Bốn vị Trù thần đều rất ngạc nhiên, mặc dù bọn họ cũng rất ao ước được thưởng thức Bách Hoa Lộ nhưng phần lễ vật này của Tra Cực quả thật trọng hậu. Nhìn bộ dáng hơi do dự của bọn họ, Tra Cực mỉm cười nói:
- Các ngươi không cần cảm ơn ta, đối với người thường mà nói Bách Hoa Lộ là bảo vật trân quý nhưng ta vẫn còn cất giữ được khá nhiều. Đừng trợn mắt nhìn ta như vậy, thứ tuyệt phẩm này không phải do ta điều chế, ta không đủ bản lãnh để làm được chuyện đó mà là do đồ đệ bảo bối của ta hiếu kính. Khi hắn rãnh rỗi sẽ điều chế thêm Bách Hoa Lộ cho ta, quả thật mùi vị này rất tuyệt vời.
Liệt trù Thiên Cửu trong lòng rùng mình, phải biết rằng, Bách hoa lộ cũng không chỉ đơn giản là rượu, dùng trong nấu nướng, cho dù là thực phẩm bình thường cũng có thể biến thành trân quý. Nếu Niệm Băng thật sự sở hữu Bách hoa lộ, hơn nữa là truyền nhân duy nhất của Quỷ trù, Tiểu Thiên quả thật chưa chắc có thể chiến thắng hắn. Về khả năng sửu dụng gia vị, Quỷ trù luôn được công nhận là đệ nhất, ngay cả Quỷ vương tương du hồng hồn thố (nước tương dấm hồng) cũng đã phi thường trân quý.
Lúc này, trù nghệ đại tái đã chính thức bắt đầu, ánh mắt Tra Cực chăm chú theo dõi đấu trường, một mực tìm kiếm thân ảnh của Niệm Băng, nhưng tìm từ ngoài vào trong từ trong ra ngoài, ngay cả khi Tiểu Thiên ở vị trí trung tâm đấu trường đã bắt đầu nấu nướng, Niệm Băng cũng như lần trước không có xuất hiện. Chẳng lẽ đồ đệ của mình đã xảy ra chuyện gì? Tra Cực trong lòng không khỏi có chút lo lắng, nhưng hắn cũng biết rõ rằng, ở trên thế giới này, sợ rằng còn không có ai có thể uy hiếp nổi đồ đệ của mình.
Niệm Băng bây giờ đang làm gì? Nếu để làm cho Tra Cực biết, sợ rằng lão tức giận đến nổ mũi, hắn bây giờ đang ngủ cách ngon lành.
Đến Áo Lan thành vào lúc sáng sớm, Niệm Băng xót xa cho thân thể yếu ớt của Long Linh, lập tức tìm đến một lữ quán, hắn sợ thê tử của mình mệt mỏi, nhanh chóng thuê mấy gian phòng để mọi người nghỉ ngơi. Theo suy nghĩ của Niệm Băng, Trù thần đại tái sẽ bắt đầu vào ngày mai. Hắn nào biết đâu rằng Trù thần đại tái chờ đợi vất vả đã năm nay đang trôi qua cùng giấc ngủ của hắn.
Từ khi không cần tu luyện ma pháp tới nay. Niệm Băng rất thích ngủ, cái cảm giác thoải mái tuyệt vời có thể hoàn toàn thư giãn thần kinh của hắn, cũng khiến cho việc rèn luyện trù nghệ bình thường của hắn trở nên đầy linh tính. Do vậy, Niệm Băng duỗi chân ngủ thẳng một mạch đến giữa trưa mới tỉnh, vươn người thoải mái rồi ngồi dậy. Ở chung phòng với hắn chính là Phượng Nữ và Lam Thần. Long Linh là người được quan tâm chú ý nhiều nhất, được Tạp Áo và Thiên Hương bảo vệ. Từ khi Long Linh có tin vui tới nay, Niệm Băng muốn cùng nàng thân thân mật mật đều cũng phải được sự chấp thuận đặc biệt, hơn nữa không thể âu yếm quá mức được.
- Chàng tỉnh rồi. Có phải đi báo danh trước hay không?
Phượng Nữ mỉm cười nhìn trượng phu của mình. Sau trận chiến năm đó, phụ mẫu của Niệm Băng tự mình đến Áo Lan đế quốc cầu thân, trải qua một cuộc thương nghị, hôn lễ được bí mật cử hành. Dù sao, Niệm Băng tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu của tứ đại đế quốc rất nhiều, nếu kết hôn một cách phô trương sợ rằng ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên bọn họ sau này. Năm nữ đồng thời gả cho Niệm Băng, mặc dù cùng người khác thờ chồng, Phượng Nữ thoáng có chút bất mãn, nhưng khi đã quen với cuộc sống mới, nàng bây giờ ngược lại cảm giác được càng nhiều người càng thêm náo nhiệt. Nhất là, tình cảm của Niệm Băng đối với nàng cũng không vì những người khác mà giảm bớt nửa phần.
Niệm Băng vươn vai thoải mái, nói:
- Để ta đi báo danh trước, mọi người đừng đi đâu. Chờ chút ta quay lại sẽ nấu vài món rồi cùng ăn.
Đã ăn đồ của Niệm Băng nấu thì những thức ăn bình thường khác bát nữ không thèm để mắt đến, Mộc Tinh và Lạc Nhu cũng lưu lại không đi cũng vì nguyên nhân này. Ít nhất, bề ngoài cũng là như vậy.
Mở cửa ra khỏi phòng, Niệm Băng gọi lại một phục vụ sanh vừa đi ngang, hỏi:
- Trù thần Đại tái báo danh ở nơi nào, ngươi biết không?
Phục vụ sanh giật mình
- Báo danh? Trù thần Đại tái cũng đã bắt đầu, bây giờ sao có thể báo danh được.
Niệm Băng toàn thân chấn động, thất thanh nói:
- Ngươi nói cái gì? Đã bắt đầu ư? Không phải ngày mai mới bắt đầu sao?
Phục vụ nói:
- Không đúng a, ngài nhớ lầm đi rồi, rõ ràng là hôm nay mà.
Niệm Băng tâm niệm thay đổi thật nhanh, nhanh chóng hiểu rõ tại sao mình lại nhớ lầm, Băng Nguyệt đế quốc và Áo Lan đế quốc mặc dù cũng không xa nhưng là ở múi giờ khác nhau. Thanh Phong trai thông báo thời gian khai mạc Trù thần Đại tái hiển nhiên là dựa theo thời gian của Băng Nguyệt đế quốc, Tuyết Cực đã cố ý dặn dò mình đi sớm chút, nhưng hắn cứ tưởng đến trước hôm khai mạc ngày là quá đủ rồi, không thể ngờ, chờ đợi năm năm rốt cuộc không tham dự được trận đấu?
Niệm Băng trong lòng khẩn trương, lập tức quay về phòng nói với bọn Phượng Nữ câu rồi quay người đi luôn. Đã lâu không có sử dụng năng lực, dưới sự khống chế diều khiển không gian lại được tái hiện, hắn nhanh chóng biến mất khỏi phòng.
Phượng Nữ và Lam Thần nghe Niệm Băng nói xong, người chỉ cười khổ rồi sang thuật lại cho mọi người ở phòng bên cạnh biết chuyện.
Diễn biến của Trù thần đại tái nhanh như ngọn lửa bùng cháy, đến giữa trưa thì việc bình thẩm trận đấu buổi sáng đã chấm dứt. Tiểu Thiên với kỹ thuật hoàn mỹ đã nhanh chóng hoàn thành trận đấu. Nhưng trong lòng hắn tràn ngập cảm giác mất mát, bởi vì, sau năm năm, đây là lần thứ hai hắn tới tham gia Trù thần Đại tái, nhưng cũng như lần trước không có nhìn thấy Niệm Băng.
Trên bàn giám khảo, sắc mặt Tra Cực có chút khó coi, Niệm Băng đột nhiên không có tới tham gia trận đấu, khiến lão không khỏi có chút tức giận, tiểu tử này rốt cuộc làm cái chuyện quái quỷ gì đây. Trận đấu cứ như vậy kết thúc, chẳng lẽ hắn bỏ cái ý niệm đến đây tham gia Trù thần Đại tái rồi sao? Hay là hắn sợ kém Tiểu Thiên rồi làm mất mặt mình hay sao chứ?
Trận đấu quả thật đã kết thúc, theo kết quả sơ bộ, mỗi vị trù sư đều cũng hoàn thành năm món đặc thù món lạnh, món nóng, món canh, bánh điểm tâm. Mặc dù Quỷ trù Tra Cực không muốn thừa nhận, nhưng hội tụ ở đây là tất cả trù sư xuất sắc nhất của các nước, tuyệt nhiên không có một người nào có thể cùng so sánh với Tiểu Thiên. Tiểu Thiên với Âm dương điều hòa Thái Cực thủ, qua nhiều năm lĩnh ngộ đã đến mức cao siêu, khiến cho các giám khảo sau khi bình phẩm đều nhất trí cho rằng, bất luận trận đấu hạng nào, cũng không có trù sư nào có thể đối đầu với Tiểu Thiên. Năm năm qua, trù nghệ Tiểu Thiên càng trở nên càng thêm thành thục, quán quân của cả năm hạng mục dự thi đại biểu cho sự xuất hiện của Thánh trù thần. Là Thánh trù thần đầu tiên trong lịch sử giới Trù nghệ.
Liệt trù Thiên Cửu đắc ý nhìn Tra Cực, nói:
- Thế nào, bây giờ đồ đệ ta thách đấu với ngươi rồi đó. Ngươi cũng không thể không thừa nhận sự xuất sắc của hắn.
Trù nghệ của Quỷ trù Tra Cực mặc dù bởi vì nhiều năm do gân tay bị đứt mà sút kém đi rất nhiều, hai năm này cũng chỉ bất quá khôi phục một chút mà thôi. Nhưng là, nếu nói nhãn lực, trong giới trù nghệ không ai có thể so sánh với lão. Tra Cực đã tận mắt chứng kiến, trù nghệ của Tiểu Thiên đã đạt tới cảnh giới toàn vẹn như ý, cho dù mình có trở lại thời kỳ đỉnh phong, cũng vị tất có thể so sánh với hắn. Trù nghệ của Niệm Băng đạt tới cảnh giới nào Tra Cực cũng không nắm rõ. Lão cũng có chút do dự, cho dù nếu Niệm Băng có đến thật, thì cũng chưa chắc có thể thắng Tiểu Thiên. Trù nghệ của Tiểu Thiên đã đạt đến trạng thái đỉnh cao. Mỗi một hạng mục một trận đấu, hắn cũng có thể làm ra những món ngon khiến mọi người sợ hãi. Chẳng lẻ, thật sự muốn cho ta đấu với hắn trận sao? Ta bây giờ, cho dù có sử dụng Bách hoa lộ, cũng không chắc có thể thắng được hắn.
Nhìn Tra Cực không lên tiếng, Liệt trù Thiên Cửu trong lòng càng thêm thoả mãn. Nhiều năm qua, Tra Cực đã đem đến cho lão áp lực và cảm giác buồn bực, nhưng giờ đây những nỗi lo ấy dường như đã bay biến.
Để làm người dẫn chương trình của Trù thần đại tái, thanh âm của người chủ trì phải rất mạnh mẽ. Nhưng vào lúc này thanh âm đó đã trở nên vô cùng kích động hét lớn:
- Các vị hãy xem đi, hôm nay. Ngày hôm nay tại Trù thần Đại tái, mọi người đều cũng thấy được những kỳ tích của Tiểu Thiên trù sư. Ta tin rằng, mỗi người ở đây đều cũng hiểu được điều đó có ý nghĩa thế nào, trong giới trù nghệ chưa hề có một Thánh trù thần, nay đã xuất hiện tại Áo Lan đế quốc chúng ta, chúng ta hãy vì Tiểu Thiên trù sư mà hoan hô đi a. Vì hắn mà cảm thấy vinh dự đi. Tiếp theo, chúng ta xin mời quốc vương bệ hạ vĩ đại của Áo Lan đế quốc, đích thân ban trù thần kim quan cho Tiểu Thiên trù sư.
Tiếng hoan hô vang lên như sấm dậy, mặc dù chỉ xem trận đấu đến giữa trưa, nhưng trù nghệ của Tiểu Thiên đã làm tất cả những người ở đây khâm phục. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng, Trù nghệ của một người có thể đạt tới cảnh giới như vậy. Tuy chỉ nhìn bằng mắt, nhưng tất cả tựa hồ như đã được thoả mãn đến tột cùng.
Ngày đăng quang của Tiểu Thiên lẽ ra phải diễn ra sau trận quyết đấu giữa hai gã tuyển thủ trên đài cao để mọi người cùng xem. Nhưng còn lúc này, tất cả người xem đều chỉ hướng về một mình hắn.Tiểu Thiên trên mặt vẫn tươi cười nhưng có vài phần miễn cưỡng, ai có thể hiểu nỗi mất mát trong lòng hắn đây?
- Chờ một chút.
Một thanh âm bình thản vang lên dội ong ong vào tai từng người. Không có dấu hiệu gì báo trước, một thân ảnh cao mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tiểu Thiên. Người mặc áo bào trắng nhìn qua thêm vài phần thanh tịnh, khuôn mặt anh tuấn cùng với mái tóc vàng óng buông xoã xuống vai, khiến cho Tiểu Thiên có phần uỷ khuất. Bất ngờ xảy ra khiến người chủ trì hốt hoảng nhảy dựng. mà khán giả đứng xem cũng không khỏi kinh ngạc.
Tra Cực cũng nhảy ra khỏi ghế của mình. Hắn tới, rốt cuộc thì hắn cũng tới. Tra Cực nhìn đệ tử của mình đang đứng ngạo nghễ trên đài, tâm tư có chút kích động, không biết nên mừng hay giận nữa. Tuy hắn đã tới nhưng tiếc là đã quá muộn, trận đấu đã kết thúc.
Niệm Băng đứng lặng yên trên đài, trong mắt hắn tựa hồ như chỉ có Tiểu Thiên, mà Tiểu Thiên cũng đang chăm chú nhìn hắn. Ánh mắt của người chạm nhau giữa thinh không, đứng ở dưới đài Mạc Mạc chợt phát hiện, trong mắt của trượng phu mình xuất hiện thần thái chưa bao giờ có. Mặc dù Niệm Băng vừa mới xuất hiện nhưng Mạc Mạc phận là thê tử đã đoán được ý nghĩ của trượng phu mình. Nàng vì trượng phu vì vui mừng, bất luận là thắng hay thua, tâm nguyện của Tiểu Thiên cũng đã có thể thực hiện.
- Xin lỗi, ta tới trễ.
Niệm Băng có chút xấu hổ, trên mặt không dấu được nét ửng hồng.
Tiểu Thiện mỉm cười đáp:
- Không sao, lâu rồi chúng ta không gặp, chút trễ nãi này tính toán làm gì. Ta vẫn thường tự nhủ chính mình, nếu không thắng được ngươi, ta vĩnh viễn không phải là trù thần.
Niệm Băng khẽ cười:
- Tuy ta tới trễ, bỏ lỡ Trù thần đại tái, nhưng ta đến đây không phải bởi vì danh tiếng trù thần. Chỉ vì ngươi, quả thật chúng ta cùng có chung suy nghĩ. Ta muốn lãnh giáo Âm dương điều hoà Thái cực thủ của ngươi thôi.
Tiểu Thiên gật đầu cướp lấy khuếch âm ma pháp trong tay người chủ trì, cao giọng nói:
- Xin mọi người im lặng chút, nghe ta nói vài câu. Người đứng bên cạnh ta chính là đệ tử của Trù thần tiền bối, tên là Niệm Băng với danh xưng là Băng Hoả ma trù. Mặc dù trong đại hội ta đã có những thành tích khiến mọi người cổ vũ nhưng chừng đó không đủ để chứng tỏ rằng ta đã đạt đến đỉnh cao của trù nghệ. Trong lòng ta từ trước đến nay chỉ có một đối thủ cùng thời, đó chính là Niệm Băng. Cho nên ta nghĩ, trận quyết đấu chung kết của Trù thần đại tái sẽ diễn ra giữa ta và Niệm Băng
Người chủ trì đứng cạnh giật mình thấp giọng nói:
- Đông thiên đại sư, hình như như vậy là không đúng với quy củ?
Tiểu Thiên cười lạnh, đáp:
- Nếu không thể chiến thắng Niệm Băng một cách đường đường chính chính. Vậy danh hiệu Trù thần này với ta cũng chẳng có ý nghĩ gì.
Người chủ trì liếc mắt cầu cứu ban giám khảo, lúc này Liệt trù thần đứng lên, cao giọng nói:
- Ta đồng ý cho trận đấu này tiến hành. Tiểu Thiên đã từng nói, trên đại lục này còn có người mà hắn không thể chiến thắng được thì danh hiệu trù thần này với hắn cũng không có ý nghĩa gì. Niệm Băng là đệ tử của Quỷ Trù Tra Cực, hoàn toàn có tư cách khiêu chiến với Tiểu Thiên.
Niệm Băng mỉm cười, cất tiếng nói:
- Danh hiệu trù thần đối với ta cũng chẳng quan trọng, ta đã đạt đến đỉnh cao của trù nghệ, cho nên ta muốn cùng đối thủ mà ta kính nể nhất đấu trận. Sẽ không mất quá nhiềuu thời gian của mọi người đâu. Đồng thời ta cũng muốn đem kiến thức của mình cũng chia sẻ cho các vị trù sư, để chúng ta cùng nhau phát triển trù nghệ.
Tiểu Thiên thoáng giật mình kinh ngạc, nhìn Niệm Băng nói:
- Ngươi đã đạt đến đỉnh phong của trù nghệ? Vậy chúng ta bắt đầu đi thôi. Ta nghĩ trận đấu của chúng ta cũng không cần phức tạp quá. Chỉ cần làm món rau là đủ rồi.
Niệm Băng cùng Tiểu Thiên liếc mắt nhìn nhau cười vui vẻ:
- Đúng vậy, xin mời.
Lúc này, người chủ trì không còn lý do gì để ngăn trở, nhanh chóng tránh ra bên. Niệm Băng và Tiểu Thiên là đối thủ duyên nợ, liếc mắt nhìn đối phương cái, rồi hướng về nơi để dụng cụ nấu ăn, các hỗ trợ viên cũng nhanh chóng đưa các loại rau lên.
Hai người cũng không bắt tay vào hành động ngay, ánh mắt của bọn họ đều chăm chú xem xét đống nguyên liệu, tựa hồ như đang cân nhắc điều gì đó. Mặc dù rất nhiều dân chúng đang tụ tập rất đông, nhưng tất cả đều lặng phắc như tờ. Trên khoảng sân rộng rãi không hề có tiếng động, mọi người đều đang ngóng chờ trận quyết đấu đỉnh cao này bắt đầu.
Ngay cả vị giám khảo cũng thận trọng quan sát, nhìn ánh mắt chăm chú của Tiểu Thiên và Niệm Băng, bọn họ cũng không khỏi gật đầu khen thầm. Loại ánh mắt này cũng chỉ có những trù sư hạng nhất mới có thể có được, chỉ có thể tập trung toàn bộ tinh thần vào nguyên liệu, hoàn toàn hiểu rõ về đặc tính của từng loại nguyên liệu mới có thể làm ra những món ăn hoàn mỹ được.
Cẩn thận quan sát đống nguyên liệu một lúc lâu, Niệm Băng và Tiểu Thiên rốt cuộc cũng hành động, cả hai hầu như cùng lúc tiến đến bàn để nguyên liệu. Tiểu Thiên đưa tay cầm lấy bao bột bánh còn Niệm Băng thì lại chọn tảng thịt, tiếp theo mỗi người đều chọn những thứ tương tự nhau. Khi bọn họ trở lại trù án, cả hai đều không nhịn được nhìn nhau mỉm cười. Bởi vì bọn họ đều cùng hiểu được dụng ý của đối phương là muốn dùng nguyên liệu đơn giản nhất để làm ra món ăn hoàn mỹ nhất, đó mới chính là trù nghệ. Khi đã đạt đến cảnh giới của bọn họ thì cũng không cần thêm người trợ giúp nào cả, có thêm người trợ giúp cũng chỉ là làm vướng bận tay chân thêm mà thôi. Chỉ cần lỗi nhỏ là có thể ảnh hưởng đến độ hoàn mỹ trân quý của món ăn do hai người làm ra.
Hai tay Tiểu Thiên nhẹ nhàng vun bột thành đống, từ từ cho thêm ít nước tinh khiết vào rồi bắt đầu nhồi nắn. Động tác của hắn mềm mại nhu hoà, hai bàn tay đang múa loạn trên đống bột nhưng lại rất nhịp nhàng hài hoà theo tiết tấu bí ẩn.
Niệm Băng vẫn bất động, chỉ trải miếng thịt lên trù án, cúi đầu ngắm nhìn những thớ thịt tươi ngon, không biết đang suy nghĩ gì.
Động tác của Tiểu Thiên vẫn nhịp nhàng như trước, mỗi động tác mỗi cử động đều rất ăn khớp với nhau, quay chiều tròn trên bồn chứa bột. Dần dần, bột ngưng tụ thành một đống, nhưng hai tay của Tiểu Thiên cũng không hề bám một chút bột nào cả. Công phu ấy không phải trù sư nào cũng làm được.
Hai tay của Tiểu Thiên cuối cùng cũng ngừng lại, song chưởng vỗ nhẹ, tung khối bột lên không trung, hai tay xoay tròn khối bột một cách kỳ diệu khiến khối bột biến đổi tốc độ. Một chưởng, rồi lại một chưởng nữa nhẹ nhàng đánh lên mặt khối bột ở trên cao một thước giữa không trung. Mỗi khi tay hắn đánh ra, lại nhẹ nhàng ấn vào đáy khối bột, hình dáng giọt nước của khối bột lại biến trở thành hình tròn. Khối bột bắt đầu quay tròn quanh thân thể Tiểu Thiên, dần dần hình thành một cỗ bạch quang nhàn nhạt, quang mang nhu hòa như đang khiêu vũ một cách tuyệt diệu. Với khoảng cách gần như vậy, mọi người đều có thể thấy rõ, tay của Tiểu Thiên không chạm vào bề mặt khối bột mà còn cách khoảng một thốn, nhẹ nhàng giơ lên.
Trên bàn giám khảo. Liệt Trù thần Thiên Cửu tự hào thấp giọng nói:
- Đây chính là cảnh giới cao nhất của Âm Dương điều hoà Thái Cực thủ, hồn viên như nhất (linh hồn và khối bột hòa làm một). Khối bột trên tay Tiểu Thiên sẽ được hắn sử dụng Âm Dương nhị khí để biến đổi, dần trở nên hoàn mỹ. Sử dụng Âm Dương điều hoà Thái Cực thủ trên bề mặt là sự lựa chọn hoàn hảo nhất
Niệm Băng vẫn yên lặng như trước, vẫn chăm chú quan sát miếng thịt. Đầu khẽ cúi thấp, hai tay đã rửa sạch đặt lên miếng thịt. Nếu có người nào chú ý nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn sẽ phát hiện, thần sắc của hắn không ngừng biến đổi, chợt vui chợt buồn.
Tra Cực dường như không nghe thấy Liệt trù Thiên Cửu nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đệ tử của mình, trên mặt thoáng hiện nét cười nhàn nhạt. Mặc dù Niệm Băng không cử động gì nhưng vị thiên tài được xưng tụng là Quỷ Trù trong giới trù nghệ vẫn cảm nhận được khí tức kỳ lạ trên thân thể đệ tử của mình, đó chính là khí tức mà lão vẫn xưa nay truy cầu.
Động tác của Tiểu Thiên chợt thay đổi, tay phải đột nhiên xoè rộng, tay trái nắm lại. Khối bột bỗng dừng trước người hắn một chút, ngay sau đó hai tay hắn thu về, rồi lập tức hướng ra bên, nhất thời khối bột được kéo dài. Thân thể của Tiểu Thiên bắt đầu xoay tròn, cước bộ di chuyển theo quỹ tích kỳ dị. Mỗi một lần xoay tròn, bàn tay khẽ vỗ vài cái vào khối bột, đám bột đang sắp rơi xuống đất lại từ từ phân tán ra.
Động tác của hắn vẫn mềm mại như trước nhưng càng lúc càng nhanh dần. Dần dần, mọi người không còn thấy bóng dáng của hắn nữa mà thay vào đó là một khối cầu màu trắng, hồn viên như nhất, Âm Dương điều hoà Thái Cực thủ trong tay của Tiểu Thiên đã đạt đến mức cao nhất.
Ngay lúc này, Niệm Băng cuối cùng cũng ra tay, tay phải của hắn chỉ đưa qua đưa lại trên miếng thịt ba lần, không cần sử dụng bất kỳ dụng cụ gì cả, miếng thịt bỗng chia thành bốn phần.
Liệt trù Thiên Cửu giật mình nghi hoặc bèn quay sang Tra Cực thấp giọng hỏi:
- Sao có thể như vậy được, đồ đệ của ngươi vẫn chưa sử dụng tuyệt chiêu đắc ý nhất của ngươi là Long Vu tập vũ đao pháp ư?
Tra Cực mỉm cười đáp:
- đệ tử của ngươi cũng không phải rất am hiểu Hoả tịch chiếu đao pháp của ngươi lắm sao! Đám trẻ nay đã lớn, bọn chúng đều đã có suy nghĩ riêng của mình, chúng ta chỉ ngồi xem cũng đủ rồi
Thần quang trong mặt Niệm Băng chợt loé, bốn khối thịt đã tách ra bắn vọt lên không trung. Hai tay Niệm Băng khẽ chớp, bốn ngọn lửa không biết từ đâu bỗng xuất hiện dưới khối thịt, hoả hầu và nhiệt lượng hoàn toàn như nhau, chỉ là khối thịt lại bắt đầu xoay tròn cách thong thả.
Niệm Băng vẫn không hề cử động, chỉ di chuyển ánh mắt từ khối thịt này đến khối thịt khác, thời gian dừng lại ở mỗi khối thịt cũng bằng nhau. Lúc này các giám khảo cũng đã nhận ra, mỗi khi Niệm Băng dừng ở mỗi khối thịt thì vẻ mặt của hắn đều không hề giống nhau, mà ngọn lửa dưới khối thịt đó cũng có chút biến hoá rất nhỏ.
Đà trù Tử Tu nghi hoặc hỏi:
- Tên tiểu tử Niệm Băng này không phải là đang nướng thịt hay sao ấy chứ. Cho dù hắn có thể sử dụng ma pháp để tạo ra các mùi khác nhau nhưng như vậy cũng không có khả năng thắng Âm Dương điều hoà Thái Cực thủ của Tiêu Thiên được! Phải biết rằng đạt đến cảnh giới hồn viên như nhất, thì dù chỉ làm ra mùi vị nhưng nó sẽ bao hàm tất cả biến hoá của các mùi, đó mới chính là cực hạn của trù nghệ
Tra Cực mỉm cười liếc mắt nhìn thê tử của mình mà lúc này Băng Khiết cũng nhìn lão âu yếm. Năm xưa, Tra Cực phải rời khỏi giới trù nghệ chính vì món thịt nướng đơn giản này, khi đó lão cũng cho rằng thịt nướng cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng cuối cùng phải khóc hận vì nó. Hốc mắt Tra Cực có chút ươn ướt, lão hiểu được đệ tử mình muốn dùng chính cách này để rửa sạch mối nhục của mình năm đó. Ngã ở đâu phải đứng lên ở đó.
Động tác của Tiểu Thiên đột nhiên ngừng lại, khối bột trong tay hắn rơi vào nồi nước đang sôi bùng. Ngay sau đó Tiểu Thiên có một động tác khiến mọi người chấn động, hắn nhúng hai tay vào nồi nước rồi bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng.
Liệt Trù Thiên Cửu than nhẹ tiếng:
- Dùng âm dương Thái Cực để điều hòa bề mặt bột, khuấy mặt nước cũng như thế, chỉ có như vậy mới làm nên loại mỳ hoàn mỹ nhất.
Hương thơm dìu dịu của khối thịt nướng đang quay tròn trên ngọn lửa từ phía Niệm Băng toả ra xung quanh, dưới sức nóng của lửa màu hồng của miếng thịt nay đã chuyển sàng màu vàng rộm. Nếu xét về góc độ hương vị thì dường như Niệm Băng đang chiếm thế thượng phong nhưng đang ngồi trên bàn giám khảo ngoại trừ Tra Cực vẫn tin tưởng vào đồ đệ của mình, người còn lại đều không đánh giá cao Niệm Băng cho lắm.
Trận đấu này tiến hành rất nhanh, bốn tảng thịt nướng của Niệm Băng vừa được đặt vào khay thì khối bột của Tiểu Thiên cũng vừa được cho vào tô, chỉ là bột thuần tuý không pha thêm bất cứ thứ gì cả, ngoài ra chỉ có thêm một nữa chén nước, không hề nêm nếm gia vị liệu có gì ngon cơ chứ? Dĩ nhiên là có thể, vì bát mỳ này của Tiểu Thiên chính là do Âm Dương điều hòa Thái Cực thủ của hắn tạo thành.
Tiểu Thiên tự mình bưng thành quả của mình lên cho ban bình phẩm. Lúc này, Bình ủy đã biến thành mười một vị. Tăng thêm một người chính là vị quốc vương của Áo Lan đế quốc đang định lên trao giải lúc trước.
Niệm Băng đi sau Tiểu Thiên. Trên khay của hắn đơn giản chỉ có bốn khối thịt nướng màu vàng kim. Nhìn từ góc độ thịt nướng, thịt thăn (fi lê) tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt nhất. Đến trù sư bình thường cũng biết, chỉ có thịt hơi béo một chút mới thích hợp làm thịt nướng. Nhưng Niệm Băng vẫn quyết định lựa chọn thịt thăn, đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Bình ủy không đánh giá cao hắn.
Lúc này, bát nữ đi cùng Niệm Băng tới Áo Lan thành cũng đã tới bên dưới đài, lẳng lặng nhìn lên. Khi Niệm Băng đi lên bình phẩm thai (đài bình phẩm), hắn khẽ liếc nhìn các nàng, trong mắt hắn chỉ có một thứ, đó chính là sự tự tin.
Một bát lớn được chia làm mười một phần, tất cả bình ủy cơ hồ cùng ăn một lúc. Vừa cho vào mồm, tất cả mọi người đều biến sắc, kể cả sư phụ của Tiểu Thiên là Liệt Trù Thiên Cửu cũng không ngoại lệ.
Ăn một chén nhỏ đương nhiên không mất bao nhiêu thời gian, nhưng nếu chỉ trong ba lần hít thở lại khiến cho người ta ăn xong toàn bộ bát mì nóng, như vậy đủ để chứng tỏ tài năng của vị trù sư này cao siêu tới mức nào.
Tra Cực mỉm cười gật đầu với Tiểu Thiên:
- Âm dương điều hòa thái cực thủ giỏi thật, đây là món mì ngon nhất ta đã được ăn từ trước tới nay. Sư phụ ngươi nói đúng, được âm dương điều hòa, hồn viên như nhất, kéo dài hương vị vô hạn của thế gian. Có lẽ chỉ ăn thế này thôi cũng đủ khiến cho ta cả ngày vui vẻ. Ta chỉ có thể nghĩ ra hai từ "hoàn mỹ" để hình dung. Bình luận cao thấp của trù nghệ, vốn phải từ năm phương diện sắc, hương, vị, ý, hình để đánh giá. Nhưng, bát mì này của ngươi mặc dù chỉ có một chữ "vị" nhưng như vậy là đủ rồi. Nó đã đại biểu cho tất cả những gì siêu việt trong đó. Thiên Cửu à, ngươi thu được đệ tử tốt như vậy, ta cũng cao hứng thay cho ngươi!
Liệt trù Thiên Cửu nhìn Tiểu Thiên thật sâu, hắn chỉ nói một câu:
- Bất luận thắng thua, bắt đầu từ bây giờ, ngươi cũng là đệ tử chính thức của ta.
Người khác có lẽ tưởng rằng câu này của Liệt Trù chỉ để giữ thể diện cho Tra Cực một chút, nhưng chính bản thân Liệt trù Thiên Cửu lại biết, món thịt nướng của Niệm Băng tuyệt không đơn giản. Mặc dù nhìn từ bên ngoài, ngay cả lão cũng không nhìn thấy điều gì, nhưng từ vẻ mặt tự tin của Tra Cực, lão cũng hiểu được, Tiểu Thiên muốn thắng cũng không dễ dàng gì.
Tiểu Thiên cung kính hành lễ với các bình ủy rồi lùi sang một bên. Niệm Băng tới vị trí của hắn, đặt chiếc khay lên bàn. Ánh sáng màu lam nhạt đột nhiên xuất hiện trên năm ngón tay hắn, chỉ trong nháy mắt, mỗi khối thịt đều bị chia đều thành phần.
Tử Tu nghi hoặc hỏi:
- Ngươi định cho mỗi chúng ta nhấm nháp bốn khối thịt nướng này sao? Chẳng nhẽ ngươi làm bốn khối này khác nhau à?
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Ngài cứ thử qua sẽ biết.
Mấy người bình ủy tâm tình nghi hoặc cùng động thủ. Tiểu Thiên cũng chăm chú nhìn, trừ mười một vị bình ủy thì một phần thịt nướng được Niệm Băng mỉm cười, đưa tới tay hắn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Liệt trù Thiên Cửu vội vàng nhất, đã bắt đầu nhấm nháp. Lão cực kỳ muốn biết rốt cuộc sự tự tin của Tra Cực đến từ đâu. Khi miếng thịt nướng tiến vào trong miệng lão, vẻ mặt lão đột nhiên ngưng lại một chút. Ngay sau đó, trên mặt toát ra một nét cười, dường như rất hưng phấn. Khi lão ăn miếng thịt thứ hai, vẻ mặt lão nhất thời biến đổi, chau mày, dường như đang cố nén lửa giận. Còn khi lão ăn miếng thịt thứ ba, vẻ mặt lão từ phẫn nộ biến thành bi thương, ánh mắt nhất thời trở nên ảm đạm đi rất nhiều. Ăn xong miếng thịt cuối cùng, Liệt trù Thiên Cửu đột nhiên cười ha hả.
Mười hai người cùng ăn bốn khối thịt nướng, vẻ mặt của bọn họ đều rất phong phú, không khác gì Liệt Trù Thần, chỉ có điều biểu hiện buồn vui thứ tự không giống nhau mà thôi.
Niệm Băng mở miệng, giọng rất bình thản nhưng vẫn truyền tới tân tai từng người trên sân Áo Lan hoàng gia:
- Ta thấy đạt tới đỉnh cao của trù nghệ thực ra có thể khái quát trong hai chữ, đó chính là "Tâm tình". Mỗi một trù sư có tâm tình khác nhau khi chế biến thức ăn thì mùi vị của thức ăn cũng thay đổi. Khi tâm tình tốt, có lẽ bọn họ sẽ làm ra mỹ thực, còn khi tâm tình bất hảo, mùi vị sẽ bị ảnh hưởng. Một gã trù sư bình thường nếu muốn nâng cao tay nghề của mình thì việc khống chế tâm tình là cực kỳ quan trọng. Chỉ cần chuyên chú học tập, trù nghệ cua họ sẽ tăng tới cảnh giới đó. Chuyên chú cũng là một loại tâm tình, nhưng không phải là đã đạt tới sự huyền bí của trù nghệ. Mỗi một loại tâm tình đều có thể được trù sư dùng thực vật chế tác. Nếu có thể thể hiện ra ảo diệu của mỗi loại tâm tình, thì dù là tâm tình xấu, được trù sư dùng tâm tình của mình khống chế cũng có thể làm ra mỹ thực. Đây chính là đỉnh cao của trù nghệ. Âm Dương điều hòa Thái cực thủ mặc dù có thể dùng với vô số mùi vị, trở thành hồn viên như nhất, nhưng lại không có khả năng bao quát tâm tình. Hôm nay ta làm bốn khối thịt nướng, nhìn bề ngoài thì thấy phương pháp làm hoàn toàn giống nhau. Nhưng khi ta nướng bốn miếng thịt đó lại trong trạng thái tâm tình hoàn toàn bất đồng. Ngọn lửa nướng thịt đã bị ảnh hưởng bởi tâm tình của ta, tâm tình của ta chính là gia vị tốt nhất cho món ăn. Bởi vậy, bốn khối thịt nướng này phân biệt có hỉ, nộ, ai, nhạc (vui, tức giận, buồn bã, hạnh phúc) bốn loại tâm tình khác nhau. Ta ảnh hưởng tới thực phẩm, còn thực phẩm lại ảnh hưởng tới người ăn. Như vậy là quá đủ đối với ta rồi.
Niệm Băng nói một hơi khiến những bình dân chẳng hiểu gì cả, nhưng lại khiến tất cả trù sư rơi vào trầm tư.
Tiểu Thiên dường như là người tỉnh ngộ nhanh nhất, đi tới trước mặt Niệm Băng, trên mặt hắn lộ ra nụ cười rạng rỡ:
- Ta thua. Hóa ra ngươi đã thực sự tìm được đỉnh cao của trù nghệ. Tâm tình, hay cho chữ tâm tình.
Niệm Băng mỉm cười, nói:
- Có lẽ, đây cũng không phải là đỉnh cao chính thức, nhưng nếu một gã trù sư có thể nắm vững sự kết hợp của tâm tình mình, như vậy là đã tăng trù nghệ lên tới cảnh giới đó. Tâm tình chính là đại biểu cho một cảnh giới mới. Món thịt nướng của ta hôm nay, mặc dù mùi vị không thể so sảnh với mì của ngươi, nhưng ý mà ta muốn truyền đạt trong đó, ta nghĩ hẳn là có ích đối với ngươi.
Tiểu Thiên gật đầu, nói:
- Niệm Băng, cảm ơn ngươi. Ngươi đã khiến ta hiểu được rất nhiều điều. Tổ sư sáng tạo ra Âm dương điều hòa thái cực thủ vốn ban đầu dùng để làm bánh bao, đã làm ra bánh bao có hương vị ngọt ngào nhất. Trong bí kíp có ghi lại, khi người yêu của ông ra đi, bánh bao của ông đã có mùi đau đớn và cay đắng. Kể từ đó, ông cũng kết thúc trù nghệ kiếm sống của mình. Bây giờ rốt cuộc ta cũng hiểu tại sao, bởi vì ông đã không thể khống chế hài hòa tâm tình và trù nghệ của mình. Những điều ngươi nói đã đưa ta tới một lĩnh vực mới. Danh hiệu Trù Thần phải thuộc về ngươi.
Ánh mắt Niệm Băng nhìn về phía Tra Cực, Tra Cực cũng đang nhìn hắn. Hai thầy trò cùng cười, không hề nói câu nào.