Edit: Nagi Maria
Trải qua một giấc mộng thật dài, trong giấc mộng đó, tất cả đều là đau thương thống khổ, nếu có thể, hắn không bao giờ muốn về sau phải mơ thấy cơn ác mộng nào đau khổ giống vậy nữa.
“Tỉnh rồi à!” Một thanh âm ôn nhu vang lên, hơi thở nhẹ nhàng xuyên qua lỗ tai của hắn.
“Tâm Nhị?” Dần lấy lại tỉnh táo, Vi Cảnh Sính liền nhận ra chủ nhân của giọng nói này là Lê Tâm Nhị.
“Ừ, là ta” Lê Tâm Nhị mệt mỏi lộ ra nụ cười trấn an trên gương mặt xinh đẹp “Ngươi đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi đấy, nếu ngươi mà không tỉnh lại, ta thật sẽ không biết mình phải làm gì cho đúng nữa”
“Đây là bệnh viện? Ta làm sao vậy?” Vi Cảnh Sính nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh màu trắng, chung quanh được trang trí bằng những vật đơn điệu màu trắng.
“Ngươi quên rồi?” Khi nói lời này, đôi mắt xinh đẹp của Lê Tâm Nhị thoáng chút bi ai.
Vi Cảnh Sính mơ hồ.
“Ngươi vì cứu một người nên bị bắn trúng, viên đạn đó bắn trúng bụng ngươi, nên ngươi phải nhập viện”
Lời của Lê Tâm Nhị làm hắn dần dần nhớ lại, trầm tư một lát, hắn nói: “Ta… có vẻ đã nhớ ra rồi”
“Hắn… có phải hắn chính là người tình trong mộng của ngươi?” Tuy trong mắt Lê Tâm Nhị toát ra một vẻ u buồn đau xót, nhưng nàng vẫn nhìn thẳng Vi Cảnh Sính kiên định hỏi “… Đó chính là người mà ngươi liều chết cũng phải bảo vệ…”
“Đúng thế” Vi Cảnh Sính thừa nhận
“Ngươi hắn thật sao?”
Tuy là nàng đang hỏi hắn, nhưng tựa như đang tự hỏi bản thân (có nghĩa là ảnh không nói gì ý ^^), Lê Tâm Nhị cố nén nước mắt, nàng đang muốn chứng minh điều gì chứ, sao lại hỏi như vậy.
“Đúng, ta thực đã yêu hắn rồi” Vi Cảnh Sính thở dài một hơi “Nhưng có lẽ cả đời này người đó cũng chỉ là người trong mộng của ta mà thôi, vì ta và hắn đứng cách nhau cả hai thế giới, đều sống trong thế giới của riêng mỗi người, dù là bao lâu cũng sẽ không thể ở bên nhau”
“Hắn biết ngươi không?”
“Có thể, nhưng bọn ta chỉ gặp nhau vài lần trước đó thôi”
Vi Cảnh Sính hồi tưởng lại lần thứ hai gặp mặt, mỗi lần gặp nhau chỉ kéo dài khoảng vài giờ, thậm chí là vài phút, nhưng với Vi Cảnh Sính thì đó lại là khoảng thời gian hắn hạnh phúc nhất.
“Vì sao?”
“Hắn là sát thủ, một lần để trốn truy sát, hắn đã nương tại nhà ta một đêm” Vi Cảnh Sính nở một nụ cười suy yếu.
“Cảnh Sính, ngươi quả là ngốc đến mức làm người khác phải đau lòng nha” Le Tâm Nhị giận dữ “Người kia căn bản chỉ là một con thú hoang, thời điểm ngươi bị thương ngã xuống đất, hắn thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn ngươi lấy một cái, trực tiếp lên xe taxi đi mất. Nhưng mà ngươi… vẫn si mê hắn đến vậy là sao?”
“… Bởi vì ta nợ hắn thôi” Vi Cảnh Sính cúi đầu nỉ non, cứ như đang tự nói với bản thân hắn.
“Ngươi thật là quá ngốc mà!” Nghe xong lời cùa hắn, Lê Tâm Nhị cuối cùng nhịn không được, hai hàng nước mắt chảy xuống, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ nhạt.
Vi Cảnh Sính nhịn xuống cơn đau từ bụng truyền đến, cố sức nâng cổ tay ôn nhu lau đi nước mắt của nàng “Đừng khóc, ta biết giờ ngươi rất hận ta nha, nếu không thể tha thứ được, thì ngươi cứ việc đi đi, tránh xa ta và đừng gặp lại ta nữa”. (Hình như cô nàng Tâm Nhị là chuyển thế Hồng nhi:v)
“Ngốc tử, ngươi đúng là đại ngốc tử” Lê Tâm Nhị khóc không thành tiếng, nàng cầm tay Vi Cảnh Sính nức nở nói: “Ngươi đúng là tên giảo hoạt, biết rõ ta yêu ngươi, mà ngươi lại đi yêu hắn, ngươi thử nói xem sao ta lại không hận ngươi cho được, ngươi thật là giảo hoạt…”
“Tâm nhị…” Vi Cảnh Sính bất đắc dĩ gọi tên nàng, rồi hắn lại không thể an ủi nàng, vì thế chỉ có thể cúi đầu thở dài nói “Người vẫn là nên rời bỏ ta đi đi, không thì ta sẽ khiến ngươi chịu khổ cả đời”
“Không!” Lê Tâm Nhị ngừng khóc, xuyên qua đôi mắt đẫm lệ, nàng chăm chú nhìn Vi Cảnh Sính đưa ra một câu kiên định.
“Ta muốn ở lại bên ngươi, ngươi cứ coi ta như hắn để mà yêu, ta chấp nhận làm thế thân, nhưng điều kiện là ngươi không được rời ta mà đi, trừ khi… ta cho phép”
“Vì sao chứ?” Vi Cảnh Sính nhìn đôi mắt kiên định của nàng ta, hơi kinh ngạc hỏi.
“Vì ngươi nợ ta, không phải sao?” Lê Tâm Nhị hai mắt rưng rưng khẽ cười “… cho nên, ngươi phải bồi thường cho ta nha!”
(aaaa, thảm cảnh kiếp trước TT)
Trong thư phòng, Huyền đang ngồi trên ghế salon đọc sách, trên đầu gối để một quyển sách thật dày Vũ trụ tiên nghiệm luận, nhưng đã một giờ đồng hồ rồi nhưng hắn vẫn chưa đọc xong một trang.
“Huyền” Hàn Luân chăm chú nhìn mỹ nhân bên cạnh mình, nhẹ giọng gọi tên.
“Sao?” Huyền ngẩng đầu, im lặng nhìn hắn.
“Ngươi không phải là đang nghĩ đến tên đã cứu ngươi này đó chứ?” thanh âm Hàn Luân thoáng chút lo lắng cùng hoảng hốt “Tên đó hình như tên Vi Cảnh Sính đúng không?”
“Ta… chỉ là không hiểu được vì sao hắn lại vì ta mà không màng cả mạng sống của mình?” Huyền khẽ thờ dài, đem tầm mắt ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
“Với một người, chỉ có người quan trọng nhất trong cuộc đời mới đáng để người đó hy sinh cả mạng sống mà không hề do dự như vậy”
Hàn Luân gián tiếp vạch trần chuyện trong lòng cả hai đều sớm đã hiểu rõ.
“Ta thật không hiểu được” Huyền lắc lắc đầu “Cho dù là lời ngươi nói đúng thì thứ tình cảm đó phải có sự chấp thuận của cả hai bên, lâu dần thì mới có thể hy sinh vì đối phương được”
“Ngươi đừng làm mọi chuyện trở nên phức tạp” Hàn Luân có chút bất an, tuy là Hàn Luân tin Huyền sẽ không rời khỏi hắn, nhưng hắn đại khái đã nhìn ra được, chuyện này ít nhiều gì cũng đã ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp cận Huyền của Hàn Luân.
“Không có phức tạp, chỉ là nghi hoặc thôi”
“Đừng nghĩ nhiều làm gì” Hàn Luân đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc, đi đến bên người Huyền, vuốt ve mái tóc đen mượt, ôn nhu nói “Tên đó bị tình cảm chi phối nên làm ra những hành động mà khoa học không thể giải thích được a”
“Ý ngươi là ta không nên đem chuyện này để trong lòng?” Huyền xoay đầu lại, khép lại trang sách đã bị ánh mặt trời làm nóng “Nhưng đây không phải là nguyên tắc trước giờ của chúng ta”
“Ta biết ngươi nhất định sẽ nói như vậy mà” Hàn Luân lộ ra nụ cười khổ “Vậy thì, ngươi định báo ân thế nào?”
“Ta không biết” Huyền đem sách để lại trên giá “Chuyện này vượt qua dự đoán của ta”
“Lần trước hắn cứu ngươi, cho nên đổi được nửa cái mạng, nhưng giờ hắn lại đem mạng mình để tặng cho ngươi, hắn thật tốt”
Hàn Luân nửa đùa nửa thật, tựa như tự mình xoá bỏ mọi nghi ngờ về cảm xúc của Huyền.
“Có lẽ đúng là vậy” Huyền lộ ra nụ cười thanh nhã.
“Huyền, chờ lúc nhiệm vụ quan trọng nhất được hoàn thành, chúng ta sẽ đi du ngoạn thế giới, ngươi thấy thế nào?”
“Vì sao lại quyết định buông tay nhanh vậy?” Huyền có chút nhạc nhiên hỏi.
“Vì du ngoạn thế giới là chuyện sớm phải được chuẩn bị thật tốt, hơn nữa ngươi không phải là không thích làm mấy việc hiện tại sao? Vậy nên buông tay sớm có gì mà không tốt?”
(buông tay, kiểu giống rửa tay gác kiếm ấy:v)
Kỳ thật đây chỉ là một trong những lý do thôi, một khi Hàn Luân đã biết Huyền bị suy chuyển thì hắn sẽ không để tình trạng này kéo dài được.
“Đã có quyết định về người nối nghiệp Luân Toàn?” Huyền tựa như ngầm đồng ý, chuyển chủ đề sang tổ chức.
“Là Mục Đức và Lan”
“Giao cho hai người đó, chắc chắn sẽ không thành vấn đề” Huyền gật gật đầu
“Vậy là quyết định xong nhỉ?” Hàn Luân vừa lòng khi Huyền không phản đối với hắn “Chúng ta sẽ đến Seattle của Mỹ đầu tiên nhé”
Giờ đã là đầu đông, Vi Cảnh Sính lẳng lặng nằm trên giường bệnh, ngắm nhìn những chiếc lá còn sót lại của cây Ngô Đồng, tâm tình cô đơn bất giác bao trùm suy nghĩ cùng tâm can hắn.
Lúc này, người kia đang làm gì? Đang làm nhiệm vụ, hay cũng giống hắn, ngắm nhìn cảnh đông hiu quạnh?
“Cảnh Sính, cảm thấy khoẻ hơn chưa?” Lê Tâm Nhị khẽ mở cửa phòng, sau đó đi đên bên cạnh giường Cảnh Sính, nở nụ cười nhẹ.
“A” Vi Cảnh Sính không khỏi giật mình, kinh ngạc mà thờ dài “Ngươi…”
“Sao? Có phải là giống tên đó lắm không?” Nhìn thấy bộ dáng Vi Cảnh Sính kinh ngạc nhìn mình, Lê Tâm Nhị không kìm được lòng, nở nụ cười tinh ranh chọc ghẹo “Kỳ thật ta đã sớm muốn làm điều này, chỉ không đành lòng cắt đi mái tóc dài ta giữ gìn suốt mười năm qua nha, nhưng cuối cùng cũng đã cắt rồi. Thế nào? Giống hắn ta không?”
Vi Cảnh Sính nhìn gương mặt không trang điểm của Lê Tâm Nhị, cùng mái tóc ngắn vừa mới cắt của cô, hắn thật lâu cũng không trả lời.
“Ngươi nhìn lâu thế mà không trả lời nha, vậy xem như ta đã thành công rồi nhỉ” Lê Tâm Nhị cười cười, tay nhẹ vỗ vào khuôn mặt Vi Cảnh Sính “Có muốn ta thay hắn hôn ngươi một cái không?” Nói xong, không đợi Cảnh Sính trả lời, nàng liền đặt lên bờ môi môi nhợt nhạt của hắn một nụ hôn nhẹ “Ha ha, ta chưa bao giờ nghĩ việc này lại thú vị như vậy nha!”
“Tâm Nhị, như vậy không công bằng với ngươi” Vi Cảnh Sính yên lặng nhìn khuôn mặt tủm tỉm cười của nàng, không nề hà hỏi.
“Làm sao? Ngươi lại muốn bỏ ta?” Lê Tâm Nhị kiêu ngạo liếc xéo hắn, dùng khẩu khí của một nữ vương đáp “Hừ, ngươi đừng hòng bỏ ta! Ta đã nói rồi, chỉ có ta vứt bỏ ngươi mà thôi!”
“Nhưng…”
“Cho nên, không có sự cho phép của ta, ngươi mãi mãi là tiểu nô của ta nha” Nói xong, Lê Tâm Nhị liền vui vẻ cười rộ lên “Cảnh Sính, dáng vẻ thẹn thùng này của ngươi thật làm vô số nữ nhân phải chết mê khóc ròng cùng thèm thuồng nha”
“Không có đâu!”
“Ta không chê là may cho ngươi rồi đó!” Lê Tâm Nhị không ngừng cười “Thật muốn dùng V chụp ngay dáng vẻ này của ngươi nha, phải cho vào viện bảo tàng quốc gia mới xứng”
“Đừng làm thế mà, ta sẽ biết ơn lắm đó” Vi Cảnh Sính tâm tình cũng tốt hẳn lên, vui vẻ cùng nàng đùa giỡn.
“Vậy ngươi đền ơn ta sao đây?”
“Đãi ngươi ăn một bữa thịnh soạn, thế nào?”
“Ta sẽ mở lòng từ bi với ngươi vậy, nhưng, đầu bếp phải là hạng nhất nha, còn phải do ta chọn nữa đấy!”
“Tuân mệnh, nữ vương đại nhân”
Trong khoảnh khắc đó, phòng bệnh tràn ngập tiếng cười đùa, Huyền đứng nơi ban công ngoài cửa sổ, hắn chỉ lẳng lặng quan sát mọi việc xảy ra bên trong, trong trái tim vốn tĩnh lặng của hắn bỗng gợn lên từng đợt đau đớn, thấu đến tận tâm can, hắn không biết cảm giác này của hắn đã mất từ bao giờ.
Thẳng đến một giờ sau, vì giờ thăm bệnh đã hết, Lê Tâm Nhị phải rời phòng bệnh, trong phòng bệnh trắng toát mới lấy lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
Vi Cảnh Sính vừa định nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thì trong phòng vang lên một thanh âm vô cùng quen thuộc khiến hắn phải mạnh mẽ mở to hai mắt… có thể là y ư?
Hắn nín thờ, khẩn trương chậm rãi nhìn về phía phát ra tiếng nói, từng chút từng chút… cho đến khi nhìn thấy người nọ, hắn bất giác cảm thấy sợ hãi.
“Ngươi thật là kẻ rất ngốc” Huyền mở miệng, hờ hững nói, trong giọng nói đó dường như không thể nhận ra chút gì là lo lắng cả.
“Ta đã nghĩ… sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa” Vi Cảnh Sính chăm chú nhìn cái người hắn thầm thương nhớ, giờ đây đứng ngay trước mắt hắn.
“Ngươi mỗi lần gặp ta đều nói chuyện ân cần quá nhỉ…” Huyền chậm rãi bước đến cạnh giường, cẩn thận kiểm tra vết thương trên người Cảnh Sính, nhận thấy vết thương cũng không quá nghiêm trọng lắm “Nhưng lại ngu xuẩn đến mức, đỡ giúp một viên đạn cho kẻ muốn lấy mạng ngươi”
“Với ta, ta cảm thấy rất may mắn khi người bị thương không phải là ngươi” Vi Cảnh Sính khẽ cong lên khoé miệng “Nếu không, ta sẽ lại phải hối hận cả đời”
“Ta đâu có yêu cầu ngươi làm điều này vì ta”
“Ta biết” Vi Cảnh Sính yên lặm chăm chú nhìn thật kỹ dung nhan đã sớm khắc sâu vào trong lòng hắn, hai người đứng cách nhau một khoảng cách không xa, cũng không gần, nhưng với Cảnh Sính, giờ khắc này hấn vô cùng thoả mãn rồi.
“Đến cuối cùng, ta có cái gì để ngươi hy sinh vì ta như vậy?” Huyền không trốn tránh ánh mắt nồng nhiệt nhìn vào mình, ngược lại còn nhìn thẳng đối phương.
“Tất cả những thứ thuộc về ngươi” Vi Cảnh Sính kiên định nhìn hắn, không chút dao động.
“Hay lắm” Huyền thản nhiên nở một nụ cười, khiến Vi Cảnh Sính phải rơi vào trầm mê không dứt ra được “Nếu ngươi trả lời tất cả đã được sắp xếp từ trước thì ta lập tức sẽ nghĩ ngươi là kẻ suy nghĩ nông cạn, nhưng ngươi thông minh hơn ta tưởng đấy”
“Ta nói thật” Vi Cảnh Sính thở dài.
“Ta biết” Huyền im lặng nhìn thẳng vào mát Cảnh Sính “Vậy nên, để cảm ơn ân cứu mạng này, ngươi có thể ra một yêu cầu với ta, miễn là làm được trong khả năng thì ta nhất định sẽ thực hiện.
“Ví dụ như?”
“Một nửa mạng sống còn lại”
“Ra là thế, hoá ra ta vẫn chưa được loại ra khỏi danh sách nhiệm vụ của tổ chức các người”
“Đúng”
“Dù sao thì ta cũng sẽ không thể thoát khỏi tội đã lén điều tra danh sách của các ngươi” Vi Cảnh Sính lộ ra nụ cười chua sót “Ta mong một ngày nào đó sẽ được chết trong tay ngươi”
“Không thể được” Ánh mắt Huyền chợt nhìn về một nơi xa xôi “Một tháng nữa ta sẽ rời khỏi đây”
“Không về nữa?”
“Đúng”
“Sau này chúng ta không thể gặp lại nhau?” Vi Cảnh Sính tựa như nghe được tiếng lòng hắn vỡ thành ngàn vạn mảnh vụn
“Có thể nói là như vậy”
Vi Cảnh Sính khẽ thở dài, rất lâu sau hắn ngẩng đầu nhìn Huyền “Vậy thì, giờ ngươi giết ta đi. Một ngày nào đó, ta cũng sẽ chết, vậy thì chi bằng giờ chết luôn trong tay ngươi đi”
“Sao ngươi không yêu cầu ta cho ngươi nửa cái mạng còn lại?” Huyền chăm chú nhìn hắn, đôi mắt mang màu cây tử đàn trở nên thâm thuý vô cùng.
Vi Cảnh Sính chỉ lắc lắc đầu “Thay vì mỗi ngày phải đau khổ nhớ đến ngươi, muốn gặp ngươi nhưng cả đời này không kiếm ra ngươi ở đâu thì thà ngay bây giờ chết dưới tay ngươi ta còn cảm thấy hạnh phúc hơn.”
“Ngươi chẳng phải đã có thế phẩm thay cho ta đó sao?” Huyền đột nhiên hỏi hắn cái điều khiến hắn phải giật mình kinh hãi.
“Sao ngươi biết?”
“Hai tháng nay, chịu trách nhiệm giám sát ngươi chính là ta” Huyền tuỳ tiện nói ra nhiệm vụ của hắn tại tổ chức.
“Ra là thế” Vi Cảnh Sính cười khổ “Ngươi nói đúng, ta cùng cô ấy có một ước định chưa thể thực hiện, vì thế ta không thể chết được”
Huyền chỉ yên lặng không nói gì thêm
“Ngươi có thể hôn ta một cái không?” Vi Cảnh Sính nhìn sắc mặt Huyền biến đổi, thanh âm cũng chậm rãi nhỏ dần “Đây là yêu cầu của ta, nếu ngươi không muốn cũng chẳng sao”
Huyền không nói gì, chỉ lẳng lặng cúi người, dùng đôi môi mỏng của mình phủ lên môi Vi Cảnh Sính…
Hai người cứ như vậy nhìn nhau ở khoảng cách thật gần, miệng lưỡi đang lúc dây dưa, càng lúc càng rơi vào mãnh liệt, càng lúc càng sâu.
Chẳng lâu sau, bọn họ vẫn môi kề môi, cứ như vậy cùng nhau, chỉ là mọi ký ức của cả hai đều đã bị chôn vùi ở một nơi rất sâu.
“Mười ngày sau, ta sẽ có mặt ở ban công nhà ngươi” Nụ hôn dài vừa kết thúc, Huyền liền nói nhỏ vào tai Vi Cảnh Sính “Mong là lúc đó ngươi đã hồi phục hoàn toàn”
Nói xong, cũng như lúc Huyền đến, im lặng biến mất.
Thời gian đã gần đến nửa đêm, nhưng Vi Cảnh Sính vẫn ngắm nhìn trời đêm, chờ đợi một hình bóng lẳng lặng từ trong không trung xuất hiện.
Huyền cũng không thất hẹn, ngay khi đồng hồ điểm :, Huyền liền xuất hiện tại ban công, trên sàn đá cẩm thạch trắng tinh mang phong cách Châu Âu sang trọng.
“Ngươi thật sự đến đây…” Vi Cảnh Sính vừa thấy liền nhào tới ôm chặt lấy Huyền, cứ như bao nhiêu lo lắng cùng nhớ nhung đều dùng cái ôm này nói hết cho Huyền biết.
“Khoẻ chưa?”
Ngoài dự đoán, Huyền không cự tuyệt cái ôm từ Cảnh Sính, chỉ khẽ nâng mặt Cảnh Sính lên, thản nhiên hỏi.
“Vì để có thể sớm xuất viện, mỗi ngày ta phải liều mạng tĩnh dưỡng, chưa đến tám ngày, vết thương cũng xem như gần hồi phục, tốc độ hồi phục như vậy khiến bác sĩ cũng phải giật nảy mình đó”
“Ngươi lúc nào cũng làm ra mấy chuyện ngu ngốc khiến người khác không thể chống đỡ được” Tuy là nói vậy nhưng khoé miệng Huyền dường như hơi hơi cong lên một chút.
“Ngươi cảm thấy phiền sao?” Vi Cảnh Sính hơi buông lỏng cánh tay, ánh mắt tràn đầy thâm tình cùng chút lo lắng chăm chú nhìn Huyền.
“Nếu ta thấy phiền, người sẽ không làm nữa sao?”
Vi Cảnh Sính lắc đầu, sau đó nở nụ cười “Ta hình như lại hỏi một chuyện ngu xuẩn nữa rồi”
“Chưa tính là quá ngu” Độ cong của khoé môi rõ thêm được vài phần.
“Trước mặt ngươi, ta vĩnh viễn là đứa ngốc”
Độ cong tuyệt mỹ trên môi biến mất “Tình yêu của ngươi có thể dùng cái gì để so sánh?”
“…… Tính mạng ta” trong mắt Vi Cảnh Sính hiện rõ tình cảm khắc sâu không chút nghi ngờ.
“Ngươi muốn ôm ta?” Huyền chăm chú nhìn Cảnh Sính, đôi con ngươi bình tĩnh không gợn sóng.
Im lặng trong chốc lát, Vi Cảnh Sính ôm Huyền chặt hơn, vùi mặt mình vào trong mát tóc đen nhánh “Vì ngươi sắp đi rồi”
“Ngươi nghĩ sao là quyền tự do của ngươi, ta không quản” Huyền thản nhiên bỏ lại một câu, sau đó liền thoát khỏi hai cánh tay của Vi Cảnh Sính, đi đến bên giường.
Vừa chuẩn bị cởi quần áo trên người, thân thể sau lưng lại bị Vi Cảnh Sính gắt gao ôm vào trong lòng, không thể nhúc nhích được. “Vì sao ta chưa có được, đã phải mất đi…”
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống tay Huyền, Huyền không nói gì, chỉ lau đi nước mắt ẩm ướt trên tay mình, rồi xoay người hôn lên đôi môi Vi Cảnh Sính. Kẻ luôn được coi là vô tình trên thương trường, rất xuất sắc, rất nghị lực, rất kiên cường giờ đây lại vô cùng yếu đuối, chiếc lưỡi ấm nóng khẽ chui qua kẻ răng tiến vào trong, như đang an ủi đau thương của Vi Cảnh Sính, hắn chỉ đáp lại bằng một nụ hôn nồng nhiệt…
…Hai người hôn nồng nhiệt một hồi lâu thì cả hai cùng nhanh nhẹn cởi quần áo cho nhau, cho đến khi hai cơ thể ấm áp chạm vào nhau, cùng dung hợp vào nhau…
||Hết chương ||