng vừa mới giơ tay lên, Chu Quý Niên đã che tai lại rồi lùi về sau một bước.
Đồng nghiệp: “…?”
Anh có ý gì đây?
!
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Quý Niên: Keng keng! (≧ω≦)
Updated - //.