Botanin Langgy, báo danh hôm nay
Nhóc omega đôi mắt sáng lấp lánh tựa hồ phản chiếu toàn thế giới
“Có thể trở thành phó quan nguyên soái tôi thập phần vinh hạnh. Tiền bối, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn”
Tôi xấu hổ sờ sờ mũi
“Từ hôm nay trở đi, cậu bắt đầu đảm nhận trợ lý sinh hoạt cá nhân cho nguyên soái, chủ yếu phụ trách giám thị giờ giấc giúp ngài, một ngày ba bữa, an bài vấn đề liên quan sinh hoạt tôi sẽ nhắn tin cho cậu, quang não phải bảo trì liên lạc giờ”
Tôi chủ yếu phụ trách lĩnh vực quân sự, có lúc không rảnh quản đời tư nguyên soái, công tác phân phối thế này sẽ càng thêm hợp lý
“Đã biết! Trưởng quan!”
“Tháng này tương đương với kỳ thực tập, đừng quá mức khẩn trương, cái gì chưa hiểu có thể hỏi tôi”
Nguyên soái quen ở Quân khu, nơi ở được phân phối hoàn toàn không có mùi vị sinh hoạt, hắn chỉ ngày nghỉ phép mới trở về
Trừ bỏ người máy lau dọn ra, tôi ngược lại là sinh vật tới ở nhà hắn nhiều nhất
Bày biện cùng sửa sang lại vật phẩm vốn là công việc hàng ngày của tôi, đợi Botanin quen thuộc hoàn cảnh rồi, cái nhiệm vụ này liền giao cậu ta
Tôi thay hoa mới cắm cho bình
năm này trôi qua, có những thứ rất nhỏ đã dung nhập cốt tủy
Hoa hướng dương lộng lẫy kia, là màu tóc WillNgười máy làm sạch ở phía sau tôi ngốc nghếch chợt đụng tường
Tôi ôm nó chuyển lại, vỗ vỗ đầu sắt nhỏ kia
“Cuối tuần mang mi đi sửa chữa”
Will là kẻ hoài cựu, đến người máy cũng là loại phát hành từ mười mấy năm trước
Tiểu máy móc gật đầu
“Cảm—Cảm—Eddy—Dy”
Ròng rọc nó tựa hồ cũng trục trặc, vang từng tiếng kẽo kẹt
“Mi trước nghỉ ngơi đi, dư lại giao cho ta”
Tôi xắn tay áo chuẩn bị càn quét, tin nhắn Botanin vừa vặn lại đây
“Eddy các hạ, nguyên soái tựa hồ không thích thức uống đặc chế nâng cao tinh thần mùa hè, thỉnh cầu chỉ thị”
Tôi mặt vô biểu tình mà trả lời chữ
“Cho hắn viên đường”
Nguyên soái đại nhân thần minh uy vũ không gì không làm được trong truyền thuyết vẫn sẽ cúi đầu trước đườngbg-ssp-{height:px}
Suy xét đến ngày sau có lẽ tôi sẽ không còn cơ hội quang lâm dinh thự Will, tôi tính toán hôm nay tổng vệ sinh mọi ngóc ngách một lượt
Tôi lôi ra đồ cũ phủ đầy bụi đã lâu, lại thấy có vài tấm thảm đủ mọi màu sắc
Theo tôi được biết, Will Shuria có chút cổ quái
Hắn thiên vị đồ vật mềm mại, thích hoa hướng dương, thích nửa thân trần ngủ dưới ánh mặt trời, thích âm nhạc cổ điển, chung tình cơ giáp
Cho dù là mặt băng sơn bất biến vạn năm, thời điểm buồn rầu vẫn biết nhăn mày lại
Thân là phó quan hắn năm, tôi ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy hắn tươi cười
Giống như cầu vồng sau cơn mưa, đẹp đến làm người hít thở không thông
Vật cũ dọn dẹp thực tốn thời gian, chờ tôi sửa sang lại kha khá, màn đêm đã buông xuống
“Cuối cùng chính là… Cái này sao?”
Tôi chuyển thang tới, trèo lên quầy cất giữ còn cao vượt đầu mình
Bên trong ngoài ý muốn chẳng chứa thứ gì, chỉ có chiếc hộp tựa mới tinh trong góc khiến tôi chú ý
“Giỏi lắm, hóa ra dép lê mi giấu nơi này”
Dép lê thỏ con lông xù hồng nhạt đặt giữa hộp quà xinh đẹp, bộ dáng như xưa
Đôi mắt đen lúng liếng đã rớt mất chiếc, bị méo mó mà khâu lại
Tôi từng thấy Will đi, cũng thường xuyên lén lút giễu cợt hắn, sau chắc chính hắn cũng phát giác chỗ không ổn, liền cực hiếm xỏ lại
Tôi hồi tưởng quà sinh nhật không biết anh giai nào đưa còn mốc meo trong nhà tôi
“Cẩn thận nghĩ, của chúng ta vẫn là cùng loại mà”
Tôi chà lau quầy cất giữ, bỗng nhiên cảm thấy hơi sai sai
Bởi tháng năm xa xăm, màu hộp quà ảm đạm, nhưng chữ viết phía trên vẫn rõ ràng như cũ
“Tốt nghiệp vui vẻ! Đám ngu ngốc!”
Rõ ràng là chữ tôi
Tôi đột nhiên run lên
năm trước, trong phân đoạn trao đổi quà nặc danh trước đêm tốt nghiệp, quà tôi đưa–
Đó là đôi dép lê xù lông, loại con thỏ được mấy em gái khen ngợi nhiều nhất, dùng giấy đóng gói hường phấn thiếu nữ, thắt cái nơ con bướm thật bự
Chờ mong tên alpha đầu đất nào đầy cõi lòng mong chờ mở ra, lưu lại ác mộng thời thanh xuân