Trans& Edit : Nhutvt
Mình sẽ làm lại bộ này! Nên mong mọi người ủng hộ. Nếu bác trans trước làm tiếp mình sẽ nghĩ hoặc hợp tác với nhau ạ! Mình Trans hơi gà mờ ạ! Chúc mọi người đọc vui!!
-----------------------------------------------------------------------------
Bên trong căn hộ của tôi, khi tôi đang trở mình trong lúc ngủ, tôi cảm thấy như có thứ gì đó đập vào lưng tôi.
Sau đó là một cảm giác rơi tự do, tôi cuộn mình lại một cách vô thức.
Tôi nghĩ sẽ có một tiếng động lớn khi tôi chạm sàn
Để chuẩn bị cho cú va chạm đó, tôi nhắm mắt lại
RẦM!!!!
Tôi nghe được âm thanh va chạm kèm theo tiếng của thứ gì đó vỡ.
Tôi mở mắt từ từ và nhìn xung quanh. Tôi vô tình thét lên với chính bản thân mình『Không thể nào!』
Có vẻ như tôi đã rơi xuống một cái bàn. Có một vài dụng cụ ăn uống nằm rải rác xung quanh chiếc bàn, có lẽ là do cú va chạm.
Tôi nghĩ nó sẽ ổn thôi. Quan trọng hơn là mọi người xung quanh đang nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng bất ngờ.
“ Bắt hắn! Hắn ta chắc hẳn là gián điệp từ Vương quốc Madenium ”
Ngay sau những lời nói sắc bén của một người đàng ông trung niên có vẻ như là chỉ huy ở đây, những người lính xung quanh lao vào tôi ngay tức khắc. Ngay lúc này tôi mới cảm nhận được cơn đau ở lưng và không thể làm gì được nên đành bị bắt giữ.
Tôi bị trói bằng một sợi dây thừng với hai tay bắt tréo ra sao trông như một con sâu.
[ Minh họa theo như bên Eng là kiểu này
Ảnh minh họa chống chỉ định thử nghiệm tại gia với mọi hình thức :V ]
“ Rito, lăn hắn ta vào góc phòng. Ta sẽ thẳm vấn hắn sau.”
“ Rõ, thưa ngài Zairasu ”
Ngay sau đó cậu thanh niên bắt đầu lăn tôi đi. Ngay khi đầu tôi đập vào tường tạo thành tiếng *Cộc* thì cậu ta dừng lại. Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Tôi cố cựa quậy cơ thể và phát ra âm thanh *Sột soạt*, bằng cách nào đó mà tôi đã xoay sở để có thể di chuyển cơ thể để mặt tôi đối diện với mặt bàn.
Không gian bên trong của cái lều hình chóp này không lớn lắm. Phía trước cái bàn,cách khoảng 2m, có một vài tên lính đang ghé đầu vào nhau để nói chuyện riêng và có khoảng 10 tên khác đang ngồi tựa lưng vào bức tường.
Tôi chắc rằng chiếc bàn tôi rơi xuống được làm thủ công bằng tay. Chân bàn đan chéo nhau tạo thành hình chữ X. Có vẻ như họ làm nó bằng gỗ khá là dày nên ngay cả khi tôi rơi xuống nó mà nó vẫn không bị hư hại gì.
Có vài chiếc cốc được đặt trên bàn. Trên đó còn có một chai sake được bọc xung quanh bằng dây thừng để nó không bị vỡ.
Nhưng quần áo của những tên lính đang mặc là không bình thường một chúc nào. Họ mặc một chiếc áo choàng dài phía bên ngoài giáp lưới. Một số người đang canh chừng tôi còn mặc giáp tay bằng sắt. Đặc biệt hơn, mỗi người điều có một thanh kiếm dài đeo ở bên hông.
Liệu đây có phải là một giấc mơ, bởi tất cả mọi thứ mà tôi đang nhìn thấy dường như là của một thế giới khác. Nó cho tôi cảm giác như đây là thời Trung Cổ.
Thậm chí sàn nhà này hoàn toàn là đất, cửa sổ thì không có kính và cửa chóp thì mở một nữa.
Và bởi vì có ánh sang từ bên ngoài rọi vào nên có lẽ đang là ban ngày.
Thật sự, đây là nơi quái quỷ nào đây???
Trong khi đang suy nghĩ về nhiều thứ, tôi chợt nhận ra có cái gì đó sai sai. Vì tôi có thể lắng nghe và hiểu về cuộc trò chuyện của họ nên điều đó có nghĩa là tôi và họ nói cùng một thứ tiếng. Vậy tôi có thể giải thích cho họ hiểu và xóa bỏ sự hiểu lầm này càng sớm càng tốt. ( Giải thích bằng niềm tin là tôi đến từ thế giới khác à?? )
“ Những người đi đến pháo đài phía bắc đã quay trở về chưa? ”
“ Do họ mới khởi hành vào tối hôm qua…”
“ Đúng vậy, chúng ta đã có thể thoát bằng cách nào đó, nhưng sẽ có chuyện gì đã sảy ra đối với những người khác….? ”
Có vẻ như tôi đang nghe được một cuộc hội thoại khá là nghiêm túc.
Có lẽ họ đang ở giữa một cuộc chiến? Nếu đúng vậy thì thật là tệ. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể chiến đấu trong một cuộc chiến.
Ngay sao đó là âm thanh phát ra từ cánh cửa *cốc* *cốc*. Tất cả những tên lính điều đồng loạt hướng ánh nhìn về phía cửa. Hai tên đứng hai bên cửa với thanh kiếm đã cằm sẵn trong tay.
Khi người đàn ông trung niên gật đầu, tên lính bên phải mở cửa bằng một tay.
Ngay sau khi tên lính mở cửa, một nhóm những người đội mũ trùm đầu bước vào. Cách phối đồ kiểu gì đây?
“ Ô, có vẻ như vị thần may mắn đã không bỏ rơi chúng tôi vì đã cho chúng tôi vinh dự được gặp đại nhân Zairasu ”
“ Trước tiên hãy ngồi xuống đã. Liệu cô có thể nói cho tôi nghe tên của cô có được không? ”
Từ giọng nói, đó hẵn là một người phụ nữ.
Một vài tên lính đứng lên để nhường chổ cho người phụ nữ ngồi vào bàn. Rồi họ đưa cho người phụ nữ đang thở hổn hển uống một thữ chất lỏng trong chén sứ. Chờ đã, đó chẳng phải là sake hay sao?
“ Tên tôi là Marian-bảo mẫu. Vì một vài lý do nên tôi đang hộ tống công chúa Sadine ”
Những tên lính điều đòng loạt đứng dậy sau khi nghe xong câu nói của người phụ nữ.
Ngay sau đó, người thấp bé hơn kéo mũ trùm đầu của mình ra phía sau. Cô ấy khá thấp, đó vẫn là là một cô bé phải không?
“ Tên tôi là Sadine. Bằng cách nào đó tôi đã trốn thoát được, trong khi các gia đình hoàng tộc khác đã chìm trong biển lửa… ”
“ Thật may mắn khi cô an toàn và thoát khỏi những kẻ bám đuôi. Công chúa Sadine, liệu cô sẽ ủy thác việc đảm bảo an toàn của cô cho chúng tôi? ”
“ Cả vương quốc đang chìm trong hỗn loạn. Bây giờ chúng ta cần trốn tránh khỏi sự truy quét của quân thù. Trong trường hợp chúng ta bị phát hiện. Ông nên dùng tôi làm vật thế mạng, như vậy sẽ cho mọi người thêm một ít thời gian để chạy trốn.”
“ Tôi sẽ không bao giờ làm điều như thế. Tuy nhiên, nếu công chúa quyết tâm như vậy, chúng tôi sẵn sàng giúp người phục hưng lại đất nước. Còn bây giờ, chúng ta nên ẩn mình để thoát khỏi sự truy lùng của quân địch là lựa chọn khả thi nhất.”
Một cô gái khá là mạnh mẽ. Nhưng do chuyện này chả liên quan gì đến tôi nên tôi củng không cần phải bận tâm làm gì, điều đáng lo hơn là họ sẽ xử lý tôi thế nào kìa!
“ Vậy, kế hoạch cho tương lai là gì? ”
“ Chúng tôi đã suy nghĩ và quyết định dựa pháo đài phía Bắc, tôi đã cử 2 người tới đó để thu thâp tin tức….”
*Rầm* *Rầm*
Cánh cửa bị gõ một cách thô bạo và sau đó một thanh niên trẻ tuổi được đưa vào trên cán.
“ Chẳng phải cậu là Remines được cử tới pháo đài phía Bắc sao? ”
“ Thưa ngài Zairasu. Pháo đài phía bắc đã rơi vào tay quyên địch. Đầu của người đội trưởng đội bảo vệ pháo đài và gia đình anh ta được treo trên cổng…”
“ Tôi hiểu, Không cần phải nói them nữa. Cậu hãy đi nghĩ đi! ”
Có lẽ người lính kia muốn tiếp tục bài báo cáo, nhưng khi nghe người đàn ông nói vậy, lập tức yên lặng.
Anh ta có vẻ bị thương khá nghiêm trọng, tôi tự hỏi liệu anh ta có thể qua khỏi được không?
Sau đó, một người trong nhóm của người phụ nữ đúng dậy và đến bên cạnh người lính trẻ.
Người đó nhanh chóng vươn tay ra trước ngực người lính. Và rồi, một thứ ánh sang màu xanh nhạt huyền ão xuất hiện và bảo phủ khắp người lính trẻ.
Thế rồi, hơi thở gắp khúc, đứt đoạn và có phần đau đớn của người lính bắt đầu dịu đi và sức khỏe dần trở nên tốt hơn.
Có phải đó là phép thuật?
Thế giới này, lẽ nào là một thế giới của kiếm và phép thuật!
“ Tôi thấy dường như là có những pháp sư đi cùng với đoàn hộ tống ”
“ Bây giờ chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau. Ông có kế hoạch dự phòng không, ngoài việc dựa vào pháo đài phía bắc? ”
“ Tôi chưa từng nghĩ đến điều này. Nếu không có một nơi để dựa vào, tôi không biết chúng ta có thể lẫn trốn được bao lâu nữa. ”
Họ đang chạy trốn, vậy chẳng phải việc sống trong các dãy núi là điều bình thường hay sao?
Liệu 1000 năm sau, có thể sẽ có vài du khách tới làng của họ để tham quan không chừng. ( Chắc tham quan những di vật còn lại của một đất nước đã bị tàn phá )
Vậy số phận tôi sẽ ra sao? Tôi sẽ bị chém đầu và chết tại nơi này ư?
“ Dãy núi Ardennes rất sâu, chúng ta sẽ tam thời ở đó và chờ thời cơ thích hợp để phản công ”
Cái người tên Zairasu tuyên bố, dường như mọi chuyện đã được quyết định,
Suy nghĩ của họ là rất có lý, nhưng liệu họ có thể khôi phục lại cả vương quốc hay không?
“ Tôi có một vài điều muốn nói! ” ( Main ta lên tiếng :V )
Khi tôi cất tiếng nói, giọng tôi nghe thật kỳ lạ. Xét theo tình trạng hiện tại, có lẽ là do tôi đang bị trói ?
Khi những người phụ nữ quay sang nhìn tôi với đôi mắt nghi ngờ, tôi di chuyển ánh nhìn của mình đến cái người được gọi là Zairasu.
“ Anh ta đột nhiên rơi xuống bàn. Vẻ ngoài của anh ấy khá là kỳ lạ, quần áo cậu ta mặc trên người củng vậy. Anh ta khá sạch sẽ và không mang bất kỳ loại vũ khí nào nên có vẻ như không phải là gián điệp của phe địch. Vậy nên tôi trói cậu ta lại và đưa vào góc phòng, tôi định sẽ thẩm vấn cậu ta sau. ”
“ Nếu anh ta không phải là gián điệp của Vương quốc Madenium, thì không có vấn đề gì trong việc thả anh ta ra cả. Và ngay cả khi anh ta có vũ khí, với Zairasu dono ở đây, tôi không nghĩ là anh ta có thể làm gì được tôi.”
“ Nếu công chúa đã nói vậy thì Canan, thả cậu ta ra. Nhưng hãy canh chừng cậu ta để đề phòng bất trắc.”
Sau đó người đàn ông tên Canan cởi trói cho tôi.
Trang phục tôi đang mặc trên người, bộ nó lạ với họ lắm à? ( Chắc trang phục thế kỷ 21 không lạ với thời Trung Cổ đâu hé :V )
Vì tôi đang ngủ trưa sau khi mệt mỏi vì chơi game.Tôi đang mặc một chiếc áo phông dài tay với quần jean và thêm chiếc áo khoác lông cừu bên ngoài .
“ Quần áo của anh ta thật kỳ lạ, anh ta không thể là gián điệp với cái bộ dạng đó được. Vả lại trông anh ta chả có tí cơ bắp nào. ”
“ Có thể cậu ta là con trai của một quý tộc bật thấp bị ruồng bỏ vì đã làm họ xấu hổ, Nhân tiện, bây giờ cậu có điều muốn nói với chúng tôi?. Chúng tôi sẵn lòng lắng nghe, cứ nói đi. ”
Cho dù họ lắng nghe, nhưng mọi việc vẫn sẽ do họ quyết định cả mà thôi. Nhưng dù sao điều đó củng tôt cho tôi.
“ Từ những gì tôi đã nghe, vương quốc này đang rơi vào hỗn loạn, và những người ở đây là những người may mắn chạy thoát được. Từ đó có 3 phương án khả thi.
Thứ nhất, nó sẽ là kế hoạch mà bạn đã nghĩ ra một thời gian trước đó là lui về ngọn núi bạn đã đề cập đến, bạn sẽ có thể sống, nhưng khôi phục lại vương quốc sẽ là điều không thể. Ngay cả trong quá khứ, đã có nhiều trường hợp như thế này, nhưng không vương quốc nào có thể trở lại như xưa.
Thứ hai, có thể thương lượng với kẻ thù để có lãnh thổ của riêng minh ở biên giới của quốc gia.”
“ Lựa chọn thứ hai là điều không thể xảy ra. Nếu một cuộc thương lượng như vậy có thể xảy ra, họ sẽ không tàn sát toàn bộ gia đình hoàng tộc. Kẻ nào dám bước chân tới gần lâu đài của chúng để thương lượng sẽ được tắm trong mưa tên. ”
“ Tôi cũng đã nghe cái đầu tiên. Tôi nhớ cha tôi nói rằng nó sẽ dễ dàng trốn thoát, nhưng sẽ không thể khôi phục vương quốc sau đó. Chẳng phải anh nói có 3 lựa chọn. Lựa chọn thứ 3 là gì? ”
“ Đó là ở lại nơi này như những tên cướp hào hiệp. Nói vậy cho oai thôi chứ về bản chất, chúng ta là trộm. Chúng ta sẽ thành lập một căn cứ ở đường cao tốc trên núi và cướp hàng hóa của đối phương. Những gì cướp được sẽ dùng để phục hồi vương quốc. Chúng ta sẽ thả tự do cho những nô lệ và huấn luyện học cùng với những người may mắn trốn thoát khỏi quân giặc để làm lực lượng kháng chiến. Chúng ta có thể lén lút trồng trọt để làm lương thực và chế tạo vũ khí từ những gì ta cướp được. Chẳng phải đó là cách để khôi phục lại vương quốc sao. ”
“ Chúng ta trở thành cướp ư? ”
" Điều này thật nhảm nhí, lôi tên này đi chém đầu đi "
Người đàn ông trung niên đứng lên và hét to trong lúc chỉ vào mặt tôi. Một tên lính áp chế tôi từ sau lưng và bắt đầu lôi tôi tới cửa trước khi công chúa ngăn hắn lại bằng một giọng dứt khoát:
" Khoan! Đừng nóng vội vậy. Zairasu, ông có thể cân nhắc những gì cậu ta vừa nói không? "
" Ý công chúa chúng ta sẽ trở thành những tên cướp? Điều này thật nực cười. Làm vậy thì thà chúng ta công khai danh tính và đấu 1 vs 1 công bằng với kẻ thù còn hơn."
Danh dự của một kị sĩ không cho phép ông ta trở thành một tên trộm, quả là một gã cứng đầu
Người bảo mẫu nhìn tôi
"Nếu vậy thì... Ngài Zairasu, ngài chỉ việc làm theo những gì công chúa bảo."
"Hả? Chuyện gì đây?"
"Đó là điều ngài nên làm, ở bên cạnh và giúp đỡ công chúa"
"Chẳng phải điều đó có nghĩa rằng chúng ta nên trở thành những tên cướp hay sao?"
Zairasu nói với cô bảo mẫu. Giọng nói của ông ấy không còn hung dữ như trước, có vẻ như ông ấy đã bình tĩnh hơn một chút
"Đúng vậy. Nếu chúng ta ẩn mình trong núi thì sẽ có rất nhiều mạng người được cứu sống. Nhưng làm vậy sẽ khiến vương quốc của chúng ta chỉ còn là dĩ vãng. Cậu bé này đã cho chúng ta một hướng đi mới. Hãy thử dải pháp này nửa năm. Trong thời gian này, hãy cứ nghĩ rằng chúng ta sẽ phục hồi vương quốc bằng cách trở thành những tên cướp. Nếu ngài nghĩ nó không khả thi thì sau đó chúng ta vẫn có thể ẩn mình trên núi."
Công chúa có vẻ như là một người rất sáng suốt
Zairasu gật đầu với người lính phía sau tôi. Cơn đau từ cơ thể đang bị đàn áp của tôi bỗng dưng biến mất
"Hãy ngồi xuống và nói chi tiết kế hoạch của cậu. Do kẻ địch ở bên ngoài, hãy cho cậu ta một đôi giày và bộ quần áo khác, cả một con dao găm nữa vì bây giờ cậu ấy đã là 1 phần trong chúng ta rồi. Cậu không thể chiến đấu nếu không có vũ khí."
Sau khi công chúa nói vậy, Zairasu chỉ tay vào góc bàn còn lại, ra hiệu rằng tôi có thể ngồi xuống.
Có vẻ như tôi sẽ không bị giết ngay lập tức. Tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra sau này
Kể cả tôi có 9 mạng sống, tôi cũng phải hết sức cẩn thận.