Editor: Tiffany’s sister - Heo
Lòng Bạch Ngọc Khuyết mừng muốn chết, nhưng vẫn không nhịn được “được tiện nghi mà còn khoe mẽ”, bộ mặt làm làm vẻ bất cần đời, nàng tiêu sái phất phất tay, chính nghĩa đầy mình nói: “Ai nha, quốc sự làm trọng, ta hiểu ta hiểu...”
Văn Trọng vừa buồn cười vừa tức giận nhìn cái người cười không thấy quê hương chỉ thấy răng mà còn muốn vờ như không có chuyện gì ---tiểu yêu quái.
Bạch Ngọc Khuyết đắc ý nửa ngày, đột nhiên nhớ tới thương thế của Văn Trọng, nhất thời, tâm tình trở nên nặng nề, nàng nhìn hắn lo lắng hỏi:“Vết thương của chàng sao giờ vẫn chưa lành vậy? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Văn Trọng bình tĩnh nói: “Không có gì đáng ngại, qua một thời gian thì sẽ tự lành thôi.”
Lần này Bạch Ngọc Khuyết không bị lừa, nàng luôn cảm thấy, vết thương kia rất cổ quái, lần trước, bởi vì là ban đêm, nên không nhìn rõ được, nay quan sát kỹ một phen, thì thấy rõ tổn thương của hắn đã sâu đến nhường nào.
Vừa xác nhận tâm ý, giờ Bạch Ngọc Khuyết không ngại ngùng nữa, không để ý tới lí do của Văn Trọng, trực tiếp đưa tay kéo đai lưng của hắn, Văn Trọng thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Tỳ Bà tiểu yêu, khuôn mặt nhỏ kiên quyết muốn nhìn vết thương kia cho bằng được thì tâm trạng của hắn xẹt qua một tia cảm động, sau đó được thay thế bằng bất đắc dĩ——
Một đời này của mình, xưa nay, chưa bao giờ gặp ai dám to gan lớn mật đối xử với mình như vậy. Tiểu yêu quái này, tựa hồ làm cho mình cảm nhận càng nhiều cảm giác vô lực.
Khi thấy bàn tay nhỏ trắng mịn kia càng ngày càng tiến gần, Văn Trọng quyết đoán, một phát, bắt được cái “móng heo” đã mò vào vạt áo của mình hơn phân nửa kia, hắn vừa muốn kéo ra ngoài thì đột nhiên, màn trướng bị hất lên, A Vũ chạy vào như lửa bén đến mông, thở hồng hộc bẩm báo:
”Thái sư đại nhân! Không xong rồi, không biết tại sao, vật cưỡi của ngài đột nhiên phát điên, nó đang bắt nạt một thiếu nữ ở ngoài kia... Ngài ra xem nhanh đi... Aaaaa! Xin lỗi xin lỗi! Thuộc hạ đáng chết! Thuộc hạ không thấy bất cứ một thứ gì! Thuộc hạ —!!”
A Vũ nói được một nửa, bỗng dưng thấy rõ cảnh tượng trong soái trướng, nhất thời há mồm lè lưỡi, im bặt luôn, hệt như thấy ngày tàn của thế giới, A Vũ không dám tin tưởng trừng lớn hai mắt mình: Này này chuyện này... Mình không nhìn nhầm chứ? Tiểu Ngọc cô nương đang... đang... khinh bạc thái sư đại nhân của chúng ta?!
Trời ơi! Còn nữa, mau nhìn vẻ mặt của thái sư đại nhân kìa, không hề có chút tức giận, này chuyện này... Nói như vậy, Tiểu Ngọc cô nương cùng thái sư đại nhân thật sự...! trời! Tiểu Ngọc cô nương lợi hại quá! Có thể hàng phục được vị thái sư đại nhân như trích tiên của chúng ta!
Nghĩ tới đây, A Vũ sởn cả tóc gáy nhìn Bạch Ngọc Khuyết, ánh mắt kia phảng phất như đang nhìn Tỷ Can vị lão thừa tướng luôn luôn cứng nhắc chính trực của Ân Thương vương triều, đang mặc một bộ lụa mỏng trong suốt, đá lông nheo với vị đại vương táo bạo của bọn họ!
A Vũ bỗng dưng lắc mạnh đầu, bị chính ý nghĩ không tưởng của mình làm cho phát tởm một cái.
Chuyện đột nhiên xảy ra, khóe miệng Văn Trọng bất đắc dĩ giật giật, Bạch Ngọc Khuyết cũng kinh hoàng một thoáng, lập tức, nàng bình tĩnh thu lại bàn tay đang để ở trước ngực Văn Trọng về, rồi bình tĩnh xoay người, nàng nhìn ánh mắt kinh sợ, khóe miệng co giật, tóc dựng thẳng lên của A Vũ, vờ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Là một vị nữ tử như thế nào?”
Người trong cuộc đều rất bình tĩnh, trái lại, càng tôn lên bấn loạn trong lòng của A Vũ. Hắn lắp bắp nói: “Là một... một thiếu nữ rất đẹp, ừ... ừ, tựa hồ... bộ dáng rất giống Tiểu Ngọc cô nương...”
A Vũ nhìn Bạch Ngọc Khuyết, nỗ lực nhớ lại, đột nhiên, nghĩ đến cái gì, hắn lớn tiếng bổ sung: “Ồ! Nhớ rồi! Nàng còn dắt theo một bé trai khoảng sáu, bảy tuổi!”
Trái tim nhỏ bé của Bạch Ngọc Khuyết “Hồi hộp” nhảy một cái, nghe miêu tả của A Vũ, ngoại trừ tỷ đệ Bạch Tiểu Hoàn cùng Bạch Tiểu Giác, còn có thể là ai nữa! Vừa mới chia tay lúc nãy, giờ bọn họ tới nơi này làm gì!
Một luồng linh cảm không lành đột nhiên xông lên đầu, Bạch Ngọc Khuyết không nói một câu, xoay người - chạy ra ngoài. Văn Trọng cũng đã đoán được là ai, thấy được việc này không ổn, hắn hơi nhíu nhíu mày, rồi nhanh chóng đi theo ra ngoài.
Còn lại A Vũ đứng thẳng tắp tại chỗ nửa ngày, mới tiêu hóa hết sự tình lúc nãy, hắn bỗng dưng “Khà khà” nở nụ cười, kích động bừng bừng xốc lên mành trướng đi ra ngoài, vui sướng chia sẻ cái scandal kinh thiên động địa này với “bà kon hàng xóm” mới được.
Khi Bạch Ngọc Khuyết men theo tiếng người ầm ĩ ở lối vào nơi đóng quân của đại quân, thì thấy Hắc Kỳ Lân đang giống như chơi trò mèo vờn chuột, cái miệng rộng của nó ngậm lấy tay áo của Bạch Tiểu Hoàn, rồi “Xoạt” một cái, quăng cả người nàng lên giữa không trung, rồi lại nằm xuống, dùng bốn chân chổng lên trời của mình mà chuẩn xác tiếp được Bạch Tiểu Hoàn, sau đó, nó lại tiếp tục dùng chân xoay nạn nhân như một trái banh...
Bạch Tiểu Hoàn đã sợ đến mất đi ý thức, ngoại trừ không ngừng vô lực gọi “Cứu mạng”, cũng không nói được lời gì khác, mà Bạch Tiểu Giác thì mang một đôi mắt đen tròn vo thũng như quả đào, khóc nức nở, muốn tới gần lại không dám, thân thể nho nhỏ co rúm lại nhìn Bạch Tiểu Hoàn đang bị Hắc Kỳ Lân quăng trên bỏ xuống không ngừng, nỉ non nói: “Dừng lại! Mau thả nhị tỷ của ta ra...”
Ân Thương tướng sĩ đang ở xung quanh đều đồng tình nhìn Bạch Tiểu Hoàn, nhưng bất luận bọn họ khuyên như thế nào, Hắc Kỳ Lân cũng không nghe, bọn họ đành bất đắc dĩ vây xem, hy vọng lúc nào đó, Hắc Kỳ Lân chơi mệt mỏi, bọn họ sẽ tiếp lấy vị nữ tử đáng thương….
Bạch Ngọc Khuyết nhíu nhíu mày, tuy tính tình của Hắc Kỳ Lân quái đản, nhưng nó luôn luôn chú ý bảo vệ hình tượng nhu mì như Bạch Liên Hoa của mình trước mặt công chúng, nhưng giờ lại không thèm cân nhắc tự hắc hóa chính mình mà chọc ghẹo Bạch Tiểu Hoàn, xem ra nhất định nó đã bị chọc giận.
Tuy nhiên trước mắt thì cứu người quan trọng hơn, Bạch Ngọc Khuyết cấp tốc tiến lên phía trước, hét lớn một tiếng: “Hắc Kỳ Lân! Mau thả nàng ra!”
Hắc Kỳ Lân quay đầu liếc Bạch Ngọc Khuyết, đôi mắt lồi tròn vo vo của nó bỗng dưng lóe lên, cái miệng rộng khi quỷ dị nhếch lên một cái!
Bạch Ngọc Khuyết thấy được điều này thì da đầu không khỏi tê rần, mỗi lần Hắc Kỳ Lân lộ ra cười gian ác ý như vậy, tựa hồ, nàng chuẩn bị gặp xui xẻo rồi….
Quả nhiên! đầu rồng của Hắc Kỳ Lân nhanh chóng vung lên một cái, Bạch Tiểu Hoàn – như cái bao tải bắn về phía của Bạch Ngọc Khuyết, Bạch Ngọc Khuyết đang định phi thân đi tiếp, bỗng dưng nhớ tới thân phận hiện nay của mình= chỉ là một cô gái yếu đuối, triển khai phép thuật lúc này tuyệt đối không được!
Đang khi Bạch Ngọc Khuyết khó xử muôn vàn, một cái bóng đen nhanh chóng lóe qua, nửa giây sau, khi bóng đen đó dừng lại, mọi người mới biết là thái sư đại nhân đã đến, không khỏi dồn dập thở phào nhẹ nhõm.
Mà vị thiếu nữ xui xẻo kia, thì lại ngất ngất ngây ngây bị thái sư đại nhân tiếp được rồi thả xuống.
Bạch Tiểu Hoàn bị choáng váng mù mờ một hồi, thật vất vả tỉnh táo lại, thì mới phát hiện, người cứu mình chính là vị trích tiên trong lòng của mình bấy lâu nay-- Văn Trọng, nhất thời cô ta mừng tít mắt, nàng lượn lờ tới chỗ Văn Trọng hành lễ, nhu nhược nói: “Tiểu nữ đa tạ thái sư đại nhân đã cứu giúp ~ “
Nói xong, làm như không đứng thẳng được, hai chân mềm nhũn, vô hạn mềm mại ngã về hướng của Văn Trọng... Văn Trọng phảng phất như không nhìn thấy, hắn hơi nghiêng thân qua một, Bạch Tiểu Hoàn – được hoa hoa lệ lệ ngã trên mặt đất “Vô hạn mềm mại“.
Nàng ngước đầu oán trách nhìn Văn Trọng, giận đau cả phổi mà không dám nói gì, không thể làm gì khác, đành tự mình chậm rì rì bò lên.
Bạch Ngọc Khuyết không thấy cảnh này, nàng cẩn thận ôm Bạch Tiểu Giác đang khóc lớn tiếng + liên tiếp không ngừng, thanh âm này tựa hồ đang cực kỳ thương tâm, Bạch Tiểu Giác càng khóc càng lớn.
Bạch Ngọc Khuyết bất đắc dĩ, đành nhẹ nhàng vỗ vỗ cái lưng nhỏ bé đang run rẩy của hắn, nhẹ giọng nói: “Tiểu giác ngoan nào, đừng khóc, nói cho tỷ tỷ biết, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đệ và nhị tỷ không cùng tộc nhân về Hiên Viên Mộ?”
Bạch Tiểu Giác nghe Bạch Ngọc Khuyết hỏi, thì khóc càng thêm thương tâm, cả người đều run lên, hắn khóc thút thít nghẹn nói: “Ô ô... Tỷ tỷ... Phụ thân và mẫu thân... Bị... Bị giết rồi, ô ô ô...”
Tim của Bạch Ngọc Khuyết bỗng dưng chìm xuống, sáng sớm hôm nay, nàng mới vừa cáo biệt Bạch phụ Bạch mẫu, sao bọn họ lại bị giết--- nhanh như vậy? Nàng cấp tốc đè xuống đau đớn từ đáy lòng, trấn tĩnh lại tinh thần hỏi Bạch Tiểu Giác: “Tiểu giác, nói cho cùng, chuyện gì đã xảy ra?”
Bạch Tiểu Giác vừa khóc vừa nói, nửa ngày, Bạch Ngọc Khuyết cuối cùng cũng hiểu đại khái, thì ra sáng sớm hôm nay, sau khi bốn người của Bạch gia tiễn Bạch Ngọc Khuyết đi, Bạch phụ Bạch mẫu - vội vội vàng vàng về lều vải của mình thu dọn đồ đạc, muốn lập tức theo lũ yêu quái về Hiên Viên mộ.
Lúc đó, tâm tình Bạch Tiểu Hoàn tựa hồ đang mịt mờ, không nói tiếng nào một mình đi ra ngoài giải sầu, bạch phụ Bạch mẫu không có thời gian để ý đến nàng, - nên phái Bạch Tiểu Giác gọi tỷ tỷ mau trở về.
Một nén nhang sau, khi hai tỷ đệ trở lại lều vải, thì kinh hãi phát hiện, Bạch phụ Bạch mẫu đã khí tuyệt bỏ mình! Mà từ khí tức để lại ở bên trong lều, thì biết được, ngay cả yêu đan của bọn họ cũng bị lấy đi!
Tỷ đệ hai người nhất thời hoảng hồn, vây quanh di thể của cha mẹ lớn tiếng khóc lên, tiếng khóc đã dẫn những tộc nhân khác lại, Hòe Đồ và lũ yêu quái thấy cảnh này cũng khiếp sợ vạn phần, vừa an ủi tỷ đệ hai người, vừa điều tra hiện trường, nhưng pháp thuật của hung thủ kia cực kỳ cao cường, một chút dấu vết đều không hề lưu lại, không quá nửa nén hương, mất yêu đan lại không còn sinh khí--- Bạch phụ Bạch mẫu, - đã hóa thành một đám bụi tro tiêu tan ở trong không khí.
Tỷ đệ hai người khóc càng thêm bi thống. Lũ yêu cũng bi phẫn không ngớt, từ trước đến giờ, Bạch phụ Bạch mẫu thường xuyên làm việc thiện giúp mọi người, danh tiếng ở Hiên Viên Mộ rất tốt, lần này vô tội bị tàn sát, dù là ai cũng không dễ chịu. Nhưng việc đã đến nước này, bọn họ đành nỗ lực miễn cưỡng, khuyên bảo an ủi tỷ đệ hai người