Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

chương 59: múa kiếm múa đến mức cơ tình bắn tung tóe bốn phía

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoa Linh đi rồi, Kiều Mạt liền rời giường, buộc phải thừa nhận rằng số chân khí Hoa Linh độ cho cậu có tác dụng không hề nhỏ, chí ít đỡ mỏi eo thấy rõ. Cậu há miệng to ăn hết bữa sáng trên đầu giường, tắm táp một cái rồi mặc quần áo chỉn chu, tung tăng chạy ra trường quay ngoại cảnh.

Trường quay ngoại cảnh thứ nhất chọn ở hồ Tiễn Trúc, phần lớn cảnh quay tại Cửu Trại là những thước phim về thời niên thiếu của nhóm Mộc Lê, ngoài ra còn một cảnh đánh đấm tỷ thí cuối cùng thuộc phần sau của phim. Trọng điểm ở Cửu Trại là những cảnh trong nước, còn một phần cảnh quay núi non thì để dành đến Trương Gia Giới.

Kiều Mạt đến trường quay đúng thời điểm nắng trưa gắt nhất, cả thủy khu cùng khoe sắc xanh biêng biếc, hồ nước trong tới độ liếc phát là thấy đáy, cộng thêm ánh dương chiếu rọi, sóng nước lăn tăn trên mặt hồ, đẹp không bút mực nào tả xiết. Tuy hoàng tử nhỏ sinh ra và lớn lên tại Long cung, quen thuộc với cảnh nước hơn bất kỳ ai, nhưng cũng bị phong cảnh lộng lẫy trước mắt làm ngỡ ngàng chút chút. So với biển cả ầm ầm sóng dậy, vẻ đẹp của nước non Cửu Trại càng thêm rạng rỡ long lanh, cũng càng thêm yên tĩnh dễ chịu.

Thấy những chú cá nhỏ bơi lội dưới đáy hồ, Kiều Mạt sực nhớ tới quãng ngày tự do tự tại trong lòng biển ngoài Long cung, nhất thời có xúc động muốn nhảy xuống bơi chung với chúng. Vì thế, cậu cứ vậy ngồi xổm trên cái bè tre vừa làm xong bên hồ, say sưa ngắm nhìn cá nhỏ, nước xanh và —— chảy nước miếng.

Kim Trăn vốn đang ăn cơm hộp cùng các nhân viên trong cánh rừng ven hồ, vừa nhấc mắt liền thấy bóng dáng Kiều Mạt ngồi xổm cạnh hồ. Hắn hơi kinh ngạc, cứ tưởng hôm nay Kiều Mạt sẽ nằm trong phòng cả ngày chứ. Kim Trăn bèn đặt hộp cơm xuống, đi tới chỗ bè tre, vươn tay ôm eo Kiều Mạt, nói: “Sao nay dậy sớm vậy.”

“Kim Kim.” Kiều Mạt quay đầu, hớn hở ra mặt. “Anh coi nè, dưới hồ có cá, nhiều lắm.”

Kim Trăn có chút câm nín: “Dưới hồ có cá không phải quá bình thường sao? Cũng đâu phải có chim.”

Kiều Mạt nhìn cá dưới hồ bằng vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, lẩm bẩm: “Chỗ này tuyệt ghê, có cá.”

Kim Trăn: …

Tí nữa phải nhớ dặn Đầu Trọc thêm món cá vào bữa tối mới được.

Kiều Mạt thuận thế ngồi xuống, hai chân vắt vẻo dưới bè tre, nửa dựa vào lòng Kim Trăn, nói:

“Kim Kim, mình xuống dưới bơi đi.”

Kim Trăn: “Cũng được, chờ tối không có ai đã.”

Kiều Mạt ngẩng đầu, cất giọng thắc mắc: “Sao phải chờ tới tối?”

Kim Trăn: “Em không muốn thử tư thế mới à?”

Kiều Mạt nghe vậy thì hai mắt sáng rỡ, vui vẻ nhướng mày, đúng ha, làm trong nước không hao phí nhiều chân khí, hồi trước sao không nghĩ tới chứ. Nghĩ đến đây, Kiều Mạt không khỏi háo hức.

Kim Trăn nhếch mày, nhìn Kiều Mạt, ngờ ngợ hỏi: “Sao hôm nay em hồi phục nhanh vậy? Chẳng lẽ cường độ đêm qua của anh không đủ?”

Kiều Mạt cười hì hì ôm cổ Kim Trăn, đáp: “Đủ, tại bữa nay hồi phục lẹ hơn thôi.” Cậu tạm dừng, đoạn nói tiếp:

“Kim Kim, em hỏi anh chuyện này được không?”

Kim Trăn có chút khó hiểu nhìn Kiều Mạt, gật đầu.

Kiều Mạt ngần ngừ giây lát, cất giọng hơi khẩn trương: “Kim Kim, trước đây anh có từng cùng người khác làm… làm…”

Hoàng tử nhỏ nhất thời không nghĩ ra từ ngữ thích hợp, mặt thoáng ửng đỏ.

Kim Trăn nhìn cậu một cái, tiếp lời: “Chuyện đứng đắn?”

“Phải, phải.” Kiều Mạt gật đầu lia lịa, nhớ đến cảnh đêm qua mình bị Kim Trăn ép hỏi, tai cũng đỏ rần.

Kim Trăn vuốt ve eo Kiều Mạt, đáp: “Nói với em lâu rồi mà, anh không có lịch sử đen.”

Kiều Mạt thấy nhẹ lòng hơn chút, lại nũng nịu hỏi tiếp: “Vậy, trước kia anh có từng muốn làm cùng người khác hông?”

Nghe thế, Kim Trăn khẽ nhướng mày, nghi hoặc nhìn Kiều Mạt: “Hôm nay em sao vậy? Mới xem phim luân lý gia đình à?”

“Đâu có, em, em chỉ hỏi thế thôi…” Kiều Mạt có chút lo lắng không đáng kể.

Kim Trăn cúi xuống nhìn cậu một lúc lâu, đoạn trả lời: “Chưa từng.”

Kiều Mạt thấy ánh mắt Kim Trăn nhìn mình càng lúc càng âm trầm, rốt cuộc ý thức được đề tài hôm nay không cách nào tiếp tục trong vui vẻ nữa rồi, chỉ đành từ bỏ, sau này tìm cơ hội thương lượng với Kim Trăn vậy.

Kiều Mạt đứng lên khỏi bè tre, đối diện với cảnh đẹp non sông mà duỗi lưng một cái, tâm trạng thoáng chốc tốt hơn hẳn. Cậu cười khì khì, quay lại bảo Kim Trăn: “Kim Kim, cảnh quay của em chừng nào bắt đầu, em có chút không đợi nổi rồi.”

Kim Trăn nhìn cảnh đẹp lẫn người đẹp trước mắt, khóe miệng cũng thoáng cong lên.

Nguồn:

Hai ngày tiếp theo Kim Trăn luôn đi sớm về trễ, Kiều Mạt thì bắt đầu nghiên cứu kịch bản dưới sự chỉ đạo của Lục Tường. Trong mấy cảnh kế kiếp, phần diễn của Thanh Vu đều rất quan trọng, có kinh nghiệm lăn lộn lần trước, hoàng tử nhỏ đối đãi rất nghiêm túc với mỗi động tác trong cảnh quay, từ sớm đến tối đều tập trung học thuộc lời thoại và nuôi dưỡng cảm xúc, gặp gì không hiểu còn thường xuyên chạy đến chỗ Mạc Vũ Sinh thỉnh giáo.

Hai ngày sau, cảnh quay thứ nhất của đoàn phim ở Cửu Trại chính thức diễn ra, Lục Tường xếp cảnh Vụ Linh sơn chủ chỉ dạy Mộc Lê và Lộc Dương so tài võ nghệ dưới chân núi lên đầu. Nhờ diễn xuất trâu bò của Mạc Vũ Sinh và Hoàng Cách, toàn thể đoàn phim chả mấy chốc đã vào trạng thái, cảnh buổi sáng kết thúc hoàn mỹ. Lục Tường hết sức hài lòng, lo lắng và nôn nóng mấy ngày liền cũng được quét sạch.

Cảnh diễn mở màn buổi chiều chính là cảnh quan trọng của Kiều Mạt, cũng là cảnh từng khiến biên kịch nháy mắt biến thân tại buổi casting ngày ấy, nội dung nói về tình cảm thân thiết giữa hai thiếu niên Lộc Dương và Thanh Vu. Lộc Dương học được một bộ kiếm pháp bí truyền của Vụ Linh sơn chủ, cao hứng chia sẻ với tiểu sư đệ Thanh Vu, rồi lén đưa Thanh Vu xuống ven hồ Bích Thủy dưới chân núi, trộm dạy từng chiêu cho cậu. Dưới ánh mặt trời, phong thái hình thể của hai mỹ thiếu niên quá đỗi động lòng người, chẳng ngờ lại kinh động thủy yêu trong hồ, nó dùng thuật mị hoặc mê hoặc tâm hồn Lộc Dương. Lúc Lộc Dương vô thức đi về phía hồ, Thanh Vu tâm tính đơn thuần phát hiện bất thường, bèn vung roi Thanh Đằng Hoa kéo Lộc Dương lên bờ, để rồi chính cậu bị thủy yêu gọi ra lục tảo lôi xuống hồ. Đúng lúc này, Mộc Lê xuống núi đi ngang qua, sử dụng phép thuật chém đôi hồ nước, cứu Thanh Vu lên. Thanh Vu lên bờ, quần áo trên người bị lục tảo xé rách, sau khi cởi để lộ hình xăm hoa thanh đằng bên hông, Mộc Lê trông thấy thì thầm kinh ngạc.

Trong cảnh quay có ba cú nổ.

Một là Lộc Dương và Thanh Vu múa kiếm bên hồ, vốn dĩ chỉ là tình sư huynh đệ bình thường, nhưng trong hoàn cảnh đương thời khi mà tung hint nam nam đang thành xu hướng, biên kịch hủ nữ cứ thế điểm thêm ít hương vị boylove vào cảnh phim. Hai người vừa đánh vừa liếc mắt đưa tình một chút, nhất là Hoa Dung và Kiều Mạt vốn dĩ debut cùng nhóm, sắp xếp như thế chắc chắn có thể tăng độ câu khách cho phim.

Hai là lúc Kiều Mạt bị lục tảo của thủy yêu kéo xuống hồ, có màn quay cận cảnh mấy phút liền, đây là một cảnh quan trọng bộc lộ hiệu quả D và cảnh đẹp dưới nước. Trong hồ nước trong veo, một loạt biểu cảm của Thanh Vu từ kinh ngạc, giãy giụa, liều mạng phản kháng, đến khi chán nản bỏ cuộc vào phút chót đều phải được thể hiện. Cảnh nơi này kết hợp với hiệu ứng kỹ xảo đặc biệt của hậu kỳ, lục tảo nhanh chóng tấn công rồi quấn lấy toàn thân cậu, bao vây tầng tầng lớp lớp, mãi tới khi chỉ còn đôi mắt. Thời điểm quay phim, xung quanh cũng không có lục tảo, song Kiều Mạt phải thực hiện động tác giãy giụa thích hợp. Cảnh quay này một là khảo nghiệm năng lực nín thở dưới nước của diễn viên, hai là diễn viên phải tự nhiên diễn tả được một loạt biến hóa cảm xúc lúc gặp nguy hiểm, khó khăn tương đối lớn.

Cú nổ cuối cùng chính là hình xăm của Thanh Vu, dựa theo bố trí của biên kịch, sau khi Thanh Vu được Mộc Lê cứu lên bờ, quần áo rách bươm, cậu liền cởi hết vải vóc trên người, đứng bên hồ, lúc này sẽ quay đặc tả nghiêng bốn mươi lăm độ từ phía sau, nhằm làm nổi bật đường cong giữa eo mông và hình xăm hoa thanh đằng trên thân Kiều Mạt. Màu da lẫn vóc dáng của Kiều Mạt phối hợp với hình xăm hơi yêu dị, lại có cảnh non sông tuyệt mỹ làm nền, tuyệt đối có thể miểu sát tất thảy khán giả, bất kể nam nữ, không phân thẳng cong.

Cho nên, tuy lời thoại của Kiều Mạt trong cảnh này không nhiều lắm, nhưng lại khá khó quay.

Vào giờ ăn trưa, Kim Trăn không thấy bóng dáng Kiều Mạt đâu, cảm thấy hơi lạ, đang tính gọi điện thì Vi Vi chạy tới báo rằng Kiều Mạt nhờ cô nhắn với hắn là trưa nay không ăn cơm, trực tiếp đến phòng hóa trang luôn.

Kim Trăn nghe vậy thì nhíu mày, gọi Ô Mãn bên cạnh đi mua donut cho Kiều Mạt, đợi cậu quay xong thì ăn. Ô Mãn thầm than khổ, vì quái gì đi đâu cũng phải mua donut, tại Đông Thành thì thôi không tính, ở cái khe núi hẻo lánh này thì biết đi đâu mua, đi ăn máng khác thôi, gấp lắm rồi…

Ô Mãn chạy khắp các cửa hàng cũng không tìm được chỗ bán donut, cuối cùng mò thấy một tiệm bán bánh ngọt, bèn mua hai miếng bánh bông lan cho Kiều Mạt để ứng phó. Chờ hắn quay lại trường quay thì đã một tiếng sau.

Kim Trăn vẫn chưa thấy Kiều Mạt ra khỏi phòng hóa trang, không khỏi hơi khó hiểu, trang sức của Thanh Vu luôn rất đơn giản, trên mặt cũng không cần bôi phấn phiếc linh tinh gì. Hơn nữa trong cảnh chiều nay, cậu và Hoa Dung mặc áo dài trắng giống nhau, búi tóc bằng dây cùng màu, đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

Hoa Dung đã sớm hóa trang xong và đang giao lưu với chỉ đạo võ thuật bên hồ, Kiều Mạt lại chậm chạp chẳng thấy đâu. Đương lúc Kim Trăn chuẩn bị vào phòng hóa trang tìm người, Kiều Mạt rốt cuộc bước ra.

Kim Trăn nhìn nhìn cậu, quả nhiên mặc đồ giống Hoa Dung, không thấy chỗ nào đặc biệt.

“Sao lâu vậy? Đói bụng chưa?” Kim Trăn hỏi.

Kiều Mạt hưng phấn lắc đầu: “Vẽ hình xăm hơi lâu, nhưng hoa văn đẹp lắm, ngay cả biên kịch Hạ còn khen không ngớt luôn, cổ dặn em chịu khó nhịn, quay xong rồi ăn, bằng không bụng phình lên sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả.”

“Hình xăm?” Kim Trăn có chút khó hiểu, bấy giờ mới nhớ hình như có một cảnh đặc tả hình xăm trên cơ thể Thanh Vu, dẫn đến Mộc Lê bắt đầu nghi ngờ thân thế của mình.

Nghĩ tới Kiều Mạt sắp lộ eo cho người khác dòm ngó, trong lòng Kim Trăn lập tức nảy sinh chút bất mãn. Lúc đồng ý với Hoắc Ly đến đảm nhiệm vai trò nhà sản xuất , Kim Trăn từng yêu cầu được quyền tăng giảm và sửa chữa cảnh diễn của Kiều Mạt. Song từ khi bấm máy đến nay, Kim Trăn chưa từng sử dụng quyền này, một là vì hắn tôn trọng công việc của Lục Tường và biên kịch, hai là hắn cảm thấy Kiều Mạt không nhiều đất diễn lắm cũng tốt, có thể dành thêm thời gian ở cùng mình, nhưng hắn lại quên vẫn còn vụ này.

Lúc này, Lục Tường gọi Kiều Mạt từ xa, chuẩn bị quay phim.

Kim Trăn khẽ cau mày, đến đứng cạnh thư ký trường quay, quan sát cảnh diễn với sắc mặt nghiêm trọng.

Dưới bầu trời xanh, kế bên núi xanh, ven hồ nước biếc, hai thiếu niên áo trắng tinh khôi thân mật sánh bước bên nhau, Lộc Dương khoác vai Thanh Vu với vẻ mặt phấn khích, nói: “Sư đệ, hôm qua sư phụ truyền cho ta một bộ kiếm pháp thanh tâm, ta dạy đệ nhé? Như vậy về sau chúng ta có thể cùng luyện kiếm rồi.”

Thanh Vu mỉm cười, gật đầu, thế là hai người rút ra bội kiếm bên hông, song song múa kiếm ven hồ, khi thì kề vai song phi, chốc chốc đối chiến sát rạt, tay áo tung bay, phất phới linh động.

Lộc Dương điểm kiếm bay lên, hành tẩu tứ thân, như du long xuống nước, xuất kiếm theo kiểu chém, nhắm thẳng vào Thanh Vu. Thanh Vu lại ung dung xoay người né như chim nhạn sa xuống đất, tránh đi mũi kiếm, cúi người ngửa đầu, mũi kiếm đâm xéo về phía trước, trực chỉ cổ họng Lộc Dương.

Hai thiếu niên một cao một thấp, mũi kiếm chĩa vào đối phương, rồi lại lỡ đãng nhìn nhau cười bằng đôi mắt đẹp trong suốt.

Mọi người bên hồ trợn tròn mắt nhìn màn tương tác sặc mùi boylove của hai người phía trước.

Tô Tô: “Đậu cmn xanh, đây mới là cặp chính đúng hôn?”

Tịnh Tịnh: “Hồi xửa hồi xưa đã nghe đồn hai người có scandal lúc chung nhóm, coi bộ là thiệt rồi.”

Vi Vi: “Kiểu tóc với tạo hình đúng là xứng đôi quá xá, biên kịch Hạ uy vũ khí phách hết sảy.”

Biên kịch Hạ: “Tui nghĩ nếu cho Lộc Dương để tóc mái quăn, hiệu quả có khi còn xịn hơn.”

Bộ ba WSJ: …

Đám hủ nữ mải tung tẩy ngụp lặn trong mớ ảo tưởng phóng đãng, lại không hề chú ý sắc mặt của Kim Trăn phía sau đang mỗi lúc một đen.

Truyện Chữ Hay