Đèn trong viện chưa bật lại, nó cũng không cần chờ đợi chủ nhân về nhà nữa.
Biệt thự Lâm gia lại một lần nữa chật kín người, Lâm Kiến Tịch chết đột ngột, bạn bè nghe tin đã vội vã từ khắp nơi đổ về để đưa tiễn người bạn tốt này.
Trong hoa viên thường vang lên tiếng khóc kìm nén, nhân duyên của anh đúng là quá tốt, không ai có thể chấp nhận được sự thật anh đột nhiên mất đi.
Hùng Thôi và Hùng Xán cũng vội chạy về, vừa bước vào cửa, đôi mắt Hùng Xán đỏ lên kéo Giang Ngộ tới, hung hăng đấm cậu một quyền: “Không phải em nói sẽ chăm sóc anh trai em sao?! Tại sao lại để Lâm Lâm xảy ra tai nạn xe cộ?!”
Khi nghe tin từ ba mẹ, hai người còn nghĩ rằng đó là một trò đùa, sau nhiều lần xác nhận, hai anh em đã không ngần ngại xin nghỉ phép, trở về nước.
Người anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ đã ra đi, hai người cảm thấy không chân thật, tinh thần hoảng hốt ngồi trên phi cơ, không nói một lời, cho đến khi bước vào Lâm gia, nhìn thấy tấm vải trắng treo trên cửa, bọn họ mới cảm giác được Lâm Lâm thật sự đã mất rồi.
Người anh em nhà bên cạnh, cùng nhau lớn lên và luôn chăm sóc bọn họ đã mất rồi.
Đôi mắt Hùng Xán bị nước mắt làm nhòe đi, mới vừa chớp mắt một chút, nước mắt đã trào ra không dứt, tay run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt cổ áo Giang Ngộ: “Em nói đi! Không phải em nói em sẽ chăm sóc thật tốt cho anh trai sao? Đây là cách em chăm sóc sao?! Giang Ngộ!”
“Đừng đánh nữa.” Hùng Thôi khàn giọng nói vỗ vỗ tay Hùng Xán: “Em đánh cũng có ích lợi gì đâu…”
Giang Ngộ nghiêng đầu, mất một lúc lâu mới cảm thấy đau đớn, do dự đưa tay ra sờ khóe miệng chảy máu.
“… Đánh đi.” Cậu cụp mắt, giọng nói nhẹ nhàng như cành cây khô sắp gãy: “Đều do em.”
Nếu không phải do cậu, anh trai sẽ không đi cầu tình yêu, sẽ không có tai nạn, sẽ không rời đi.
Tất cả là lỗi của cậu.
Nếu cậu không tham lam, không ảo tưởng, không điên rồ thì anh trai vẫn sống tốt.
Cậu là thủ phạm của mọi sai lầm.
Hùng Xán rơi lệ đầy mặt, buông tay ra: “… Anh muốn đi… Đi thăm cậu ấy.”
Trạng thái tinh thần của Giang Ngộ hỗn loạn, ai nói cũng không nghe, không nhìn rõ ai, thậm chí còn không biết mình đã vượt qua như thế nào.
Cố Tinh đương nhiên cũng đến, cô không nói lời nào với Giang Ngộ, chỉ cúi đầu khom lưng về phía chiếc hộp vuông màu đen kia.
Cô không biết hai người này làm sao đi đến tình trạng hiện tại, cô cũng không muốn nói cho Giang Ngộ biết những gì Lâm Kiến Tịch đã nói với cô.
Không chiếm được mới là điều tra tấn dằn vặt nhất, Giang Ngộ điên như vậy, dựa vào cái gì phải cho cậu biết, Lâm Kiến Tịch đã từng vươn tay về phía cậu.
Người phúng viếng từng người rời đi, Lâm gia lại vắng tanh.
Dì Vương lau nước mắt đi tới, xin từ chức với Giang Ngộ: “Bọn họ đi rồi, dì cũng không ở lại được nữa, ở đây không thoải mái...!Đồ ở nhà đều sắp xếp hết rồi, Lâm Lâm… Quần áo của Lâm Lâm cũng chuẩn bị xong, lúc chôn cất, con giúp nó chọn vài món đồ khi còn nhỏ nó thích nhất, cùng bỏ vào đi.”
Hơn mười năm trôi qua, dì Vương cũng lớn tuổi, đã tới tuổi về hưu, Giang Ngộ sững sờ nhìn bà, nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt của bà, thật lâu sau cậu mới đáp: “...!Được.”
Cậu như là đã quên cách bước đi, vụng về chậm chạp trở lại phòng của Lâm Kiến Tịch.
Căn phòng đã được dọn dẹp, sạch sẽ và ngăn nắp, không có một dấu vết lộn xộn nào, như thể chưa từng có ai sống ở đây.
Cậu chậm rãi mở tủ quần áo ra, dùng ngón tay vuốt ve từng bộ quần áo, nhớ tới bộ dáng anh trai mặc chúng, cậu bỗng nhiên không biết nên chọn bộ nào.
Làm sao chọn đây? Nên chọn như thế nào? Không ai dạy cậu cả, cậu không biết.
Cậu thất thần ngồi dưới đất, lôi cái hộp đựng đồ dưới tủ ra.
Chiếc hộp đựng đồ linh tinh, cục tẩy từ thời tiểu học, cây bút hình Pikachu mà Lâm Kiến Tịch đã sử dụng trong kỳ thi vào đại học, chiếc mũ nhỏ làm bằng cành liễu… Giang Ngộ lấy ra từng cái một, ngón tay đụng tới cái hộp nhỏ giấu tận trong cùng, cả người không tự chủ được run lên.
Không cần mở ra cũng biết bên trong hộp có gì.
Trong hộp có mấy con vịt con, là vịt con từng chơi khi còn nhỏ, thời gian trôi qua lâu như vậy, giờ nó đã cứng và đen ngòm, cũng không còn chơi được nữa.
Anh trai cũng sẽ không lại trưởng thành.
Trong căn phòng vắng lặng im ắng, bỗng nhiên vang lên một tiếng rất nhỏ, là tiếng nước mắt rơi xuống hộp giấy.
Trong lúc chôn cất, ông nội đưa bàn tay gầy guộc của mình ra chạm vào chiếc hộp được bọc vải đỏ.
“Đứa trẻ ngoan…” Trong mắt ông nội chứa đầy nước mắt, sờ sờ chiếc hộp từng chút một, “Cứu nhân nhất mệnh thắng tạo thất cấp phù đồ… Lâm Lâm nhà chúng ta không phí công vô ích, kiếp sau sẽ có hồi kết tốt…”
() “Cứu nhân nhất mệnh thắng tạo thất cấp phù đồ” 救人一命勝造七級浮屠: Cứu một mạng người còn nhiều công đức hơn là xây chùa miếu cao bảy tầng.
Giang Ngộ yên lặng nhìn cái hộp bị vùi trong bùn đất, chỉ cảm thấy chính mình cũng bị vùi lấp theo cái hộp.
Khi bia mộ khắc tên được dựng lên, cô bé được cứu và mẹ của cô bé đã quỳ xuống, quỳ lạy trước tấm bia.
“Cảm ơn anh đã cứu em.” Cô bé nức nở nói: “Anh là anh hùng.”
Giang Ngộ đờ đẫn chuyển động tròng mắt, thật lâu sau, cậu cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào bia mộ lạnh lẽo.
Lâm tổng đã qua đời, công ty không còn người lãnh đạo, các nhân viên cố nén sự hoảng loạn trong lòng, chờ Giang Ngộ trở lại công ty cầm quyền.
Giang Ngộ không muốn quan tâm, tất cả nỗ lực của cậu đều chỉ muốn anh trai tốt hơn, giờ anh trai đã mất, cậu còn không muốn tiến vào công ty một bước, huống chi là sống chết của công ty.
Nhưng mặc kệ cũng không được, những người lớn tuổi của Lâm gia và Triệu gia cần phụng dưỡng, Giang Ngộ chịu đựng phiền phức, chải vuốt sự vụ công ty rõ ràng, hạng mục có thể qua tay đều qua tay, tách công ty ra từng chút một, bán đi đổi lấy số tiền lớn, chia thành hai phần cho hai nhà.
Cậu sắp xếp hậu sự, mỏi mệt xử lý từng hạng mục gọn gàng ngăn nắp.
Cho mấy ông bà dọn về thành phố, tìm người giúp việc mới, trung thành và đáng tin cậy để chăm sóc người già, tiền lương sau này cậu đưa cho Hùng Thôi, để Hùng Thôi và Hùng Xán ra mặt giúp, miễn cho thời gian lâu rồi, lòng người thay đổi, ỷ vào mấy ông bà không con cái lại khi dễ ông bà.
Ông nội cảm thấy một loạt hành động này của cậu có vấn đề, lo lắng nắm lấy cánh tay cậu, run rẩy hỏi: “Tiểu Ngộ, con làm vậy, là muốn làm gì? Con cũng muốn bỏ nhà đi sao?”
Giang Ngộ miễn cưỡng cười, lắc đầu: “Ông nội, con chỉ là muốn ra ngoài thư giãn thôi.
Không sắp xếp tốt cho mọi người, con sẽ không yên tâm.”
“Đi ra ngoài thư giãn?” Ông vỗ vỗ đầu cậu, nói: “Ông biết trong lòng con khó chịu, đi ra ngoài thư giãn cũng tốt.”
Mọi việc đã làm xong, Giang Ngộ trở về căn nhà của cậu và anh trai.
Nơi này là tài sản duy nhất còn lại của cậu, hiện tại cậu không còn gì ngoài căn nhà này.
Điện thoại đổ chuông, trong khoảng thời gian này, nó đã đổ chuông nhiều lần hơn tất cả những lần trước cộng lại.
Giang Ngộ không nhận, để nó vang lên.
Một phút sau, cậu nhấc máy, hờ hững nghe tiếng van xin của người phụ nữ ở đầu dây bên kia.
“Dù cậu muốn bồi thường bao nhiêu, chúng tôi cũng sẽ đồng ý.
Chúng tôi chỉ xin cậu giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho con trai tôi.
Nó còn trẻ, ngồi tù mấy năm, sẽ hủy hoại cả đời của nó.” Giọng người phụ nữ nghẹn ngào: “Cầu xin cậu, nó không cố ý, nó cũng biết sai rồi.”
Giang Ngộ nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời càng ngày càng tối, đêm lại sắp đến.
Thật lâu sau, cậu bình tĩnh nói: “Cô để anh ta đến chỗ của tôi, tôi sẽ nói chuyện với anh ta, để anh ta đến một mình, nếu không tôi sẽ không gặp.”
Người phụ nữ vội vàng nói: “Cảm ơn, cảm ơn, cậu đúng là người tốt.”
Giang Ngộ gửi một địa chỉ, chờ người đến.
Người đâm phải Lâm Kiến Tịch là một người đàn ông, trong nhà có chút tiền và bối cảnh, theo lời anh ta nói thì là anh ta uống say không lưu ý, nhầm lẫn phanh thành chân ga, không phải cố ý đâm người.
Nhà anh ta mời luật sư, thường xuyên cãi co với cục cảnh sát, một ngày không biết đã chạy đến cục cảnh sát bao nhiêu lần, trăm cay ngàn đắng mới tìm được người bảo lãnh con trai nhà họ ra chờ ngày xét xử.
Vốn dĩ tai nạn xe cộ là tai nạn thường thấy nhất trên đời này, không gây hậu quả nghiêm trọng thì thôi, nhưng khi chết người, giống như tình huống này, chỉ cần hai bên lén thương lượng tiền bồi thường thì có thể tránh khỏi cảnh tù tội, bởi vậy đối phương luôn muốn liên hệ với Giang Ngộ.
Lúc trước Giang Ngộ không có thời gian xử lý, hiện tại đã có thời gian.
Trong lúc chờ người đến nhà, cậu lấy túi phúc nho nhỏ trong túi áo ra, trong túi đựng vài sợi tóc của Lâm Kiến Tịch.
Cậu rũ mắt, hôn lên túi phúc.
Anh ơi, cậu lẩm bẩm trong miệng, em rất nhớ anh.
Như cậu dự kiến, không có hồi âm.
Tại sao bọn họ lại đi đến tình trạng như bây giờ? Giang Ngộ nhìn lại, chỉ cảm thấy mỗi một bước đi đều sai lầm.
Có lẽ một người không thể dồn hết tình cảm của mình lên trên một người khác, cũng giống như một cán cân, muốn giữ cân bằng thì không thể dồn hết trọng lượng vào một bên.
Mà cậu đặt hết trọng lượng lên trên người Lâm Kiến Tịch, cứ thế theo thời gian, cán cân càng ngày càng nghiêng, cuối cùng sự không cam lòng ấp ủ ra một con dã thú nuốt chửng người đó.
Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng đập cửa, Giang Ngộ cất túi phúc, đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa có một người đàn ông, người đàn ông nhìn thấy cậu, luống cuống một chút, lại nhanh chóng bày ra biểu tình lấy lòng, “Chào cậu, tôi là…”
Giang Ngộ cắt ngang lời tự giới thiệu của anh ta: “Anh vào đây với tôi.”
Người đàn ông sợ hãi đi theo phía sau cậu, ánh mắt đảo quanh, rất nhanh đã nhìn thấy rõ đồ đạc trong nhà.
Căn nhà ngăn nắp một cách đáng ngạc nhiên, nhưng lại có cảm giác ủ dột và khó chịu.
Trên bàn có một cái hộp, anh ta không biết đó là thứ gì.
“Tôi, tôi tên…”
Anh ta lại muốn tự giới thiệu, Giang Ngộ lạnh lùng hỏi: “Anh đã từng nghe qua tên của anh tôi chưa?”
“Từng nghe.” Anh ta vội vàng đáp: “Tôi đã nghe nói về cậu ấy từ rất lâu trước đây, một người rất giỏi giang và mạnh mẽ, tôi rất muốn làm quen với cậu ấy nhưng tiếc là chưa kịp.
Xin lỗi, hôm đó tôi thật sự uống say, không phải cố ý, tôi cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy.”
Giang Ngộ cười một tiếng: “Anh trai tôi là người tốt.”
“Đúng đúng đúng, anh trai của cậu thật sự là người tốt, nếu không cũng sẽ không đi cứu người khác.” Người đàn ông vắt hết óc muốn nói điều gì đó hay ho, đáng tiếc học thức không đủ, một chút kiến thức ngữ văn mà anh ta học được khi còn đi học đã bị ngâm trong cốc rượu và uống cạn từ lâu, khô cằn nói: “Anh trai của cậu thật đáng học hỏi, chờ đến khi tôi thay đổi triệt để, làm một con người mới, tôi nhất định phải đến thăm cậu ấy nhiều hơn.”
Giang Ngộ nâng mắt lên, ánh mắt không nhẹ không nặng.
Không hiểu sao người đàn ông càng luống cuống, nói gì cũng lộn xộn, nói thật, anh ta thực sự cảm thấy đó không phải lỗi của mình, là người kia muốn cứu người nên đâm đầu vào xe của anh ta, có liên quan gì đến anh ta chứ?
Anh ta nặng nề nhéo mình một cái, vắt ra một ít nước mắt: “Xin lỗi, cậu tha cho tôi lần này đi, sau này tôi sẽ làm người tốt, rất xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”
Giang Ngộ đưa tay chạm vào chiếc hộp trước mặt: “Chiếc hộp này chứa một chút tro cốt của anh trai tôi, anh trai tôi là người tốt.
Tôi cũng không muốn làm anh khó xử, anh dập đầu lạy anh trai tôi mấy cái, tôi sẽ tha cho anh, coi như là tích phúc cho anh trai tôi.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Người đàn ông thở dài nhẹ nhõm, vội vàng quỳ xuống, quỳ lạy cái hộp, “Các ngài đúng là người tốt, người tốt có hồi báo tốt, nếu sau này cậu gặp phải khó khăn gì, cứ việc nói với tôi, tôi làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp.”
Giang Ngộ nhẹ nhàng nói: “Được, anh đi đi.”
Người đàn ông không thể tin được sẽ dễ dàng như vậy, anh ta đứng lên một cách nhẹ nhõm, thậm chí còn không khống chế được biểu tình, lộ ra thần sắc vui sướng, nhưng rất nhanh đã bị anh ta ép xuống, anh ta gấp gáp đi ra ngoài, trong lòng đắc ý, chờ chuyện này kết thúc, anh ta nhất định phải đến quán bar uống một ly, xua đuổi xui xẻo.
Anh ta đi tới cửa, tay còn chưa kịp đụng đến then cửa, Giang Ngộ đã nhanh chóng đi theo, giơ cánh tay lên, từ phía sau bóp cổ anh ta một cách tàn nhẫn.
Người đàn ông bất giác ngã về phía sau, mở to mắt nhìn trần nhà, giây tiếp theo, anh ta phản ứng lại, giãy giụa kịch liệt, liều mạng muốn bẻ tay Giang Ngộ ra: “Khụ… Khụ khụ…”
“Anh cho rằng tôi thật sự sẽ bỏ qua cho anh sao?” Giang Ngộ cười, giọng nói trầm thấp như ma quỷ: “Anh nằm mơ.”
Người đàn ông sợ hãi đến phát run, thiếu oxy cùng nỗi sợ hãi tột độ khiến anh ta càng thêm mạnh mẽ giãy giụa, nhưng càng giãy giụa, oxy càng ít, cổ bị bóp quá chặt, thậm chí còn nghe thấy tiếng xương cốt rã rời: “Cứu… Cứu mạng…”
Anh ta cố hết sức đưa ngón tay về phía sau, cào mu bàn tay của Giang Ngộ, cào đến máu thịt lẫn lộn, máu tươi chảy xuống, nhỏ giọt xuống mặt anh ta, nóng bừng.
Khiến anh ta sợ hãi.
Nếu không thoát được, anh ta nhất định sẽ chết, anh ta còn chưa muốn chết.
“Buông tay… Kẻ điên… Buông tay…”
Ngón tay người đàn ông thậm chí còn đâm vào da thịt, mặt Giang Ngộ không đổi sắc, mí mắt cũng không nâng, như không cảm thấy đau đớn.
Tay người đàn ông chậm rãi buông xuống, hai mắt mở to vô hồn.
Giang Ngộ mới buông tay ra.
.
ngôn tình hoàn
Cậu nhìn đôi tay trầy xước da tróc thịt bong, cậu nhíu mày, máu me lấm lem, vậy không thể cầm lấy túi phúc.
Cậu trở lại vị trí ban đầu, mở chiếc hộp ra.
Trong hộp có một khẩu súng, cây súng này là món quà cuối cùng cậu định tặng cho Lâm Kiến Tịch, lúc mua cây súng này, cậu nghĩ, nếu anh trai không yêu cậu, cậu sẽ đưa khẩu súng này cho anh trai, mặc anh định đoạt sai lầm của cậu.
Chỉ là cậu không ngờ, quà còn chưa tặng, Lâm Kiến Tịch đã bỏ rơi cậu trước.
Anh bỏ rơi cậu một cách dứt khoát như vậy.
“Anh…” Giang Ngộ hơi hơi hé miệng, lại tự giễu cười, lắc lắc đầu.
Cậu muốn nói, anh ơi, em đau quá.
Nhưng anh sẽ không đến dỗ dành cậu nữa.
Cho đến khi chết anh cũng là anh hùng, mà em…
Hai tay Giang Ngộ run rẩy, cẩn thận lau bụi không tồn tại trên súng, nạp đạn rồi lên đạn —
“Pằng —”
Trời tối.
Trời lại sáng..