BANDIT, BE AMBITIOUS! TO ACCOMPLISH KINGDOM REVIVAL!

rèn luyện cơ thể

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans & Edit : Nhutvt

Hy vọng mọi người đọc và đóng góp ý kiến chân thành.

----------------------------------------------------------------

Trước khi bình minh lên, tôi đã bị đánh thức bỡi những tiếng ồn xung quanh khiến tôi không tài nào ngủ được.

Có vẻ như việc tìm kiếm những vật dụng còn sử dụng được của quân địch đã xong xuôi và mọi người củng đã sắp xếp những đồ dùng vào bên trong những chiếc túi mà họ có thể mang theo ở sau lưng.

Mà đa phần những đồ đó điều bị bỏ lại vì không thể sử dụng được nữa hay quá cồng kênh khi phải mang theo. Tôi cũng nhận được một bình nước phòng khi đi đường xa. Trong khi đang dạo bước xung quanh để nhòm ngó thì đột ngiên tôi bị gọi lại.

“ Banta, cằm lấy cái này! ”

Zairasu-san ném cho tôi một thanh kiếm ngắn.

“ Liệu có ổn không khi đưa thứ này cho tôi?”

“ Cậu biết đấy, mọi người ở đây điều thích một thanh kiếm dài và to hơn và nó củng không hợp với phong cách của một hiệp sĩ, nên tôi nghĩ là tốt hơn nên trao nó cho cậu còn hơn là phải vứt nó đi "

Vì tôi thấy khá khó khăn khi phải đeo nó bên hông nên tôi cắt quần áo bỏ đi để làm một sợi dây đai và đeo thanh kiếm ra phía sau lưng.

Trông có vẻ nó tiện lợi hơn cho tôi trong việc di chuyển. Và nó củng tốt hơn là một con dao găm đấy chứ.

Tôi cũng nhận được một con dao găm nhỏ, tuy nó không được tốt lắm, nhưng có vẻ nó vẫn hửu dụng vào một lúc nào đó nên tôi sẽ để nó vào thất lưng của tôi.

Ngay sau khi rửa mặt, tôi quay trở lại nơi cắm trại, có vẻ mọi người đang nhóm lửa và chuẩn bị bửa sáng.

Tôi tiến lại gần nơi những người đang chuẩn bị thức ăn và họ đưa cho tôi một miếng bánh mì nướng kèm một ít giăm bông trên bề mặt nhìn cứ y như là một miếng Pizza nhỏ vậy.

“Đây là bữa sáng của bạn, do chúng ta sẽ di chuyển liên tục trong ngày hôm nay nhằm tranh thủ thời gian để đến nơi một cách nhanh nhất nên chúng ta sẽ không thể có thời gian mà chuẩn bị cho bữa trưa, vì vậy chúng tôi sẽ chuẩn bị thêm một phần như thế này để cho bạn và chúng tôi đã gói nó lại trong chiếc túi này. ”

“ Nơi đó liệu có xa lắm không? ”

“ Tôi không chắc lắm. Nhưng có vẻ như chúng ta sẽ phải dựng trại trên đường đến đó thêm đêm nay nữa, và sớm nhất là trưa mai có thể chúng ta sẽ đến nơi sẽ nếu như trên đường đến đó không có vấn đề gì sảy ra như là chạm mặt quân địch chẳng hạn. ”

Vậy là cái thân xác này của tôi phải ráng lê lết thêm ít nhất là đến trưa mai nữa à? Có khi nào tôi sẽ kệt sức mà “ ngỏm “ trong lúc đi hay không? Hy vọng là tôi sẽ chịu đựng được cho đến lúc tới nơi.

Sau bữa ăn sáng, trong lúc tôi dang thưởng thức một cốc trà, thì Zairasu-san đang đứng trước cửa liều chỉ huy và gọi tôi vào trong. Có vẻ như anh ta đang muốn cùng tôi xác nhận lại lộ trình của chuyến đi.

Ngay khi bước chân vào bên trong, tôi thấy người phụ nữ hôm qua và nhóm người đi cùng cô ta đã thay trang phục hoàng toàn khác với hôm qua. Họ không còn mặc trang phục bằng vải bông và một chiếc áo choàng khoác lên phía bên ngoài như là một hiệp sĩ nữa.

Thay vào đó, họ đang mặc một chiếc áo dài tay đi kèm với quần jean mỏng. Trông họ giống như những người dân làng bình thường, có vẻ như họ đang nghiêm túc chuẩn bị cho chuyến đi ngày hôm nay.

Dường như ngoài Maria-bảo mẫu đã ngoài tứ tuần và cô công chúa Sadine chắc tầm 15 tuổi thì các Onee-san ở đây điều có vẻ như là nhỏ hơn 20 tuổi nhỉ.

“ Chúng tôi đang đợi cậu đây, bây giờ thì chúng ta sẽ bắt đầu thảo lận về kế hoạch cho chuyến đi ngày hôm nay nào. Tôi nghĩ việc phung phí thời gian làm chậm trể việc khởi hành là không cần thiết nên chúng tôi sẽ kết thúc nó nhanh chóng thôi. ”

“ Tôi sẽ nói trước ”

Zairasu-san mở tấm bản đồ ra tước mặt công chúa và ông ta chỉ ngón tay lên bản đồ, ngay vị trí hiện tai của chúng tôi, và ông ta di chuyển ngón tay đến vị trí đích đến của cuộc hành trình này.

Tôi không rõ là khoảng cách giữ hai nơi là bao xa, nhưng theo như người mà tôi hỏi lúc nãy thì sẽ mắt khoảng một ngày rưỡi đi bộ để đến được nơi đó, vậy có thể tính là khoảng 15 giờ tôi chắc là vậy. Nên tôi đoán là nó cách nơi này khoảng 50Km.

“ Do việc di chuyển có thể bị quân địch phát hiện, khi đi bằng đại lộ, nên nếu chúng ta muốn đến được vị trí của tháp canh thì phải đi bằng một con đường bí mật và khó bị phát hiện bởi kẻ thù. Trong ngày hôm nay, tôi nghĩ chúng ta nên tới được ngôi làng bị bỏ hoang này bằng mọi cách. ”

“ Liệu trên đường đến đó ta có bị mai phục bởi quân địch hay không? “

“ Nếu vậy, tôi sẽ cử một nhóm nhỏ đi trước để thám thính tình hình. Do nơi này bị bỏ hoang một thời gian dài trước đây rồi, nên tôi nghĩ sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào đâu. ”

“ Theo cá nhân tôi nghĩ, khả năng quân địch truy đuổi chúng ta là khá thắp. Ngay cả khi điều đó có thể sảy ra thì chắc củng chỉ là một nhóm khoảng 10 người hoặc ít hơn. ”

“ Huh! Liệu bạn có cơ sở nào để khẳng định niềm tin của mình như thế hả? ” ( Ông tác giả không chú thích câu thoại của ai, làm lọan cả lên :C )

Sau khi nhìn vào tấm bản đồ, tôi di chuyển ngón tay mình và tôi dừng lại ngay tại vị trí con đường rẻ nhánh từ đường lớn hướng về ngôi làng bị bỏ hoang.

“ Để có thể đến được ngôi làng từ con đường lớn, bắt buộc phải đi theo con đường này, nhưng nó được vẽ trên bản đồ này. ”

“ Đây là bản đồ của vương quốc nên tôi tự hỏi liệu có bao nhiêu bản có vẽ vị trí của con đường rẻ nhánh này? ”

Sau khi nghe tôi nói, công chúa và Zairasu-san cùng nhìn nhau và khi nhận được cái gật đầu nhẹ của Zairasu-san thì cô công chúa bắt đầu quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.

“ Có khả năng là nó củng được vẽ trên những bản đồ khác hay thậm ta có thể tìm thấy nó trong khi đang tìm kiếm các ngôi làng xung quanh. Để đảm bảo an toàn, tôi sẽ cho một đôi điều tra xung quanh ngôi làng và cả con đường này. ”

“ Có thể quân địch sẽ không nghĩ được rằng chúng ta có thể trốn được sang nước khác một cách dể dàng. Và trên hết là họ có một mạng lưới tình báo ở các nước phòng cho trường hợp chúng ta trốn thoát được. ”

Con đường phía Tây chia ra làm hai và trong thời gian này nó sẽ vô cùng đông đúc những người di chuyển khỏi nơi đây và trốn thoát khỏi vương quốc Madeniamu.

“ Vậy thì ngài Zairasu, tôi đang đợi lệnh của ngài. ”

“ Được rồi Canaan, bạn sẽ dẫn một đội tinh nhuệ và xóa sạch mọi dấu vết của chúng ta! ”

Cuối cùng cuộc họp củng kết thúc. Khi tôi đang chuẩn bị rời đi, tôi chợt nhìn thấy một chiếc riều được treo trên tường gần đó, nên tôi tiện tay mà lấy nó theo.

Khi chúng tôi đi ra ngoài, tôi nhìn thấy Zairasu-san để 2 đồng bạc lên trên bàn. Có phải đó là chi phí cho chổ ở.

Do cơ thể tôi sẽ khó lòng mà chịu được cuộc hành trình kéo dài như vậy nên tôi ra mái hiên và tìm một thanh gỗ dài và dùng búa để cắt nó thành một đoạn dài khoảng 2m. Bây giờ tôi đã có một cây gậy trợ giúp cho việc đi bộ.

Có vẻ như những người phụ nữ củng có cho mình một cây gậy nhưng nó chỉ khoảng 1.2m. Một vài người đi ra phía sau căn liều và dẫn 3 con la trở lại. Trên lưng chúng chất đầy hành lý, tôi tự hỏi liệu đó có phải là lương thực?

Khi di chuyển trên núi, vì sự an toàn của mọi người nên các hiệp sĩ được bố trí ở đầu và cuối của đoàn và ở giữ là những người phụ nữa và phương tiện vận chuyển hành lý duy nhất của họ là những con la. Chúng tôi tạo thành một hàng dai y như một con rắn.

Do số lượng hành lý tương đối nhiều nhưng chúng tôi chỉ có 3 con la, nên số hành lý còn lại đang được khoảng phân nữa các hiệp sĩ mang theo sau lưng và nếu như bạn tính thêm các trang bị và phụ kiện của họ thì đó quả thật là một khối lượng vô cùng lớn đấy. Nhưng đó là chuyện của họ nên tôi không bận tâm lắm và tôi tiếp tục di chuyển.

Đi được khoảng 2 tiếng, cơ thể tôi bắt đầu gào khóc và như đang cầu xin tôi nên dừng lại nghĩ ngơi. Tôi là một học sinh chứ có phải dân cơ bắp hay trâu bò gì đâu, càng không phải như mấy người hiệp sĩ kia, mà có thể chịu đựng lâu hơn được.

Khi tôi nhìn ra đằng sau, những người phụ nữ đang vừa đi vừa bàn tán xôn xao về quang cảnh xung quanh trông rất là hào hứng và có vẻ như họ chẳng thấy mệt gì cả?

Không lẽ tôi còn thua cả một người phụ nữ hay sao? Liệu tôi có bị bỏ lại nơi này hay không? Tôi cố gắng thật bình tỉnh để không suy nghĩ về việc đó nữa và cố gắng bước đi tiếp.

Sau một lúc, tôi rằng như là ngay lặp tức khụy gối xuống và cố gắng xoa bóp 2 cái chân của tôi đang đau nhức và sung lên, ngay khi cả đoàn dừng lại nghĩ ngơi.

Ngay lúc này, mọi người dường như đang hướng ánh nhìn của họ về phía tôi. Trong mọi người rất ngạc nhiên, nhưng tôi là một người đến từ thời hiện đại đó!

Tôi chưa bao giờ phải phải đi bộ với quảng đường xa như vậy và trên con đường hoàng toàn không phù hợp cho việc đi bộ tí nào. Chưa kể đến tôi đã phải vượt qua những con dốc trên núi một cách khó nhọc.

“ Cơ thể bạn quá yếu có phải do bạn là một học sinh ? ”

“ Bây giờ tôi đã đi được gần nữa chặng đường rồi nên tôi sẽ tiếp tục cố gắng. ”

“ Có vẻ như bạn chỉ ở quanh quẩn trong trường học từ trước đến nay nên điều này có vẻ là quá sức đối với bạn, nhưng bạn sẽ không nhận được sự giúp đỡ nên hãy tự mình tiếp tục cuộc hành trinh. Nếu tốc độ di chuyển của chúng ta không bị chậm lại thì có thể chúng ta sẽ đến được một địa điểm cắm trại tốt vào buổi tối đấy. ”

Ngay sau khi Zairasu-san động viên tôi với một nụ cười trên môi, thì lúc này ngay cả cô công chúa đang nhìn tôi củng mỉm cười thật tươi như khích lệ tôi vậy. Có lẽ tôi nên rèn luyện cơ thể tôi nhiều hơn.

Sau 10 phút nghĩ ngơi, chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình. Hiện tại tôi chả thể nào phân biệt được mình có đi đúng hướng hay là không. Tôi chợt nhận thấy Zairasu-san thỉnh thoảng nhìn lên những ngọn cây trong rừng.

Nhìn về phía bắc, nơi có một dãy núi khá lớn và trải dài, có vẻ như chúng tôi có thể nhìn thấy được đỉnh của một trong số những ngọn núi đó. Có thể Zairasu-san đang dựa vào nó để xác định vị trí và phương hướng chúng tôi cần đi.

Chắc là do kinh nghiệm nên ông ta có thể xác định khoảng cách từ nơi của chúng tôi tới ngọn núi còn khoảng 30km

Sẽ rất tiện lợi và không phải tốn nhiều thời gian nếu chúng tôi có một cái la bàn ở đây.

Lúc khởi hành thì tôi nằm trong top dẫn đầu và hiện tại, trời đã là buổi trưa, tôi bị tuột lại ở đằng sau đoàn. Hiệ tại tôi cảm thấy vô cùng mệt đến nỗi tôi không thể ăn được gì cả, thậm chí tôi sẽ gặp gắc rối nếu tôi ăn ngay bây giờ, nên tôi chỉ có thể uống vài ngụm nước từ cái bình mà họ trao cho tôi lúc sáng.

Những vết phồng rộp đã xuất hiện trên chân tôi và khiến tôi cảm thấy vô cùng đau và khó chịu. Tôi tháo đôi giày ra và cố quấn thật chặt miếng vải tôi sử dụng để thay thế cho vớ.

Vào lúc tôi chuẩn bị đeo đôi giày vào lại chân tôi thì đột nhiên có tiếng nói.

“ Xin đợi một chút! “

Một Onee-san có vẻ lớn tuổi hơn tôi tí, tiến lại gần tôi. Cô ta đặt hai tay lên chân tôi trong lúc đang lẩm bẩm gì đó. Ngay khoảnh khắc đó, bàn tay cô ấy dường như phát sáng với màu sắc huyền diệu, ngay lập tức chân tôi không còn đau nhức nữa.

Tôi nhìn one-san một cách đầy ngạc nhiên, cô ta mỉm cười một cách tự nhiên với tôi và quay lại ví trí ban đầu.

Đó chắc hẳn là ma thuật.

Tôi lập tức tháo miếng vải ra một cách cẩn thận và xác nhận những vết phồng rộp. Thậm chí nó đả biến mắt trong khi nó mới vừa ở đó một ít giây trước.

Điều này làm tôi nhớ đến anh chàng hiệp sĩ trẻ bị thương ngày hôm qua.

Có vẻ như tôi được cứu rồi, chắc chỉ có những người biết sử dụng phép thuật mới được gọi là pháp sư thôi nhỉ?

Tôi dường như không còn cảm thấy đau hay mệt mõi trên đôi chân của tôi nữa, chỉ là do tôi tưởng tượng ra thôi à ? Và với việc hồi phục lại hoàn toàn thể lực và đôi chân không còn phồng rộp nữa, tôi nghĩ mình có thể tiếp tục và kịp lúc đến vị trí cấm trại mà Zairasu-san đã nói vào lúc trời tối.

Ngay lúc hoàng hôn xuống, chúng tôi củng vừa kịp đến một thung lũng thấp. Chúng tôi bắt đầu dựng liều trại vòng quanh trong thung lũng và sắp xếp những người lính cảnh ở phía tây và phía đông, trong trường hợp này thì một cái liều lớn được dựng lên ở trung tâm dành cho cô công chúa.

Mọi người bất đầu chuẩn bị một đống củi lại để nhóm lửa và làm bữa tối, và dường như họ đợi đến khi màng đêm xuống họ mới bắt đầu nhóm lửa.

Tôi nhận được bữa tối của mình khi trời bắt đầu tối hơn.

Việc chuẩn bị bữa tối được giao cho những người lính, bữa tối tôi đang có củng y như là món tôi ăn lúc khởi hành vào buổi sáng là miếng bánh mì không có rau được phủ lên một ít giăm bông và một cốc trà.

“ Hãy nghĩ ngơi thật tốt trong đêm nay, chúng ta có thể sẽ đến được tòa tháp canh vào buổi trưa mai. ”

“ Vậy là chúng ta có thể đến đó sau nữa ngày nữa. ”

Tôi nói với người vừa gọi tôi. Người hiệp sĩ vô vai tôi và tôi củng làm lại điều tương tự, và anh ta đi khuất vào trong màng đêm.

Anh ta có phải đi thông báo với tất cả mọi người không ? Nhìn anh ta đứng có vẻ khó khăn, liệu anh ta có cảm thấy mệt mỏi không ?

Sau khi bữa tối của tôi kết thúc, tôi quấn quanh mình với chiếc áo choàng. Vì trời sẽ lạnh về đêm, chúng tôi lại không có một đống lửa nhỏ để sưởi ấm nên tôi đành chịu đừng và chimg vòa trong giấc ngủ ngay sao đó.

Những âm thanh vang dội, đánh thức tôi vào buổi sang sớm.

Đó là những âm thanh từ các trang bị của những hiệp sĩ, họ dường như đang mặc trang bị của họ.

“ Cậu đã dậy rồi à? Hãy đi rữa mặt tại đầm lầy phía bên kia. Nhớ đổ đầy nước vào bình của bạn khi bạn quay lại và ngay dưới gốc cây đằng kia cậu sẽ nhận được bữa sáng của mình. ”

Một hiệp sĩ vừa thông báo cho tôi biết khi anh ta thấy tôi vừa mới ngồi dậy.

Thay vì gọi là đầm lầy, đây không phải là một mạch nước đang trào lên từ bên dưới à? Nước vừa được phun lên lại rơi trở về mật đất ngay lập tức.

Tôi rửa mặt bằng nước lạnh và không quên đổ đầy bình nước của mình. Nó có vẻ như có thể tích bằng với chai nhựa 500ml. Sẽ rất là khó chịu khi tôi nghĩ về điều này ngày hôm nay.

( Chả hiểu câu này ý nói tới cái gì :C Help me!! )

Tôi đã hoàng thành việc cho miếng Sandwich vào cái bao tử của tôi, và chúng tôi lại tiếp tục lên đường.

Chúng tôi di chuyển được khoảng 1 giờ, mọi người bất đàu dừng lại.

Một trong những hiệp sĩ chạy lại phía tôi và nói.

“ Hãy theo tôi, Zairasu-dono đang cho gọi cậu. ”

Zairasu-san đang gọi tôi sao? Trong lúc nghiêng đầu cố suy nghĩ lý do, tôi theo sao người hiệp sĩ. Có vẻ Zairasu-san đang thảo luận điều gì đó với công chúa.

“ Cậu đến rồi à. Chúng tôi vừa phát hiện 5 tên lính địch. Cậu nghĩ sao? ”

“ Có vẻ như bọn chúng đang tìm kiếm trong ngôi làng bị bỏ hoang. Tôi đã cử 5 người đi thám thính tình hình trước, hai người trong số họ sẽ liên tục thông báo cho chúng ta biết về tình hình của ngôi làng và ba người còn lại sẽ tiến về phía tháp canh.”

Tôi tiến lại ngồi cạnh Zairasu-san, ông ta mở tấm bản đồ trước đó ra.

Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi củng không nghĩ rằng sẽ có bất kỳ quân địch nào xuất hiện tại ngôi làng bị bỏ hoang cũng sẽ rời đi. Chúng tôi chỉ còn biết chờ đợi tại trước lối vào của ngôi làng gần với con đại lộ.

“ Sau tất cả, chúng tôi nhận được báo cáo về một ngôi làng gần đó. Tôi nghĩ khoảng cách từ đây đến ngôi lang đó là tương đối gần. Liệu chúng ta có thể đến đó và cấm trại? Chúng ta đã di chuyển từ sang đên giờ, mặt trời vẫn đang lên cao, và chúng ta không có nhiều thời gian. Chúng ta nên chờ đợi và xem xét tình hình một cách cẩn thận.”

“ Công chúa củng nghĩ như vậy. Vậy chúng ta hãy chờ đợi thêm tí nữa. ”

Có vẻ như Zairasu-san và công chúa cho gọi tôi đến vì họ đang muốn nghe ý kiến của tôi.

Chúng tôi quyết định dừng lại và chờ đợi một ít thời gian. Chẳng lâu sau đó, chúng tôi nhận được tin báo từ những người đi thám thính tình hình rằng họ quan sát thấy quân địch đã rời khỏi ngôi làng bị bỏ hoang.

Cuối cùng chúng tôi củng có thể tiếp tục di chuyển vào ngôi làng bị bỏ hoang.

Truyện Chữ Hay