Sau một ngồi trầm luân, tiếng đàn cuối cùng cũng dứt khiến tất cả như bừng tỉnh nhìn về phía cô, thiên đường với từng đợt mây trắng trước mặt đột nhiên vụt tan... Hoá ra là do tiếng đàn...
Cô nhẹ nhàng đặt bàn tay trắng nõn lên dây đàn đang run run không ngừng do vừa rồi tác động quá gắt gao như muốn an ủi nó, hít một hơi thật sâu...
- Hay! Tiếng đàn thật sự quá phi thường rồi...
- Đúng vậy, đúng vậy, với tài nghệ này của vương phi cho dù Lý Nhạc có đến cũng chỉ có nước cúi đầu xin hàng thôi. ( Lý Nhạc - đệ nhất cầm sư Phong Vân quốc)
-...
-...
Không biết là ai nói trước tiên, sau đó tiếng vỗ tay cùng lời khen ngợi liên tục vang lên sau một cơn choàng tỉnh, là lần đầu tiên nghe được một khúc đàn kỳ diệu đến mức này, cũng coi như sống cuộc đời không uổng phí.
Cô quay lại nhìn hắn, chỉ vào mình xong lại dơ ngón cái lên, quẹt mũi một cái: Dám khinh thường bà đây không biết đàn, cẩn thận đàn thua cho hắn đi lấy vợ sớm.
Âu Dương Mạc cùng Tĩnh Ly hài lòng gật đầu, nhi tử mắt nhìn cũng thật quá tốt, chọn được một nữ tế tiêu chuẩn cao đến vượt trái lẽ thường, nữ tử như vậy thật sự trong vạn người cũng không tìm nổi một người.
Thật không hiểu ông trời ban phát phúc khí cái kiểu gì mà đứa nhi tử suốt hơn hai mươi năm sống trên đời chỉ trưng nổi một cái mặt lạnh như thể ai nợ tiền nó, nữ nhân kiều diễm xung quanh một dàn mà đến liếc cũng không thèm của họ lại có thể tìm được một tiểu cô nương hoàn hảo không một góc chết như vậy... Thiên ah!!!
- Vậy tỷ thí đầu tiên, Băng Tâm, con thắng...
Cô nghe thấy câu nói thì giật nảy mình... Băng Tâm? Con? Thân thiết vậy???
Chỉ có ai đó lúc này đây đang muốn tìm ngay cái hố mà độn thổ, ban nãy kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ nhu nhược bấy nhiêu, sự tự tin ban nãy đã chạy thục mạng đi đâu mất.
______
Màn thứ hai... thi kỳ (cờ)
Hai cây đàn nhanh chóng được thay thế bằng một bàn cờ tinh xảo ở chính giữa yến tiệc, hai bên là hai chiếc hũ nhỏ đựng những viên tròn tròn màu đen trắng.
Cô nhìn thấy bàn cờ này mà đầy hoài niệm, nhớ khi xưa nhận được một nhiệm vụ dễ đến ngớ ngẩn. Đó là nhiệm vụ ám sát cao thủ đánh cờ số một thế giới, ai ngờ tên đó tính tự ái cao đến biếи ŧɦái, cô mới thắng hắn có một ván cờ hắn đã hô hấp khó thở rồi vào nằm viện, ba ngày sau bị cô thủ tiêu luôn ah...
Lâm Hinh Nhã cô ta vẻ mặt vừa giận vừa tức, còn thua cô nữa thì thật không còn mặt mũi.
Cô ta không tin ông trời lại cứ mãi bất công như vậy, không tin mười năm học kỳ nghệ của cô ta không làm gì được cô. (Haizz, gần hai chục năm cầm nghệ của bà cũng có làm gì được bả đâu...)
Lâm Hinh Nhã và Hàn Băng Tâm cùng lúc phất áo ngồi xuống đối diện nhau, mặt đối mặt, mắt đối mắt... Cô ta nhìn cô lần này có vẻ cẩn trọng hơn trước, bắt đầu biết sợ ư???
Lâm Hinh Nhã nhẹ nhàng nhấc tay áo, lấy một con cờ màu trắng không do dự mà hạ xuống, rồi lại đưa mắt lên nhìn cô...
Cô lúc này thì không có được vẻ bình tĩnh như cô ta.
"Con mẹ nó! Âu Dương Thiên, đồ thần kinh luyến ái chết tiệt, ngươi bị úng não rồi, bắt ta mặc cái thứ y phục rách này, vừa dài vừa lùng thùng, phiền chết ta rồi!!!
Âu Dương Thiên lần thứ hai trong ngày cảm thấy sống lưng lành lạnh, sao nhiều người thích chửi hắn vậy cơ chứ?
Bất đắc dĩ phải lấy một tay vén lấy vén để cái đống thừa thãi dưới tay áo, cô dùng ngón trỏ và ngón giữa, dễ dàng lấy một con cờ tròn màu đen đặt cạnh quân cờ màu trắng kia, sự cô đơn trống trải trên bàn cờ nhanh chóng được lấp đầy bởi một đôi bạn nhỏ màu đen trắng.
Tinh Tinh trèo lên vai cô ngồi, tò mò nhìn xuống, có vẻ rất có hứng thú với những thứ hình tròn đáng yêu nha...
______
Trên bàn cờ lúc này đã chi chít những màu đen trắng, cờ trong hũ cũng đã vơi quá nửa, xem ra màn tỷ thí này cũng muốn kết thúc rồi.
Lâm Hinh Nhã nhìn cô vẻ đắc thắng, nhìn thế cờ trước mặt, một bước nữa thôi cô ta liền thắng rồi, xem ra nữ tử trước mặt ban nãy chỉ là ăn may thôi.
Biết được suy nghĩ của người đối diện, cô vẫn nhàn nhã hạ cờ rồi nhấp một ngụm trà, ở một góc không ai thấy dâng lên một nụ cười...
Âu Dương Phong nhìn thế cờ trước mắt, đệ muội hắn thật đủ trò nha...
Bàn tay trắng nõn hạ con cờ màu trắng xuống như kết án tử hình, nhếch miệng cười.
- Cô thua!!!
- Ai nói vậy?
- Chẳng lẽ còn có thể cứu vãn sao?
Lâm Hinh Nhã nhìn cô như thể đang nhìn một con chim trong lưới đang cố vùng vẫy, chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Hàn Băng Tâm lấy ra quân cờ màu đen, hạ xuống một địa phương chống trải nhưng lại là điểm trí mạng chết người, người ta thường nói, " Sai một bước, thua cả ván cờ".
- Là cô thua...
- Hay! Hay!!!
Nghịch thiên ah! Cuối cùng các lão thần ở đây chỉ có một câu hỏi duy nhất: "Có thứ gì cô không biết làm không?"
(Ai da, đương nhiên là có, không biết làm sao để ngừng yêu Thiên ca đoá )
- Kỳ nghệ màn tỷ thí này, vẫn là Hàn Băng Tân thắng,...
Âu Dương Mạc hài lòng lên tiếng.
Lâm Hinh Nhã trố mắt lần hai, không thể tin những gì đang diễn ra, tức đến hộc máu nhưng vẫn tỏ ra là tiểu thư nhà lành...
- Băng Tâm cô nương không ngờ đến kỳ nghệ cũng tinh thông như vậy, ta bội phục, chỉ là ta và vương gia từ lâu đã có hôn ước, nếu cô nương có lòng với chàng ta cũng không ngăn cấm... Để cô làm trắc phi...
Phụt!!! Cô trực tiếp sặc nước, đây gọi là gì, thắng không được dở trò đánh lạc hướng sao?
- Vị quận chúa này đúng là thua rồi còn muốn làm người tốt, giữ chút thể diện, quả nhiên không tồi, cái thứ gọi là hôn ước chẳng qua cũng chỉ là lừa mình dối người, lại hoang tưởng tự cho là thật rồi sao?
- Bản quận chúa không đôi co với cô, cho dù ta có thua cũng không nhường Thiên ca ca cho cô đâu.
- Nếu là vậy thì... Quá mất thời gian rồi...Cô nói xem làm mất nhiều thời gian của ta như vậy tỷ thí với hạng người không giữ quy tắc như cô, cô muốn chết như thế nào đây?
- Cô...
Lâm Hinh Nhã không ngờ tới cô lại ăn nói không kiêng kị như vậy, dám nói muốn gϊếŧ cô trước cả đại điện, thật sự cô ta gan đã lớn đến mức nào.
Lâm Mạc Phong lúc này mới kịp phản ứng trước câu nói gϊếŧ người của cô, vội đứng lên can ngăn.
- Băng Tâm cô nương, muội muội cũng là quá kích, nếu cô đã thắng hai màn vậy thì thắng rồi, chúng ta sẽ nhận thua...
- Huynh im miệng, còn màn tỷ thí nữa, ta muốn đấu tiếp...
Lâm Hinh Nhã lúc này càng khiến cô khinh thường, ban nãy thì nói cô có thắng hắn vẫn là của cô ta, giờ lại đòi tiếp tục đấu, muốn chơi trò "sớm nắng chiều mưa" cũng không nên chơi với Hàn Băng Tâm cô.
Cô đứng dậy, đi đến chỗ ban nãy cô ngồi bên cạnh hắn, với tay lấy bình rượu thượng hạng còn nguyên hắn đang cầm. Trước ánh mắt của bao nhiêu người nốc cạn đến khi không còn giọt nào thì tiện tay ném mạnh xuống đất, tiếng va chạm đổ vỡ khó nghe vang lên...
Mùi rượu xộc vào khiến cánh mũi cô cay cay, tửu lượng cô khá tốt nên uống cạn bình rượu vẫn có thể đứng vững, hơi men làm mặt cô ửng đỏ nhưng cô vẫn chưa có say, uống rượu đương nhiên là để lấy chút dũng khí làm chuyện cô sắp làm...
Không chỉ Lâm Hinh Nhã, cả đại điện mà cả hắn cũng tò mò không biết cô đang định làm gì đã thấy cô quay lại, vẻ mặt có vẻ như đỏ hơn lúc cô quay đi rất nhiều. ( Haizz, bình rượu này chắc phải mười lít)
Cô không tiến lại gần cô ta mà có xu hướng lùi về sau đã được một cánh tay rắn chắc đỡ lấy, cô vẫn không buồn quay sang, chỉ thẳng vào mặt Lâm Hinh Nhã.
- Muốn đấu tiếp, còn không xem mình là ai? Muốn chơi trò "hứng thú thì chơi không thì thôi sao"? Lại còn muốn chơi với tôi?
Cả đại điện lặng như tờ nhìn thân ảnh trước mặt, thật sự cô có cái gan này, trước mặt là nhi nữ được cưng chiều nhất của vua Linh Viêm quốc ah... ( Không sao, tâm tỷ cứ nói, thế giới đã có Thiên ca lo)
Hắn thì phì cười nhìn con quỷ say mèm đang cố chống bám chặt lấy tay mình để đứng vững, bình rượu đó là chuẩn bị riêng cho hắn, nặng như thế mà một hơi cô nốc hết sạch, thật sự có gan nha...
- Ngươi... Ta là quận chúa thân phận tôn quý, ngươi là cái thá gì?
- Quận chúa rách nát gì chứ? Ta phi!
Hàn Băng Tâm cô lúc này bị hơi men lên não, cười cợt nhả quay sang nhìn hắn, ngón tay không an phận cứ vuốt vuốt môi mềm của ai đó...
- Hắn à... Hắn gọi ta là nương tử... Ta bây giờ... liền đánh dấu chủ quyền... ngươi còn lâu mới lấy được hắn... >