4.
Mới đầu, tôi và anh trai tôi tranh cãi chỉ đủ cho hai chúng tôi nghe được.
Hai người chúng tôi, đặc biệt là tôi, rất gi/ận d/ữ như muốn g/ây chi/ến với nhau vậy, chúng tôi vẫn mải mê tranh cãi về phong cách ăn uống khác nhau giữa miền bắc và miền nam.
Văn Thấm ở ngoài lại cho rằng chúng tôi đang xảy ra mâu thuẫn to lớn không thể hoà giải, mà nguyên nhân chắc hẳn là do cô ta, vậy nên liền lập tức chuyển sang vui mừng.
Cô ta nhẹ giọng nói: “Thiên ca, đừng như vậy mà…, anh và chị Hiểu Giác đừng vì em mà cãi nhau. Đều trách em không thể kìm lòng được, nhưng…, nhưng em thật sự rất nhớ anh…”
Cô ta mải mê diễn một màn đau khổ, thậm chí còn bật khóc.
Nhưng tôi và anh trai tôi vẫn đang tranh cãi nhiều đến mức tôi không có thời gian chú ý đến cô ta.
“Thiên ca, chị Hiểu Giác, xin hai người đừng cãi nhau nữa!”
[Đinh! Khiến nữ chính Lâm Hiểu Giác tứ/c gi/ận thành công, +5 điểm]
Nhìn thấy số điểm mà hệ thống yêu cầu đã gần đủ, anh trai tôi cười tà ác, cao giọng nói: “Ăn lẩu phải chấm sốt dầu!”
Tôi lập tức trở lên t/ức gi/ận hơn: “Ăn lẩu sao lại chấm sốt dầu được? Ăn lẩu nhất định phải chấm sốt mè!”
Cuối cùng cũng nghe rõ được chúng tôi đang tranh cãi về điều gì, sắc mặt Văn Thấm trở lên t/ái nh/ợt, trong mắt tràn ngập sự khó tin.
Thấy sự chú ý của anh trai toàn bộ đều đặt ở phía tôi, Văn Thấm không còn cách là đành làm ra vẻ khác lạ, ôm lấy tim nói: “Thiên ca, em cảm thấy không được khoẻ cho lắm”
Sau đó cô ta yếu ớt trượt xuống tường, trông có vẻ rất đa/u kh/ổ.
Hệ thống đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở: [Đinh! Mức độ t/ức gi/ận của nữ chính Lâm Hiểu Giác đã đạt đến mức tối đa. Nhiệm vụ cốt truyện đã hoàn thành xuất sắc!]
Anh trai tôi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười xoa xoa đầu tôi và nói: “Được rồi, được rồi, không cãi nhau nữa. Em có đói không? Chúng ta xuống nhà đi, anh nấu cho em một nồi lẩu.”
Tôi đánh anh ấy một cái: “Chấm với sốt mè!”
Anh ấy giả vờ đa/u đớ/n, ôm bụng lại: “Được, được, chấm với sốt mè nha”
Có đồ ăn ngon, tôi lập tức quên hết những tức giận vừa rồi, vui vẻ đi theo anh trai xuống lầu, cùng vào bếp tìm đồ ăn.
Còn về Văn Thấm, từ đầu đến cuối đều bị đối xử như không khí, tôi và anh trai đều không hề để ý đến cô ta.
“.....”
5.
Thưởng thức một bữa lẩu no căng.
Khi anh em chúng tôi lên lầu, chúng tôi đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Văn Thấm.Không biết cô ta đã rời đi trong tuyệt vọng từ khi nào nữa.
Tối đến, tôi và anh trai cùng hào hứng đếm quà tặng.
Hai mắt chúng tôi phát sáng như đèn công suất cao.
Anh trai tôi hưng phấn cảm khái: “Đúng là người có tiền, một món quà ở đây cũng bằng số tiền mà những người bình thường như chúng ta kiếm được trong vài năm.”
Tôi lấy máy tính ra tính đi tính lại: “Anh, chúng ta phát tài rồi, chúng là phát tài rồi! Tình hình này, xem ra xuyên sách cũng không tệ. Ít nhất chúng ta sẽ không phải sống cuộc sống vất vả như trước nữa.”
Chỉ cần nhớ đến những nguyên liệu đắt tiền trong nồi lẩu mình vừa ăn, tôi liền không khỏi chậc lưỡi.
Tự dưng biến thành người giàu có, ngồi trên khối gia tài bạc tỷ.
Chúng tôi không chỉ không phải sống cuộc sống vất vả mà còn có những ngày tháng tươi đẹp đang chờ đón.
Điều kiện tiên quyết là cái hệ thống nam chính truyện ngư/ợc của anh trai tôi nhất định không bao giờ được xuất hiện để gây rắc rối nữa.
Nhưng tôi càng lo lắng điều gì thì nó lại càng đến nhiều hơn.
Ngày mai chúng tôi sẽ phải ăn bữa tối tại Lâm gia.
Đêm hôm qua anh em tôi đều ngủ muộn, ngoài việc đếm quà, tôi còn dặn dò anh ấy trước về cốt truyện và tình hình hiện tại để tránh mắc phải sai lầm.
Hơn nữa, vì là vợ chồng mới cưới nên tôi và anh trai phải ngủ chung một giường.
Tôi và anh ấy đều có chút khó chịu.
May mắn thay, anh trai tôi kể rằng khi còn nhỏ, anh em chúng tôi thường chen chúc nhau trên một chiếc giường nên sự lúng túng đó đã được loại bỏ.
Nhưng khi tôi thức dậy vào buổi sáng, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh trai mình, điều này thực sự có tác động rất lớn đến tôi.
Tới biệt thự của Lâm gia.
Điều làm tôi ngạc nhiên là Văn Thấm cũng có mặt ở đó.
6.
Văn Thấm nhìn về phía tôi, ánh mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Mẹ của nhân vật chính Lâm Sương Thiên, Lưu Á có mối quan hệ rất tốt với Văn Thấm, dẫu gì cũng là nhìn cô ta lớn lên.
Lưu Á giữ vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn tôi, không thèm để ý đến tôi, nhiệt tình kéo Văn Thấm ngồi xuống, khen hôm nay cô ta trông rất đẹp.
Văn Thấm vẻ mặt xấu hổ, không tự nhiên dùng ngón tay chạm vào quầng thâm xanh xám dưới mắt.
"Phì!"
Tôi không khỏi bật cười khi nghĩ đến bộ dạng chán nản của Văn Thấm tối hôm qua.
Anh tôi nhìn qua chiếc ghế bên cạnh, kéo ra: "Em cười gì thế? Ngồi xuống nhanh đi."
Tôi ngồi xuống một cách tự nhiên.
Ở phía đối diện, ánh mắt của Văn Thấm tràn đầy buồn bã, đôi mắt ngấn nước đang nhìn theo anh trai tôi, ánh mắt ấy khiến tôi không khỏi ngượng ngùng.
Anh trai tôi nhắm mắt làm ngơ.
Lưu Á đột nhiên nói: "Thật sự là ngang ngược!"
Bà ấy đây là đang nói tôi đây mà.
Bởi vì đã đọc hết cốt truyện, tôi tự nhiên biết chuyện gì đang xảy ra. Bà Lưu không thích tôi bởi vì mẹ ruột của tôi là Bạch Nguyệt Quang của cha Lâm Sương Thiên, bà ấy đã chịu sự lạnh nhạt suốt nhiều năm nên đương nhiên sẽ không thích tôi.
"Khách còn chưa ngồi, làm sao cô lại dám ngồi?"
Lưu Á bắt đầu nhắm vào tôi.
Đây cũng là một phần cốt truyện trong sách: trong bữa tiệc của Lâm gia, Lưu Á và Văn Thấm hợp tác để chống lại nữ chính Lâm Hiểu Giác, chồng của cô lại coi như không có gì và để cho vợ mới cưới bị mẹ hắn và tiểu thanh mai làm nh/ục.
Lâm Hiểu Giác một mình nuốt chửng nỗi bất bình và im lặng chịu đựng.
Tôi đang định trả đũa thì anh trai tôi đột nhiên nói: "Đây không phải là bữa tối gia đình sao? Văn Thấm cũng không phải họ Lâm."
Lời nói của anh tôi khiến hai người đối diện im lặng.
Tôi đang cười khúc khích thì hệ thống đột nhiên xuất hiện:
[Đinh, nhiệm vụ cốt truyện đã mở ra, xin mời ký chủ thực hiện, trong tình huống này hãy s/ỉ nh/ục nữ chính Lâm Hiểu Giác trước mặt mọi người!]
7.
S/ỉ nh/ục tôi?
Anh trai tôi trong giây lát không thể nói nên lời.
Tôi tứ/c gi/ận đến mức muốn đấ/m người, tại sao nhiệm vụ lại là s/ỉ nh/ục tôi?
Tôi âm thầm dùng ánh mắt gây áp lực lên anh trai. Nếu anh ấy thực sự dám s/ỉ nh/ục tôi ở nơi nhiều người như vậy, tôi sẽ... tôi sẽ...
Tôi chưa kịp nghĩ ra thì anh trai tôi đã khoanh tay lại, cau mày và liếc nhìn tôi.
Tôi quay lại nhìn anh ấy với ánh mắt nh/am hiể/m.
Vì đôi lông mày nghiêm nghị, đặc biệt là ánh mắt sâu thẳm, cho nên, khi anh ấy nhìn chằm chằm vào mục tiêu và không nói gì, vậy mà lại toát lên vẻ ng/uy hiể/m.
Tôi không khỏi cảm thấy lo lắng khi anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
Văn Thấm lấy lại tự tin, đạo đức giả lên tiếng thuyết phục: "Quên đi, Thiên ca, chị Hiểu Giác cũng không phải cố ý, anh đừng tứ/c gi/ận với chị ấy."
Lưu Á hừ lạnh: "Gả vào Lâm gia chúng ta sao có thể không tuân theo quy củ? Bộ dáng vô học như vậy, chính là đang s/ỉ nh/ục người nhà họ Lâm chúng ta!"
Anh tôi phớt lờ họ, hơi nghiêng người, tiến lại gần và hỏi tôi bằng giọng tông nam tính gợi cảm:
"Có một con khỉ cưỡi trên cây và một con khỉ khác ở dưới đất. Tổng cộng có bao nhiêu con khỉ?"
Ah?
Tôi hơi mở miệng, nhưng trong một lúc lâu tôi cũng không phản ứng lại.
Văn Thấm và Lưu Á cũng sử/ng s/ốt.
Anh tôi lại nghiêng người về phía trước, tiếp tục hỏi: “Cho cái búa to là 80, rượu ngọc cung đình trừ đi một búa nhỏ là bao nhiêu?”
Tâm trí tôi rất rối bời và không thể hiểu được anh ấy đang làm cái gì, tôi càng bối rối hơn.
"Tôi hiểu rồi!"
Anh tôi nhướng mày, chỉ vào tôi và nói một cách dứt khoát:
"Em không thể trả lời câu hỏi này đúng không?”
"Cái này mà em cũng không biết, nhất định thân phận của em có vấn đề!”
"Vậy em chính là…”
"Người Nhật Bản!"
(*脚盆鸡: Tên một nhân vật trong truyện tranh 那年那兔那些事儿. 脚盆 /jiǎopén/ đồng âm với Japan, 鸡 /jī/ phát âm giống với từ ‘người’ trong tiếng Nhật, vậy nên 脚盆鸡 có nghĩa là người Nhật Bản)
Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!
Có nhiều cách để làm nh/ục người khác, nhưng mà anh ấy đã chọn cách đ/ộc á/c nhất!
"Em sẽ chi/ến đ/ấu với anh!"