Nhan Phúc Thụy giữ Tần Phóng ở lại một ngày, sáng sớm hôm sau khi ông đang bận bịu nấu nướng thức ăn buổi chiều cho nhóm công nhân thì Tần Phóng đi vào, nhìn ông rồi nói: "Nhan Phúc Thụy, nếu ông thiếu tiền thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi có."
Dĩ nhiên Tần Phóng có tiền rồi, mà bây giờ tình cảnh gần như là bán yêu khiến anh càng có cái nhìn thờ ơ với chuyện tiền bạc. Nhưng không phải ai có tiền cũng sẽ hào phóng với bạn bè, Nhan Phúc Thụy rất cảm động, khói bốc lên nghi ngút hun cay mắt ông. Ông mượn việc mở nắp khua nồi che giấu cảm xúc: "Ừ, ừ, biết rồi."
Nhan Phúc Thụy quyết định nói chuyện với Tần Phóng, khuyên giải hết lý lẽ như là bạn bè thân thiết.
Cơm nước xong, ông nhìn Tần Phóng kiểm tra tình trạng xe lần cuối, mới lấy can đảm nói: "Tần Phóng, thật ra hiện tại cậu có thể trải qua cuộc sống rất tốt, thật đấy."
Tần Phóng liếc nhìn ông, Nhan Phúc Thụy như sợ bị ngắt lời sẽ không còn can đảm nói nữa, vội vàng nói tiếp: "Bây giờ cậu không khác gì người bình thường, thậm chí là còn lợi hại hơn. Đã thế cậu giàu có, muốn sống thế nào mà chẳng được? Tôi nhớ cậu từng nói, lúc ban đầu cậu đã sắp kết hôn rồi. Cậu có thể tìm một người... sau đó muốn sống thế nào mà chẳng được chứ?"
Nhan Phúc Thụy không giỏi khua môi múa mép tô vẽ tương lai tươi sáng, lặp đi lặp lại duy nhất một câu: Muốn sống thế nào mà chẳng được.
"Cậu không cần cảm thấy có lỗi với tiểu thư Tư Đằng đâu. Thật đấy Tần Phóng. Trước và sau khi Bạch Anh xuất hiện cậu luôn hôn mê, cậu không thấy được cô ấy lần cuối. Cậu không biết đâu, tiểu thư Tư Đằng từng nói với tôi, tôi thấy cô ấy không hề muốn làm người hay làm yêu quái gì cả. Cô ấy nói còn không bằng trở về làm cây mây đấy. Muốn nở hoa thì nở hoa, không thích nở thì không nở. Dù sao cô ấy cũng là cây mây, ý nghĩ khác với loài người chúng ta, có lẽ đây chính là kết quả tốt nhất."
Tần Phóng như không nghe thấy, cuối cùng anh kiểm tra săm lốp xe, mở cửa rồi vào xe: "Nhan Phúc Thụy, tôi đi đây, có gì thì gọi điện cho tôi."
Nhan Phúc Thụy sốt ruột, lúc xe khởi động, không biết là ông bị chập mạch ở đâu, lại vịn vào cửa xe khi đang quay xuống, chạy theo xe: "Ôi Tần Phóng, tôi biết là cậu nhất thời nghĩ không thông suốt, tôi nhìn ra mà. Có thể là cậu thích tiểu thư Tư Đằng, nhưng tiểu thư Tư Đằng không thích cậu. Cậu phải nghĩ thoáng một chút, nếu cậu nghĩ thông thì muốn sống kiểu gì mà chẳng được..."
"Đừng cản đường, tăng tốc đây, cẩn thận một chút."
Nhan Phúc Thụy không theo kịp tốc độ xe, phản ứng lại chậm lụt, lảo đảo vài cái đã hít phải bụi đất xe tốc lên. Lúc ngẩng đầu xe đã chạy đi xa, dõi mắt nhìn theo, xe rẽ cua đã khuất bóng. Ông thở dài, nhưng không hề lo lắng. Ông cảm thấy nên cho Tần Phóng một chút thời gian, anh sẽ tự từ nghĩ thông suốt. Lúc đó bản thân ông cũng chán chường khó chịu rất lâu vì chuyện Nhà Ngói.
Dĩ nhiên, ông vẫn không hiểu sao Tần Phóng lại thích Tư Đằng nữa. Tiểu thư Tư Đằng không dịu dàng, nói đến dáng vẻ thì... Dù sao, Nhan Phúc Thụy không thích mẫu phụ nữ như Tư Đằng, ông thích kiểu tròn trịa đẫy đà... phúc hậu hơn. Chỉ nhìn thôi đã cảm thấy tâm trạng thư thái rồi.
Sáng sớm núi Thanh Thành vô cùng yên tĩnh, bánh xe ma sát mặt đường vang lên tiếng ràn rạt. Tần Phóng lái đi xa một chút rồi từ từ dừng ở bên vách núi, có một gốc cây không biết là loại cây gì mọc nghiêng nghiêng. Một nhành lá xòa xuống bên cạnh cửa kính xe, tán lá xanh mướt, chùm quả tím mọng dày đặc, như thể đưa tay là có thể hái được.
Nhan Phúc Thụy nói trước và sau khi Bạch Anh xuất hiện, anh luôn trong tình trạng hôn mê, không gặp được Tư Đằng. Lời này không hề đúng, trước khi Tư Đằng đi đã từ biệt anh.
Trong lúc hôn mê, cả người cảm giác như đang trôi giạt trong không trung hỗn độn, lơ lơ lửng lửng, không nơi bám víu. Sau đó anh như nghe thấy có tiếng ai đang gọi, mở mắt ra, ý thức ùa đến, thân thể từ từ đáp xuống, rốt cuộc chân đã chạm đất.
Trong mơ, anh biết rõ đây là một giấc mơ, chẳng qua lần này thì khác. Trước đây nhìn thấy Tư Đằng luôn là vào đêm tối, đều ở sân khấu hoặc yên tĩnh, hoặc huyên náo, tiếng giày cao gót lóc cóc, hoàn cảnh tối đen không tìm thấy lối ra.
Lần này không khí trong lành, lá cây xào xạc, ở nơi rừng sâu núi thẳm gần như không có dấu vết của con người, tiếng côn trùng ren rét kêu vang, nơi xa có dòng suối róc rách, dường như không có bốn mùa. Lá trên cành xanh biếc, nhưng lại có lá vàng bay lả tả khắp trời. Tư Đằng đứng ở cửa con đường thông đến rừng sâu, mặc chiếc áo khoác đến gối, hai tay bỏ vào túi, tóc dài bị gió thổi bay phất phơ.
Tần Phóng loáng thoáng cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Tư Đằng nói: "Tần Phóng, điều tôi hứa với cậu đã làm được hết rồi."
Hứa với anh? Anh có gì cần nhờ vả sao? Tần Phóng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nhớ đến, lúc ban đầu anh nói muốn trở lại làm người. Vậy Tư Đằng thì sao, đã trở lại làm yêu quái rồi ư?
"Tôi sắp trở lại làm cây mây rồi, Tần Phóng, tôi đã nghĩ rất lâu, có lẽ tôi thật sự không hề muốn làm yêu quái, cũng không muốn làm người. Tôi bất chợt bị Khưu Sơn đẩy đến thế giới loài người, làm rất nhiều chuyện không thích mà còn rất chán ghét. Tôi muốn trở về, yên bình nghỉ ngơi, tôi, cậu và những người khác đều ai về nhà nấy thôi."
Tần Phóng không tả nổi cảm giác trong lòng: "Vậy sau này tôi còn gặp được cô không?"
Tư Đằng cười lên: "Cậu muốn gặp tôi làm gì?"
Bạch Anh nói không sai, Tư Đằng là một yêu quái không có tình cảm, là bọn họ đã hiểu nhầm, họ vốn cho rằng không có tình cảm sẽ là kẻ không có nhân tính, nham hiểm lạnh lùng, thật ra không phải vậy. Có một kiểu giống như Tư Đằng, cô biết cười, biết khó chịu, cũng biết nhã nhặn cư xử với người khác, nhưng cô không có thứ gì vướng bận. Cô có thể rời đi ngay tức khắc còn kỳ lạ hỏi cậu: "Muốn gặp tôi làm gì?"
Giống như cô nói với Nhan Phúc Thụy: "Ông khóc gì chứ, tôi cũng đâu đối xử tốt với ông."
Anh, Nhan Phúc Thụy và cả Vương Càn Khôn đều có tình cảm sâu cạn khác nhau với Tư Đằng, nhưng Tư Đằng thì không. Vì vậy Nhan Phúc Thụy hổn hển gào to: "Nhưng tiểu thư Tư Đằng đâu thích cậu..."
Tư Đằng thở dài: "Tôi trở về làm cây, không có mắt, không có giác quan, cậu có đến tôi cũng không nhìn thấy, gặp tôi để làm chi, có thời gian rảnh thì cậu đi gặp mấy người bạn cũ còn hơn."
Mắt Tần Phóng bỗng đỏ hoe, cố chấp nói: "Nhưng mà tôi muốn gặp cô."
Gió lớn nổi lên, tán lá trên không trung chạm vào nhau vang lên tiếng rì rào. Góc áo Tư Đằng bị gió thổi bay lượn, Tần Phóng nhìn chằm chằm góc áo đang bay: Anh chưa từng chạm vào tay cô, thậm chí là không dám nắm lấy góc áo của cô, lại còn nói ra lời trẻ con buồn cười như vậy. Nếu không phải trong mơ, chắc có lẽ anh không dám nói thế đâu.
Tư Đằng cười: "Thật là một cậu bé ngốc."
Nói xong cô quay người đi vào rừng sâu. Không biết tâm lý của anh lúc đó thế nào, anh vẫn cố chấp đi theo. Trong mơ anh cảm thấy vô cùng uất ức, giống hệt một đứa trẻ bị vứt bỏ. Tư Đằng đành dừng bước: "Tần Phóng, cậu có tin là tôi tát cậu một cái là có thể đánh cậu bay ra khỏi giấc mơ không?"
Tần Phóng lặng thinh, Tư Đằng rất đau đầu với anh, nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi cũng đâu có cách nào, tôi đã trở về làm cây rồi. Không biết lần sau biến thành tinh là phải mất bao nhiêu năm, cũng không ai giúp tôi thúc đẩy quá trình này cả, đâu phải là tôi không muốn gặp cậu."
Mắt Tần Phóng tỏa sáng, bởi vì hi vọng nhỏ nhoi rõ rệt trong lời nói của cô quả thật đã khiến anh vui sướng: "Ý của cô là cô cũng muốn biến thành tinh lại hả?"
"Không có Khưu Sơn, không có Bạch Anh, không có ai hại tôi, phiền tôi; biến thành tinh tôi vẫn tự do tự tại, nhưng điều này không phải tôi muốn là được."
Tần Phóng bật thốt: "Tôi sẽ nghĩ cách."
Tư Đằng nói: "Tốt lắm, cậu nghĩ ra cách rồi hẵng đến tìm tôi…"
Cô quay người tiếp tục đi vào rừng sâu, Tần Phóng vẫn dõi mắt trông theo. Đi được nửa đường, cô chợt quay đầu lại, cười thật tươi: "Tần Phóng, lúc cậu đến tìm tôi phải mang theo nhiều quần áo mới đấy. Tôi thích mặc quần áo của bọn cậu."
Phía sau có xe vượt lên, lúc chạy qua xe anh còn ấn còi vài cái bày tỏ bất mãn vì Tần Phóng đỗ xe trên con đường núi chật hẹp như thế. Tần Phóng hoàn hồn lại, sau khi hít sâu thì khởi động lại xe lần nữa.
Anh lái rất chậm, một ý nghĩ chợt vút qua trong nỗi rối rắm.
- Có thể tìm được lai lịch của Khưu Sơn không? May ra thì sao. Dù gì anh cũng có thời gian rất nhiều và rất dài, cứ đi hỏi thăm thử xem.
- Hỏi thăm được cách thúc đẩy biến thành tinh, Tư Đằng có thể nhanh chóng biến hóa sao? Không nhất định, có lẽ cô còn cần thời gian để khôi phục nguyên khí, mà cũng có lẽ anh không chắc mình sẽ sống đến ngày ấy.
- Tư Đằng biến thành tinh lần nữa sẽ vẫn là Tư Đằng hiện tại không? Hay là sau khi biến hóa cô lại trở thành đứa bé ngây thơ vô tư, ngạc nhiên nhìn anh gọi "ê a".
Có rất nhiều, rất nhiều điều không chắc chắn, người ta không bao giờ tắm hai lần trên cùng một con sông, cõi đời này cũng không có hai chiếc lá hoàn toàn giống nhau. Thật ra thì trong lòng anh biết rõ, Tư Đằng mà anh quen biết, bán yêu Tư Đằng kia sẽ vĩnh viễn không thể nào trở về nữa.
Mắt Tần Phóng bắt đầu nhòe đi, lại đến khúc cua, anh vòng tay lái chạy về một phía khác.
- Người sống trên thế gian này phải có một mục tiêu, có một hy vọng. Ngay cả bài tập làm văn của học sinh tiểu học cũng viết về “Ước mơ của em”. Tần Phóng, ước mơ của cậu là gì?
- Muốn trở lại làm người lần nữa.
- Hiện giờ thì sao?
- Muốn nhìn thấy Tư Đằng lần nữa.
Tương lai kia xa xôi đến nỗi chính anh cũng không dám nói chắc. Có lẽ Nhan Phúc Thụy nói đúng, anh chỉ tạm thời không nghĩ ra thôi. Mà có thể Tư Đằng cũng nói đúng, tất cả mọi người đều có nơi mình thuộc về.
Dứt bỏ được thì rời đi trước, không dứt bỏ được thì cô độc vật lộn níu kéo. Anh đã xác định phương hướng cho mình thì sẽ cố chấp đi theo con đường đó. Về phần gặp được người ra sao? Xảy ra chuyện gì? Thay đổi thế nào? Chuyện có được như ý nguyện hay không? Cứ để sau này giải quyết.
...
Người đi đường đông hơn, xe cũng nhiều lên, Thanh Thành đã ở tuốt phía sau. Trước mắt là thành phố hối hả, xe Tần Phóng từ từ nhập vào dòng xe cộ, rẽ mấy khúc cua, chuyển hướng vài lần cũng không còn thấy rõ nữa.
HOÀN CHÍNH VĂN