Trong nhà trọ của Tiêu Mặc Vũ không có ai, Thụy Hành Phong nôn nóng, lập tức quay đầu xe đi về hướng “Sở tư pháp Quảng Hoa”…….Quả nhiên, tuy đêm đã khuya, nhưng từ cửa sổ phòng luật sư vẫn thấy có ánh đèn hắt ra, trong màn sương đêm bao phủ, lại giống như ngọn hải đăng đắm chìm giữa biển đen mịt mờ. Ánh sáng ấy như dẫn đường cho anh tiến bước. Tuy rằng không biết cậu có ở đó không, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc sẽ gặp được cậu ngay tức khắc, g ngực anh không khỏi phập phồng hồi hộp, bàn tay cầm lái cũng không kiềm được mà run nhè nhẹ………
Thụy Hành Phong hít sâu một hơi, cố làm cho mình tỉnh táo lại. Những câu chuyện vụn vặt, giờ phút này điên cuồng xoay tròn trong đầu, anh đã không còn thời gian để làm rõ tiền căn hậu quả(), thậm chí còn không có nổi thời giờ để bình ổn tâm tình của mình, anh bây giờ, đang bức thiết muốn nhìn thấy cậu. Anh phải gặp cậu, phải hỏi rõ ràng những chuyện mà lúc trước đã bị bỏ qua! Cửa sở tư pháp không khóa, nhẹ nhàng đẩy, liền mở ra. Tuy rằng có bảo vệ trông coi biệt thự này nhưng vẫn làm Thụy Hành Phong nhíu mày. Đèn trong phòng khách bật sáng, công văn trên bàn được sắp gọn gàng, hai mặt tường phía tây, xếp đầy những tài liệu pháp luật, vách tường bên tay phải còn có ảnh chụp và sơ yếu lý lịch của tất cả các luật sư trong sở, mang đậm tính chuyên nghiệp. Dọc theo hành lang vào đến phía trong, tới gian cuối cùng, cửa phòng hơi hé mở hắt ra ánh đèn nhàn nhạt, tim Thụy Hành Phong không khỏi càng đập nhanhhơn……. Đẩy ra cánh cửa khép hờ, ngoài dự đoán, trong phòng lại không hề có một bóng người, đèn bàn vẫn bật, cửa sổ cũng không đóng, tấm rèm che bị gió đêm thổi khẽ lay động……
()tiền căn hậu quả: nguyên nhân kết quả.
“Thiếu gia, tôi đã xem qua, không thấy Tiêu tiên sinh, xe của cậu ấy cũng không có ở đây, chắc là có việc đi ra ngoài, sẽ về ngay.” Diêu Bân xem xét một vòng xung quanh rồi báo cáo.
“Tôi biết rồi.” Thụy Hành Phong gật gật đầu, ngồi xuống sô pha, chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, hai tay bắt chéo trước ngực, lẳng lặng chờ cậu trở về………
Đột nhiên, gió bỗng thổi mạnh, làm những tờ giấy trên bàn Tiêu Mặc Vũ bay lả tả khắp phòng, bay tới trước mặt anh……. Đây là cái gì? Thụy Hành Phong cúi người nhặt lấy tờ giấy……… Thì ra trong đó vẽ xấu một con sói được nhân cách hóa, con sói kia có bộ lông xù và một cái đuôi vểnh, trên đầu có một đôi tai nhọn cũng xù xù nốt, một tay của sói thì chống cằm, không biết là đang nghỉ ngơi hay suy nghĩ chuyện gì……..Đại hôi lang có thân thể cường tráng, ngũ quan băng lãnh, khóe mắt hẹp dài, lộ ra hơi thở nguy hiểm dị thường. Khuôn mặt này sao mà quen thế? Hơn nữa càng nhìn càng thấy quen, khóe mắt Thụy Hành Phong không kìm được giật giật, sau đó………. Anh dịch dịch ngón tay ra, quả nhiên có một hàng chữ nhỏ ── Thụy Hành Phong anh là đại sắc lang!
“Khụ khụ….” Diêu Bân đứng cạnh anh nhìn thấy lập tức ho khụ mãnh liệt, Thụy Hành Phong bắn một ánh mắt âm trầm về phía anh, Diêu Bân không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể buồn bực trong lòng, lại vì cố nín cười rất vất vả, toàn thân đều run lên, tựa như cái sàng (). Thụy Hành Phong mặt không đổi sắc nhặt một tờ giấy khác lên, lần này vẫn là mặt mình, nhưng mặc một chiếc quần lót và khoác áo siêu nhân rất buồn cười, trên đó có viết “Thụy Hành Phong ngu ngốc”, nhặt một tờ nữa, vẫn là anh, nhưng thay đổi một bộ quần áo mắc cười khác……… Nhặt lên càng nhiều, anh lại càng bất ngờ. Mỗi một bức tranh đều vẽ anh, khi lạnh lùng, lúc tức giận, có khi lại bất động thanh sắc hoặc mỉm cười, tuy rằng nét vẽ còn thô sơ, nhưng đều đã lột tả được mọi cung bậc cảm xúc của anh. Trước mắt anh tựa như đang hiện lên hình ảnh, cậu ngồi bên bàn công tác, xóa xóa tẩy tẩy, đôi lúc sẽ nghiến răng nghiến lợi mắng anh, rồi lại kiên nhẫn ngồi vẽ, đến khi hoàn thành bức tranh, cậu giống con mèo nhỏ thâu tinh thành công mà trộm lộ ra nụ cười đắc ý mê người…….. Trái tim dường như đang bị cái gì cắn xé! Câu nói lúc trước của Ngụy Á Niên, đã làm anh hiểu ra vấn đề nổi lên, bây giờ tất cả mọi chuyện như được phơi bày sáng tỏ. Vì sao đến bây giờ mới thoát khỏi u mê, hiểu được những chuyện này? Vì sao trong việc làm ăn thì thông minh nhạy bén nhưng trong tình cảm lại ngờ nghệch đến thế? Vì sao phải sau khi tổn thương cậu, mới hoàn toàn hiểu ra, nghĩ lại quá khứ, có lẽ chỉ là một hồi hiểu lầm! Ngực anh ẩn ẩn co rút đau đớn……….. Hai người có vô số lần thân cận da thịt, mỗi một lần làm tình, đều như tới ngày tận thế, tựa hồ đã trút hết toàn bộ nhiệt tình trong đó, kịch liệt triền miên không ngừng nghỉ, xúc cảm đắm say đến vậy, nhưng mình lại chỉ coi như sức hút thân thể thuần túy. Sai lầm! Cậu nói đúng, anh là người ngốc nhất trên đời! Cuối cùng Thụy Hành Phong không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, vội đứng lên, cẩn thận giấu những bức vẽ vào trong ngực áo.
() cái sàng: cái sàng dùng để sàng bột, khi sàng thì nó rung rung, tưởng tượng cảnh anh Bân cũng rung rung như thế XD~ Có thể vào đây để xem
“Tôi đi tìm cậu ấy……”
“Chờ một chút, thiếu gia, hình như Tiêu tiên sinh về rồi.” Diêu Bân chỉ ra ngoài cửa sổ………
Quả nhiên có chiếc xe đang tiến vào bãi đỗ, ô tô của Tiêu Mặc Vũ chạy chậm dần lại, qua vài giây sau, đèn tắt, một thân ảnh thon dài quen thuộc bước ra khỏi xe……
Là cậu! Thụy Hành Phong không hề chần chờ, lập tức xông ra ngoài.
Chiếc xe bên cạnh xe cậu, hình như……..là của Thụy Hành Phong? Ngẫm nghĩ hai giây, Tiêu Mặc Vũ dụi dụi mắt, nhìn nhìn, lại dụi dụi, lúc này mới tin rằng mình không nhìn lầm. Giật mình, suýt chút nữa làm rớt cả thức ăn khuya, thật là anh sao? Làm sao có thể là anh? Anh ở đây? Tìm cậu, hay là….. Trong lòng nhất thời bối rối, lại không thể tự có đáp án, cũng không nhận thấy được dị động xung quanh mình. Đúng lúc này, có một bóng đen không biết nhảy ra từ đâu, đột ngột tiến về phía cậu, rồi vung tay lên……… Lưỡi dao sắc bén lóe sáng, dưới ánh trăng nhàn nhạt, xẹt qua một đạo quang mang rét lạnh……. Thụy Hành Phong vừa ra tới cửa nhìn thấy một màn như vậy, trái tim không khỏi như muốn vỡ ra.
“Cẩn thận!” Anh hét lớn một tiếng, vội vàng chạy tới, nhưng đã không kịp nữa rồi, lưỡi dao sắc lạnh đã đâm ngập bụng Tiêu Mặc Vũ……. Còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, bụng đã truyền đến cảm giác đau đớn, trời đất quay cuồng, cả người lắc lắc mạnh rồi ngã quỵ về phía sau, không ngờ lại rơi vào một cái ôm ấm áp……..
“Này, Tiêu Mặc Vũ, tỉnh lại một chút!”
Thụy Hành Phong ôm chặt người trong ngực, lòng nóng như lửa đốt, quay về phía Diêu Bân đang định đuổi theo hung thủ quát lên: “Diêu Bân, không cần bắt hắn, tên kia không chạy thoát được đâu, mau gọi xe cứu thương!”
“Vâng” Diêu Bân dừng chân, lập tức rút điện thoại ra……..
Lưỡi dao cắm vào rất sâu, chỉ còn độc chuôi dao lộ ra, dựa theo kích thước chuôi dao, áng chừng lưỡi dao này dài hơn mười cm, xem ra hung thủ thật sự muốn dồn cậu vào chỗ chết! Thụy Hành Phong không dám di chuyển, càng không dám rút nó ra, chỉ nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực, tay trái đặt lên hai tay cậu đang run rẩy giữ chuôi dao….. Máu tươi đỏ sẫm, cứ như nước suối chảy không ngừng, nhuộm hai người thành một mảnh đỏ rực. Người trong ngực đang suy yếu hấp hút không khí, mỗi một lần máu tươi trào ra, đó là biểu hiện cho sinh mệnh cậu đang dần hao mòn, Thụy Hành Phong lòng đau như cắt, lần đầu tiên cảm thấy thống hận bản thân thật vô dụng. Vất vả lắm mới hiểu rõ mọi chuyện, làm sao có thể để mất cậu dễ dàng? Cúi đầu, hôn thật sâu lên cái trán nhẵn mịn, tay phải lưu luyến vuốt ve đôi gò má tái nhợt của cậu, Thụy Hành Phong ngừng lại, “Tiêu Mặc Vũ, đừng sợ, có tôi ở đây. Em sẽ không sao hết, tôi không cho phép em xảy ra chuyện gì!”
Tiêu Mặc Vũ cố nén đau, ngước mắt lên, nhìn anh, hô hấp một cách khó khăn, “Thụy Hành Phong……… Sao anh lại ở đây?”
“Đừng nói, tôi sẽ giải thích với em sau. Xe cứu thương sẽ lập tức đến ngay, em phải cố chống đỡ cho tôi!” Thụy Hành Phong ôm chặt cậu.
“Cố chống đỡ”, ba chữ này làm tâm hồn mỏng manh tựa dây đàn của Tiêu Mặc Vũ rung lên. Những chuyện xưa cũ phủ lớp bụi thời gian nay lại xẹt qua như điện quang đá lửa()……… Mối lo sợ cái chết kéo đến làm cậu sợ hãi, đau nhức trên người làm ý thức cậu mơ hồ, mà người đàn ông ấy ôn nhu như thế, lại làm cậu cảm thấy yếu ớt lạ thường, mình đang nằm mơ đấy sao? Hẳn là một giấc mộng, sao có thể là thực. Do dự vì nghĩ mình đang mơ, Tiêu Mặc Vũ mới run nhè nhẹ đôi môi, thổ lộ những tiếng lòng mà bình thường cậu tuyệt không nói ra……….
() điện quang đá lửa: “điện quang” là tia chớp, “đá lửa” chỉ tia lửa xẹt qua khi đánh lửa bằng đá, ý chỉ một việc gì đấy diễn ra rất nhanh, xẹt qua rồi biến mất.
“Em cũng muốn chống đỡ, nhưng, thật vất vả……… Cố cũng không nổi nữa…….. Anh tốt, Thư Phàm cũng tốt, Diêu Bân cũng tốt, người nào cũng tốt, tất cả phiền não của mọi người, đều vì vắt óc suy nghĩa làm sao để em và anh chia tay, kỳ thực…….. Sớm hay muộn em cũng phải chết, các anh cần gì phải nóng lòng?”
Nhìn sâu vào đôi mắt hắc bạch phân minh của nam nhân, Tiêu Mặc Vũ tự giễu nở nụ cười, mỗi một câu một chữ, đều làm miệng vết thương nứt rộng hơn.
“Lời nói không một câu ôn nhu, lại khiến cho em mê luyến anh hai mươi năm. Dù tình cảm ngày càng sâu nặng chân thành, nhưng kết cục vẫn là chia tay, dù em có muốn đến bên anh như thế nào, rốt cuộc vẫn bị anh đẩy ra xa hơn. Nhân sinh ngắn ngủi, vì không muốn ôm tiếc nuối đến hết đời, cho nên em mới cố sức như thế……… Cố sức muốn tiếp cận anh…… Trong lòng em rõ ràng hiểu được, có những khoảng cách không thể nào vượt qua, dù có cố gõ thế nào, cánh cửa trái tim anh vẫn sẽ đóng chặt. Thật ra em cần gì phải cố chấp như thế? Đời người chưa trải nổi trăm năm, trong chớp mắt, yêu nhau hay không, cũng còn gì đâu? Nhắm mắt lại, hết thảy xuôi về với cát bụi. Buông tay đi, có lẽ sẽ tốt hơn, anh không cần vì em mà như con mãnh thú bị cuốn theo dòng nước lũ, Diêu Bân vẫn có thể giữ được thiếu gia mà anh ấy yêu quý nhất….. Nếu……… Em chết…..”
Nói chưa dứt lời, ý thức đã ngày càng mơ hồ, toàn thân dần rét lạnh…… Đánh mất ý chí sống, làm cho cậu cảm thấy bàn tay tử thần đã bắt đầu xiết lấy cổ mình……….. Buông tha đi, buông tay rồi sẽ dễ chịu hơn……. Không còn thống khổ………… Từng câu nói của tử thần như hấp dẫn bên tai.
“Tôi không cho em nói mấy lời nhảm nhí đó!”
Thanh âm của Thụy Hành Phong như sét đánh bên tai, ông ông tác hưởng, hai má không ngừng bị anh vuốt, đau đớn rất nhỏ làm cậu không thể ngất đi.
“Tiêu Mặc Vũ, em tỉnh táo lại cho tôi, em không được phép hôn mê! Không phải em yêu tôi sao? Nếu em cứ vậy mà buông tay, tôi tuyệt sẽ không để em được yên! Cho dù em chết, tôi cũng không dừng tay, nếu em không muốn bị tôi gian thi() thì cố mà sống!”
() gian thi: tức là anh Phong abcxyz với xác em Vũ Ò.Ó
Thật là một nam nhân bá đạo! Tiêu Mặc Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, cố mở to mắt, ngước nhìn đôi mắt đầy tơ máu của người đàn ông, ngũ quan vốn anh tuấn giờ phút này do quá lo lắng mà vặn vẹo biến dạng, từ trước đến nay, anh vẫn luôn giữ bộ mặt than lãnh ngạnh, thế nhưng bây giờ lại vì cậu mà thay đổi đấy sao?
Trái tim như được đánh thức làm ngực Tiêu Mặc Vũ dần dần ấm nóng, một lần nữa ý chí sống lại được thắp lên, “Đây là do anh nói đó……”
“Phải, chỉ cần em cố gắng vượt qua được, sau này dù em muốn làm bất cứ điều gì, anh tuyệt đối không nói nửa chữ ‘không’.”
Ách, đúng là điều kiện hấp dẫn trăm năm khó gặp! Nếu cậu không biết nắm lấy cơ hội, chỉ sợ không có lần sau nữa. Thân là một luật sư trời sinh, làm cho Tiêu Mặc Vũ quên mất tình cảnh nửa sống nửa chết của mình, cả người thấm đầy máu tươi, bụng còn cắm một con dao, trong lòng bắt đầu khoái trá tính toán nhỏ nhặt………
“Nói rồi sẽ không nuốt lời chứ?” Cậu cố nhịn đau nhìn anh.
“Tôi đã nói được thì nhất định sẽ làm được.” Trả lời cậu, là lời hứa hẹn chắc nịch của nam nhân. Vì thế khi được xe cứu thương đưa tới bệnh viện, tuy mặt cắt không còn chút máu nhưng Tiêu Mặc Vũ vẫn tỉnh táo cho tới tận khi đưa vào phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu, bệnh viện Thị Lập.
“Thiếu gia, uống chút cà phê đi, môi cậu đều khô nứt hết rồi.” Diêu Bân mua được cà phê ở chỗ rẽ hành lang, đưa đến cho Thụy Hành Phong.
Thụy Hành Phong lắc đầu, anh cứ đi qua đi lại trước phòng cấp cứu tựa như một con thú nhỏ, không biết qua bao nhiêu lượt đi tới đi lui mới chịu ngồi xuống ghế, dùng cánh tay đang phát run đỡ lấy cái trán……. Quanh thân anh tràn ngập mùi máu, trên người nơi nơi đều có vết máu loang lổ, màu sắc tươi đỏ ấy làm cho anh không khỏi run lên bần bật. Một người sao có thể chảy nhiều máu đến vậy? Cậu còn có thể chống đỡ được sao? Không, không, anh không nên cả nghĩ, cậu nhất định phải vượt qua, cậu đã hứa với anh, cậu sẽ không bỏ anh mà đi! Tiêu Mặc Vũ, chỉ cần em tỉnh lại, tôi sẽ dùng tất cả những gì mình có bù đắp cho em. Nếu em muốn cơ thể tôi, tôi sẽ tự tắm rửa sạch sẽ, tự thoát quần áo rồi đóng gói làm quà tặng em; nếu em muốn tình yêu của tôi, vậy lại càng đơn giản, kỳ thực tôi đã yêu em từ lâu rồi, thật đáng cười thay đến bây giờ tôi mới nhận ra. Sự hối hận tựa như ngọn lửa bừng cháy, ở trong ngực anh mà hừng hực thiêu đốt, làm cho toàn thân anh, không một nơi nào không đau đớn. Làm sao có thể quên, lần đầu tiên gặp mặt, đã bị cậu hấp dẫn thế nào?
Anh vẫn còn nhớ rõ, đó là một buổi chiều nắng trời rực rỡ, thư kí tươi cười vui vẻ báo cố vấn luật sư đang chờ anh ở phòng họp để bàn bạc chuyện nhãn hiệu công ty B&P. Anh đi theo thư kí tới nơi, vừa đẩy cửa phòng họp, đã thấy được thân ảnh thon dài của thanh niên, như ngọc thụ lâm phong(), đứng lặng bên cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa nhìn những mái hiên tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau………. Sườn mặt cậu tuấn mỹ phi phàm, lông mi dày dài như cánh quạt nhỏ, đáy mắt tựa có sóng, dường như đang xuất thần nghĩ cái gì, biểu tình trên mặt vừa vui vừa buồn, khó có thể hình dung, cậu đứng đó, giống một bức tranh thu hút ánh nhìn của kẻ khác. Lúc anh tiến đến gần, cậu xoay người lại, mặt đối mặt, thản nhiên cười, rạng rỡ như trăm hoa đua nở, làm anh nhất thời hoa mắt, muốn đắm chìm trong nụ cười đẹp không sao tả xiết ấy. Cảm giác ấy, giờ nghĩ lại vẫn còn kinh diễm. Vì sao lại quên? Sau khi bàn bạc công việc xong, cũng là lúc trời đã sẩm tối, cậu chủ động mời anh, anh cũng khó lòng mà từ chối, vì thế cuối cùng hai người cùng nhau dùng bữa. Trong không khí tốt đẹp khi ấy, anh biết cậu có ý với mình, từ ánh mắt khiêu khích như có như không, đến nụ cười quyến rũ chết người, tất cả đều làm anh nhiệt huyết sôi trào, vì thế anh đã vứt bỏ mọi sự đề phòng mà dẫn cậu về biệt thự, củi khô lửa bốc, cuồng hoan một đêm, vui thích đến độ xưa nay chưa từng có. Vì sao lại quên!? Vì có được dễ như trở bàn tay nên mới không biết quý trọng sao? Vì những lời đồn nhảm bên ngoài, nên cảnh giác với cậu, không thèm nhìn đến ngọn lửa nhiệt tình thẳng thắn trong mắt cậu? Cho nên, đúng là người phàm tục, chỉ cần che đi hai mắt, đã không thể thấy nổi những chân thật của cậu, bản thân mình như vậy, nhưng cậu vẫn không ngừng yêu mình, quả thật không thể không cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
“Tôi sai rồi, Diêu Bân!”
Thụy Hành Phong phát ra tiếng thở dài sâu kín. Khi nghĩ đến cảnh suýt chút cậu chết trong ngực mình, toàn bộ tình yêu cùng cảm giác sợ hãi khôn cùng bộc lộ một cách mãnh liệt, mãi đến lúc ấy, Thụy Hành Phong mới hiểu được, thì ra, mình thật sự yêu người này. Đã quá muộn rồi sao? Chẳng lẽ phải thật sự mất đi, mới ý thức được mình đã bỏ lỡ cái gì? Một loại cảm xúc đau hối ứ nghẹn nơi cổ họng làm cho anh khó thở, khi nhận ra được tình yêu của mình, tâm tình anh cũng thả lỏng hẳn, lại càng thêm si mê, khổ sở không nói nên lời.
“Tôi cũng sai rồi, thiếu gia.” Diêu Bân cũng biến sắc. Cái gì anh cũng nghĩ tới rồi, nhưng không ngờ đó lại là tình yêu! Tưởng tượng đến cảnh Tiêu Mặc Vũ toàn thân nhiễm đỏ máu, nằm trong lòng Thụy Hành Phong hấp hối, ngực anh tựa như bị cái gì đó đâm vào. Vậy mà anh còn cứ tưởng cậu chỉ là một người đàn ông tham tiền tài dục vọng!
“Tôi hi vọng, tôi và cậu ấy, còn chưa quá muộn.” Thụy Hành Phong chậm rãi nói, đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm chữ “Đang phẫu thuật” giữa phòng cấp cứu, rồi sau đó, không nói thêm lời nào nữa.
Bóng đêm, vẫn thâm trầm như trước.
() Ngọc thụ lâm phong: Cây ngọc đón gió. Dùng để miêu tả con người có dáng vẻ thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần, phóng khoáng như loài cây ngọc.
“Ngọc thụ lâm phong” xuất xừ từ bài “Ẩm trung bát tiên ca” của Đỗ Phủ. Tại Trường An, Lý Bạch kết bạn với Hạ Tri Trương, Thôi Tông Chi, Vương Tiến, Tô Tấn, Trương Húc, Tiêu Toại, Lý Thích Chi, hiệu là “Tửu Trung Bát Tiên ” ( tám vị tiên trong rượu), được rút trong câu:
“Giảo như ngọc thụ lâm phong tiền. Tô Tấn trường trai tú phật tiền”