Edit: Ry
Bạch Tử Hạo cắn móng tay, có chút sốt ruột.
Kim Phỉ Nhận vì bảo vệ hắn trong bí cảnh Cực Diễm nên chân mới bị Viêm Lang cắn, có phần nghiêm trọng. Tuy đã dùng linh dược khống chế viêm độc lan tỏa, độc tính có thể chậm rãi hóa giải, nhưng mỗi ngày phải chịu cảm giác bị liệt hỏa thiêu đốt thì cũng không tốt đẹp gì, còn phải đau khổ chịu đựng suốt hai năm nữa. Hắn cực kỳ áy náy, mỗi ngày đều hết lòng hầu hạ, chịu đựng tính tình càng ngày càng tàn bạo của Kim Phỉ Nhận...
Ngọc Thủy Linh vạn năm có thể áp chế đau đớn của viêm độc, nhưng mà vật này cực kỳ hiếm có, còn là vật phẩm tiêu hao, tìm mãi cũng không có kết quả.
May mắn làm sao, trong sông Nguyệt Yến bỗng xuất hiện thủy ma thú vạn năm tuổi, bị Vạn Cổ Môn và Dược Vương Cốc săn giết thành công...
Những năm qua, Kim Phỉ Nhận luôn rất do dự với Dược Vương Cốc, gã không ngờ Việt Vô Hoan lại dụ dỗ được Dược Vương Tiên Tôn, trở thành đệ tử thân truyền, mà còn rất được sủng ái. Gã cũng biết mình đã từng làm gì với Việt Vô Hoan, gã không cho rằng tên điên kia sẽ không oán hận mình, nhưng mà Việt Vô Hoan nghĩ như thế nào không quan trọng, quan trọng là Tống Thanh Thời nghĩ như thế nào.
Theo lý mà nói, Tạ Khuyết mới là kẻ đầu sỏ, sơn trang Kim Phượng luôn mua nô lệ, không hề vi phạm luật lệ và đạo đức của tiên giới, người bình thường cũng sẽ không vì chuyện như vậy mà gây phiền toái. Dù sao thì gã không mua, Việt Vô Hoan cũng sẽ bị bán vào hoa lâu nào đó, với nhan sắc của y, kết cục vẫn sẽ như vậy.
Thế nhưng, đầu óc Dược Vương Tiên Tôn không quá bình thường, hành động không theo lẽ thường, nên cũng không đoán được cậu sẽ làm ra những chuyện gì.
Nếu như không cần thiết, gã cũng không muốn động vào Dược Vương Cốc, mặc dù Dược Vương Cốc rất nhỏ, không có thế lực gì, cũng không thích giao thiệp với bên ngoài, nhưng Tống Thanh Thời là danh y đệ nhất tiên giới, số người cậu cứu gần như trải rộng khắp các đại môn phái. Dù mọi người có không thích cậu thì cũng không muốn vào thời điểm mình xảy ra chuyện không tìm thấy cậu, sản phẩm đan dược hiếm có của Dược Vương Cốc lại càng là thứ không thể thay thế.
Tuy nói là khám bệnh trả tiền, còn phải xem tâm tình của cậu, nhưng tính mạng có bao nhiêu tiền cũng không đổi lại được.
Ngưu trưởng lão của Ngũ Sơn Môn đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan rồi vẫn được cậu kéo trở về, trong lòng ít nhiều cũng ghi nhớ ân tình.
Linh Diệu Phu Nhân của đảo Trường Không có được Hoàn Ấu Đan, khôi phục nhan sắc thời thanh xuân, luôn miệng khen cậu không dứt.
Còn có rất nhiều ví dụ khác...
Mặc dù những năm qua Việt Vô Hoan rất điên cuồng, nhưng y luôn né tránh sơn trang Kim Phượng, không có vẻ gì là muốn báo thù.
Dược Vương Tiên Tôn là Nguyên Anh đại viên mãn, có độc hỏa trời sinh, có truyền thừa của Nhiếp Thị Độc Tôn, cậu lại hiếm khi ra ngoài, không biết trong tay còn bao nhiêu con át chủ bài, cái giá phải trả để diệt trừ cậu là quá lớn, còn có thể chọc phải tên điên của Vạn Cổ Môn.
Nếu như gã kiêng kị một tên nô lệ cũ, kiêng kị những chuyện còn chưa xảy ra, nghi thần nghi quỷ, ra tay trước với Dược Vương Cốc, thì không chỉ vừa mất thể diện, vừa không có gì tốt, mà còn ảnh hưởng đến sự ủng hộ với gã, không đáng...
Kim Phỉ Nhận cực kỳ rầu rĩ...
Lần này bị thương bởi Viêm Lang, vừa hay cho gã một cơ hội để thử.
Gã phái Bạch Tử Hạo mang theo lễ vật long trọng đến lấy lòng, ra lệnh buộc hắn phải lấy được ngọc Thủy Linh, còn phải xem thử thái độ của Dược Vương Cốc như thế nào.
...
Ánh chiều tà đỏ như máu, Việt Vô Hoan cuối cùng cũng xuất hiện trong sân.
Áo gấm đỏ rực, mặt nạ hoàng kim như cánh chim, mắt phượng xinh đẹp, dáng người cao thẳng...
Y diễm lệ như Phượng Hoàng chân chính, đẹp hơn nhiều những ngày còn ở sơn trang Kim Phượng.
Bạch Tử Hạo thấy y thì hơi mất hồn, hắn muốn mở miệng chào hỏi, muốn nói vài câu ôn chuyện, lại không biết nên nói cái gì.
Trước khi bị bán vào sơn trang Kim Phượng, hắn vốn đang sống trong một thôn trang nhỏ, chưa từng biết trên đời này còn có chuyện nằm dưới thân nam nhân. Kim Phỉ Nhận coi trọng hắn, ép hắn phải học được cách hầu hạ nam nhân, người đầu tiên hắn chứng kiến chính là Việt Vô Hoan, cảnh tượng lúc đó... Khiến kẻ chưa từng trải việc đời là hắn hoảng sợ tột độ, hắn khóc lóc muốn chạy trốn, lại không trốn được, bị ép phải nhìn tương lai của mình, gần như tuyệt vọng.
Việt Vô Hoan lại ngẩng đầu lên từ trong Địa Ngục, liếc hắn một cái, nở nụ cười.
Bạch Tử Hạo cũng không biết y cười điều gì, nhưng hắn lại bị hấp dẫn...
Hắn chưa bao giờ thấy người nào đẹp như vậy, tựa như đóa hoa tiên mọc trên núi xương trắng ghê tởm dưới vực thẳm của tội ác, nhan sắc hút hồn có thể khiến người ta quên đi tất cả dơ bẩn, thân thể hoàn mỹ lại hấp dẫn mọi ánh mắt. Hắn biết rất rõ mình không nên nhìn, nhưng hết lần này tới lần khác lại không nhịn được nhìn xem, thậm chí cơ thể còn mơ hồ sinh ra thứ cảm giác kỳ quái.
Về sau, hắn mới hiểu đó gọi là dục vọng, hắn có dục vọng với nam nhân...
Gông xiềng trong lòng bị cạy ra một kẽ hở, tự tôn bắt đầu xuất hiện vết nứt...
Khi Kim Phỉ Nhận lần nữa hôn hắn, hắn từ bỏ chống cự kịch liệt, thử tiếp nhận tất cả.
Những lúc thống khổ, trong đầu hắn luôn hiện lên nụ cười khi ấy của Việt Vô Hoan. Một người tốt như vậy cũng bị rơi vào trong Địa Ngục.
Sự phản kháng nho nhỏ này của hắn có ích gì đâu?
Qua vài ngày, lần thứ hai hắn gặp lại Việt Vô Hoan, là khi y không biết đã gây ra chuyện gì đó trên giường khiến Kim Phỉ Nhận tức giận, phải chịu phạt, chẳng những bị roi đánh, mà còn bị lôi đi giam vào trong ngục tối, ba ngày không được phép ăn. Ngục tối là nơi nhóm nô lệ không muốn đến nhất, bên trong âm u ẩm ướt, nhỏ hẹp đáng sợ, khắp nơi đều là chuột, khiến thương tích dễ dàng chuyển xấu, đau đớn mà gian nan...
Hắn vụng trộm mang theo đồ ăn và thuốc trị thương, muốn cầm đến cho y...
Canh ngục biết hắn được sủng ái, còn được lợi ích, bèn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hắn thuận lợi chạy vào ngục tối, lại trông thấy Việt Vô Hoan nằm trên giường đá lạnh lẽo, mái tóc đen dài thướt tha tùy ý xõa tung, trên y phục làm từ giao tơ thấm đầy vết máu, bẩn đến không còn nhìn ra được hình dáng. Nét mặt của y lại rất nhẹ nhõm, miệng đang khe khẽ ngâm nga một bài hát, làn điệu rất quen thuộc, dường như là khúc hát ru mà mỗi người mẹ sẽ hát cho đứa con bé bỏng của mình nghe...
Việt Vô Hoan trông thấy hắn bước vào, ngạc nhiên ngồi dậy.
Bạch Tử Hạo yên lặng nhét đồ vào cho y, muốn nói chút gì đó, lại cảm thấy vốn từ quá nghèo nàn.
Việt Vô Hoan nhìn đồ vật, như thể nhìn thấy chuyện gì rất thú vị, cười đến không thể kiềm chế được, y bình luận: "Ngu xuẩn."
Bạch Tử Hạo bị cười nhạo, không hiểu được, không biết mình đã làm sai chuyện gì.
"Ta đã gặp quá nhiều người như ngươi, trách trời thương người, rất nực cười. Ngươi vẫn nên mau chóng học được cách dùng cơ thể hầu hạ tên kia đi, dù sao thì vẻ ngoài của ngươi cũng là thứ khiến gã hiếm lạ. Tính tình ngươi cũng mềm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời là sẽ chịu ít khổ. Yên tâm, ta thấy cơ thể ngươi rất thích hợp để làm những chuyện này." Việt Vô Hoan nhẹ nhàng đặt ngón tay lên bình thuốc, hờ hững vẽ vòng, châm chọc nói: "Ngày đó ngươi nhìn ta, không phải cũng có phản ứng sao? Là phản ứng với cái gì, nói ta nghe một chút? Hay là để ta đoán thử nhé... Ngươi có cảm giác với việc nằm dưới?"
Bí mật nho nhỏ bị phát hiện, da mặt bị thẳng thừng lột xuống giẫm dưới mặt đất.
Bạch Tử Hạo tức giận đến đỏ bừng mặt, đứng lên mắng: "Ngươi, sao ngươi lại không biết tốt xấu như vậy?"
"Lấy về đi, ta không cần những thứ này." Việt Vô Hoan ném trả đồ ăn và lọ thuốc cho hắn, dùng giọng nói đùa cợt: "Ngươi hãy giữ chúng cho thật tốt, đợi đến lúc hầu hạ gã kia xong, ngươi sẽ cần đến chúng đấy."
Bạch Tử Hạo cầm đồ vật, chật vật chạy ra khỏi ngục tối, hắn cảm thấy cực kỳ chán ghét người này.
Việt Vô Hoan lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại nằm xuống, không nói gì nữa.
Lần thứ ba gặp mặt là trên đài Lang Can, Việt Vô Hoan bị hổ yêu tấn công, lúc nghìn cân treo sợi tóc lại được Dược Vương Tiên Tôn cứu mạng.
Hắn sợ gần chết, thấy Việt Vô Hoan được mang đi thì nhẹ nhàng thở ra...
Đêm hôm ấy, hắn trở thành của riêng Kim Phỉ Nhận, sau đó hắn hoảng sợ phát hiện, từng câu Việt Vô Hoan nói đều đúng, cho dù bị đối xử thô bạo, hắn vẫn có cảm giác với những chuyện ấy. Sau đó hắn chậm rãi khuất phục, chậm rãi thuận theo, học được cách lấy lòng, cho đến khi chìm sâu xuống đáy. Kim Phỉ Nhận là tên nam nhân tự cao tự đại, gã thích chinh phục, không chỉ có thân thể, mà còn cả trái tim.
Thật ra chỉ cần biết điều nghe lời gã, tôn thờ gã, cuộc sống sẽ tốt hơn rất nhiều.
Bạch Tử Hạo làm được điều ấy đến trọn vẹn, hắn gần như coi Kim Phỉ Nhận là bầu trời của mình, thế nên cũng có được sự sủng ái cao nhất.
Khi Phong đạo nhân tấn công, hắn vì Kim Phỉ Nhận mà đỡ đòn trí mạng.
Kim Phỉ Nhận yêu hắn, tin tưởng hắn, giải thoát hắn khỏi thân phận nô lệ, cho hắn các loại tài nguyên quý giá để tu luyện, cũng cho hắn không ít quyền hạn. Hắn chưa bao giờ phải lấy lòng nam nhân khác, cũng rất ít khi bị xử phạt, còn có cơ hội học chung với các đệ tử, có tư cách đi rèn luyện. Gã cũng vì hắn mà trong lúc thương lượng với Tùng Hạc Môn, nhường ra lợi ích rất lớn.
Bạch Tử Hạo nói với chính mình, đây chính là được yêu, là hạnh phúc.
Hắn cực kỳ hạnh phúc.
Thế nhưng, có làm thế nào hắn cũng không thể quên được chuyện về Việt Vô Hoan.
Sau khi Kim Phỉ Nhận hoàn toàn tin tưởng hắn, hắn bắt đầu lén lút điều tra về Việt Vô Hoan, càng điều tra, hắn càng hoang mang. Rõ ràng khi y vừa mới bước vào sơn trang Kim Phượng, y được Kim Phỉ Nhận sủng ái nhất, chỉ cần hầu hạ mình gã, y có thể dễ dàng sống cuộc đời tốt đẹp, tại sao lại rơi xuống tình trạng như vậy? Rõ ràng y có dung nhan đẹp như vậy, y lại khiến cuộc sống của mình không khác gì hạng nô lệ thấp hèn nhất, dâm đãng tùy tiện hầu hạ bất cứ vị khách nào, vì sao chứ?
Bạch Tử Hạo nghĩ mãi không ra, thế nhưng hắn vẫn luôn không nhịn được mà suy nghĩ...
Bỗng một ngày, khi hắn tỉnh lại trên giường với cơ thể chồng chất vết thương, hắn hiểu ra.
Đó là sự phản kháng với Kim Phỉ Nhận...
Y đang nói cho Kim Phỉ Nhận, dù y có phải dâm đãng phục vụ vô số người, cho dù phải chịu đủ kiểu làm nhục, muôn vàn ngược đãi, y cũng sẽ không bao giờ khuất phục, không bao giờ giao trái tim cho gã! Y thà làm nô lệ đê tiện thấp hèn nhất, dùng cơ thể hầu hạ bất cứ kẻ nào, cũng quyết không thuộc về riêng Kim Phỉ Nhận!
Thế nên, y trở thành một cây gai trong lòng Kim Phỉ Nhận.
Trước giờ Kim Phỉ Nhận chưa từng nhắc đến tên y, nhưng lại luôn tìm kiếm mua về những thiếu niên có dung mạo tương tự với y trong một quãng thời gian dài.
Bạch Tử Hạo cũng không cảm thấy ghen, chỉ là có chút khâm phục...
Bởi vì hắn không làm được điều đó.
Sau đó, hắn nghe nói Việt Vô Hoan trở thành đệ tử của Dược Vương Cốc, có được sự yêu thương của Dược Vương Tiên Tôn, dường như đang sống rất tốt. Rồi hắn lại nghe nói y vì chuyện gì đó mà bị hủy dung, hình như tinh thần cũng xảy ra vấn đề, nhưng chồng chất vết thương là thế, y vẫn tự do...
Các nô lệ của sơn trang Kim Phượng cũng không quá thích Việt Vô Hoan, bởi vì y quá đẹp, khí chất hoàn toàn tách biệt với tất cả mọi người. Bọn họ đều chê cười y ngu xuẩn, chê cười y thất sủng, chê cười y có ngày tốt lành lại tự mình chuốc lấy cực khổ.
Bạch Tử Hạo chưa từng tham dự những câu chuyện này, trong thế giới tĩnh lặng của hắn dường như chỉ có mình Kim Phỉ Nhận, không còn ai khác.
Chú chim màu trắng nằm trong chiếc lồng hoa lệ, lặng lẽ hâm mộ đôi cánh đang bay lượn trên trời cao.
Nó không thể để chủ nhân phát hiện...
...
Việt Vô Hoan tươi cười đi về phía Bạch Tử Hạo, đưa chiếc hộp gấm chứa ngọc Thủy Linh trong tay cho hắn: "Cầm về giao nộp đi."
Bạch Tử Hạo tiếp nhận hộp gấm, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, liên tục nói cảm tạ.
"Không cần cảm tạ." Việt Vô Hoan cười nói: "Nghe nói vài ngày nữa ngươi sẽ trở thành đạo lữ của Kim trang chủ, coi như ta chúc mừng trước, tôn chủ nhà ta không thích xã giao, nhưng Dược Vương Cốc sẽ tặng lễ vật, không biết ngươi thích gì?"
Bạch Tử Hạo nghe lời này, mặt hơi ửng hồng: "Không cần khách khí."
"Nên vậy, năm đó nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi là một người tốt." Việt Vô Hoan nhìn vết thương lộ ra trên cổ hắn, dùng giọng điệu vô cùng chân thành mà chúc phúc: "Ngươi có thể khiến cho Kim trang chủ hồi tâm cũng là chuyện tốt, hẳn là hắn rất thích ngươi, thích đến khắc cốt ghi tâm."
Bạch Tử Hạo kéo lại cổ áo, ngượng ngùng nói: "Ừm, ta cũng rất thích hắn."
Việt Vô Hoan thật lòng ca ngợi: "Một cặp trời sinh."
"Đa tạ." Bạch Tử Hạo nhìn mặt nạ của y, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Mặt của ngươi, rốt cuộc là..."
"Không có gì." Việt Vô Hoan tháo mặt nạ xuống, để lộ mặt quỷ rực rỡ xấu xí, cười nói: "Trong Dược Vương Cốc nuôi rất nhiều thứ kịch độc, ta hơi xui xẻo nên vô tình nhiễm phải độc đã cải tiến của rắn mặt quỷ, lại thêm tôn chủ đang bế quan, ta chữa trị sai cách, nên biến thành như vậy."
Bạch Tử Hạo sợ đến mức lùi lại hai bước, vất vả lắm mới khôi phục sự bình tĩnh, đồng tình nói: "Ngươi biến thành như vậy... Sau này sao lấy được sủng ái?"
Trong sơn trang Kim Phượng, tất cả mọi người đều nói y dựa vào gương mặt đẹp và thân thể để trèo lên người Dược Vương Tiên Tôn, giờ nhan sắc đã không còn, chẳng phải sẽ bị vứt bỏ sao?
Việt Vô Hoan đeo lại mặt nạ: "Tôn chủ nhà ta không ghét bỏ."
Bạch Tử Hạo có chút yên tâm, khen ngợi: "Ngài ấy thật đúng là người tốt."
Sau này hắn sẽ không tiếp tục nói Dược Vương Tiên Tôn là một kẻ quái gở nữa, ít nhất lương tâm người ta rất tốt, không bội tình bạc nghĩa.
Việt Vô Hoan biết tính cách hắn nhu nhược, bị giam ở sơn trang Kim Phượng nhiều năm, gần như không tiếp xúc với người ngoài, cũng không dám giao lưu với bên ngoài, trong đầu chỉ có Kim Phỉ Nhận, luôn hành động theo chuẩn mực của sơn trang Kim Phượng, nên đã mất khả năng phán đoán của người bình thường. Đây cũng là bộ dáng của phần lớn nô lệ ở sơn trang Kim Phượng, y không hề cảm thấy kinh ngạc.
Lần này y tới chủ yếu là muốn hỏi chuyện khác.
Năm đó, khi tôn chủ đến sơn trang Kim Phượng làm khách, y đã chuẩn bị sẵn để chết trên đài Lang Can, cho nên y mặc kệ không chú ý đến rất nhiều chuyện. Khi ấy, theo bên người Kim Phỉ Nhận là Bạch Tử Hạo, hắn sẽ biết hầu hết mọi chuyện...
Y qua loa kể lại vài thứ, sau đó hỏi Bạch Tử Hạo: "Năm đó, Kim trang chủ có mời người này tới không?"
Bạch Tử Hạo nghiêm túc nghĩ ngợi: "Có, nhưng hắn không từ mà biệt khiến trang chủ rất không vui, sau đó còn oán trách rất lâu."
Việt Vô Hoan thỏa mãn nở nụ cười.
Y lại chân thành chúc hai người luôn ân ái, vĩnh cửu cùng đất trời, sau đó quay người rời đi.
Bạch Tử Hạo cất ngọc Thủy Linh đi, hít sâu một hơi, quay người trở về phòng. Khi đi tới trước cửa sổ, hắn bỗng thấy cảnh Dược Vương Tiên Tôn nhảy từ trên cây xuống, lo âu đứng trước mặt Việt Vô Hoan, kiểm tra y từ trên xuống dưới, như thể y vừa bước ra từ đầm rồng hang hổ, chỉ sợ y thiếu mất khối thịt nào.
Quả nhiên Dược Vương Tiên Tôn rất yêu thương y.
Bạch Tử Hạo cười lắc đầu, đang định đóng cửa sổ, lại thấy Dược Vương Tiên Tôn vén tay áo Việt Vô Hoan lên, dường như phát hiện ra gì đó, Việt Vô Hoan ngượng ngùng muốn rút tay về, nhưng bị cậu nắm chặt không thả.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Bạch Tử Hạo tò mò thả thần niệm ra, lặng lẽ xem xét.
Hắn nhìn thấy trên cổ tay Việt Vô Hoan có vài vết cào mờ mờ, không nghiêm trọng lắm, chỉ là một chút sây sát, vết thương đã bắt đầu lành lại.
Việt Vô Hoan đang ngượng ngùng giải thích: "Tôn chủ, chỉ là ta không cẩn thận gãi xước, không sao đâu..."
"Chảy máu thì phải bôi thuốc cho tốt, tránh cho nhiễm trùng." Tống Thanh Thời rất kiên trì, cậu lấy từ trong túi giới tử ra thuốc bôi vết thương ngoài da, cúi đầu xuống, cực kỳ cẩn thận thoa lên cho y, sau đó lại dùng vải băng vết thương lại, từng động tác rất mềm nhẹ, như thể chỉ sợ sẽ vô tình làm y đau. Xử lý xong hết tất cả còn nghiêm túc dặn dò: "Sau này cẩn thật một chút, đừng để bị thương, sẽ đau..."
Bạch Tử Hạo ngây người nhìn...
Bởi vì Tống Thanh Thời vẫn luôn cúi đầu, cho nên Việt Vô Hoan không nhìn thấy nét mặt của cậu.
Nhưng Bạch Tử Hạo lại thấy, trong đôi mắt trong veo kia là khổ sở không thấy đáy.
Chỉ một vết thương nhỏ như vậy cũng sẽ đau lòng ư?
Vì sao?
Bạch Tử Hạo bỗng cảm thấy trái tim mình bị siết chặt, nhận thức hơi trở nên hỗn loạn.
Hắn có chút hoang mang, nhưng lại không rõ mình đang hoang mang vì điều gì...
Cuối cùng, Bạch Tử Hạo rời khỏi thị trấn nhỏ, bước lên con đường trở về sơn trang Kim Phượng.
Kim Phỉ Nhận nhìn thấy ngọc Thủy Linh, áp chế được viêm độc thì vui sướng ôm hắn lên giường khen thưởng...
Đây là điên cuồng thường ngày, là thô bạo thường ngày, là thống khổ và sung sướng thường ngày.
Gã một lần rồi lại một lần nói với Bạch Tử Hạo: "Ta yêu em, ta yêu em nhất."
Bạch Tử Hạo ngơ ngác nhìn tấm màn màu xanh, trong đầu bỗng xuất hiện suy nghĩ bất kính chưa từng có:
Nếu như ngươi yêu ta...
Sao ngươi lại nỡ để ta đau?
...
Một giọt nước mắt, lặng lẽ trượt xuống khỏi khóe mắt hắn, rơi trên chiếc gối, rồi biến mất không còn tăm hơi.
______________________
Tra công tiện thụ version thụ bị tẩy não...
Tác giả có nói, nếu như để Thanh Thời cứu nhân vật chính thụ aka Bạch Tử Hạo thì chắc % là sẽ nuôi ra một thanh niên thánh thiện yếu ớt, và cả ngu ngốc:v Chỉ có để Vô Hoan cứu vớt thì Bạch Tử Hạo mới có thể hiểu được thế nào là độc lập tự chủ tự cường: