Vương Càn Khôn thấy Nhan Phúc Thụy rất kỳ lạ: "Ông sao thế?"
Nhan Phúc Thụy lặng thinh, đôi mắt trợn trừng. Thảo nào hai tên bảo vệ trước cửa khăng khăng là quan chủ Thương Hồng tự đâm đầu vào xe người ta. Yêu lực của tiểu thư Tư Đằng mạnh hơn Bạch Anh, nhưng sợ Bạch Anh có mưu ma chước quỷ gì nên phải núp trong bóng tối đề phòng bất trắc. Còn Bạch Anh đấu chính diện không thắng nổi Tư Đằng liền trốn trong thân xác của quan chủ Thương Hồng định đánh lén. Hơn nữa cô ta sợ cứ thế đến cửa sẽ để lộ dấu vết nên cố ý để bị xe tông ngất xỉu ư?
Thấy Nhan Phúc Thụy im thin thít, Vương Càn Khôn phất tay trước mặt ông: "Đạo trưởng Nhan?"
Nhan Phúc Thụy run giọng hỏi: "Thái... thái sư phụ của cậu đã tỉnh lại lần nào chưa?"
Đây là một vấn đề, nếu là Bạch Anh thì không thể nào ngất xỉu thật, hèn chi trên đường về ông luôn cảm giác có khoảnh khắc nào đó thấy cô ta ngẩng đầu lên. Nhưng đa phần là cô ta giả bộ bất tỉnh. Vậy rốt cuộc cô ta có thấy được mấy bùa chú tiểu thư Tư Đằng vẽ bên ngoài không nhỉ?
Câu hỏi này khiến Vương Càn Khôn sầu não: "Vẫn chưa, thái sư phụ tôi chưa hề mở mắt dậy."
Như vậy cũng tốt, Nhan Phúc Thụy nuốt nước bọt, ông chẳng màng suy nghĩ cuộc đối đáp lúc trước khi vào nhà với Vương Càn Khôn có tiết lộ bí mật hay không. Dù sao tiểu thư Tư Đằng chỉ căn dặn có mỗi chuyện này, nói không chừng là mấu chốt thành bại, ông phải làm tốt việc này mới được.
Cuối cùng ông cất lời, giọng nói khẽ đến mức gần như không nghe thấy: "Đạo trưởng Vương, cậu nghe tôi nói này, tôi không đùa đâu, Bạch Anh vào nhà rồi, quả thật đã vào rồi. Cậu ở yên trong phòng Tần Phóng trước, đóng chặt cửa, chờ tôi trở lại rồi nói cho cậu biết. Chức năng chụp ảnh của điện thoại cậu tốt hơn của tôi, cho tôi mượn dùng một lát nào."
Vương Càn Khôn nghe mà chẳng hiểu ra sao, anh ta khó hiểu đưa điện thoại di động cho Nhan Phúc Thụy, hoang mang nghe ông nhấn mạnh lần nữa: "Đừng hành động gì nhé, đừng để thái sư phụ cậu gặp lại cậu."
Nhan Phúc Thụy mở cửa đi ra ngoài, tuy quan chủ Thương Hồng vẫn nằm yên trên sô pha nhưng toàn thân ông đều sởn gai ốc. Ông chạy đến mở cửa đi ra ngoài, cầm điện thoại chụp ảnh bức tường bên ngoài rồi thấp thỏm đóng cửa lại. Lúc quay người chợt nghe thấy quan chủ Thương Hồng phía sau khẽ rên rỉ.
Tim Nhan Phúc Thụy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chân run run đi vào trong, hỏi dò: "Quan chủ Thương Hồng?"
Nếu Bạch Anh vẫn còn đang giả bộ, sẽ không có khả năng vừa 'tỉnh dậy' đã giết ông đấy chứ? Vì vậy ít nhất tạm thời ông vẫn an toàn.
Thoạt nhìn quan chủ Thương Hồng thật sự sắp tỉnh lại, sau khi rên đau vài tiếng liền từ từ mở mắt, sau đó là chống vào sô pha, gượng dậy.
Đầu Nhan Phúc Thụy ù đặc, không biết lấy đâu ra can đảm mà chạy đến đỡ ông ta, còn rất ân cần hỏi: "Lão quan chủ có chỗ nào khó chịu không?"
Lúc nói lời này, lòng ông thầm cầu nguyện: Đạo trưởng Vương à, cậu nhất định đừng nghe thấy thái sư phụ cậu đã tỉnh liền lao ra đấy.
May mà trong phòng Tần Phóng không có động tĩnh. Quan chủ Thương Hồng vịn cánh tay Nhan Phúc Thụy, bàn tay khô quắt như vỏ quýt chỉ chạm nhẹ vào thôi là Nhan Phúc Thụy đã nổi da gà. Đây là phản ứng tự nhiên, dù có cố giả bộ vẫn không được.
Nhan Phúc Thụy vô cùng khẩn trương, ông luôn cảm giác rằng ánh mắt quan chủ Thương Hồng nhìn vào da gà da vịt đang dựng đứng trên cánh tay ông vài giây.
"Tiểu thư Tư Đằng đâu?"
Giọng nói nghe bình thường, nếu trước đó không biết đây là Bạch Anh, quả thật sẽ rất dễ bị lừa. Nhưng khi nghe kỹ thì đúng là có một chút the thé khiến người ta rờn rợn. Nhan Phúc Thụy hơi lắp bắp, chỉ vào phòng Tần Phóng: "Ở... ở trong phòng chăm sóc cho Tần Phóng. Ồ, đúng... đúng rồi..."
Ông lấy điện thoại di động ra, ấn vào hình vừa chụp đưa đến trước mắt quan chủ Thương Hồng: "Quan chủ, cái lần trước ông nói đấy, ông xem đi."
Nhan Phúc Thụy bịa chuyện như thể là lúc trước quan chủ Thương Hồng nhờ vả. Lúc đưa cho ông ta xem, thật sự như hận không thể dán màn hình điện thoại vào mắt ông ta luôn.
Trong đôi mắt quan chủ Thương Hồng ánh lên vẻ nghi ngờ, Nhan Phúc Thụy vờ như không thấy, lại trượt sang tấm hình khác, vẫn là vách tường bên ngoài nhưng ở góc độ khác: "Ông xem đi quan chủ, chúng tôi chỉ tìm được những thứ này thôi, ông xem có đúng không?"
Quan chủ Thương Hồng ho khan, dù sao nhìn cũng đã lâu, Nhan Phúc Thụy vội vàng vỗ lưng giúp ông ta, lại nói: "Lão quan chủ, ông nghỉ ngơi trước đã, tôi xem... có thể mời tiểu thư Tư Đằng ra ngoài không."
Ông cố hết sức ra vẻ tự nhiên đi đến phòng ngủ, làm bộ gõ hai cái trước, sau đó dán tai vào cửa nghe ngóng, giống như nghe thấy được gì đó, còn nói: "Vâng, vào đây ạ."
Dứt lời liền quay đầu nhìn về phía quan chủ Thương Hồng cười hối lỗi, chỉ vào bên trong rồi lại chỉ mình, ý là tiểu thư Tư Đằng gọi tôi vào.
Nhan Phúc Thụy vừa vào phòng ngủ, đóng cửa lại quả nhiên như vừa trút được gánh nặng, đồng thời chân cũng bủn rủn. Ông dựa vào cánh cửa trượt xuống, mới phát hiện lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhớ lại cảnh vừa rồi cứ như là một giấc mơ vậy. Ngay cả ông cũng không hiểu mình làm thế nào mà chịu đựng được.
Hơi thở còn chưa bình ổn, Vương Càn Khôn canh giữ trong phòng đã kéo cổ áo ông lên, mặt mũi tái mét: "Thứ bên ngoài là..."
Chẳng trách ông nói chuyện với quan chủ Thương Hồng bao lâu nhưng Vương Càn Khôn không hề loạn tâm lao ra, xem chừng cậu ta đã hiểu vấn đề rồi. Như vậy cũng tốt, đỡ phải giải thích, Nhan Phúc Thụy uể oải gật đầu.
Vương Càn Khôn vẫn tóm cổ áo ông: "Bạch Anh là yêu quái, cô ta biến thành thái sư phụ tôi hay là... làm hại thái sư phụ tôi rồi?"
Lúc hỏi câu này, cánh tay anh ta vô thức siết chặt, lòng Nhan Phúc Thụy giật thót. Trong phim, yêu quái đúng là thần thông quảng đại, thiên biến vạn hóa. Nhưng từ lúc tiếp xúc với tiểu thư Tư Đằng đến nay, ông mới phát hiện yêu quái không vạn năng như vậy, ít nhất là ngoại trừ việc biến trở lại nguyên hình. Tiểu thư Tư Đằng chưa bao giờ biến thành người này người kia, có huyễn thuật như Xích Tán cũng chỉ khiến người ta sinh ra ảo giác chứ không hề biến hình thật.
Bạch Anh sống lại chỉ còn bộ xương, dĩ nhiên càng không thể biến hóa thành gì được. Nếu nói cho Vương Càn Khôn biết quan chủ Thương Hồng đã chết, anh ta có thể lồng lộn lên lao ra liều chết với Bạch Anh không?
Nhan Phúc Thụy nói có chừng mực: "Việc này khó nói lắm, có thể là hóa thành, đừng để cô ta lừa gạt."
Dường như Vương Càn Khôn thở phào, cười ngốc nghếch: "Tôi cũng nghĩ thế."
Nhan Phúc Thụy nhìn anh ta, trong lòng khó chịu, đồng thời cảm thấy tuy ngoài miệng Vương Càn Khôn nói như thế nhưng trong lòng đã biết rồi, chẳng qua cố chấp không chịu tin mà thôi.
Hai người bàn bạc xong, đồng thời hít sâu vào rồi liếc nhìn nhau. Sau khi bàn tính với Nhan Phúc Thụy, Vương Càn Khôn thấy kế hoạch của tiểu thư Tư Đằng hẳn là như vầy. Đầu tiên là dùng huyễn thuật vây khốn Bạch Anh, như vậy trong mắt Bạch Anh anh ta chính là “Tư Đằng”. Yêu lực của Bạch Anh không đấu lại Tư Đằng, chỉ có thể bất ngờ đánh lén cho nên mới hóa thành quan chủ Thương Hồng, tự cho rằng che trời vượt biển.
Nếu như vậy thì anh ta cứ phối hợp, giả dạng làm Tư Đằng không hề phát hiện gì cả, thừa dịp Bạch Anh lơ là sẽ ngang nhiên ra tay. Lúc này tiểu thư Tư Đằng làm chim sẻ rình phía sau bọ ngựa bắt ve sẽ đột ngột xuất hiện, như thế tất cả có thể kết thúc. Vì thế Vương Càn Khôn đưa tay mở cửa làm theo kế hoạch.
Lúc mở cửa ra, anh ta không khỏi căng thẳng: Hi vọng tiểu thư Tư Đằng hành động nhanh chóng, kịp thời xuất hiện vào lúc Bạch Anh đối phó với anh ta. Phải biết rằng có đôi khi sống chết chỉ cách nhau một sợi chỉ mành, lỡ như trễ một hai giây, có thể anh ta đã bị xô xuống vực rồi.
Cửa mở ra, Nhan Phúc Thụy cũng khẩn trương: Không biết bức ảnh chụp bằng điện thoại có hiệu quả hay không, lỡ như không được thì sao?
Nghe thấy tiếng động, quan chủ Thương Hồng miễn cưỡng ngừng ho, quay đầu nhìn về phía Vương Càn Khôn đang bước đến, đôi giày cao gót lóc cóc, hai tay còn tao nhã đặt trên bụng. Trong đầu Nhan Phúc Thụy bỗng vụt lên ý nghĩ: Xem chương trình dành cho phụ nữ liên tiếp mấy ngày không hề phí công mà.
Anh ta nín thở chờ phản ứng của quan chủ Thương Hồng, ông khẽ ho, vẻ mặt bắt đầu khách sáo: "Tiểu thư Tư Đằng."
Giây phút đó, Vương Càn Khôn và Nhan Phúc Thụy đều bị tiếng gọi này làm u mê: Trời ạ, đây là vận khỉ gió gì thế, vậy mà thành công!
Vương Càn Khôn không dám lên tiếng, dù sao anh ta chỉ có ngoại hình giống thôi, vừa cất lời sẽ lộ tẩy ngay. May mà Nhan Phúc Thụy nói thay anh ta: "Tần Phóng bị thương rất nặng, tiểu thư Tư Đằng mải giúp cậu ta... kéo dài tính mạng nên nguyên khí bị tổn hao nghiêm trọng."
Quan chủ Thương Hồng lộ vẻ quan tâm: "Vậy Tần Phóng thế nào rồi?"
Ông ta vừa nói vừa đứng dậy đi đến, thở hổn hà hổn hển, Nhan Phúc Thụy phải đến dìu ông ta. Quan chủ Thương Hồng đứng bên cạnh giường một hồi, thấy Tần Phóng hoàn toàn mất tri giác, hơi thở mong manh, không kiềm lòng được lắc đầu thở dài. Nhan Phúc Thụy thầm mắng ông ta: Còn không phải do cô làm hại à!
Vương Càn Khôn không đi theo vào, đầu luôn nghĩ "Bạch Anh sẽ ra tay ngay thôi", sống lưng lạnh ngắt. Qua một hồi thấy quan chủ Thương Hồng đi ra ngoài, dáng vẻ mệt nhọc thở gấp, nói: "Trong phòng bí quá."
Ông ta lại nói: "Tiểu thư Tư Đằng à, về chuyện cô bảo tôi làm, có cần đổi nơi khác nói chuyện không?"
Ông ta vừa nói vừa nhìn khắp nơi, thấy cánh cửa mở thông đến vườn hoa phía sau, thuận đường đi về phía đó, đồng thời cũng ra hiệu Nhan Phúc Thụy không nên theo cùng. Trông như muốn nói riêng với tiểu thư Tư Đằng. Cũng đúng thôi, địa vị quan chủ cao quý, đàm luận với Tư Đằng quả thật không cần mấy kẻ địa vị thấp bé truyền lời.
Nhan Phúc Thụy buồn vui lẫn lộn, không theo thì không theo, đến vườn hoa cũng tốt, gần với tiểu thư Tư Đằng, cũng tiện cho cô ấy ra tay.
Vương Càn Khôn hơi lo lắng, sau chốc lát do dự vẫn quyết tâm đi theo ra ngoài.
Mặt trời đã lặn, ráng chiều ấm áp khiến người ta thư thái, hình như tinh thần của quan chủ Thương Hồng đã khá hơn một chút, hăng hái quan sát hoa cỏ trong vườn, lại quay đầu nhìn Vương Càn Khôn: "Giúp người ta kéo dài sinh mạng không phải là chuyện dễ. Người là người, yêu là yêu, con người không thể tiếp nhận yêu lực, cố hao tổn yêu lực chỉ có thể miễn cưỡng khiến người ta sống lâu thêm vài ngày thôi, không thay đổi được kết quả cuối cùng. Tiểu thư Tư Đằng cần gì phải làm thế?"
Lúc nói ra lời này, ông ta từ từ chuyển bước, cánh mũi khẽ hấp háy.
Vương Càn Khôn không tiện cất lời, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, ánh mắt vô thức lướt đến nơi Nhan Phúc Thụy tốn công “che giấu”: Tiểu thư Tư Đằng à, cô tập kích đi, cô tập kích đi mà!
Hình như có gì đó không đúng, quan chủ Thương Hồng bỗng dừng bước, đứng ở vị trí kia, chính là nơi mấy dây mây ẩn núp.
Không phải là bị phát hiện rồi chứ? Vương Càn Khôn thầm kêu khổ, qua một lát, quan chủ Thương Hồng quay người lại, cười với anh ta.
Vương Càn Khôn đành cười lại, quan chủ Thương Hồng nói: "Thật ra thì mời tiểu thư Tư Đằng ra ngoài chỉ là muốn hỏi một câu thôi."
Xem ra vẫn chưa bại lộ, Vương Càn Khôn khẽ thở phào, ra hiệu "mời nói".
"Cậu ăn mặc bất nam bất nữ như thế thật sự cho rằng có thể lừa gạt được tôi sao?"
...
Không hề cường điệu, trong phút chốc Vương Càn Khôn gần như là sợ đến mức hồn vía tan tác, vẻ mặt quan chủ Thương Hồng thoáng chốc dữ tợn, năm ngón tay bấu lại, quay người quặp vào đám dây mây. Cảm ơn trời đất, hai chân anh ta không bị chết cứng, liền lăn một vòng chạy vào nhà. Anh ta nghe thấy tiếng gào thét gần như xa lạ của mình: "Bị phát hiện rồi, bị phát hiện rồi!"
Nhan Phúc Thụy vẫn ngóng cổ nhìn, nhưng không đi đến nghe lén, bỗng thấy Vương Càn Khôn lảo đảo chạy vào, còn la hét vô cùng kinh khiếp thì sự can đảm gắng gượng ban đầu của ông đã tan thành mây khói trong nháy mắt. Ông cũng cất bước chạy về phía bên này hô to: "Đóng cửa! Đóng cửa!"
Nếu đã ôm nhau chết chung thì cũng chẳng quản được nhiều như vậy. Dù sao tiểu thư Tư Đằng lợi hại, hai cô cứ quyết đấu bên ngoài là tốt rồi.
Vương Càn Khôn vốn lao vào trong nhà, nghe thấy hai chữ "đóng cửa" nhất thời chưa kịp hiểu rao sao. Sau đó chợt thấy hoa mắt, quả thật Nhan Phúc Thụy đã phi thân bay đến, đẩy cửa chống trộm khép lại.
Lúc cánh cửa sắp sửa đóng lại, một bàn tay khô quắt chen vào khe hở đẩy cửa ra, chỉ cách mũi Nhan Phúc Thụy vài milimet, dọa ông suýt nữa đã vãi tè, gào lên inh ỏi: "Đạo trưởng Vương, đạo trưởng Vương, giúp sức nào!"
Vương Càn Khôn cũng nhào qua, gần như là dốc hết sức bình sinh cùng Nhan Phúc Thụy đóng cửa lại. Hai chân đạp vào tường mượn lực, nghĩ đến bàn tay xương xẩu kia bị kẹp trong khe cửa, tóc gáy liền dựng đứng. Trong giây phút đó song phương đang đẩy cửa như rơi vào cục diện bế tắc, lại như thể bỗng nhiên yên tĩnh.
Nhan Phúc Thụy và Vương Càn Khôn nghi ngờ nhìn nhau: Lẽ nào Bạch Anh đã bị tiểu thư Tư Đằng không chế rồi sao?
Một khắc sau, cửa chống trộm chấn động kịch liệt, trên cánh cửa sắt bất chợt lồi lên dấu tay người. Nhan Phúc Thụy còn chưa kịp gọi "mang sô pha đến kê" thì lại thêm một sức mạnh ập đến. Cánh cửa và hai người đang chống đỡ bị văng ra, lúc sắp rơi xuống đất may mắn là họ lăn đi nhanh, nếu không cánh cửa sắt nặng cả trăm ký đập xuống ai mà chịu được.
Quan chủ Thương Hồng, không, là Bạch Anh đang đi từng bước đến.
Lúc này thân thể già nua đã không còn lụm khụm, vẻ mặt dữ tợn quái dị, nơi cánh tay trái bị cửa kẹp hõm vào một mảng rõ rệt. Mà tay phải... tay phải của của cô ta đang kéo vài sợi tóc. Sợi tóc rất dài, chúng rũ xuống từ tay đến mặt đất.
Nhan Phúc Thụy và Vương Càn Khôn sợ đến mức tim như sắp nhảy ra ngoài, không bò dậy nổi, chỉ run run nhích người về phía sau. Khi bóng dáng Bạch Anh đến gần họ, thậm chí Vương Càn Khôn đã nhắm tịt mắt lại chịu chết.
Nhưng Bạch Anh không thèm nhìn họ mà đi thẳng vào phòng ngủ. Nhan Phúc Thụy sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại. Thời điểm ông bò bằng cả tay và chân đến cạnh cửa, tay Bạch Anh đã chụp vào cổ Tần Phóng rồi.
Cô ta thấy Nhan Phúc Thụy liền cười gian ác: "Một kẻ căn bản không sống được, thế nhưng Tư Đằng lại hao phí nguyên khí kéo dài sinh mạng cho hắn, cô ta rất quan tâm người đàn ông này sao? Trong nhà này chỉ có ba dòng khí lưu chuyển, Tư Đằng đã đi đâu rồi? Nguyên khí cô ta bị thương tổn rất nặng phải không? Cô ta trốn đi nơi nào rồi hả?"
Nhan Phúc Thụy ngây ra như phỗng. Mấy dây mây kia không phải là tiểu thư Tư Đằng sao? Không phải cô ấy đã nói ở gần đây ư? Hóa ra là cô ấy chẳng hề ở đây.
Ông ngỡ ngàng, đầu óc trống rỗng, lại nghe Bạch Anh nói: "Ông không chịu nói sao? Vậy tôi không khách sao đâu nhé."
Ánh mắt cô ta trở nên hiểm độc, Nhan Phúc Thụy thấy cô ta sắp sửa bóp cổ Tần Phóng thì gào lên thất thanh: "Đừng, đừng."
Bạch Anh rất hài lòng với phản ứng của ông: "Tư Đằng ở đâu?"
Ở đâu á? Sao ông biết được? Nhan Phúc Thụy thật sự muốn chết đi cho rồi. Ánh mắt ông liếc đi liếc lại giữa Bạch Anh và Tần Phóng, run run không biết nói gì cho có lệ với cô ta. Tiếp theo đó, không biết là vào lần do dự thứ mấy, chuyện mà ông nằm mơ cũng không dám nghĩ đến đã xảy ra.
Ông thấy, Tần Phóng đang từ từ mở mắt.