Một hồi bị lơ khiến hai vị nào đó khó chịu vô cùng, trên mặt đã có chút khó coi, đưa tay lên ho khan vài tiếng.
Lúc này Âu Dương Mạc mới ý thức được, cũng hùa theo ho khan vài tiếng khiến mọi người chuyển sự chú ý về phía ông.
- Khụ... Nếu đã đến rồi thì ngồi xuống đi...
Quay sang Lâm Mạc Phong.
- Cùng ngồi đi...
Đúng là lời nói của hoàng thượng ah, không ai dám phản kháng, lặng lẽ quay về chỗ ngồi của mình, chỉ mình cô, không có chỗ để về...
Tay vẫn bị vị mẫu phi nắm chặt lấy, bà đột nhiên trở nên nghiêm túc, ghé sát vào cô nói một điều gì đó... sau đó mới chỉ tay hướng hắn đang ngồi, bảo cô đi đến.
Thì ra, quá khứ của hắn lại...
Đột nhiên cảm thấy hắn và cô có chút giống nhau...
______
- Nàng làm sao vậy?
Cô giật mình, đi kiểu gì mà đến trước mặt hắn còn không nhận ra, haizz.
- Không sao...
Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, vứt bỏ ngay cái bộ mặt buồn rầu ban nãy, cơ bản là biết rõ hắn không cần ai thương hại hết, tự mình hắn chịu đựng là đủ, nhưng cô lại không muốn vậy.
- Thiên nhi, đang có chuyện hỏi ý kiến con.
Hắn thắc mắc nhìn lên trên, cô cũng theo đó nhìn lên.
- Linh Viêm quốc muốn cùng ta liên hôn, con thấy sao?
Âu Dương Mạc nhìn nhi tử, không buồn nghe câu trả lời, không phải ông đã biết câu trả lời từ hôm trước rồi sao?
Lâm Hinh Nhã càng nhìn hắn càng bị hớp hồn, muốn hắn nhanh chóng đồng ý, trong đầu không ngừng hiện lên những ảo tưởng về tương lai... ( Haizz, ảo tưởng mãi mãi chỉ là tưởng ảo mà thôi)
Âu Dương Thiên khẽ vẽ lên một đường cong nhẹ trên khuôn mặt góc cạnh, trong đáy mắt dâng lên một tia gian xảo, khẽ liếc liếc sang nam nhân đang phe phẩy quạt, có vẻ như ấm ức vì bị bỏ rơi không ai ngó đến.
- Vương huynh cũng đã tuổi, đúng là nên nhanh chóng lập thất, con không có phản đối.
Một câu nói của hắn khiến người nào đang uống nước thì sặc, người nào đang ăn bánh thì nghẹn, mà hai nhân vật chính được nhắc đến ngay lập tức sắc mặt đen như đít nồi.
Âu Dương Phong tức giận gấp quạt, ném cho hắn cái lườm không thể sắc hơn: cục than bỏng thì đừng có ném qua đây.
Quay sang nhìn hắn vẻ vô tội: thấy huynh cô đơn quá thôi.
Cô thấy phản ứng của mọi người xung quanh, thầm cho mình vài like, may mà lúc nãy không uống nước, lường trước được tai nạn quả là sáng suốt.
Lâm Mạc Phong toan đứng lên phản bác đã thấy Lâm Hinh Nhã vỡ mộng, cố nén thất vọng, nhẹ nhàng đứng dậy cười nhẹ nhìn hắn.
" Cười sao mà giả tạo"
Tinh Tinh vừa tỉnh ngủ chạy ra khỏi Truyền Thừa chi giới được vài khắc, đã tuột miệng nhận xét một câu với người phụ nữ cứ mở mắt ra là gặp phải này.
- Thiên ca ca, huynh đến trễ nên có lẽ đã hiểu lầm, người Lâm Hinh Nhã muội muốn liên hôn chỉ có mình huynh.
Con người ta đã nói, lì lợm không phải là cái tội, nhưng lì lợm mà còn mặt dày thì ...
- Vậy quận chúa, cô nghe không rõ nên có lẽ ta có thể nhắc lại, Cô... Ta không lấy, cũng không có hứng thú
- Huynh...
Cô ta không ngờ hắn lại nói thẳng như vậy, muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lại. Quay sang Lâm Mạc Phong toan muốn đòi lại công bằng, lại bắt gặp ánh mắt ngẩn ngơ của hắn, nương theo hướng mắt hắn phóng đến... Là cô ta!!!
Cô thì đang ngồi chống tay lên bàn nhìn hắn, thầm nghĩ: " Nhìn từ góc nghiêng cũng soái như vậy sao? "
Thấy vẻ mặt giả bộ nghiêm túc của hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Hinh Nhã như muốn cho cô ta một nhát dao làm cô bật cười, kéo kéo vạt Cẩm y đang yên vị bên người hắn.
Âu Dương Thiên quay sang nhìn cô đã thấy cô dơ dơ ngón cái lên, phì cười nhìn hắn.
Lại dơ dơ ngón cái, ý gì vậy?
- Dơ ngón cái như vậy có ý nghĩa gì?
Cười khổ nhìn hắn, đoạn đưa tay đập một cái vào đầu, lại quên mất hắn không hiểu nữa rồi.
Quay lại ghé sát vào tai hắn, ý cười gian xảo, nếu hắn đã không hiểu chi bằng bóp méo một chút.
- Ý là... Ngươi... Rất soái...
Phụt!!!
Cô vừa nói cái gì vậy, vốn lúc ghé vào tai hắn rõ ràng định nói rằng " Ngươi rất xấu", sao vừa đến gần lại biến chữ "xấu" thành "soái" vậy chứ?
"Xong rồi xong rồi xong rồi, tiêu thật rồi... "
Âu Dương Thiên xin phép mười giây ngẩn người, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói ban nãy. Bất giác đưa ngón trỏ và ngón giữa, gõ vào trán cô một cái yêu chiều.
Trong cùng lúc, cả yến tiệc im như tờ, nhìn về phía hai người đang liếc mắt đưa tình giữa nơi công cộng, Lâm Mạc Phong cùng Lâm Hinh Nhã thì nhìn chằm chằm tình địch của mình như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cảm giác không đúng, cô và hắn như có hẹn trước quay sang nhìn, đã nghe tiếng ho khan, tiếp đó mấy lão thần người thì cúi đầu cặm cụi ăn, người thì quơ quơ nhau nói chuyện rôm rả. Chỉ còn lại hai người phía đối diện...
Âu Dương Thiên phóng cho tên đang lườm mình một đạo sát ý: kẻ ngốc cũng nhận ra tên này đang định đào chân tường của hắn, mơ đi.
Cô cũng không nhàn rỗi, tham gia vào trận đọ mắt kịch liệt nhưng đối thủ cư nhiên lại là Lâm Hinh Nhã: tạm thời bây giờ ngươi không lấy hắn được, hắn đi ai làm sai vặt cho ta.
Hai bên lườm qua lườm lại đến phóng ra điện luôn rồi, không khí xung quanh nhanh chóng bị bao trùm bởi sát khí, tia lửa, còn có chút mùi giấm chua ah.
Thấy không khí ngày một căng thẳng, ai da, là hoàng thượng nên cái trọng trách giảng hòa này cứ đổ vào đầu, làm cửu ngũ chí tôn thật sự khổ cực ah.
- Các vị có chuyện gì có thể để sau hẵng...
- Ngài im miệng...
Lãnh khí ah!!!
Lão thần, tỳ nữ, nô tài, thuộc hạ,... Phàm là người nghe thấy đều không kiềm được run rẩy: đường đường vua một nước lại bị đám tiểu bối khi dễ như vậy, không xong rồi nha.
P/s: tội nghiệp Mạc huynh ghê.