– Bà bà! Hôm nay chúng cháu lại đến rồi. – Liễu Nhi cười cười dùng tay vun thêm đất lên nấm mồ cũ kỹ. Nàng nhổ đi những nhánh cỏ dại vừa mới mọc lên trên đất mộ, vỗ nhẹ nhàng – Hôm nay cháu có mang lương khô đến cho bà bà nhắm rượu đó.
Đào Uyển Nhi nhìn Liễu Nhi đang không ngừng luyên thuyên, khẽ thở dài mở ra hộp đựng thức ăn, đem từng thứ sắp ra ngay ngắn.
Hàn Băng Băng rót một ly rượu đầy, chầm chậm đổ xuống mặt đất khô khan. Nàng đặt bình rượu thơm nồng xuống bên cạnh, khẽ cười – Hôm nay là rượu hoa đào, bà bà thấy sao?
Bên kia Liễu Nhi đang châm lửa đốt bộ y phục đẹp đẽ vừa mới hoàn thành cách đầy vài ngày. Ánh mắt của Hàn Băng Băng thoáng qua một sự nuối tiếc. Nàng cúi đầu lạy trước phần mộ của Âu bà bà một cái. Nơi này không có tiền vàng, cũng không có thức ăn hiếm lạ. Vào ngày giỗ của bà bà các nàng cũng không có gì ngoài những vật đơn giản này. Nơi này quả thực bình yên, nhưng điều kiện an táng không đủ, quả thực đối với bà bà thật ủy khuất,
Bà bà, bà sẽ hiểu cho cháu đúng không?
.
– Những thứ ta bảo cả hai chuẩn bị, đã làm xong rồi chứ?
– Đã chuẩn bị xong thưa tiểu thư.
Hàn Băng Băng gật đầu đứng dậy, nàng phủi đi lớp đất bụi dính trên y phục. Sau ba năm chuẩn bị, cuối cùng nàng cũng phải rời khỏi nơi này thôi.
Nếu bây giờ không rời đi thì còn phải đợi đến khi nào?
– Tiểu thư. – Đào Uyển Nhi nhìn chủ tử thấp giọng hỏi – Liễu tiểu thư có định quay về Đào Hoa Cốc không?
– Có. – Hàn Băng Băng nhìn cảnh vật quen thuộc đã bảo vệ cả ba người suốt ba năm. Nơi này, sớm đã trở thành nhà cả các nàng. – Chúng ta nhất định sẽ quay lại nơi này.
– Vậy để nô tỳ đi sắp xếp lại một chút..
Liễu Nhi đứng dậy vội phủi đi đất cát trên y phục, mau chóng chạy theo – Uyển Nhi tỷ tỷ, muội đi với tỷ.
Bóng dáng của cả hai mau chóng rời đi, bên nấm mồ đã cũ, Hàn Băng Băng im lặng nhìn hàng chữ được khắc trên tấm bia bằng gỗ mục. Đôi môi mềm mại của nàng cất tiếng nói nhẹ nhàng như một lời thì thầm.
– Bà bà chờ nhé! – Từ làn môi hồng của nàng thoáng cong lên một nụ cười mị hoặc, nhưng đôi long lanh như nước kia lại lóe lên một tia sang sắc lạnh vô tình. – Cháu sẽ gửi những tên đó xuống cho bà bà. Một người cũng không thể thiếu.
Rời khỏi Đào Hoa Cốc, nàng sẽ đến tìm từng người từng người một, đem tất cả những gì chúng đã làm đối với bà bà hoàn trả lại gấp bội.
Nàng sẽ cho chúng chân chính hiểu được rõ ràng, sự sợ hãi có tư vị như thế nào.
Một tiếng kêu nhẹ nhàng vọng tới, bóng trắng to lớn chậm rãi hạ xuống cành cây hoa đào bên cạnh nàng. Nó ngước cái đầu nhỏ nhìn nàng chăm chú thật lâu.
– Phi Nhi, hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi Cốc Đào Hoa.
Phi Nhi chớp mắt kêu nhỏ một tiếng, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào nàng.
Hàn Băng Băng nhẹ nhàng cười.
– Chúng ta sẽ đi đòi lại công bằng cho bà bà.
.
.
.
Bước ra địa phận của Đào Hoa Cốc, nơi nối tiếp sát cạnh chính là trấn Minh Hà tràn đầy nhộn nhịp. Con phố trên đường nào nhiệt kẻ mua người bán, những khách quán ồn ào người lui tới mang theo những hương thơm của thức ăn ngon lành chỉ cần ngửi qua thôi cũng muốn thở dài mở miệng cắn một ngụm.
Liễu Nhi hai mắt sáng như sao, hào hứng bừng bừng ngắm nhìn những món đồ ăn vặt cùng những món đồ chơi đã lâu rồi không được thấy qua, vui sướng đến mức cặp mắt to tròn đều khuyết đi một vòng đầy mãn nguyện.
– Muội làm ơn dừng cái biểu hiện thèm thuồm này đi.- Đào Uyển Nhi nhăn mặt dúi nhẹ tiểu nha đầu bên cạnh. Cái ánh mắt mà muội ấy khi nhìn thấy đồ ăn vặt mang theo khát cầu mãnh liệt khiến nàng cũng cảm thấy sởn cả gai ốc.
Liễu Nhi đối với lời trách cứ của tỷ tỷ xem như gió thổi qua tai, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào xâu kẹo hồ lô đường thơm mùi mứt quả khiến nàng thèm đến mức chảy cả nước miếng.
Hàn Băng Băng cũng bị bộ dáng của Liễu Nhi chọc cười – Nếu muốn thì đi mua đi.
– Thật không tiểu thư? – Nàng thật sự là có thể ăn?
Hàn Băng Băng gật đầu cho phép. Nhìn Liễu Nhi sau khi được ẩn chuẩn liền kích động đến mức rối tinh rối mù, không đợi được mà chạy về phía người bán dạo kia mua liền vài xâu. Nàng không khỏi đối với nha đầu hoạt bát này thở dài một tiếng.
Cũng khó trách, trong Đào Hoa Cốc không phải là cái gì cũng đều có sẵn. Nơi thâm sơn u tịnh ấy so với chốn ồn ào náo nhiệt này quả thực khác nhau rất xa. Các nàng đối với khung cảnh tấp nập sôi nổi như vậy cũng là đã ba năm rồi mới thấy lại được.
– Tiểu thư, sắc trời bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên tìm một khách quán để nghỉ chân thôi.
– Cũng nên như vậy đi. – Hàn Băng Băng gật đầu, dường như cảm nhận được Đào Uyển Nhi so với bình thường dường như có chút rụt rè cẩn trọng, mi mắt cong dài lại luôn cụp xuống như đang né tránh một điều gì đó. Thậm chí khi nói tới việc tìm một nơi khách quán để nghỉ chân, thần sắc của Đào Uyển Nhi cũng hiện lên một sự khẩn trương khó lòng nhận thấy.
– Uyển Nhi, tỷ đang lo lắng cái gì vậy?
– A… – Đào Uyển Nhi giật mình cúi đầu – Nô tỳ không có.
Không có mới kỳ quái.
Nàng nheo mắt nghi ngờ, muốn mở miệng nói thêm thì Liễu Nhi đã ào ào chạy tới hai tay xâu kẹo hồ lô đưa tới cho hai người.
– Tiểu thư, Uyển Nhi tỷ tỷ cũng ăn một cái đi. Rất ngon!!!
Vị ngọt lâu ngày mới được nếm lại, thật sự là khiến nàng hạnh phúc muốn chết đi được.
Đột nhiên từ phía sau có tiếng nói ngả ngớn trêu ghẹo – Các vị cô nương đây là đang đi dạo phố sao?
Bàn tay đang cầm lấy xâu kẹo của Đào Uyển Nhi bất chợt run lên. Liễu Nhi không hiểu nhìn tên công tử mặc trên người một kiện vải gấm đang sải chân đi về phía các nàng. Hai tay nàng cầm hai xâu mứt quả không dám làm bẩn y phục của tiểu thư, liền lấy ngón tay út xoắn lấy tay áo của tiểu thư mà giựt nhẹ.
– Mặc kệ hắn. – Hàn Băng Băng không buồn chú ý xoay người muốn rời đi.
– Cô nương hãy khoan đi vội. – Hắn xông lên lách người qua chắn trước mặt nàng, khuôn mặt mang theo đường nét hào hoa phóng túng kia nở một nụ cười thân thiết – Ta thấy cô nương rất lạ mặt, có phải cô nương mới đặt chân tới nơi này không?
– Phải! – Hàn Băng Băng có chút mất kiên nhẫn.
Hắn cười lả giả, bộ dáng tự cho là rất thiện ý tiền gần sát bên nàng buông lời chèo kéo – Trời đã sẩm muộn như vậy, các cô nương hẳn là vẫn chưa tìm thấy chỗ nghỉ trọ đi. Dù sao đã gặp nhau cũng là một cái duyên, hay là các nàng tới gia quyến của ta một chuyến.
– Không phiền công tử. – Hàn Băng Băng nghiêng người tránh đi tiếp xúc của hắn, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như một phủ thêm một tầng băng giá nhìn về phía trước một mực muốn rời đi.
Tên công tử phía sau không nghĩ muốn bỏ qua cho các nàng dễ dàng như vậy, vội vã dướn lên muốn chắn đường. Bỗng dưng ánh mắt của hắn chú ý tới một nữ nhân áo hồng đi phía sau bạch y nữ tử suốt từ nãy đến giờ vẫn luôn cúi đầu né tránh. Nhưng dù cho che giấu, dung mạo tuyệt sắc của nàng vẫn khiến hắn hoảng hốt, kinh hỉ gọi lên.
– Mai Quế!!!
Đào Uyển Nhi hoảng hốt cắn chặt môi, bàn tay giấu bên trong tay áo nắm lại thấy chặt dường như đang cảm thấy mơ hồ đau đớn. Toàn thân nàng cưng đờ, sợ hãi thứ quá khứ nhập nhằng nhơ bẩn tưởng chừng đã quên đi một lần nữa sẽ lại bị vạch trần trước ánh sáng.
– Đúng là nàng rồi! – Hắn vui sướng sám về phía Đào Uyển Nhi, bàn tay không chút kiêng dè nghi kỵ quàng qua người nàng – Ta nghe nói nàng đã bị sa chân xuống núi mất xác khiến ta đau lòng rất lâu, thì ra nàng vẫ còn sống sao? Mấy năm nay nàng đã ở nơi nào vậy? Sao không đến quý phủ báo cho ta một tiếng?
– Đừng có chạm vào Uyển Nhi tỷ tỷ – Liễu Nhi tức giận giống như con nhím xù lông đứng lên che chắn cho Đào Uyển Nhi. Nàng rất không thích tên nam nhân này, ánh mắt của hắn khi nhìn chòng chọc vào các nàng khiến nàng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Nam nhân thế này thực khiến người ta ghê tởm. Đáng ghét đến mức nàng muốn bốc hỏa.
– Mai Quế… – Hắn vẫn chưa từ bỏ cơ hội muốn vươn tay tới kéo Đào Uyển Nhi trở lại. Miệng vừa mở ra liền bị một thứ thật nhỏ bay thẳng tới cổ họng. Hắn ôm ngực ho khan, nghĩ muốn mắng lớn xem rốt cuộc là tên chết tiệt nào to gan lớn mật dám giở trò thì bỗng phát hiện ra một chuyện còn khiếp đảm hơn.
Bàn tay hắn run run ôm lấy cổ hong, sợ hãi đến mức tròng mắt cũng mở lớn không dám tin.
Hắn không nói được.
Lúc này, mỹ nữ mặc một thần bạch y trắng xoa xoay người trở lại. Nàng nở một nụ cười vạn phần xinh đẹp, vẻ đợn mỹ diễm dường như muốn đem tất cả mọi thứ xung quanh đây đều trở nên lu mờ. sóng mắt của nàng thấp thoáng ý cười, bắt lấy tầm mắt của nam nhân kia khiến hắn không thể di dời được ánh mắt, nhưng ánh mắt đó lúc này không hề có sự si mê say đắm mà lại tràn ngập sự sợ hãi.
Trước một mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên, một nụ cười khiến cho loài hoa xinh đẹp nhất cũng phải xấu hổ cúi mình, hắn lại cảm thấy một luồn khí tức nặng nề lạnh lẽo đang ào ạt tràn về phía mình.
– Công tử, người này là nha hoàn của ta, có lẽ công tử đã hoa mắt nhìn nhầm rồi. – Nàng không chút dấu vết đem nữ nhân áo hồng lui ra sau lưng mình, cẩn trọng che chắn. Bước chân của nàng thật chậm rãi đi về phía nam nhân kia, giọng nói của nàng êm mượt như nhung lụa, dịu dàng như nước chảy rót vào tai hắn, nhưng lời nói ra lại mạng theo âm khí khiến người ta khiếp sợ.
– Hai canh giờ sau giọng nói của người sẽ trở lại như bình thường. Nhưng nếu ngươi còn tiếp tục cản đường chúng ta nữa…
Tiếng cười của nàng vang lên khẽ khàng, lời nói êm mượt chỉ đủ cho hắn nghe thấy.
– Có tin ta sẽ khiến ngươi cả đời không thể mở miệng được không?
Tên nam nhân kia nghe trọn lời cảnh cáo của nàng sợ hãi lùi người về phía sau, hắn run sợ nhận lấy ánh mứt lạnh lùng của nàng, không dám chậm trễ liền lập tức chuệnh choạng chạy đi mất dạng.
Hàn Băng Băng hừ nhẹ một tiếng, nàng đảo mắt về phía Đào Uyển Nhi. Sắc mặt của Đào Uyển Nhi cuối cùng cũng đã hồi phục vài phần huyết sắc, hổ thẹn cúi đầu thật thấp.
– Thẳng người lên. – Giọng nói của nàng cất lên thanh lạnh – Ba năm ở Đào Hoa Cốc, những thứ tỷ học được không phải là để cúi đầu run sợ như thế.
Một câu nói khiến Đào Uyển Nhi như tỉnh khỏi giấc mộng. Nàng cắn chặt môi, ngón tay núm chặt lấy vạt áo mềm mại trong tay gật đầu thật nhẹ.
– Vâng, thưa tiểu thư.