Edit: Ry
Lần đầu tiên chúc mừng sinh nhật vẫn quá vội vàng.
Tống Thanh Thời thấy thật xấu hổ. Hồi trước mỗi lần đến sinh nhật cậu, gia đình sẽ đều cử hành tiệc tùng long trọng cho cậu, ba tầng bánh sinh nhật, sô cô la và các loại tráng miệng ngọt được vận chuyển bằng đường hàng không đến, quà tặng chồng chất như núi. Nhất là chị gái cậu, mỗi lần đều thích mua cả chục món quà, từ máy tính, quần áo trang sức hàng hiệu cho đến dụng cụ y học. Mỗi lần sinh nhật, mẹ cũng sẽ làm một buổi trình diễn hòa nhạc dành riêng cho cậu, ba thì thích dùng danh nghĩa của cậu quyên tiền làm từ thiện, có lần còn dùng tên cậu quyên góp cho trường một tòa nhà thí nghiệm làm quà sinh nhật. Đầu bếp trong nhà sẽ làm mì trường thọ cho cậu, bảo mẫu sẽ tặng cậu búp bê mình tự làm, người hầu cũng sẽ tặng cậu những chiếc thiệp mừng đáng yêu, chúc cậu bình an. Cho dù là năm cuối cùng nằm trên giường bệnh, sinh nhật của cậu cũng tốt hơn Việt Vô Hoan hiện tại gấp trăm lần.
Không có bánh gatô, không có đồ ăn ngon, không có thiệp chúc mừng, cũng không có quà tặng quý giá...
Vạn Linh Tủy dùng để giải trừ Hợp Hoan Ấn là chuyện đã hứa hẹn từ trước. Linh hồn của Tạ Khuyết vừa xấu vừa ghê tởm, hoàn toàn không xứng làm quà. Cái hộp gỗ kia vốn dĩ là đồ của Việt Vô Hoan, cậu chỉ cho thêm chút đá quý vào trong đó, nhưng đá quý của nhân gian ở tiên giới chẳng đáng bao nhiêu, chỉ có thể coi là đồ chơi dỗ trẻ con.
Tống Thanh Thời càng nghĩ càng mất tự tin, vội vàng thả thêm lên trời mấy đóa hoa lửa, cố gắng trang trí ra bầu không khí mà tiệc sinh nhật nên có, sau đó lấy từ trong túi giới tử ra một quả... Đào mừng thọ to lớn.
"Bọn họ nói đến sinh nhật phải ăn cái này." Tống Thanh Thời xấu hổ cúi đầu, tiếng càng lúc càng nhỏ. Cậu đi hết các cửa tiệm bánh ngọt của mấy tòa thành mới biết tiên giới không có thứ bánh nào tương tự như bánh gatô, muốn đặt làm theo yêu cầu cũng không kịp. Chủ cửa hàng bánh ngọt nể mặt cậu là tu sĩ Nguyên Anh, không dám phản bác yêu cầu vô lý của cậu, đề cử đào mừng thọ này, nói là nên dùng cho sinh nhật, hiệu quả không khác lắm với bánh gatô.
Cậu cũng không tìm được thứ gì làm nến sinh nhật, bèn dứt khoát dùng đan hỏa của mình, đốt lên trên một đóa sen đỏ nho nhỏ, sau đó đưa cho Việt Vô Hoan: "Ngươi có thể ước một điều, sau đó thổi tắt ngọn lửa trên cuống, nguyện vọng sẽ trở thành hiện thực."
Việt Vô Hoan chưa từng nghe về tập tục nào như vậy, y cười nhận lấy quả đào mừng thọ: "Sẽ thành hiện thực thật sao?"
"Sẽ." Tống Thanh Thời kiên định trả lời. Từ nhỏ ba mẹ cậu đã dạy cậu ước, nên năm nào cậu cũng ước mình sẽ có được một cơ thể khỏe mạnh, tuy kết quả và tưởng tượng không giống nhau lắm, nhưng cậu đã như một kỳ tích mà bước vào thế giới này, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, tóm lại cũng coi như là điều ước của cậu đã thành hiện thực.
Việt Vô Hoan thấy cậu kiên trì như vậy, cũng thuận theo nhắm mắt lại: "Ta hi vọng sang năm sẽ lại được cùng tôn chủ trải qua sinh nhật."
"Không được nói điều ước ra, phải đọc thầm ở trong lòng." Tống Thanh Thời phát hiện mình quên nói cho y biết quy tắc quan trọng, vội vã ngăn cản: "Ngươi ước lại đi."
Nếu như không cần phải nói ra miệng thì dễ rồi...
Việt Vô Hoan cười cười, yên lặng ước một điều không thể thực hiện được, sau đó nhẹ nhàng thổi lên đóa sen đỏ trên đào mừng thọ.
Trong khoảng khắc sen đỏ chập chờn, Tống Thanh Thời dập tắt lửa.
Tất cả nguyện vọng của Việt Vô Hoan, cậu đều muốn giúp y thực hiện...
"Tiệc mừng sinh nhật năm nay quá đơn giản." Tống Thanh Thời hứa hẹn đầy nghiêm túc: "Sang năm, ta sẽ tổ chức một bữa tiệc càng long trọng hơn cho người. Ta sẽ nghiên cứu cách làm bánh gatô, sẽ làm một cái bánh sinh nhật thật to, có kem phủ màu trắng, dùng mứt hoa quả để viết tên của người. Ta còn sẽ mua cho ngươi thật nhiều đá quý xinh đẹp làm quà, sẽ phóng pháo hoa thật..."
Việt Vô Hoan nhìn cậu thật lâu, thử hỏi: "Mỗi năm đều sẽ cùng ta trải qua sao?"
Tống Thanh không chút do dự: "Mỗi năm đều sẽ cùng ngươi trải qua!"
Việt Vô Hoan đã biết từ lâu Tống Thanh Thời không thích nói dối, mỗi một câu nói ra đều sẽ giữ lời, cho nên cái hứa hẹn này mang ý nghĩa y có thể vĩnh viễn ở lại Dược Vương Cốc, ở lại bên cạnh người, từng bước một trở thành điều quan trọng nhất của người kia. Vui mừng khôn xiết tràn lan nơi cõi lòng, che đậy bóng ma hắc ám, khóe miệng không nhịn được giương lên thành đường cong, đã thật nhiều năm rồi y chưa từng vui vẻ như vậy.
Y như trở lại quãng thời gian tuổi thơ vui sướng, cười đến mức không dừng lại được.
Trái tim Tống Thanh Thời khẽ rung lên, nhớ tới lời Thanh Loan nói:
[Vô Hoan ca đẹp nhất là khi cười, giống như cả trời ánh sáng rực rỡ đều rơi xuống người huynh ấy, rạng ngời đến mức không ai có thể dời mắt.]
Hóa ra là thật, lúc y cười lên thật xinh đẹp...
Giống như có tụ hội tất cả tinh tú của đất trời lại đây, cũng không thể lấn lướt được ánh hào quang rực rỡ này.
Cậu cảm thấy có chút không dời nổi mắt...
Phenylethylamine trong cơ thể đang gia tăng, khả năng tư duy tỉnh táo dần mất đi, dẫn đến nhịp tim hơi nhanh, mặt cũng hơi nóng lên. Đây là cái gì? Đay không phải là cảm xúc mà bác sĩ nên có với bệnh nhân. Tống Thanh Thời tỉnh táo hít sâu, muốn ổn định lại hơi thở, điều chỉnh cảm xúc, chợt... Cậu cảm thấy Nguyên Anh đã được tu luyện rắn chắc trong cơ thể bỗng nhúc nhích, linh khí bắt đầu hỗn loạn, quấy tung lên khiến đan điền hơi đau đớn.
Hình như cơ thể này bị bệnh gì đó?
Tống Thanh Thời chịu đựng sự khó chịu, khống chế cảm xúc, cưỡng ép áp chế những động thái khác thường của Nguyên Anh, tạm thời ổn định hơi thở. Cậu phát hiện sau khi Việt Vô Hoan giải trừ Hợp Hoan Ấn, tâm tính thả lỏng hơn nhiều, linh lực điên cuồng chạy trong kinh mạch, mơ hồ có dấu hiệu lên Trúc Cơ. Cậu nhanh chóng nhét một viên thuốc cho y, giúp y ngồi xuống điều tức.
Trúc Cơ với Việt Vô Hoan mà nói, không phải việc gì khó.
Tống Thanh Thời canh giữ ở bên cạnh, vừa kiểm tra thân thể của mình, vừa chờ đợi kết quả của y.
Cậu mất hơn nửa canh giờ, tra xét từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong, loại bỏ mọi ảnh hưởng do độc tố, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân khiến Nguyên Anh khác thường, cực kì bối rối.
Lúc này, Việt Vô Hoan mở mắt ra, Trúc Cơ đã thành, người trời có cảm ứng, trong lòng chợt động, y chậm rãi nhìn về phía bầu trời, đề phòng rút ra trường kiếm.
Tống Thanh Thời cũng cảm nhận được ngẩng đầu lên, phát hiện ra bầu trời chẳng biết từ lúc nào đã thay đổi, mây đen cuồn cuộn che đậy ánh sao, trong mây hình thành vòng xoáy di chuyển của sấm sét, cậu thật sự không thể tin nổi vào mắt mình: "Đây là... Kiếp vân?"
Con đường tu tiên, là đi ngược lên trời.
Lôi kiếp là thử thách sống còn dành cho tu sĩ muốn lên trời, cũng là cơ duyên, có thể ổn định tu vi, rèn luyện thân thể.
Khi lên Kim Đan và kết Nguyên Anh, Tống Thanh Thời cũng đã trải nghiệm thử thách này, nên không hề xa lạ với chúng, nhưng mà... Chuyện Trúc Cơ lại cần độ lôi kiếp là chưa từng nghe thấy ở tiên giới! Trúc Cơ chẳng qua chỉ là bước đầu tiên vào tiên môn, là cấp bậc gần như tất cả tu sĩ tiên môn đều có thể đạt được, có bao giờ đi kèm với lôi kiếp đâu? Ông trời cho nhầm à?!
Đây là lần đầu tiên Việt Vô Hoan lên Trúc Cơ nên cũng chưa từng chứng kiến chuyện này, vì thế y hoàn toàn không chuẩn bị bất cứ trang bị độ kiếp nào.
Tia sét thứ nhất đánh xuống, cường độ có thể so với Kim Đan độ kiếp.
Việt Vô Hoan cầm kiếm đón nhận, trường kiếm không chút do dự đâm ra, trên không trung vang lên tiếng phượng kêu, tia chớp và ánh kiếm giao nhau, thế mà lại cắt đôi thế tới mãnh liệt của thiên lôi, chỉ còn lại một chút dẫn về phía bản thân, y dùng cơ thể vừa mới Trúc Cơ kiên cường hứng chịu. Khóe miệng y thấm ra tia máu, nhìn lên mây sét vẫn đang cuồn cuộn trên bầu trời, trong mắt tràn đầy thù hận.
Đây không phải là kiếp vân thông thường, mà là ác ý ông trời dành cho y.
Tia sét thứ hai đánh xuống, cường độ càng mạnh hơn.
Tống Thanh Thời liều mạng tìm hết đống pháp khí đan dược và phù chú phòng ngự từ túi giới tử ra, ném toàn bộ cho Việt Vô Hoan, hi vọng có thể nhờ vào đó mà ngăn chặn được thiên lôi. Luyện Tiên Đan có thể tạm thời gia tăng tu vi, Hộ Tâm Đan có thể bảo vệ tâm mạch, Luyện Thể Hoàn có thể nhanh chóng chữa trị cơ thể... Mặc kệ giá trị cao hay thấp, có phải đồ sưu tập hay không, giờ này khắc này, tất cả đã không còn quan trọng...
Việt Vô Hoan nhanh chóng bày ra trận pháp phòng ngự, dưới sự hỗ trợ của pháp khí, nghênh đón thiên lôi.
Tia sét thứ ba...
Tia sét thứ tư...
Tia sét thứ năm...
Tia sét thứ sau...
Đây đúng là chín tầng lôi kiếp...
Theo từng tia sét đánh xuống, trường kiếm của Việt Vô Hoan vỡ vụn, toàn bộ pháp khí bị hủy hoại, chỉ còn lại đan dược và trận pháp đang cố gắng lay lắt. Cơ thể của y đã bị sét đánh cho trọng thương không còn hình dạng, y lại điên cuồng cười với trời cao: "Ngươi muốn chà đạp ta à, tới đi! Ngươi muốn hủy hoại ta à, tới đi! Ta chờ ngươi!"
Nguyên Anh của Tống Thanh Thời càng lúc càng khác thường, đau đến mức khiến cậu phải hít hà, ánh mắt lại không mảy may rời khỏi Việt Vô Hoan.
Tia sét thứ bảy...
Tia sét thứ tám...
Tất cả trận pháp đã bị phá hủy, Việt Vô Hoan lần nữa ngã trên mặt đất, máu me khắp người, y vẫn còn ngoan cường mà muốn đứng dậy, tiếp tục nghênh chiến. Thế nhưng, kiếp vân trên trời lại một lần nữa mạnh lên, ánh chớp dữ dội cuồn cuộn trong mây, hội tụ thành cường độ mà chỉ Nguyên Anh độ kiếp mới có. Việt Vô Hoan cuối cùng cũng ý thức được, trận lôi kiếp này, ông trời chưa từng có ý định cho y một chút hi vọng sống...
Y phải chết vào ngày hôm nay.
"Vì sao?" Việt Vô Hoan nhìn lên bầu trời cuồn cuộn ánh chớp, lẩm bẩm: "Trong mắt ngươi, chẳng lẽ ngay cả sống ta cũng không xứng ư?"
Tu vi Trúc Cơ, dù có giãy dụa đến mức nào cũng không thể chống cự được một đòn mạnh nhất của Nguyên Anh độ kiếp.
Cường độ của trận lôi kiếp này đã phá hủy quy luật của thế giới, xưa nay chưa từng có, về sau cũng không còn.
Việt Vô Hoan bỗng hiểu ra tất cả, y cười hỏi đám mây cuồn cuộn sét trên trời:
"Không tiếc phá hỏng quy luật của đất trời để tạo ra trận lôi kiếp này, đây không phải là căm hận..."
"Ngươi có lý do nhất định phải giết ta ở kỳ Trúc Cơ."
"Ha ha, đừng nói là ngươi đang sợ ta nhé?"
"..."
Trời cao thẹn quá hoá giận, sấm sét gầm thét điên cuồng trút xuống.
Việt Vô Hoan dùng chút sức lực cuối cùng chống cơ thể dậy, hận thù nhìn ánh chớp, chờ đợi cái chết ập đến. Y hồi tưởng lại cả đời mình, cũng không biết mình đã làm sai điều gì xứng đáng để ông trời nhiều lần nhằm vào như vậy, chẳng những muốn phá hủy tất cả của y, mà ngay cả tính mạng cũng không chịu buông tha. Y khó khăn lắm mới leo được ra khỏi Địa Ngục, có được một chút ấm áp, nhưng chỉ giây lát đã bị cướp đoạt.
Y không sợ chết...
Y chỉ là có chút tiếc nuối, sinh nhật sang năm không thể cùng trải qua với tôn chủ...
Đột nhiên, trước mắt có hai đóa sen lửa một đỏ một đen nở rộ giữa không trung, là Tống Thanh Thời bay lên, dùng pháp khí bản mệnh của mình ngăn chặn lôi kiếp. Cậu đã nhận ra từ trước là trận lôi kiếp này rất bất thường, cũng không phải là không muốn ra tay sớm, mà là tu sĩ Nguyên Anh tham gia lôi kiếp sẽ khiến cho lôi kiếp mạnh hơn, mà như thế sẽ làm mất cơ duyên và lợi ích lôi kiếp mang tới. Thế nên cậu chỉ có thể đau khổ chờ đợi, đợi đến tia sét cuối cùng, khi nó dần được hình thành, mới tiến hành can thiệp.
Thế nhưng, cậu tuyệt đối không ngờ được là cường độ của lôi kiếp cuối cùng lại biến thành Nguyên Anh độ kiếp, thậm chí còn mạnh hơn.
Hai đóa hoa sen bị xé tan tác, pháp khí đã kiệt quệ.
Cậu chỉ có thể dùng cơ thể này để đỡ lấy tia sét...
Pháp y làm từ băng tơ Thiên Tằm bị phá hủy, Nguyên Anh bị trọng thương, một nửa cơ thể bên trái bị thiêu cháy đến mất cảm giác. Cậu bất lực rơi từ trên không trung xuống, giống như một chiếc lá nhẹ nhàng chao nghiêng, bay vào trong ngực Việt Vô Hoan.
Quy tắc thế giới lại một lần nữa thành hình, kiếp vân không cam lòng tan đi.
Việt Vô Hoan tuyệt vọng ôm người trong ngực, không! Đây không phải là kết cục mà y muốn!
"Tỏa Tình" không khống chế nổi sự sụp đổ, hô hấp của y dần hỗn loạn.
Tống Thanh Thời nhận ra sự bất thường, cậu hơi cựa quậy, dùng hết chút sức lực cuối cùng, muốn phát ra âm thanh từ cổ họng đã cháy hỏng: "Đừng, đừng khổ sở..."
Vô Hoan, ngươi có nghe thấy không?