Một canh giờ...
Hai canh giờ...
Sáu canh giờ...
Cơ thể Hàn Băng Tâm dần mất đi cảm giác, chỉ còn biết vô lực chống hay tay trên nền băng lạnh lẽo, đôi mắt vô hồn chất chứa một mảng trắng xoá...
Sáu canh giờ, linh lực, khí tức, sức lực của cô đều bị bào mòn đến thảm hại, nhưng đôi mắt quật cường vẫn không chịu khuất phục sự thực rằng cơ thể cô không còn chịu đựng được bao lâu nữa...
_________
" Ngươi thật sự muốn làm như vậy sao??? Rõ ràng hai tên đồ đệ khủng bố kia của ngươi khi nhập môn cũng chỉ chịu nổi canh giờ, lúc ngươi lê được chúng ra đã là hai thi thể lạnh ngắt còn được chút hơn tàn rồi, nói gì đến một tiểu cô nương mới tu luyện đến Huyền Linh nhất cảnh" Giọng nói chứa đầy sụ bất bình phát ra từ thư phòng của Tiếu Tẫn Nghiêm.
"Hàn Băng Tân không giống..." Ông tay vẫn lật sách, tai không đỏ mặt không đổi sắc đáp lại.
" Ha, ta đây cũng muốn xem thử điểm nào không giống, quy tắc cũ đi"
"..."
" Không muốn??? Ngươi sợ rồi sao?" Người kia khẽ phẩy quạt, cười nhạt..
" Ta sợ ngươi không được thôi"
" Lão già thối, thần thần bí bí cho ai xem chứ, rốt cuộc thì cô ta khác ở điểm nào? Ngươi hoặc nói hoặc tối nay dọn ra khỏi phủ, ta cho người đến dỡ nhà ngươi"
"..."
"Tiếu Tẫn Nghiêm"
Cánh cửa phòng tội nghiệp bị đạp phăng ra, đập sang hai bên tưởng chừng như muốn nứt đi vài mảnh, mà tên hung thủ thì hồng hộc xông vào như chốn không người, tay cầm thanh kiếm không kiêng kị mà đặt lên cổ Tiếu Tẫn Nghiêm.
"Tên già chết tiệt này, chủ nhân của ta bị ngươi làm cho sắp chết rồi, mau thả người ra, bái sư cái con khỉ, ta khinh..."
Tiếu Tân Nghiêm nhìn người vừa xông vào, dơ tay với lấy chén trà Thiết Quan Âm còn đang bốc hơi nghi ngút, nhấp một ngụm thản nhiên.
Tình cảnh này thu vào mắt của ai đó, Tinh Tinh khói giận bốc hơi đến tận đỉnh đầu, kiếm trong tay siết chặt lại đến cứng đờ, bây giờ để đó cũng không được cô dựt phắt xuống, lần này đến thanh kiếm tội nghiệp vị ném lăn lóc dưới đất đến biến dạng.
Cô tiến đến cướp luôn chén trà trong tay ông ném tiếp, sau đó bắt đầu tìm đồ đập phá, miệng không ngừng lẩm nhẩm: "ta cho ông không để ý, ta cho ông uống trà này, lão già thần kinh bệnh..."
"..." ai đó nhìn không nói nên lời.
Tiếu Tẫn Nghiêm: " Ta ra ngoài hóng gió, trong này hình như có chó dữ"
"..."
______
Một canh giờ nữa trôi qua...
Qua đôi mắt phủ một tầng sương mờ ảo, cô nhìn thấy bàn tay mình đến run lên cũng khồng còn sức lực, cảm thấy bản thân thật vô dụng chỉ biết nằm cứng đờ trên nền băng lạnh lẽo...
Đã có mấy lần cô cố gắng gom chút sức tàn, cố chống hai tay gượng dậy nhưng lại trượt tay, hay bàn tay cô sớm đã không còn lành lặn...
Chẳng lẽ Hàn Băng Tâm cô lại chịu thua ở nơi xa lạ lạnh lẽo này...
Ông...
Tinh Tinh...
Cô thật sự buồn ngủ lắm rồi, thật muốn nhắm mắt lại...
Âu Dương Thiên... Ngươi nhất định đừng có nhớ tới ta, ta lạnh lắm rồi cũng không muốn bị hắt xì nữa đâu...
"..."
Hai bàn tay nắm chặt toả ra nguồn linh lực yếu ớt bao phủ khắp người cô, thân nhiệt dần được nâng lên.
Chẳng được bao lâu linh lực hộ thể cũng không còn...
.....
"Băng Tâm"
"Băng Tâm"
"Ông???"
......
"Ông đã nói con bao nhiêu lần rồi, sao lại không nghe lời, để bị thương như vậy ??? Ông biết ăn nói thế nào với đứa nghịch tử của ta đây??? "
"Haizz, từ mai con không được đến đây nữa, một đứa trẻ mười tuổi thì tập súng cái gì chứ???
"Ông, con không nhỏ nữa, con lớn rồi, đã mười tuổi rồi, không thể cùng đám trẻ con ở trường chơi đùa nữa, đến lúc phải vào khoá huấn luyện của tổ chức rồi"
Người đàn ông thở dài, ngồi sụp xuống đưa hai tay đặt lên vai đứa trẻ.
"Tại sao lại không chơi với các bạn đó nữa???"
"Vì mấy người đó đều có cha mẹ, mỗi khi nhìn thấy chúng được cha mẹ đưa đến trường con đều sẽ ghen tỵ, sau đó sẽ thấy trong lòng rất khó chịu, nhưng ông nói người mạnh mẽ là người có trái tim sắt đá có thể chịu được bất cứ thứ gì mà, vì vậy điều đầu tiên con phải làm là tránh xa chúng ra, không được chơi với chúng nữa"
"..."
"Ông có nói như vậy, nhưng cũng không phải hiểu theo nghĩa đó, nói tóm lại lớn lên con mới hiểu được, bây giờ con còn nhỏ lắm"
"..."
"Ông ah, ông nói đi nói lại vẫn là kêu con còn nhỏ, con lớn rồi..."
"Được được, con lớn rồi, nhưng vẫn chưa đủ để tập thứ vũ khí nguy hiểm đó, Băng Tâm nghe lời, chờ đến khi con tuổi ông sẽ cho con tập thứ đó, được không???"
"Không được, con chờ năm năm nữa thì tên ác ma đó sẽ sống được thêm năm năm, con không cho hắn sống thêm đấy, ngứa mắt lắm, ông nghe lời con..."
"..."
Môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, những năm tháng ấy chẳng thể lấy lại được nhưng con người ta khi nhớ lại thì luôn vui vẻ như thế đấy...
Có lẽ trên thế gian này, tàn nhẫn nhất không phải là đao kiếm, độc dược, thậm chí không phải là lòng người, đối với Hàn Băng Tâm thì tàn nhẫn nhất chính là thời gian, trôi nhanh đến chóng mặt, không để ai kịp hối hận và sửa chữa sai lầm trong quá khứ...
______
Ký ức con người giống như những đoạn phim được ghi lại tỉ mỉ, còn mới thì sẽ nhớ như in đến từng khoảnh khắc, cũ rồi thì sẽ đưa mọi thứ chìm vào lãng quên...
Một năm... đối với người tu luyện nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng nói có đủ để con người ta quên đi một người hay không thì chẳng ai biết, đối với con người có thù tất báo có ơn phải trả, nói trắng ra là con người nhớ dai như Hàn Băng Tâm, có lẽ suốt đời cô cũng chẳng quên được... hoặc là có những lúc cô lại như thân phận của mình trong quá khứ, là sát thủ một đao liền chém rách con người kia rồi vô tình ném nó vào lãng quên...
Còn Âu Dương Thiên, một năm... ba chữ Hàn Băng Tâm nửa chữ cũng không mất đi mà như được khắc sâu vào tim hắn, càng khắc càng sâu, thời gian càng trôi hình ảnh cô càng sâu đậm, thật hết cách... người ta có câu như nào nhỉ: không sợ nam nhân háo sắc, chỉ sợ nam nhân háo sắc lại còn si tình... Vậy thì nữ nhân kia không biết là nên cảm thấy bản thân xui xẻo hay may mắn đây...
Thê lương nhất không phải là ngày hoa tan, mà là hắn và cô, tại nơi này một năm trước, mãi mãi không gặp lại...
Nữ tử một thân bạch y thanh trần thoát tục, vẻ đẹp như thiên tiên giữa rừng đào tỏa nắng... Thanh kiếm trong tay khẽ lướt qua màn sương khói mờ ảo...
Phượng Hoàng lửa đứng bên cạnh cô như hình với bóng, cả thân mình một màu đỏ đẹp mê hoặc con người... Trên người nó có một nữ tử đang nhẹ nhành đung đưa đôi hài tông màu vàng nắng cùng với bộ y phục cô vận, nhan sắc vốn không thua kém bạch y nữ tử, trên môi anh đào khẽ vẽ lên một nụ cười nhẹ như chú chim nhỏ trên cao nhìn xuống phía dưới...
Hai người một thú đứng với nhau, bức tranh hoàn mĩ hài hòa đến khó tả...
Một cơn gió nhẹ thổi cánh hoa rơi lả tả, vương trên vạt áo màu trắng, thanh kiếm theo đó thu liễm lại, không nói không rằng mũi kiếm đâm sâu xuống đất, ghim trên cánh hoa bị giẫm nát từ lâu...
Nữ tử vội buông thanh kiếm ngọc trong tay, quay về phía sau, chắp tay cung kính...
"Sư phụ"
Thu cây quạt trong tay, Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn cô vẻ hài lòng...
"Không tồi, một năm qua ngươi cũng coi như có được chút đạo hạnh, không làm vi sư mất mặt "
"..."
"Đương nhiên, chủ nhân của ta có thực lực, còn cần ông nói sao??? "
Hàn Băng Tâm nghe thấy vội kéo giật con yêu linh đột lốt người bên cạnh lại, bịt kín mồm không cho cô nói thêm câu nào nữa...
"Dù sao cũng là sư phụ ta rồi, ngươi tôn trọng chút sẽ chết sao"
"Uhm... Uhm... " Tinh Tinh vừa vùng vẫy vừa dùng ánh mắt lườm kịch liệt lộ rõ sự phản đối.
"Aizz... Đúng là con mèo yêu khó bảo, cứ thích là đi cắn người. Đồ đệ nên nhốt nó vào, bỏ đói ba ngày, dạy làm người cho tốt. "
Tiếu Tẫn Nghiêm mặt không đổi sắc nói một tràng, cư nhiên đã làm cho máu nóng của ai đó xông đến đỉnh đầu.
"Ông...Uhm... Uhm... "
"Đồ đệ hiểu rõ, sư phụ đi thong thả... "
"Tên già này, miệng lưỡi cay độc, tiểu nhân bỉ ổi, ai là mèo yêu, ai đi cắn bậy... Này, lão già kia quay lại đâyyyy... "
Ai đó nhân dịp được thả ra trút cho hết giận... Sau đó quay lại đằng sau vuốt vuốt tiểu phượng hoàng...
"Tiểu Hoàng, đợi đến đêm ngươi nhất định phải đốt thư phòng của lão già đó, xả giận cho ta... Có nghe thấy không???"
"...Lắc đầu... "
Phượng Hoàng lắc đầu vẻ từ chối, Tinh Tinh có vẻ không từ bỏ.
"Tiểu Hoàng ngoan, rồi ta sẽ tìm cho ngươi một tiểu lang quân, sau đó liền động phòng hoa trúc, con cháu đầy đàn... Ngươi giúp ta đi mà... "
Tiểu Phượng Hoàng đột nhiên tức giận, lắc mạnh người vài cái rồi bay ra đằng sau Hàn Băng Tâm đang kịch liệt lắc đầu... Sao Tinh Tinh mãi không nhớ được Tiểu Hoàng chỉ lấy thê tử, không lấy lang quân vậy, chẳng lẽ muốn nó lấy một con tiểu Phượng Hoàng đồng giới tính???
Hàn Băng Tâm thở dài, nhớ ngày trong động băng, khi chỉ còn thoi thóp hơi tàn, một con Phượng Hoàng bé bằng bàn tay đã lọt vào tầm mắt cô, nguồn linh lực trên người nó vậy mà vô cùng mạnh mẽ không thua kém gì Tinh Tinh, vô tâm vô tình tự nhiên có thêm một con linh sủng... ( giải thích một chút là Tiểu Phượng Hoàng cứu Tâm tỷ áh:)))
_______
Xl ah ăn tết lú não bỏ bê e nó quá ah:)))