Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ

quyển 1 chương 27: quy củ long cung

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn Ngao Tứ buồn rầu, Hoa Linh ngồi sau nhịn không được cười ra tiếng, lúc này y đột nhiên cảm thấy, Ngao Tứ hình như cũng không quá đáng ghét, Hoa Linh nhìn Ngao Túc, tâm tình vô cùng sung sướng, ừm, nhất định là do yêu ai yêu cả đường đi. Y tựa lưng vào ghế ngồi, ủ rũ sau năm giờ leo núi dâng lên, thêm việc hai ngày gần đây ngủ không ngon giấc, Hoa Linh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Về đến khách sạn, Ngao Túc nhìn Hoa Linh vẫn đang ngủ say, vươn tay bế y lên. Hoa Linh còn nhẹ giọng lầm bầm: “Không muốn bế trẻ đi tè, cũng không muốn bế thụ bàn căn, eo đau…”

Ngao Túc nghe vậy, khóe miệng khẽ cong, bế y theo kiểu công chúa thoải mái, cũng may khoảng cách giữa bãi đậu xe và thang máy không xa lắm.

Lúc Hoa Linh tỉnh lại đã nửa đêm, ánh đèn trong phòng hơi tối, y mở mắt ra, mơ mơ màng màng thấy Ngao Túc ngồi trước bàn đang nghiên cứu gì đó, đại não trống không mười mấy giây, Hoa Linh mới ý thức được đây là phòng Ngao Túc, y đột nhiên cả kinh, vén chăn lên, thấy quần áo trên người còn nguyên vẹn căng thẳng trên mặt mới chậm rãi rút đi.

Ngao Túc quay đầu lại nhìn Hoa Linh trên giường, mở miệng nói: “Tỉnh rồi?”

Hoa Linh hơi lúng túng, xoa xoa mặt, mở miệng nói: “Ừm.”

Sau đó ánh mắt của y bị tiếng chim hét trên bàn hấp dẫn, đứng dậy đi tới cạnh Ngao Túc thì thấy một thứ dài một mét… Quạ? Khụ, là chim sẻ… lẳng lặng nằm lên bàn, trên người dán mấy miếng thiếp, trên miệng và dưới cánh cắm một ống dẫn, trong bình trên bàn chứa chất lỏng màu tím thẫm, hình như rút ra từ trong con chim.

Hoa Linh nhíu mày, mở miệng nói: “Đây là máu của nó hả? Sao lại thành màu này?”

Ngao Túc gật gật đầu, mở miệng nói: “Sát khí đã nhập tủy.”

Hoa Linh ngưng tiếng nói: “Nội đan thế nào?”

Ngao Túc mở miệng nói: “Cơ bản đã bị sát khí ăn mòn đến hầu như không còn, nếu muốn giữ tính mạng, chỉ có thể bỏ đi nội đan của chúng.”

Hoa Linh suy nghĩ một chút, mở miệng đáp: “Nếu chỉ là sát khí tầm thường, hẳn là không lợi hại như vậy mới đúng.”

Ngao Túc gật đầu nói: “Đúng là như vậy, tôi cũng muốn biết vật gì gây ảnh hưởng lớn như vậy với chúng, nhưng nếu bỏ nội đan thì chúng sẽ biến trở về bản thể chim bình thường, kí ức sau khi tu luyện cũng biến mất. Còn dư lại vài con hình thể khá nhỏ, mức độ bị ăn mòn không mạnh, tôi muốn thử xem có thể làm sạch sát khí trong người chúng không.”

Hoa Linh quan sát bốn phía, hỏi: “An An đâu?”

Ngao Túc đáp: “Ở phòng Ngao Tứ, tỉnh rồi sẽ mang cậu ta tới.”

Hoa Linh gật gật đầu, nhìn con chim đen lớn trên bàn hơi co rúm, đột nhiên nhớ lại lời Ngao Túc lúc, không khỏi mở miệng hỏi: “Đúng rồi, tình huống Mạc Vũ Sinh thế nào?”

Ngao Túc cúi đầu quan sát tần suất co giật của con chim, điều chỉnh tốc độ làm sạch, trả lời: “Mạc Vũ Sinh không trúng tà, tôi kiểm tra qua, thân thể của cậu ta cũng không có vết tích ma vật xâm lấn, thế nhưng đã xảy ra một ít thay đổi, linh thức của cậu ta đột nhiên được khai thông, trong cơ thể sinh ra nội đan.”

Hoa Linh hơi kinh hãi, nghi ngờ nói: “Mạc Vũ Sinh… Bắt đầu tu luyện?”

Ngao Túc lắc đầu nói: “Không, Ngao Tứ nói cậu ấy đến Nam Thị chỉ vì quay phim thôi, ở bên này khoảng một tháng, mà chim trên núi Bạc Đầu xuất hiện tình huống khác thường là hơn nửa tháng trước, xét về mặt thời gian, giữa bọn họ có thể có liên quan, Mạc Vũ Sinh rất có khả năng bị sát khí ảnh hưởng, trong lúc vô tình khai thông linh thức.”

Hoa Linh hỏi tiếp: “Những người khác trong đoàn làm phim có bị ảnh hưởng không?”

Ngao Túc trả lời: “Không, chỉ mình cậu ta.”

Hoa Linh nghi hoặc không hiểu: “Thế là sao?”

Phạm vi co giật của con chim trên bàn càng lúc càng lớn, Ngao Túc nhẹ nhàng tắt ống dẫn trên người nó, nhìn nó dần dần chậm lại, sau đó nói tiếp: “Cơ thể Mạc Vũ Sinh vốn chỉ là người bình thường, xét với người tu luyện mà nói thì tư chất của cậu ta không có gì xuất chúng, nhưng tôi có hỏi Ngao Tứ, lúc hai người họ sinh hoạt vợ chồng, Ngao Tứ chưa bao giờ dùng biện pháp bảo vệ, cho nên thân thể Mạc Vũ Sinh hấp thu rất nhiều long tinh của Ngao Tứ. Dưới tháng ngày tích lũy dưới, độ nhạy cảm với tinh khí của thân thể cậu ấy ngày càng cao, cho nên lần này gặp phải sát khí lợi hại liền phát sinh biến hóa.”

Hoa Linh:…

Bàn về tầm quan trọng của áo mưa phòng hộ

Hoa Linh nhìn con chim trên bàn, mở miệng nói: “Cho nên nói, Mạc Vũ Sinh cũng là vì sát khí nhập thể, cho nên tính tình đại biến?”

Ngao Túc trầm mặc một chút, mở miệng nói: “Tình huống của cậu ta không giống với mấy con chim này, cậu ta chỉ bị sát khí ảnh hưởng, không phải nhập thể, một phần tinh khí của Ngao Tứ dung nhập vào huyết mạch của cậu ấy, có công hiệu bảo vệ kinh mạch, cho nên sát khí ngoại lai sẽ không làm thương tổn đến cậu ta.”

Hoa Linh lông mày nhíu lại, cổ quái nói: “Ý của cậu là… cậu ta?”

Ngao Túc quay đầu nhìn Hoa Linh, gật đầu nói: “Thái độ với Ngao Tứ thay đổi, không phải vì nhân tố ngoại lai, hoàn toàn là ý nguyện của cậu ta.”

Hoa Linh không rõ: “Tại sao? Lẽ nào Ngao Tứ bắt cá nhiều tay?”

Ngao Túc lắc đầu nói: “Tuy rằng bên ngoài Ngao Tứ rất phong lưu, nhưng theo tôi được biết thì Mạc Vũ Sinh là người duy nhất nó nghiêm túc quan hệ, chỉ là tính cách Ngao Tứ ham chơi, từ nhỏ đến lớn cảm giác bản thân ưu việt rất mạnh, nó không hiểu yêu một người thế nào là đúng, huống hồ khoảng cách giữa bọn họ rất xa, Ngao Tứ cũng chưa từng nói với Mạc Vũ Sinh thân phận thật của nó.”

Mắt Hoa Linh dần dần sáng lên: “Trước đây Mạc Vũ Sinh không biết có chuyện tu luyện này, cho nên hai người mới có thể thuận lợi qua lại, nhưng vì hiện tại linh thức đã khai thông, cho nên cậu ta ý thức được Ngao Tứ không phải người phàm, cho nên biết Ngao Tứ có việc che giấu cậu ấy.”

Trong mắt Hoa Linh sinh ra một tia phức tạp tâm ý, đoạn ngắn liên tục một tuyến dài trong đầu, tiếp tục nói: “Tuổi thọ chênh lệch giữa hai giới Tiên Phàm rất lớn, Mạc Vũ Sinh ý thức được điểm này, cho nên cậu ta hiểu mình và Ngao Tứ chi gian là không thể, cả đời cậu ta chỉ đổi lấy một đoạn thời gian ngắn ngủi ở thế gian của Thái tử điện hạ thôi.”

Ngao Túc gật gật đầu: “Hẳn là như vậy, cậu ấy ý thức được cái giá hai người phải trả để đổi lấy tình cảm của đối phương không bằng nhau, cho nên thái độ với Ngao Tứ mới thay đổi.”

Tâm tình Hoa Linh có chút phức tạp, y nhìn ra được, đối với Mạc Vũ Sinh, Ngao Tứ thật tâm yêu thích —— ít nhất trước mắt là như vậy, y suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Nhưng lần này Mạc Vũ Sinh mở linh thức, không bằng Thái tử điện hạ giúp cậu ấy tu luyện, đợi đến khi tu thành chính quả sau khi độ kiếp, không phải sẽ có thể ở cùng một chỗ sao?”

Ngao Túc ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Hoa Linh mang theo vài phần trầm tĩnh, chậm rãi mở miệng nói: “Coi như Mạc Vũ Sinh tu thành chính quả, hai người bọn họ không thể cùng nhau.”

Hoa Linh không hiểu: “Tại sao?”

Ngao Túc bình tĩnh mở miệng nói: “Bởi vì Ngao Tứ là Hoàng tử Long cung, nó nhất định phải kết hôn với người Phượng tộc, sinh ra dòng dõi đời sau duy trì giống nòi.”

Hoa Linh:…

Mấy giây sau, tông giọng Linh Vương điện hạ đột nhiên tăng cao mấy phần: “Tất cả Hoàng tử Long tộc đều phải lấy người Phượng tộc???!!!”

Ngao Túc nhìn hai mắt Hoa Linh trợn trừng, trong mắt loé ra một nụ cười, mở miệng nói: “Chỉ có Thái tử nhất định phải như vậy, bởi vì Thái tử phải gánh vác trọng trách sinh ra Long vương đời kế tiếp, còn những hoàng tử khác, tuy rằng phụ vương và mẫu hậu cũng hy vọng chúng ta có thể lấy người Phượng tộc, nhưng cũng không cưỡng chế yêu cầu.”

Hoa Linh cả giận nói: “Đây là cái quy định chó má gì chứ?! Ngay cả thế gian cũng cho phép yêu đương tự do, Tiến giới sao còn phong kiến lạc hậu quá vậy???”

Ngao Túc kiên nhẫn giải thích: “Long tộc vag Phượng tộc từ xưa tới nay được xem là cát tường quan xứng, cũng không phải tự dưng mà được xem như thế, tôi điều tra gen của mỗi chủng tộc khi ghép đôi, phát hiện gen của hai tộc Long Phượng rất xứng đôi, dòng dõi sinh ra chất lượng tốt hơn so với những tộc khác. Trong Tứ Hải Long Cung, Long vương đời tiếp theo đều từ Phượng tộc mà ra, điều này đã sớm thành một quy định bất thành văn. Mà mỗi Long cung cũng có quy định thú phi khác nhau, Đông Hải và Nam Hải theo chế độ một vợ một chồng, Tây Hải và Bắc Hải thì Long vương có thể cưới thêm vài phi tử nữa, Ngao Tứ sinh ở Đông Hải, cho nên chỉ có thể cưới một người, mà người này chắc chắn phải là người Phượng tộc, bởi vì nó là Thái tử.”

Hoa Linh đột nhiên cảm thấy có chút thắt tâm, tâm tình tuyệt với lúc leo núi giờ khắc này đều bị mấy câu nói của Ngao Túc thổi tan thành mây khói, mình thật vất vả mới động phàm tâm, bây giờ còn được ớp đết cho cái tin động trời: không môn đăng hộ đối! Mợ nó, giống chim quả nhiên là thiên địch của y mà ~T_T~

Tuy chủng tộc của Linh Vương điện hạ không có gì ưu thế, nhưng ngạo khí lắng đọng mấy ngàn năm không hề thua kém bất kỳ hoàng tộc nào. Y ngẩng đầu nhìn Ngao Túc, do dự một chút, nhấc chân khóa ngồi trên đùi Ngao Túc, nâng cằm, mang theo giọng điệu lãnh ngạo mở miệng: “Bản vương cho cậu một cơ hội, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, nếu sau này cậu còn muốn long phượng trình tường cho Đại Long cung ưu sinh ưu dục, vậy cách tôi xa một chút, nụ hôn trên núi, tôi sẽ xem như…. bị chó cắn… Quan hệ chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần, chờ tìm được chiến phủ thì không còn liên quan. Còn nếu cậu muốn ở cùng với ta, vậy tuyệt đối không được động tâm tư với người khác, bất kể giống loại cao quý nào, nếu để tôi biết cậu bắt cá nhiều tay, đừng trách bản vương lòng dạ độc ác không khách khí.”

Ngao Túc ngẩng đầu nhìn người trên đùi, trong mắt lóe lên một vệt ánh sáng quỷ dị, một hồi lâu sau, hắn gằn từng chữ: “Bị, chó, cắn,? Đây là cảm giác hôm nay của anh?”

Hoa Linh:…

Không phải lúc này nên nói lời thề non hẹn biển đứng quân lệnh trạng hả? Nói gì mà trong lòng tôi chỉ có anh tôi chỉ yêu mình anh gì đó không được hả? Trọng điểm đâu?

Ánh sáng trong mắt Ngao Túc càng thêm thâm thúy, đôi mắt sau thấu kính mơ hồ lộ ra mấy phần nguy hiểm, hắn trầm giọng mở miệng nói: “E rằng, tôi cần phải nỗ lực sửa chữa loại cảm giác sai lầm này của anh mới được.”

Truyện Chữ Hay