Hoa Linh không lái xe, bởi vì y không biết đường, ở trong khách sạn đổi một bộ quần áo, Hoa Linh bảo nhân viên gọi cho mình một chiếc xe taxi.
Sau khi lên xe, anh tài xế kinh ngạc liếc Hoa Linh một cái, Nam Thị cũng coi như là có chút danh tiếng thành phố du lịch, anh tài xế cảm thấy mình đã gặp qua đủ loại người rồi, thế nhưng ăn mặc như vị bên cạnh này … Khí chất ma mị lộ ra ngoài cũng không nhiều, một cái quần da sáng bóng ôm chân, kết hợp với một áo T-shirt rộng màu vàng chanh pha trắng, trên chân một đôi giày màu xanh nhạt, màu sắc rực rỡ như một đóa… hoa cúc lớn.
Hoa Linh nhìn thấy vẻ kinh diễm trong mắt tài xế … E rằng chỉ là kinh sợ, y tháo kính râm, nở nụ cười với tài xế, nói: “Năm nay lưu hành mốt đụng màu, đến khu thắng cảnh núi Bạc đầu.”
Tài xế mặt đỏ thu hồi tầm mắt, tăng ga rời khách sạn, khoảnh khắc Hoa Linh tháo kính mắt xuống, anh tài xế nhịp tim đập chậm không rõ lí do, đột nhiên cảm thấy, kiểu ăn mặc hoa hoè lá hẹ này cũng rất dễ nhìn.
(Này là lụa đẹp vì người nè)
Anh tài xế âm thầm cảm thán, quả nhiên là thành phố lớn, thẩm mỹ cũng hơn người.
Hoa Linh ngồi ở trong xe, vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, vừa bắt chuyện với anh tài.
“Tiểu sư phó, anh đến Nam Thị đã bao lâu rồi?”
Tài xế mở miệng nói: “Bốn, năm năm.”
“Thời gian dài như vậy, Nam Thị có vẻ như là hai năm qua mới phát triển, từ sau khi bộ phim điện ảnh kia công chiếu, núi Bạc đầu liền nổi danh.” Hoa Linh cười nói.
Tài xế gật đầu nói: “Đúng, mấy năm trước không có nhiều người như vậy, từ năm trước bắt đầu mỗi lần đến ngày nghỉ lễ, khách sạn trên toàn thành phố đều chật ních.” Tài xế trong giọng nói mang theo một loại vui sướng lẫn cảm giác tự hào.
“Nam Thị phong cảnh khí hậu cũng không tệ, hiện tại khắp nơi đều là sương mù, ta thấy không khí nơi này chất lượng rất tốt, là từng có tổ chuyên môn xử lý?” Hoa Linh tiếp tục hỏi.
“Đúng, từ khi phát triển mạnh ngành du lịch tới nay, chính phủ ngừng rất nhiều nhà xưởng gây ô nhiễm nghiêm trọng, chính là vì có tổ chuyên môn, nhưng mà nhắc tới cũng lạ, mấy ngày trước xung quanh khu thắng cảnh núi Bạc đầu sương mù lại xuất hiện.”.
“Ồ?” Hoa Linh ánh mắt lộ ra một vệt ánh sáng, hỏi tới: “Là mấy ngày nay mới xuất hiện sao?”
“Ừ, đúng, cũng là chuyện một hai tuần nay, trung tâm thành phố đều không sao, chỉ có xung quanh khu thắng cảnh núi Bạc đầu, mỗi nơi trên bầu trời đều có mây đen, nhưng người của cục bảo vệ môi trường đã đi điều tra, nghi ngờ có người lén lút ở trong núi xây nhà máy thải chất độc, bất quá tìm mấy ngày, cái gì cũng không phát hiện, thực sự rất kỳ lạ.” Tài xế nói.
Hoa Linh nghe vậy, thần sắc trên mặt ngưng trọng.
Tài xế thấy thế, vội vàng nói: “Không sao, bình thường vào buổi sáng thì tương đối nghiêm trọng, đến giờ này cũng đã tan đi toàn bộ, yên tâm đi, phong cảnh trong khu vẫn còn ngắm tốt.”
Hoa Linh nghe vậy cười nói: “Là, ta chính là nghe tiếng nên đi, nghe nói trong núi phong cảnh rất tốt, có chỗ nào nổi danh à?”
Tài xế lập tức mở miệng nói: “Núi Bạc đầu nổi danh nhất chính là rừng bách điểu(ngàn chìm) trên đỉnh ngọn núi, trong rừng có rất nhiều loài chim quý hiếm, mỗi lần đến thời điểm mặt trời mọc và hoàng hôn, bách điểu cùng vang lên, âm thanh vang vọng toàn bộ sơn cốc, cực kỳ dễ nghe. Anh đi bây giờ, không nghe thấy lúc mặt trời mọc, có thể đợi đến hoàng hôn, nếu như có thể đến đỉnh núi kia, còn có thể nhìn thấy cảnh muôn chim về tổ lúc hoàng hôn “
Hoa Linh sờ sờ cằm, gật đầu nói: “Rừng bách điểu sao? Nghe nói không sai.”
Nửa giờ sau, Hoa Linh tới khu thắng cảnh núi Bạc đầu, sau khi xuống xe, ngẩng đầu nhìn thấy một ngọn núi nguy nga cao vút, hắn quay người nhìn bảng giới thiệu khu thắng cảnh phía sau, biết được đỉnh núi đều trồng rất nhiều trúc hoa nở quanh năm, từ xa nhìn lại bốn mùa như tuyết, vì vậy được gọi là núi Bạc đầu.
Chưa tới mùa du lịch, khu thắng cảnh du khách cũng không nhiều lắm, Hoa Linh liếc mắt liền nhìn thấy An An đứng ở lối vào khu, khác với mình cả người xanh lè, An An mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, cùng với khuôn mặt con nít của cậu, từ xa nhìn lại như học sinh.
Hoa Linh mỉm cười, hướng cậu phất phất tay, An An ngẩn người, sau đó bước nhanh tới chỗ Hoa Linh.
Nhìn thấy trang phục trên người Hoa Linh, An An không nhịn được cười, nói: “Phải leo núi, ngài sao lại ăn mặc như vậy.”
Hoa Linh nghiêm túc nói: “Cái màu này vừa khéo đi leo núi, đi lạc cũng dễ dàng được người phát hiện.”
An An nụ cười trên mặt sâu hơn, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, nói: “Sẽ không đi lạc, đường trong núi tôi rất quen thuộc, đi thôi.”
Hoa Linh cùng An An đi vào bên trong khu, trong mắt mang theo vài phần ý cười, mở miệng nói: “Cậu không phải lần đầu tiên tới sao?”
Đi ở phía trước An An bước chân dừng lại, mở miệng nói: “Quê nhà tôi chính là Nam Thị, khi còn bé thường xuyên lên núi chơi, sau khi nơi này biến thành khu thắng cảnh, không thể tùy tiện đi vào, cho nên, tôi cũng lâu lắm rồi không có tới.”
Hoa Linh gật gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Đúng rồi, tối hôm qua, lúc đó có việc gấp, không thể làm gì khác hơn là đi về trước.”
An An đỏ mặt gật đầu một cái nói: “Không sao, ngài cũng đã để lại tờ giấy cho tôi, đúng rồi, ngày hôm qua ngài là đi cùng bạn à? Tôi lúc ở trên sân khấu giống như còn thấy có một người khác.” An An trong mắt hiện lên một ít vẻ bất an.
Hoa Linh gật đầu nói: “Đúng, một người bạn bình thường mà thôi, vừa vặn gặp được.”
“Ồ.” An An thần sắc vẫn cứ có chút nghi ngờ, nhưng chỉ do dự một chút, cuối cùng vẫn không hỏi tới cùng.
Hai người một trước một sau, dọc theo con đường nhỏ bậc thang bằng đá xanh chậm rãi mà lên, vừa đi vừa trò chuyện vừa thưởng thức phong cảnh, đi khoảng chừng nửa giờ, Hoa Linh cảm thấy trên người chảy một ít mồ hôi, trước đây ra ngoài không phải ngồi xe thì là bay, Linh Vương điện hạ đã rất lâu không có đi bộ nhiều như vậy.
Bình Ế không chỉ một lần dặn y phải vận động nhiều, nhưng đáng tiếc Hoa Linh hoàn toàn không thèm để ý tới. Nếu để cho Bình Ế biết mình lại chạy đi leo núi cùng người ta, nhất định sẽ cảm khái mình vì tán zai mà dốc hết vốn liếng.
An An nhìn thấy Hoa Linh hai má ửng đỏ, không khỏi nở nụ cười, từ trong túi tiền móc ra một cái khăn tay lau mô hôi cho Hoa Linh, khăn tay trắng noãn mềm mại, như một mảnh lông chim phất qua phất lại trên mặt Hoa Linh.
Hoa Linh run lên, sau đó duỗi tay nắm chặt cổ tay An An, tựa như cười mà không cười nhìn hắn.
An An cánh tay hơi cứng đờ một chút, nhìn về phía Hoa Linh ánh mắt có chút lấp loé, cậu sốt sắng rút cánh tay về, cúi đầu nói: “Bên trên cách không xa có một con suối, chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút đi.”
Hoa Linh gật gật đầu, hai người mười bậc mà lên, đi đến bên cạnh con suối, Hoa Linh cúi người xuống, vốc nước suối lên rửa mặt, nước suối lành lạnh trên mặt cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, Hoa Linh lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái. Y quay đầu nhìn An An đứng bên cạnh, mở miệng hỏi: “Nước rất mát, cậu không rửa một chút à?”
An An lắc đầu nói: “Tôi không nóng, không cần.”
Hoa Linh nhìn cậu, không nói tiếp. Nghỉ ngơi chỉ chốc lát, hai người một lần nữa xuất phát, Linh Vương điện hạ lúc này vô cùng nhớ nhung Ngao Túc, vô cùng hối hận trước khi ra ngoài không hỏi Ngao Túc có dụng cụ gì leo núi không, ví dụ như giày lò xo leo núi, người máy hoặc dứt khoát là chuồn chuồn trúc các thứ …
An An và Hoa Linh trạng thái hoàn toàn khác nhau, bước chân của cậu mềm mại, vừa đi vừa nghỉ, giống như không có một chút mệt mỏi. Hoa Linh nhìn An An sắc mặt như thường, không khỏi trong lòng cảm thán tuổi trẻ thật tốt. Vì không muốn mất mặt, Hoa Linh cắn chặt hàm răng, dồn khí đan điền, âm thầm thôi thúc chân khí trong cơ thể, tăng nhanh bước chân.
Sau mấy tiếng, hai người rốt cục bò đến đỉnh núi Bạc đầu, Hoa Linh ngồi trên rào chắn, nhìn cảnh thung lũng tráng lệ trước mắt, kích động không thôi, hắn sống mấy ngàn năm, đây là lần đầu tiên, dùng chính hai chân leo được độ cao này, loại cảm giác thành tựu này thật tốt đẹp, thế nhưng Hoa Linh vẫn quyết định đời này không bao giờ leo lần thứ hai.
Bởi vì là mùa ít khách du lịch, cũng không phải cuối tuần, cho nên toàn bộ trên đỉnh ngọn núi không có những người khác, Hoa Linh lúc này mới phát hiện, trên đỉnh núi có hai đường cáp treo, có thể trực tiếp ngồi xe cáp tới. Hắn trợn mắt lên, chỉ vào kia xe cáp treo hỏi An An: “Nơi đó có xe cáp treo, cậu sao không nói cho tôi?”
An An nở nụ cười nói: “Tôi không phải đã nói rồi, ngày hôm nay khu thắng cảnh miễn phí, cũng là bởi vì xe cáp treo hỏng đang duy tu, rất ít người sẽ leo đến đỉnh núi, nếu như không có xe, cơ bản đều dừng lại chỗ đi dạo giữa sườn núi sẽ xuống ngay.”
Hoa Linh nhìn đồng hồ, hiện tại đã sắp đến năm giờ tối, hắn ngẩng đầu nhìn An An nói: “Chúng ta leo đúng năm tiếng, dựa theo khoảng cách này, cho dù chúng ta bây giờ đi xuống, đến dưới núi cũng đã rất muộn.”
An An quay đầu nhìn Hoa Linh, không có lên tiếng.
Hoa Linh nheo mắt lại, nghiêng mình tựa xuống rào chắn, nhìn An An tiếp tục nói: “Hoặc là nói, cậu ngày hôm nay vốn không có ý định để hai chúng ta xuống núi?”
An An cúi đầu, trầm mặc không nói, lúc này, ánh hoàng hôn chiếu trên đỉnh ngọn núi, rừng trúc cách đó không xa theo gió đêm thổi, phát ra từng đợt âm thanh xào xạc.
Hoa Linh vươn ngón tay, nhẹ nhàng nâng cằm An An, cười nói với cậu: “Trên núi này không có nhà nghỉ, nếu như cậu cảm thấy qua đêm trong rừng cây rất thoải mái, vậy ta cũng không thành vấn đề.”
An An trong mắt bối rối, mặt đỏ lên, thần sắc trở nên hơi căng thẳng. Hoa Linh thấy thế, nghiêng người về phía trước, đem An An bức lui một bước, ép người cậu đặt giữa rào chắn cùng thân thể của mình.
Vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai má An An, khiêu khích nói: “Làm sao? Sợ?”
An An giờ khắc này đã căng thẳng có chút nghẹn lời, gò má của cậu ửng đỏ, khẽ cắn môi, run rẩy lắc lắc đầu.
Hoa Linh một tay ôm eo An An, một tay nhẹ nhàng nắm cằm của cậu, nụ cười trên mặt mang tới mấy phần băng lãnh: “Ta ngược là muốn xem xem, cậu lao lực tâm tư gạt ta đến đây, tột cùng là muốn làm gì “