Edit: Ry
Đi du lịch mà không lên kế hoạch tốt, nhẹ thì đi mất vui, nặng thì trực tiếp cãi cọ cắt đứt quan hệ.
Tống Thanh Thời là người phụ trách rất nghiêm túc, cậu tuyệt đối không cho phép thảm kịch như vậy xảy ra.
Cậu lấy ra toàn bộ tài liệu liên quan đến thành Nam Hải trong kho sách, một lần nữa đọc lại, còn viết thư cho Diệp Lâm, nhờ lão thu thập chút thông tin về tục lệ con người ở Nam Hải, các loại truyền thuyết chuyện xưa, thư tịch phong thủy. Cậu phải trở thành hướng dẫn viên du lịch sáng giá, hầu hạ hai bạn trong đoàn đến sung sướng thoải mái, tìm không ra đường rẽ.
Việt Vô Hoan dặn dò cậu mỗi ngày đều phải xoa bóp nửa thân trái ba lần để hồi phục.
Tống Thanh Thời là bệnh nhân tốt, luôn nghe lời dặn của bác sĩ. Cậu ghé vào trên lan can của cung Phục Linh, ôm Tiểu Bạch dịu ngoan nghe lời, phơi nắng sưởi ấm, vừa tiếp nhận xoa bóp, vừa múa bút thành văn.
Việt Vô Hoan có bệnh thích sạch sẽ, phải chú ý vệ sinh ẩm thực trên đường, cần tự mang theo chăn ga gối nệm và bộ đồ ăn.
An Long uống say hay gây chuyện, tốt nhất lúc uống rượu phải tìm chỗ yên tĩnh không người, tránh tai bay vạ gió.
Việt Vô Hoan ghét bị đùa giỡn, phải chú ý ánh mắt của đám dê xồm xung quanh, kịp thời nhổ bỏ.
An Long thích trêu ghẹo mỹ nhân, phải chú ý không thể để cho hắn vượt quá giới hạn, phát hiện tình huống bất thường phải dẫn Việt Vô Hoan cách xa hắn ra một chút, tránh bị liên luỵ!
...
"Á---" Cánh tay Tống Thanh Thời bỗng truyền đến đau nhức kịch liệt, cậu quay đầu lại, buồn bực nhìn cái con Alaska vì cảm thấy chơi rất vui nên dùng thủ đoạn bạo lực cứng rắn giành lấy việc xoa bóp của Việt Vô Hoan, cái tên tội đồ khiến cậu rơi xuống khỏi Thiên Đường sung sướng, phàn nàn: "Ngươi không thể nhẹ nhàng hơn chút à?"
Tay và đùi cậu đã bị bóp cho bầm tím, đau muốn chết, rất muốn từ chối sự xoa bóp "tràn ngập tình thương" của Alaska, nhưng sợ hai người lại nổi lên mâu thuẫn, thù mới hận cũ, Việt Vô Hoan sẽ phải chịu nhiều thua thiệt, nên chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
"Đừng có được tiện nghi rồi còn ra vẻ." An Long vui sướng, hài lòng vứt xuống cánh tay của cậu, tiếp đó kéo chân, đặt lên đầu gối mình, xoa bóp từng đầu ngón chân, nét mặt hoàn toàn không giống thợ đấm bóp đứng đắn: "Ta đường đường là môn chủ Vạn Cổ Môn, hạ mình đấm bóp cho ngươi, ngươi phải vui mừng mới đúng. Chứ trông cậy vào cái kiểu bóp nhè nhẹ như không kia của Việt tiểu đệ, chừng nào ngươi mới khá lên được?"
Tống Thanh Thời uất ức: "Ta thích cái kiểu nhè nhẹ của y đấy!"
"Thật sao?" An Long ngừng một chút, ý cười xấu xa lại thoáng qua, thò tay cào lên lòng bàn chân cậu: "Để ta thử một chút."
Tống Thanh Thời cực kỳ sợ nhột, cậu lập tức rụt chân về, quát hắn dừng tay: "Cút! Không cho ngươi bóp nữa!"
An Long nghiêm mặt nói: "Thấy chưa, chân trái của ngươi có sức rồi kìa, vẫn nên xoa bóp mạnh một chút, đừng sợ đau. Ta đánh nhau nhiều rồi, với mấy vết thương như này kinh nghiệm rất phong phú, nghe ta sẽ không sai đâu."
Tống Thanh Thời vẫn có cảm giác là hắn chỉ đang tìm cớ để cù mình, nhảy dựng lên chạy mất, bắt bẻ lại: "Ta cũng là thầy thuốc, ta biết như thế nào mới tốt!"
Việt Vô Hoan bưng tới thuốc đã nấu xong, trông thấy một màn trước mắt, hít một hơi thật sâu, đặt chén thuốc xuống: "Vết thương của tôn chủ vẫn chưa khỏi hẳn, cần phải tĩnh dưỡng, chúng ta không vội, chậm một chút cũng không sao. Mong An đại ca đừng trêu chọc tôn chủ nữa."
Tống Thanh Thời túm lấy Việt Vô Hoan, điên cuồng gật đầu, vẫn là thiên sứ nhỏ nhà mình tốt nhất, hiểu chừng mực, không gây chuyện.
Việt Vô Hoan cầm lấy cánh tay của cậu, đau lòng xoa thuốc cao lên vết bầm, một lần nữa xoa bóp, lực tay rất nhẹ, chỉ sợ làm cậu đau.
"Thật biết nhẫn nại." An Long bĩu môi, cực kỳ khinh thường với hành vi giả vờ ngoan ngoãn của y. Hắn vốn cho là Tống Thanh Thời hôn mê rơi vào tay tên chết tiệt này, thân thể đã bị ăn đến ngay cả cặn cũng không còn, không ngờ hai người này lại thật sự trong sạch, hiển nhiên là khả năng kiềm chế của tên yêu nghiệt điên kia cực kỳ tốt, không tuỳ tiện làm loạn. Chuyện này khiến độ khoan dung của hắn với cái tên yêu nghiệt này một lần nữa được đề cao rất nhiều, ít nhất là tạm thời có thể nhịn xuống không giết người, xem tình huống rồi quyết định.
Tống Thanh Thời tiếp tục nằm rạp ra đất, nghiêm túc ghi chép, bút trong tay thoăn thoắt, lưu loát viết ra mấy vạn chữ.
Cậu thật sự rất cố gắng, mỗi khung cảnh mỗi tình tiết được bố trí ở trên đường đều ghi hết lại, từng chuyện có thể bất ngờ xảy ra cũng phải chuẩn bị đầy đủ, tin chắc là trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ không có lòng học hỏi. Cậu thậm chí còn lét lút đến phòng giải phẫu tìm mấy cái xác chết để luyện lời thoại, để không bị nói lắp ở trên đường.
Hai tên vốn định gây chuyện lén lút nhìn cuốn sổ ghi chép đầy chữ, có chút cảm động, trao nhau một ánh mắt, tự đạt được ăn ý, quyết định giữ mấy chuyện hận thù sau này rồi tính, giờ cứ chịu đựng đã, trên đường đi phải cố gắng ra vẻ thật hòa thuận vui sướng, tránh việc lãng phí sự cố gắng này.
...
Qua mười mấy ngày, nửa người bên trái của Tống Thanh Thời rốt cuộc cũng hoạt động được như thường. Cậu làm sạch số độc còn sót lại trong cơ thể An Long, cũng điều dưỡng lại cơ thể Việt Vô Hoan cho thật tốt, thay Thanh Loan giải Hợp Hoan Ấn, giao việc của Dược Vương Cốc cho nàng, để lại cách thức truyền tin khẩn cấp, cuối cùng thu xếp hành lý, tìm Việt Vô Hoan lấy một số tiền tiêu vặt lớn, hân hân hoan hoan dẫn người xuất phát.
Ngày thường ra ngoài làm việc đều là cưỡi tiên thú, nhưng tốc độ của tiên thú quá nhanh, không thích hợp để thưởng thức phong cảnh ven đường. Mà tiên thú cũng quý giá, chỉ có các môn phái lớn hoặc tu sĩ cấp cao mới có thể cưỡi, ba con cùng đồng hành như vậy rất dễ gây ra sự chú ý, không tiện để dạo chơi trong yên tĩnh.
Tống Thanh Thời trưng cầu ý kiến của hai người, sau đó quyết định cưỡi ngựa lên đường.
Đây là phương tiện giao thông mà tu sĩ bình thường hay dùng nhất, rất thích hợp cho những chuyến du ngoạn bí mật.
"Tảng đá đằng kia là đá Song Long." Tống Thanh Thời lén lút liếc nhìn phao trong tay áo, xác định vị trí của cảnh vật, cố gắng đọc giới thiệu: "Trong «Nam Dương Sơn Thần Thoại Lục» của Vân Anh Chân Nhân có ghi chép, có song long bởi vì hận thù cá nhân mà đấu đá, ầm ĩ đến mức khiến trời đổ mưa to, nạn lụt xảy ra liên tục, Thiên Đế phải phái Thần Quân giáng thế chém song long, nên chúng hóa thành tảng đá kia. Hai người phải nghiêm túc ngắm nhìn, cẩn thận trải nghiệm..."
Việt Vô Hoan không chút do dự tán thưởng: "Tôn chủ nói rất đúng, khối đá này đúng là do đất trời tạo thành, có hình dạng thần kỳ, thật phi phàm."
An Long nghe xong câu trả lời không biết xấu hổ của tên bên cạnh, nhanh chóng nuốt xuống câu "Ta thấy nó trông như con cóc xấu xí", ấp ủ hồi lâu, vất vả lắm mới che giấu lương tâm nói ra: "Đúng là rất giống rồng lớn..."
Tống Thanh Thời nghe xong ca ngợi, thỏa mãn quay đầu nhìn tảng đá, nhưng mà trái xem phải ngắm sao vẫn thấy nó giống con cóc? Cậu lặng lẽ nhìn lại hai người phía sau không ngừng khen ngợi hình rồng uy vũ, có chút hoài nghi mắt nhìn của mình, lại sợ bị mọi người chế giễu không có con mắt nghệ thuật nên không dám nói ra, cũng học theo khen vài câu. Cuối cùng, cậu làm tổng kết: "Hai người hiểu ra được đạo lý gì từ câu chuyện này?"
An Long bị hỏi đến đần mặt sói: "Hả?"
Việt Vô Hoan suy nghĩ, trả lời: "Tầm quan trọng của việc huynh đệ đoàn kết, không nên đánh nhau?"
Tống Thanh Thời cực kỳ hài lòng, quả nhiên vẫn là thiên sứ nhỏ hiểu tâm ý của cậu nhất.
An Long mang vẻ mặt đời này không còn gì nuối tiếc nhìn trời, hắn chợt nhớ tới một lần nào đó trong mộng cảnh mà Huyễn Cổ tạo thành, hắn tức giận cải tạo cổ trùng, cưỡng ép bóp méo rất nhiều thiết lập mộng cảnh, thậm chí ngay cả hình tượng của Tống Thanh Thời cũng được sửa lại đôi chút, sau đó hắn vừa dỗ vừa lừa cậu vào tay, kết quả ở trên giường vẫn bị hỏi vô số vấn đề về luân lý xã hội, sinh lý vệ sinh, hành hạ hắn đến mức sắp không chịu được...
Hắn quá khổ...
Mặc dù hắn chán ghét Việt Vô Hoan, nhưng cũng không khỏi bội phục sự kiên nhẫn hơn người của y...
Hắn không làm được kiểu nịnh nọt bất chấp này...
"An Long, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Tống Thanh Thời thấy hắn không chú tâm nghe giảng, bèn điểm danh gọi hồn về, chuẩn bị giảng đến địa phương kế tiếp. Thế nhưng khi nhìn thấy cảnh sắc trước mặt, cậu bỗng sững người: "Ơ? Chỗ này trước kia không phải như vậy, thay đổi rồi sao?"
Việt Vô Hoan thuận theo ánh mắt của cậu nhìn sang, phát hiện trên núi có một tòa miếu thờ hùng vĩ, kiến trúc điêu lương họa bích, vàng son lộng lẫy, bên trong hương khói hưng thịnh, cổng vào là con đường, xung quanh bán đủ loại hương nến và thức ăn, thiện nam tín nữ, thương gia hàng rong qua lại, cực kỳ náo nhiệt.
Xà nhà chạm trổ (điêu lương), tường cũng được vẽ tranh (bích họa).
Y tò mò hỏi: "Miếu này có gì không đúng sao?"
Tống Thanh Thời hoang mang nói: "Ta nhớ trước kia nó là một cái miếu cũ nát thờ sơn thần, không có người qua lại."
Việt Vô Hoan cười nói: "Tôn chủ đến đây khi nào?"
Tống Thanh Thời suy nghĩ: "Hồi Trúc Cơ ta có ở cái miếu hoang này một thời gian, chuyện từ hơn năm trước rồi."
"Nhiều năm như vậy, cũng nên thay đổi." Việt Vô Hoan biết cậu không hỏi thế sự, không hề có khái niệm gì với sự biến hóa của thế giới bên ngoài, tươi cười chuyển hướng khỏi đề tài này, ra vẻ khó hiểu hỏi: "Sao tôn chủ lại ở miếu hoang?" Tiên giới có rất nhiều địa phương có thể tìm nơi ngủ trọ, giá cả cũng không đắt đỏ, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ, cũng không lo không tìm được nơi dừng chân trên thị trấn.
Tống Thanh Thời ý thức được mình lại phạm lỗi, nói hớ rồi, bèn ngượng ngùng đáp: "Khi ấy ta nhặt được một đứa bé bị bệnh nặng, không tiện lên trấn, chỉ có thể ở lại địa phương không có ai qua lại."
Việt Vô Hoan càng thêm không hiểu: "Vì sao?"
Tống Thanh Thời giải thích: "Đứa bé kia là bán ma bị vứt bỏ."
Việt Vô Hoan hiểu ngay.
Ở tiên giới, địa vị thấp nhất là người phàm, nhưng bị căm hận nhất chính mà Ma tộc. Ma tộc là sinh vật được thai nghén ra từ ác niệm trong Vô Tận Chi Địa, phần lớn đều có vẻ ngoài cực kỳ quái dị, chúng không hiểu tình cảm của nhân loại, trong cơ thể chỉ có giết chóc và dục vọng tham lam, nơi nào chúng đặt chân đến đều sẽ tạo thành gió tanh mưa máu.
Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện chuyện Ma tộc cưỡng hiếp nữ nhân loài người, sinh ra đứa trẻ bán ma.
Tướng mạo của bán ma đều sẽ có chút đặc điểm của Ma tộc, sau khi lớn lên, phần lớn chúng sẽ dần bị ác niệm chi phối, hóa thành ác ma thực thụ.
Tại tiên giới, đứa trẻ bán ma là cấm kỵ, bị người người chán ghét vứt bỏ.
An Long nhìn cậu một cái, cười lạnh nói: "Lúc nào cũng thích xen vào việc của người khác, ngươi không sợ cứu phải một con sói mắt trắng à?"
Sói mắt trắng ý chỉ kẻ vô ơn, ăn cháo đá bát
Tống Thanh Thời nghiêm túc giải thích: "Đứa bé kia trúng ba loại độc, độc tính xung đột, toàn thân thối rữa, bệnh tình cực kỳ phức tạp..."
Thật ra lúc ấy cậu cũng biết cứu bán ma là không tốt, thế nhưng khi thấy đứa bé kia chỉ còn lại một hơi tàn, đau khổ giãy dụa trong bùn lầy bẩn thỉu, dáng vẻ khao khát được sống, cậu không nhịn được lại ôm nó về, không dám để cho người khác nhìn thấy, bèn dứt khoát trốn vào sâu trong núi, ở trong ngôi miếu đổ nát đó, bỏ ra hai năm ròng rã mới chữa khỏi được cho đứa nhỏ.
Sau đó, cậu định đưa đứa bé đó đến chỗ Từ Bi Tiên Tôn là Vạn Pháp Tông để tu hành. Từ Bi Tiên Tôn xuất thân bán ma, lại dùng trái tim của con người khắc chế ma tính trong cơ thể, đức cao vọng trọng, người người kính ngưỡng. Lão không chê những đứa trẻ bán ma, luôn sẵn lòng thu nhận giáo dưỡng bọn chúng, và dưới sự hun đúc của lão, những đứa bé kia gần như đều giữ vững bản tính của nhân loại, chưa từng làm việc ác.
Thế nhưng, đứa trẻ kia đến đó không lâu đã bỏ trốn.
Cậu khó khăn kể lại chuyện cũ cho Việt Vô Hoan, Việt Vô Hoan rất chăm chú lắng nghe, y nhớ rõ vào ba trăm năm trước, trong cuộc chiến phong ma, Từ Bi Tiên Tôn đã vì bảo vệ cho muôn dân trăm họ mà ngã xuống, đáng kính đáng ca ngợi, quá nửa đồ đệ của ngài cũng qua đời. Ngay cả tên súc sinh Kim Phỉ Nhận kia, khi nhắc đến tên ngài cũng không dám bất kính.
Tống Thanh Thời cảm thán: "May mà đứa bé kia không tham gia, nếu không quá nguy hiểm."
Mặc dù cậu không trực tiếp tham chiến, nhưng cũng cứu chữa cho rất nhiều người bị thương từ chiến trận, biết tình hình chiến đấu oanh liệt, cõi lòng vẫn có chút áy náy.
An Long không chút nể mặt cười nhạo cậu: "Thứ đồ bẩn thỉu như vậy cũng đáng để ngươi bận lòng?"
"Hắn là người bệnh đầu tiên của ta, ta đã rất cố gắng chữa trị suốt hai năm." Tống Thanh Thời nhớ tới chuyện xưa, rất không vui: "Thế nhưng, khi đó ta... Không biết nói chuyện với người khác, những gì muốn nói luôn không thành câu, từ ngữ cũng không đủ ý, cực kỳ lạnh lùng với hắn, chăm sóc cũng rất tệ, cho nên hắn mới ghét ta, không từ mà biệt như vậy."
Việt Vô Hoan an ủi cậu: "Có lẽ là bản tính hắn đã xấu xa."
An Long giáo dục cậu: "Cái đó gọi là ma tính khó sửa đổi."
"Hắn cũng không tệ như vậy, là lỗi của ta..." Tống Thanh Thời áy náy nói: "Khi ta luyện dược và nghiên cứu, luôn quên mất chuyện xung quanh, ăn cơm cũng quên, hay bỏ bữa, thường xuyên khiến đứa bé đó đói đến mức phải tự mình chạy khắp nơi mò chim bắt cá. Sau đó, hắn còn ăn nhầm quả Chu Xà mà ta cất giữ..."
Việt Vô Hoan chần chừ hỏi: "Quả Chu Xà ba trăm năm mới kết một, có bề ngoài rất đẹp, chứa đầy kịch độc đó sao?"
"Đúng vậy." Tống Thanh Thời không nhịn được đỡ trán, không dám nhìn lại quá khứ: "Lúc ấy ta sợ vô cùng, tình huống khẩn cấp, cho nên dùng cách thức rất bạo lực để cứu chữa hắn, gần như giày vò đứa bé đó mất nửa cái mạng. Thế nên sau đó ta mới không dám giữ hắn lại, sợ mình cứ thế nuôi chết hắn..."
Cậu càng nói càng ủ rũ. Lúc ấy cậu không có kinh nghiệm, chữa sai rất nhiều chỗ, khiến người bệnh phải chịu rất nhiều đau khổ.
Tiếc rằng, khi đó chướng ngại giao tiếp của cậu còn nặng hơn bây giờ nhiều, không biểu đạt nổi một cái gì.
An Long không cho cậu thể diện, không ngừng chế giễu: "Ta nhớ lúc mới quen ngươi, ngươi ăn nói còn ngu xuẩn hơn bây giờ!"
Tống Thanh Thời tức giận đốt hắn: "Quá đáng!"
An Long liên tục xin khoan dung: "Ta sai rồi, giờ ngươi nói chuyện lưu loát lắm, học thuộc lòng cũng không nói lắp nữa."
...
Việt Vô Hoan như có điều suy nghĩ, y cảm thấy như mình đã chộp được đuôi của cái gì đó.