Đêm nay mười lăm, trăng vừa to vừa tròn, ánh trăng dường như không ngừng chiếu trên thế gian vạn vật.
Trên Trích Tinh đài, Bạch Ngọc Khuyết một thân bạch y, bóng lưng phảng phất như tiên tử lạc vào nhân gian, có điều, vị tiên tử này rất không có hình tượng ngồi xếp bằng dưới đất, đặt một chiếc vòng ngọc bích trước mặt, làm phép để nó hấp thụ “nguyệt quang linh khí,” chiếc vòng kia lập tức xuất hiện một dòng ánh sáng lưu chuyển lúc ẩn lúc hiện.
Bạch Ngọc Khuyết mở to mắt, nhìn chằm chằm vào vòng Bích Linh trước mặt, cứ cách một lúc, chờ ánh sáng trên vòng yếu đi, nàng liền làm một động tác quái dị. Trong phút chốc, “nguyệt quang linh khí” từ từ ngưng tụ lại xung quanh vòng tay rồicứ như làn khói từng chút từng chút rót vào vòng Bích Linh.
Bạch Ngọc Khuyết đắc ý tự nhủ: “Nhiệm vụ đơn giản thế này, nàng ta còn lo lắng mình không làm được, thật quá khinh người mà.” Vừa nói xong, nàng vươn tay sang cái túi bên cạnh lấy ra một miếng bánh hoa quế thơm ngon, cắn một miếng, “Aw~” một cái, rồi tiếp tụcvừa ăn vừa hưởng thụ.
Lúc này trong vạn phúc điện, phi tiên vũ của Tô Đát Kỷ đang trong giai đoạn cao trào, nàng tựa như tiên tử, thân thể giữa không trung yêu mị như rắn, kinh tâm động phách xoay tròn, uốn mình, ngửa ra sau, đá trước...
Mái tóc đen dài chập chờn phiêu chuyển theo kỹ thuật nhảy uyển chuyển trong sương trắng, lụa mỏng trắngnhư vật sống duỗi dài ra không trung, tựa hồ tràn ngập đại điện, tạo nên một thân huyễn ảnh, những dải lụa trắng kia lưu lạc khắp nơi, chúng đại thần đều không kìm lòng được muốn đưa tay chạm đến, Tô Đát Kỷ đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp, dải lụa chợt biến thành ngàn vạn cánh hoa từ trên trời rơi xuống, trong lúc nhất thời,hương thơm phân tán khắp điện.
Thấy mọi người đều say mê điệumúa của mình, ánh mắt Tô Đát Kỷ vừa chuyển, nhân lúc mở rộng hai tay, bí mật vận động linh khí trong cơ thể, một hương thơm kỳ dị chậm rãi từ trong cơ thể nàng lan ra, mùi hương này lúc đầu chỉ nhàn nhạt hòa vào những cánh hoa đang tung bay trên bầu trời, không làm người chú ý, rồi lạităng lên một chút, càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng mê say.
Trong Vạn phúc điện, quần thần bị kỳ hương này vô thanh vô thức thấm vào, ánh mắt từ từ trở nên mê ly, càng ngày càng chăm chú nhìn chằm chằm vào tuyệt đại yêu cơ giữa điện, liền ngay cả người nổi tiếng luôn luôn lấy chính trực làm trọng như thừa tướng Tỷ Can, cũng chìm đắm trong đó, khắp nơi kinh diễm nhìn nữ tử giữa không trung.
Toàn bộ đại điện, chỉ có hai người vẫn giữ ánh mắt tỉnh táo, thần trí bình tĩnh, đó chính là Văn Trọng và Bá Ấp Khảo. Bá Ấp Khảo chống tay ngồi xếp bằng, không gợn sóng lẳng lặng nhìn Tô Đát Kỷ múa.
Nửa ngày sau, hắn bất động thanh sắc nhéo Cơ Xương một cái, ánh mắt Cơ Xương nhất thời thanh tỉnhlại, mê man ngắm nhìn bốn phía, kinh ngạc nhìn toàn bộ quần thần trong đại điện đều trong trạng thái mê muội, quay đầu nghi ngờ nhìn trưởng tử kinh tài tuyệt diễm của mình, dùng ánh mắt hỏi dò, Bá Ấp Khảo nhìn hắn chậm rãi lắc đầu, Cơ Xương chỉ đành đè xuống sợ hãi và bất an trong lòng, không nói tiếp nữa.
Trên vị trí cao nhất kia, Văn Trọng đoan chính ngồi vững vàng như đá, lạnh lùng nhìn nữ tử đang múa giữa không trung, đáy mắt đen lộ ra một vòng xoáy không rõ, một lúc lâu sau, hắn nhìn theo hướng khác của điện, khóe miệng khẽ nhếc, thân ảnh đột nhiên biến mất ở trên đài cao.
Mọi người vẫn như mê như say như cũ ngắm “Phi tiên vũ”yêu diễm cực kỳ nhưng ẩn giấu huyền cơ, ngoại trừ Bá Ấp Khảo, toàn bộ người trong vạn phúc điện không ai phát hiện raVăn thái sư ngồi ngay ngắn trên đài cao đã không còn đó.
Lúc Văn Trọng vô thanh vô tức tới Trích Tinh đài, liền nhìn thấy một cảnh tượng như vầy: Một bạch Y nữ tử, ngồi xếp bằng dưới đất, tay phải dùng một tư thế kỳ quái, thỉnh thoảng xoay qua điểm vào vòng ngọc bích trước mặt một cái, sau đó thì có thật nhiều vầng sáng màu vàng xoay tròn bay lượn ngưng tụ vào chiếc vòng tay kia.
Nữ tử tay trái cầm một cái đùi gà, đã bị gặm vài miếng, hình dạng vô cùng thê thảm, nàng gian nan nuốt miếng thịt gà trong miệng, ngâm nga đứt quãng một bài hát kỳ quái mà Văn Trọng cho rằng “rất sâu sắc ấn tượng”: “Em là một người dân... Nha hắc... Hôm nay thiệt là vui... Ka ka ka... Hôm nay thiệt là vui...”
Trong nháy mắt, Văn Trọng thật sự hoài nghi, ngọc tỳ bà thật sự là yêu quái sao? Sao tính cảnh giác lại thấp như thế, mình cũng đã cách nàng gần như thế rồi nàng còn không hề có cảm giác, yêu quái như thế này, sao nàng có thế sống sót tới bây giờ?
Văn Trọng vốn là đến giáo huấn tiểu yêu vẽ đường cho hươu chạy này, nhưng lúc nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, không biết làm sao, lửa giận kia trong nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa, hắn nỗ lực thu lại ý cười trên mặt, chậm rãi đi tới.
Bạch Ngọc Khuyết hai ba ngụm gặm xong cái đùi gà kia, rất tự nhiên ném xuống, niệm thanh khiết thuật một cái, vấy mỡ trên tay trong phút chốc không thấy tăm hơi, một bàn tay nhỏ bé lại sạch sẽ trắng mịn, Bạch Ngọc Khuyết giơ tay lật qua lật lại tỉ mỉ xem xét nửa ngày, run vai cười lớn: Ha ha ha! Phép thuật đúng là tuyệt vời! Xuyên qua cũng tuyệt vời!! Nhân sinh thiệt là tuyệt vời!!!...
Nhất thời nhịn không được, lại lên tiếng nói toạc ra tiếng lòng của mình: “Thật cao hứng hắc hắc... Hôm nay đại gia ta thật cao hứng... hắc hắc... AAAAA!!!”
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, Bạch Ngọc Khuyết rốt cục cũng phát hiện Văn Trọng phía trước, Văn Trọng hôm nay vẫn cứ một thân áo đen, thân ảnh cao lớn lạnh lùng đứng ở nơi đó, tựa hồ ánh trăng đều bị dọa đến nhượng bộ lui binh, sau đó, Bạch Ngọc Khuyết bỗng nhiên phát hiện, không phải tựa hồ, mà là chính xác trăm phần trăm, “Nguyệt Quang Linh Khí” cũng không thấy luôn!! Nàng chưa từ bỏ ý định lại điểm một cái, vẫn không có một tí “Nguyệt Quang Linh Khí”tụ đến.
Rõ ràng cao nhân ở đây, chuyện hôm nay sợ là không thành, Bạch Ngọc Khuyết thở dài, đứng dậy, cười chào hỏi: “Này, Văn đại soái ca, đã lâu không gặp, ngươi cũng tới ngắm sao sao?”
Văn Trọng không trả lời, duỗi một bàn tay thon dài ra, vòng ngọc trên đất kia liền vèo một tiếng bay vào lòng bàn tay hắn, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo kia nhìn vòng tay nửa ngày, không thấy được biểu tình.
Bạch Ngọc Khuyết chỉ sợ hắn làm rớt chiếc vòng Bích Linh mà Tô Đát Kỷ vạn phần quý trọng, chỉ lo cướp lại, tiến lên hai bước nói: “Aiz nha nha...Trả lại cho ta, sao ngươi lại tùy tiện động vào đồ của người khác như vậy á!”
Văn Trọng ánh mắt lóe lóe, lạnh lùng nói: “Ngọc tỳ bà, ngươi vẽ đường cho hươu chạy, không thể tha!”
Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn, vội vàng hai tay chắp lại, ngoan ngoãn tiến lên: “Soái ca à, tha mạng a! Ta... Ta thực ra là một người có tâm địa thiện lương người gặp người thích nha, không tin... Không tin ngươi hỏi tỷ tỷ ta đi!”
Khóe miệng Văn Trọng kịch liệt giật giật, từ khi cha sanh mẹ tới giờ đây là lần thứ nhất, hắn có một luồng cảm giác vô lực, thấy tiểu yêu kia không biết trời cao đất rộng dùng một tư thế kỳ quái, ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn, như một tù nhân bị hàm oan lòng tràn đầy tuyệt vọng khẩn cầu nhìn chằm chằm thanh thiên đại lão gia, hi vọng có thể chứng minh chính mình thuần khiết.
Văn Trọng cảm giác tiếng nói của mình tựa như vô lực: “Ngươi sao lại giúp Tô Đát Kỷ hại người?” Bạch Ngọc Khuyết lập tức bất mãn, hùng hồn nói: “Cái gì mà hại người? Sao ngươi nói khó nghe như vậy, không phải tỷ tỷ ta chỉ muốn dành lại sủng ái của đại vương thôi sao, có câu nói, nữ nhân không muốn làm sủng phi thì không phải là phi tử, tỷ tỷ làm như thế, hoàn toàn là chuyện đương nhiên, có cái gì không đúng chớ?”
Văn Trọng lạnh lùng nói: “Cãi chày cãi cối! Hoàn toàn là nói bậy! Dùng tà môn ma đạo để mê hoặc, làm trái thiên lý! Nếu không phải ta thấy nàng vẫn an phận thủ thường, ta đã giết nàng rồi.”
Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên nhảy một cái, cau mày nói: “Tỷ tỷ bất quá là vì muốn dành sủng ái của đại vương mà thôi, phương pháp này tuy rằng hơi lố, nhưng nói cho cùng, cũng không phạm sai lầm lớn, chí ít cũng không tổn thương người khác. Ngươi lúc nào cũng dùng lý do này để nói, không mệt sao?”
Gân xanh trên trán Văn Trọng nhảy nhảy, có một cảm giác vô lựa của nước đổ đầu vịt, mặc dù cô gái này thường nói vài từ hắn chưa từng nghe qua, nhưng mình biểu cảm sống động trên mặt nàng: cũng có thể hiểu được hơn phân nữa.
Đang định đáp trả, cô gái trước mắt dường như nghĩ tới điều gì, vội la lên: “Ta không nói với ngươi nữa, nói chung, chúng ta tuy là yêu, nhưng sẽ không tùy ý hại người, hi vọng ngươi cũng không tùy tiện diệt yêu.” Nói xong, đọc Thuấn Di quyết rồi vội vội vàng vàng bỏ chạy, nhìn theo phương hướng nàng rời đi, chính là vạn phúc điện, hẳn là đi tìm con hồ Li Tinh kia.
Văn Trọng hồi tưởng lại câu nói khí phách kia, cùng với ánh mắt vô tội mà lẫm liệt của tiểu yêu kia trước khi đi, không biết làm sao, trong lòng liền nảy ra một ý nghĩ kỳ quái: Thì ra trên đời này còn có yêu quái cực phẩm đến như vậy...
Lúc Bạch Ngọc Khuyết chạy tới vạn phúc điện, Tô Đát Kỷ đang múa giữa không trung, đột nhiên cảm thấy người vô lực, vô ý rơi xuống, toàn bộ vạn phúc điện thoáng chốc loạn tung lên, quần thần đều cực kỳ hoảng loạn thương tiếc nhìn mỹ nhân rơi xuống giữa điện.
Trụ Vương từ chỗ ngồi chạy xuống, rất nhanh đi tới đỡ Tô Đát Kỷ, ôm lấy nàng, hoảng loạn hỏi: “Ðát Kỷ, nàng không sao chứ? Có bị thương không?”
Trong lòng Tô Đát Kỷ oán hận mắng Bạch Ngọc Khuyết: “Ngươi, cái nha đầu ngu ngốc này, một chuyện nhỏ như thế cũng làm không được, ta quả nhiên nói không sai...”
Trên mặt nàng yếu đuối trắng xám cộng thêm bộ thống khổ, cúi thấp xuống lông mi yếu ớt nói: “Đều tại nô tì không tốt, làm đại vương mất hứng.”
Mỹ nhân bị thương, nhưng một lòng vì chính mình suy nghĩ, đại vương càng thương tiếc, ôn nhu nói: “Không sao, Ðát Kỷ, nàngcó bị thương nơi nào không?”
Tô Đát Kỷ vùi đầu vào ngực đại vương, dùnglúm đồng tiền vẻ đắc ý: “Đa tạ đại vương quan tâm, nô tì không sao, chỉ là vừa bỗng nhiên rơi xuống, ngực có chút đau, nô tì muốn về nghỉ.”
Đại vương cũng không nhớ tiệc mừng thọ chỉ vừa mới bắt đầu, vẫn còn các phi tần khác chưa triển khai tài nghệ, hắn vội vã vung tay áo, cao giọng nói với quần thần: “Trẫm đi trước, chư vị ái khanh cứ tiếp tục thưởng thức ca vũ.”
Nói xong, ôm Tô Đát Kỷ nhanh chân rời đi. Trong điện quần thần hai mặt nhìn nhau, nhau trao đổi ánh mắt thấp thỏm: Đại vương đi rồi, chúng ta lại ở đây thưởng thức kỳ nghệ của các vị nương nương, việc này hình như không thích hợp nha...
Bạch Ngọc Khuyết vừa thấy Tô Đát Kỷ rơi xuống, bản thân muốn lập tức đi vào đỡ, nhưng thấy đại vương lập tức có động tác, nàng liền dừng cước bộ, lúc này thấy đại vương ôm Tô Đát Kỷ rời đi, nàng lại niệm Thuấn Di quyết, rầu rĩ về phòng mình đi. Nằm trên giường lăn qua lộn lại, Bạch Ngọc Khuyết hổ thẹn nghĩ, chờ tới ngày mai nàng nhất định phải tới chỗ Tô Đát Kỷ thỉnh tội...