Nhan Phúc Thụy chỉ nằm viện năm ngày được cho về, bác sĩ nói đây là chuyện may mắn, do được chữa trị kịp thời, nên không chuyển biến xấu thành bán thân bất toại, nhưng vẫn để lại gốc bệnh. Do hành động chậm chạp hơn người bình thường, liên đới đến tinh thần ông cũng uể oải, giống như vừa nháy mắt đã bước vào tuổi xế chiều.
Chuyện già yếu bất kể là từ từ đi đến hay đột ngột giáng xuống đều khiến người ta không kháng cự được.
Bởi vì quan hệ của Tần Phóng, cô nhi viện vẫn chứa Nhan Phúc Thụy, nhưng ông đã không còn đảm nhiệm được công việc của nhà bếp, và càng không tài nào cầm củ cải trắng đuổi đánh tên giao rau cải nữa. Ông như một ông lão bảo vệ, ngày ngày ngồi phơi nắng trên băng ghế, thuận tiện giữ gìn trật tự cho đám trẻ. Lâu lâu đi dạo nhà bếp, nếm thử miếng cơm canh, chép miệng bảo: “Nhạt quá, thêm chút muối đi.”
Nhan Phúc Thụy luôn thắc mắc, sao nói già là có thể già ngay được cơ chứ? Cảnh ông cưa điện một mạch đuổi theo Vương Càn Khôn vẫn mới như ngày hôm qua kia mà.
Mấy ngày sau, Tần Phóng lại đến đây thăm ông. Viện trưởng nhiệt tình dẫn anh đi thăm quan cô nhi viện như tiếp đón lãnh đạo, báo cáo từng mục tiền Tần Phóng quyên dùng vào những nơi nào: “Chúng tôi sẽ dành nửa căn phòng trống làm phòng y tế, như vậy nếu có bé nào có té ngã bị thương thì tự chúng tôi cũng có thể tự giải quyết được. Tôi còn đổi máy điều hòa trong phòng sinh hoạt nữa, cái trước đây chỉ có thể làm lạnh không thể sưởi ấm, mùa đông bọn trẻ đều rét cóng. Viện chúng tôi quy mô nhỏ, tiền được cấp không nhiều, rất nhiều người lựa chọn đưa trẻ đến viện lớn hơn. Cách đây vài ngày, hôm bác Nhan xảy ra chuyện, có người đưa một bé gái đến. Ban đầu còn định làm theo thủ tục đưa vào đây, nhưng vừa nghe tôi nói cặn kẽ lại đưa đến chỗ khác.”
Tần Phóng cười xòa: “Biết chê nơi này thì ít ra cũng có quan tâm đến đứa bé.”
Viện trưởng khá tức giận: “Đúng vậy, người ta nhặt được mà còn biết tìm nơi tốt cho đứa bé. Tôi không hiểu nổi mấy người cha ruột mẹ ruột kia thế nào mà lại nhẫn tâm quấn một tấm chăn là vứt đứa bé trước cửa viện thế nữa.”
Nhan Phúc Thụy hoạt động không tiện nên không đi theo Tần Phóng và viện trưởng, một mình ngồi phơi nắng trong sân, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc xe đỗ ở cổng viện. Không biết ông nhìn đến lần thứ mấy, cửa xe bỗng mở ra, một cô gái trẻ bước xuống.
Cô gái kia gầy gò, mái tóc nâu dài, làn da trắng nhợt, gương mặt xinh xắn, đứng trong bóng râm hệt như một cây trúc trơ trọi.
Nhan Phúc Thụy kịp phản ứng lại: “Khi nãy cô vẫn ngồi trên xe này à? Là đi chung với Tần Phóng sao?” Ông vừa nói vừa vịn tường đứng dậy, định lê bước đi đến.
Cô gái thấy thế bèn nói: “Bác Nhan, chân bác không tiện, để cháu đi đến thôi.”
Nhan Phúc Thụy nhìn cô ấy đi về phía mình một hồi, lòng bỗng nảy sinh cảm giác quái lạ. Tư thế cô gái này bước đi sao lại kỳ quặc thế kia? Song cụ thể lạ chỗ nào thì ông không tả được, chỉ cảm thấy không đúng, người bình thường không phải như vậy. Nhan Phúc Thụy tự nhủ thầm: Dáng vẻ xinh đẹp thế này sao không sửa tướng đi vậy nhỉ?
Cô gái kia đi đến trước mặt ông: “Cháu tên Dịch Như, là bạn của Tần Phóng.”
Bạn á? Là bạn thế nào? Sao Tần Phóng chưa bao giờ nhắc với ông vậy? Nhan Phúc Thụy thoáng bối rối, nhưng lại không kiềm được chút vui mừng. Ông không biết nên làm sao bày tỏ vẻ thân thiện của mình, sửng sốt chốc lát mới đột ngột chìa tay ra: “Chào cô, chào cô.”
Dịch Như hơi chần chờ, e dè đưa tay đến. Cô đeo găng tay, tư thế đưa tay cũng khác người. Thời điểm hai tay nắm lấy nhau, trong đầu Nhan Phúc Thụy lóe lên ý nghĩ: Không phải nói tay của phụ nữ mềm mại như không xương sao, tay của cô Dịch này hơi cứng thì phải.
Dịch Như giải thích với Nhan Phúc Thụy: “Vốn là Tần Phóng bảo cháu ở trên xe đợi anh ấy, nhưng trong xe ngợp quá, cháu xuống đứng hóng gió một chút, trùng hợp thấy bác nên đến bắt chuyện ạ.”
Nếu là bạn thì sao phải giấu giếm không cho gặp như thế? Nhan Phúc Thụy nghĩ mãi không ra, nhưng vẫn niềm nở nói với Dịch Như: “Cô ngồi đi, ngồi đi.”
Vì tận tình với vai trò chủ nhà, Nhan Phúc Thụy cố với tay kéo chiếc ghế trống, Dịch Như cản ông: “Bác Nhan, bác ngồi đi, để cháu tự lấy.”
Cô gái Dịch Như này lúc bất động quả thật trông hệt như người đẹp trong tranh, thế mà chỉ cần cử động lại trông sai sai thế nào ấy. Nhan Phúc Thụy nhìn chằm chằm chân cô, bỗng bị cô bắt gặp liền sợ sệt như bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu, ông ho khan vài tiếng, vội vàng dời mắt đi.
Trái lại Dịch Như rất điềm nhiên, cô kéo ghế ngồi cạnh Nhan Phúc Thụy, hỏi bất thình lình: “Có phải bác Nhan thấy cháu đi đứng rất quái dị không?”
Nhan Phúc Thụy chối đây đẩy: “Không có, không có, mỗi người có một tướng đi...”
Ông còn chưa kịp nói xong thì tiếng kim loại bật mở vang lên, Dịch Như tháo chân giả bên trái ra, đặt trước mặt ông. Chân giả kia mang giày boot cao cổ, trên giày bám một lớp bụi, Dịch Như thản nhiên nói: “Ôi đã bẩn rồi.” Rồi thổi thổi bụi trên giày, đưa bàn tay đeo găng lau sơ qua, sau đó ngẩng đầu nhìn Nhan Phúc Thụy, “Là nguyên nhân này đấy ạ.”
Nhan Phúc Thụy trở nên căng thẳng, không phải vì sợ mà là cảm giác khó xử và xấu hổ vì mình đã bóc trần vệt sẹo của người ta. Ông há miệng định nói vài lời trấn an, nhưng lại không khống chế được ánh mắt nhìn sang đùi bên kia của Dịch Như.
”Bên này cũng vậy ạ.”
Nhan Phúc Thụy không dám nói tiếp nữa, Dịch Như cúi người tháo luôn chiếc chân giả kia ra, tiếp theo lại gõ hai cánh tay vào nhau vang tiếng leng keng.
”Tay cũng thế.”
Nhan Phúc Thụy nhất thời chết lặng, ngẩng đầu nhìn Dịch Như. Dịch Như đưa tay men theo đường viền đỉnh đầu rê xuống đến vai, eo cuối cùng đến đùi, rồi lại vòng lại trên đỉnh đầu từ phía bên kia, mỉm cười với ông:“Bác Nhan, đừng sợ, bộ phận này đều là thật.”
Nhan Phúc Thụy sởn cả gai ốc vì nụ cười của cô ấy. Nếu đổi là người khác, có thể Nhan Phúc Thụy sẽ thấy thương hại, hoặc kính nể vì đối phương dù thân tàn nhưng ý chí kiên cường. Tuy nhiên đối mặt với Dịch Như, ông không tài nào nảy sinh tâm trạng kia được. Ông cảm thấy cô gái này hệt như ác ma bò ra từ quỷ môn quan, nhặt lại phần tay chân đã bị cắt ghép lại thành một thể, quay trở lại nhân gian.
Dịch Như lắp lại chân giả quay người đi ra ngoài, đi được vài bước mới quay lại dặn ông: “Bác Nhan, Tần Phóng bảo cháu đợi trên xe, bác đừng nói với anh ấy là đã gặp cháu nhé.”
Nhan Phúc Thụy vội gật đầu, dưới ánh nắng chói chang mà ông lại sởn cả da gà da vịt.
Thật ra việc này không hề giấu được Tần Phóng. Sân thể dục cô nhi viện Ánh Nắng là đất bùn, dấu chân Dịch Như xiêu vẹo in nhàn nhạt trên mặt đất, Tần Phóng vừa về đã thấy ngay: “Dịch Như đến đây à?”
Đối mặt với Tần Phóng, Nhan Phúc Thụy không hề kiêng dè nhiều như người khác: “Cô ấy... sao thế?”
”Bị chém.”
Tim Nhan Phúc Thụy giật thót, ông đột nhiên nhớ lại cánh tay của Tần Phóng. Nhưng Tần Phóng không nói tiếp đề tài này nữa, chỉ cười cười vỗ vai ông: “Nhan Phúc Thụy, nhớ lời tôi nói đấy, cố sống thêm vài năm nữa, sau này cứ cách một khoảng thời gian tôi sẽ đến thăm ông.”
Khi nói lời này, đáy mắt Tần Phóng ẩn chứa sự cô quạnh. Mấy năm qua, anh chỉ đến thăm Nhan Phúc Thụy một hai lần, bình thường cũng không liên lạc nhiều, đến tận khi Nhan Phúc Thụy thình lình xảy ra chuyện, anh mới chợt hiểu ra một sự thật. Bạn của anh không hề có thời gian trường trường cửu cửu như anh, gặp một lần là ít đi một lần, huống chi Nhan Phúc Thụy đã là già yếu lọm khọm rồi.
Tần Phóng quyết định, cách ít nhất nửa năm sẽ đến đây thăm Nhan Phúc Thụy một lần.
Nhưng cuộc sống như một kẻ mưa nắng thất thường, không hề tuân theo kế hoạch, cũng không thể chịu nghe ước đoán. Ba tháng sau, cuộc hẹn nửa năm này liền chết non, khi Nhan Phúc Thụy đi xuống cầu thang bị trượt chân, ngã lăn xuống lầu hôn mê bất tỉnh.
Tần Phóng nhận được điện thoại báo tin vào giữa khuya, nghe được tin tức kia đầu óc anh như trống rỗng, máy móc nói với viện trưởng: “Cần bao nhiêu tiền? Chỉ cần có thể cứu được tính mạng ông ấy, tiền không thành vấn đề.”
Viện trưởng ngập ngừng hồi lâu mới nói cho anh biết, Nhan Phúc Thụy đã được cấp cứu, tính mạng tạm thời không sao, nhưng lúc ngã xuống ót bị va đập nên hôn mê, bác sĩ nói có thể sẽ không tỉnh lại được nữa.
Tần Phóng trầm mặc cúp điện thoại.
Dù biết có đi thăm cũng chẳng có nghĩa gì, nhưng hai ngày sau, xe anh vẫn chạy đến địa phận Thanh Thành. Trên đường đi, có lúc là Dịch Như lái, có lúc là anh lái, khi đến khu vực thành phố, Tần Phóng ôm áo khoác ngủ thiếp ở hàng ghế sau. Có điều nói là ngủ, ấy thế mà đầu óc lại vô cùng hỗn loạn, chốc chốc mơ thấy Tư Đằng, lát lát lại thấy Nhan Phúc Thụy, họ đều cười vẫy tay với anh, sau đó chạy mất hút trong màn sương mù dày đặc.
Bạn bè của anh đều lựa chọn cách ngủ say khác nhau rời xa anh. Người quen trên đời này càng lúc lúc càng vơi đi, càng ngày càng thưa thớt rồi.
Xe bất chợt dừng lại, Tần Phóng choàng tỉnh khỏi giấc mơ. Ánh nắng chiều soi qua cửa sổ xe chiếu lên người, bỗng chốc anh không biết mình đang ở đâu. Cửa sổ phía trước chạy xuống được một nửa, Dịch Như đang thẩn thờ nhìn ra ngoài.
Nơi này là vườn trẻ, tiếng trẻ con vui đùa huyên náo liên hồi vọng đến. Tần Phóng không quấy rầy Dịch Như, hai người cứ thế im lặng, mãi cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên, Dịch Như mới hoàn hồn lại, khởi động xe lần nữa: “Còn nửa giờ nữa mới đến, anh ngủ lát nữa đi.”
Theo tiếng chuông reo vang, bọn trẻ chen lấn nhau chạy ùa vào lớp, tự tìm chỗ của mình. Tiết này là tiết trò chơi, cô quản trò vừa hắng giọng định giới thiệu nội dung trò chơi thì cửa lớp đã bị đẩy ra.
Cô giáo Lâm Quyên chủ nhiệm lớp đến, cô ta không lớn lắm, chừng hai lăm hai sáu tuổi, đeo chiếc kính gọng đen trông rất già dặn: “Trò Khổng Tây Trúc, em ra ngoài một chút.”
Ánh mắt cả đám trẻ đều đồ dồn về phía cô bé ở hàng cuối cùng. Cô bé chừng bốn tuổi, mặc áo khoác dạ, đi giày đỏ, để mái bằng, tóc buông rủ trên vai, trên đầu kẹp chiếc cặp tóc đính đá, dáng vẻ vô cùng xinh xắn. Thế nhưng so với những bạn học tinh thần đang phấn khởi xung quanh, trông cô bé khá uể oải, nhàm chán ngồi trên ghế với dáng vẻ khiến người ta không sao chấp nhận được. Cô bé ngửa người, hai tay bỏ vào túi áo, chân duỗi dài, ung dung phơi nắng trong góc lớp như bà cụ non.
Nghe thấy lời cô chủ nhiệm, Tây Trúc lười nhác đứng dậy, vì ngại đi đường vòng nên nhướng mắt nhìn nhóm bạn học phía trước: “Nhường đường một chút, cô giáo gọi tôi đấy.”
Mấy đứa trẻ đều ngoan ngoãn, đứng dậy ôm ghế dính sát vào mông nhường đường cho cô bé. Cứ thế trước mặt bao người, cô bé thong thả đứng dậy bước ra ngoài.
Lâm Quyên vừa tức giận vừa buồn cười, đóng cửa phòng lại, nghiêm túc nhìn Khổng Tây Trúc: “Tây Tây, em biết tại sao cô lại gọi em ra đây không?”
”Không biết.”
Lâm Quyên đanh giọng rầy la: “Hôm nay đã có ba bạn mách cô em giành thức ăn của các bạn. Tây Tây, không phải cô đã bảo rồi sao? Ăn không đủ thì giơ tay để cô bảo mẫu cho thêm, sao lại cướp của bạn? Hành vi này không tốt có biết không? Còn nữa, bạn học nói em còn dọa các bạn, nói ai mách cô giáo thì sẽ đánh người đó. Tây Tây, cái kiểu... này em học từ đâu?”
Lâm Quyên kích động đến mức suýt thốt ra hai chữ “côn đồ” không thích hợp với trẻ con kia.
”Học trên tivi.” Giọng Tây Trúc thản nhiên như không.