Bốn tên đệ tử nhìn một màn trước mắt, bạch y nữ tử dung nhan như tiên nữ hạ phàm, làn da trắng tinh tế cùng mắt phượng to tròn, đôi mày lá liễu càng làm cô thêm vài phần mị lực, chỉ là từ đầu đến cuối toàn thân toát ra hàn khí, lạnh lẽo u ám đến lạ lùng.
Bên cạnh còn là Nhị vương gia, khí chất bức người, bộ y phục màu đỏ cũng chỉ có hắn mặc mới yêu mị đến vậy, lửa xung quanh hắn hòa vào với hàn khí lạnh buốt, sự hài hòa khó tả làm người đi trên đường không khỏi dừng lại ngước nhìn.
- Ta còn tưởng là ai to gan lớn mật dám chặn xe ngựa của ta, hoá ra lại là Nhị vương gia, thứ cho Lục Lam ta không nghênh đón từ xa.
Nữ nhân trong xe ngựa nói vọng ra, nghe thì rất khách sáo, giọng điệu lại vô cùng khó chịu khi bị những vị khách không mời chặn đường lớn.
- Vị cô nương này, tướng mạo không tồi, cũng cần đến Lan Mộc thảo trong tay ta sao?
Cô bị điểm danh đến không khỏi kinh ngạc, cô ta vậy mà lại biết mục đích cô đến đây, quả nhiên thâm sâu khó lường, không hề đơn giản chút nào. Con người cô trước giờ không muốn nói nhiều, nếu đối phương đã biết vậy không cần nhiều lời phiền phức như vậy.
Cô rảo bước chậm rãi đi đến chiếc xe ngựa. Lục Lâm thấy vậy môi khẽ nhếch lên, từ trước đến giờ chưa có kẻ nào đứng trước mặt cô ta mà có thể ung dung nhàn hạ như nữ tử trước mặt, khí chất cùng dung mạo kia đến cô ta còn kém chút, rốt cuộc là có thân phận gì?
- Á...
Tiếng la hết thất thanh kéo Lục Lam về thực tại, chậm rãi đưa tay đến chiếc rèm vải che trước mặt đã thấy nó tự bay ra, vướng vào nóc xe khiến mảnh vải tội nghiệp bị treo lơ lửng.
Thấy bạch y nữ tử đứng trước mặt, đang lạnh lùng phóng cho cô ta ánh nhìn đẹp đến mê người, từ đầu đến cuối đều không biến sắc.
Lục Lam hình như cũng không phải dạng người thích vòng vo, thân hình khẽ động, nữ tử trong xe bay ra ngoài kèm theo tiếng vỡ vụn khó nghe, chiếc xe bị Lục Lam biến thành những mảnh vụn gỗ, không thương tiếc mà đè lên những thi thể lạnh ngắt đang nằm cứng đờ dưới đất khiến người xung quanh ớn lạnh.
Trên tay hai người đồng loạt loé sáng, như có hẹn trước cùng lúc bay lên không trung, tà áo phiêu miểu tung bay theo gió, hai nữ tử một bạch một lam làm nam nhân xung quanh thưởng thức với ánh mắt ngưỡng mộ lại bị ai đó ở dưới trừng mắt vội cụp đầu xuống.
Chỉ là, màu lam thanh trần thoát tục kia thật sự không phù hợp với đôi mắt âm độc của nữ tử trừng ba mươi tuổi trước mặt Hàn Băng Tâm.
"Vụt..."
Hai người đồng loạt phóng ra từ tay những vật nhỏ sắc nhọn, chân đạp không lộn một vòng né ám khí của đối phương. Những cây ngân châm tội nghiệp mất phương hướng thi nhau đâm đầu vào các quầy hàng phía sau khiến chủ quầy mặt tái mét.
- Hahaha, bao lâu rồi ta mới tìm được... một đối thủ như cô.
- Không ngờ đến trưởng lão Lục gia cũng có sở thích bỏ độc trên ngân châm sao? Uổng cho Lục gia còn được coi là quang minh chính đại, thì ra cũng chỉ như vậy.
- Đừng nói khó nghe như vậy, không phải cô cũng như vậy sao?
- Ta không phải trưởng lão cũng không làm việc đen tối để phải che mặt thế kia, sao lại giống vậy được chứ?
- Ngươi nói cái gì?
Không ngờ nữ tử trước mặt lại dám đâm thẳng vào tim đen của cô ta như vậy, phía sau mạng che mặt là một sự đáng xấu hổ của mỗi một nữ tử mà Lục Lâm suốt đời cũng không muốn nhớ đến.
Nữ tử ai mà không coi nhan sắc như mạng sống, cô ta cũng không ngoại lệ, chỉ vì trước kia đã làm ra sự tình khó coi làm cho cả Lục gia đại loạn. Gia chủ niệm tình tha cho một mạng, nhưng tội chết tránh được tội sống khó tha, uống Khấp Huyết đan, đóng cửa suy ngẫm ba năm.
Khấp huyết đan, khi uống vào khiến cổ họng bỏng rát, khuôn mặt sẽ nổi những bong bóng trông rất khó coi, tác dụng trong mười hai canh giờ, uống vào ắt huỷ dung, gia chủ Lục gia biết Lục Lam coi trọng nhan sắc hơn ai hết, trừng phạt như vậy muốn cho cô ta khắc cốt ghi tâm. Vốn đã tâm tính ác độc giờ bị như vậy lại càng trở nên âm hiểm khó lường.
Trong tay cô ta lặng lẽ xuất hiện một đoản đao mạ ngọc màu lục, trên còn một viên ngọc sáng chói, đẹp mắt vô cùng.
Với một tốc độ ma quỷ xuất hiện trước mặt cô, lưỡi dao gần đến cổ cô lại trượt mất, bất quá Lục Lam cũng không vì thế mà tỏ ra thất vọng, chiêu thức ngày một âm hiểm, may mà cô có Phiêu Miểu thân pháp, tốc độ vốn đã vượt xa thực lực hiện tại, né đòn cũng dễ dàng hơn, chỉ sợ người thường đã bị bức đến vô cùng chật vật.
Lại thêm một sự kinh ngạc nữa, Lục Lam cô ta thực sự phát hiện hết bí mật này đến bí mật khác trên người nữ tử trước mặt, thực lực Huyền Linh nhất cảnh tốc độ lại có thể ngang bằng với cô ta, trừ khi cô có... thân pháp vũ kỹ.
Vũ kỹ bình thường tuy khó có được nhưng cũng không phải thứ quá quý giá gì, nhưng thân pháp vũ kỹ từ lâu đã thất truyền, đến một góc giấy cũng không thấy được, vậy mà cô lại có đến một quyển. Rốt cuộc trên người nữ tử kia cất giấu bao nhiêu bí mật?
Lục Lam ngày càng nôn nóng, ra chiêu hiểm dồn dập khiến cô chật vật hơn trước, nhưng khuôn mặt vẫn bình thản không một giọt mồ hôi.
Cô cũng cảm nhận được sự nôn nóng của cô ta, ra chiêu dồn dập là muốn nhanh chóng xử trí cô sao? Cô bỗng dưng dừng lại hành động của mình, mặc kệ mũi đao đang đâm thẳng đến, Lục Lam khựng lại, cô ta định làm gì, tại sao không né đi?
Một khắc khi cô ta dừng lại suy nghĩ chính là sơ hở lớn nhất, rút từ trong tay áo một đoản đao khác, trực tiếp vụt qua vật sắc nhọn kia, không nương tình mà cho cô ta một đao đâm thẳng vào vai trái khiến chất lỏng màu đỏ nóng hổi nhỏ xuống.
- Ngươi, ngươi dám...
Lục Lam phát hiện ra trúng kế thì đã quá muộn, nắm lấy lưỡi dao lạnh buốt trực tiếp hất văng ra, tiếng va chạm khó nghe vang lên, máu trên vật nhỏ nhọn không ngừng nhỏ xuống.
Hai tay nắm chặt thấy rõ những gân xanh, hai mắt từng đợt tia máu dâng lên, sát khí nồng nặc khiến Hàn Băng Tâm đột nhiên cảm thấy khó thở vô cùng, chỉ là không thể hiện ra ngoài.
Trong nháy mắt, linh lực dồi dào liên tục sát nhập vào hai tay Lục Lam, thực lực Linh Tịch cảnh nhanh chóng hiện ra trước bao nhiêu con mắt đang trầm trồ, không ngờ đến nữ tử trước mặt vậy mà đã đạt đến Linh Tịch cảnh.
Vượt qua Huyền Linh cảnh là có thể đạt được đến Linh Tịch cảnh, chỉ là Huyền Linh cảnh được chia thành chín cấp bậc, người bình thường muốn vượt qua những chín cái cấp bậc này có khi còn mất cả đời. Chỉ nhìn cũng đủ thấy tài nguyên của Lục gia không ít.
Hàn Băng Tâm nhìn vẻ ngoài vẫn vô cùng ung dung tự tại, không hiểu sao cô lại bình thản như vậy trước nguy hiểm cận kề trước mặt.
- Huyết Sắc Phượng!
Lục Lam hét lớn, sau đó bầu trời trong xanh bỗng tối sầm lại biến thành màu đỏ u ám dị thường, xung quanh trấn động làm mặt đất rạn nứt tạo thành những khe hổng kéo dài, mùi máu tanh nồng nặc xộc đến khiến người xung quanh khó chịu che mũi lại. Dòng máu nóng hổi chạy xung quanh mặt đất bao bọc ba người Hàn Băng Tâm lại.
Cái khoảng không u ám khiến chung quanh trở nên ngột ngạt, người xung quanh đã không còn nổi cái tâm lí xem trò vui, rời đi từ bao giờ.
Trên đầu Lục Lam lặng lẽ hình thành một con huyết Phượng ( Phượng Hoàng máu) to lớn vô cùng, mùi máu tanh trong vài dặm quanh đây đểu truyền từ nó mà ra. Đôi cánh cùng móng vuốt, toàn thân đều là máu, máu tanh nhỏ giọt từ loài vật to lớn thấm đẫm một khoảng đất tạo nên một khung cảnh thê lương rợn người.
- Không ngờ tới, lại là dùng máu nuôi huyết phượng.
P/s: nguy hiểm quá nè