Bán Tướng Công

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Là ngươi!” Kinh Vô Tình hít sâu một cái để bình ổn tâm tình hiện đang dậy sóng, có chết nàng cũng không nghĩ tới nam nhân dã man lúc trước bị nàng đem bán lại chính là Dạ hoàng, việc buôn bán này làm sao có thể thành chứ? Trong phút chốc, nàng xúc động đến mức muốn quay người bỏ chạy, nhưng có thể thoát được sao?

“Ngươi thấy ta cũng không quá kinh ngạc.” Không giống như nô tỳ bên cạnh nàng vừa gặp hắn đã lăn ra bất tỉnh.

“Thiết Tâm.” Thiết Liệt dùng ánh mắt có ý bảo Thiết Tâm đứng bên cạnh nâng Xuân Lan dậy “Mang tuỳ tùng của Kinh công tử vào phòng khách nghỉ ngơi.”

“Ngươi bảo bọn họ đi hết rốt cuộc là có mục đích gì?” Nàng thản nhiên nghênh đón ánh mắt cao thâm khó dò của hắn. Đối với Dạ hoàng mà nói, bị nữ nhân nắm trong tay chính là một sự sỉ nhục to lớn, không những thế còn bị người ta coi là nô lệ mang đi bán. Hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định trả thù.

“Có như thế thì hai chúng ta mới có thể nói chuyện được.”

Nụ cười quỷ dị của hắn khiến cho Kinh Vô Tình vốn là người thấy biến cũng không sợ hại nhưng giờ hai chân khẽ run, không tự chủ được lùi lại đằng sau “Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói.”

“Ngươi không phải đến Dạ thành buôn bán sao? Chẳng nhẽ ngươi không muốn làm ăn?”

Nam nhân đáng giận này “Trước đây đều là Thạch công tử bàn chuyện làm ăn với ta.” Muốn nắm lấy nhược điểm của nàng, hắn đã quá xem thường nàng, bất quá bọn họ bỏ qua chuyện làm ăn của Tô Châu trà phường ở Dạ thành. Đây cũng là lần đầu tiên nàng bỏ qua cơ hội kiếm tiền, bởi vì hắn.

“Lần này Dạ hoàng ta tự thân xuất mã, chính là đã cấp thể diện cho Tô Châu trà phường các ngươi.” Thiết Liệt không có ý tốt tiến đến gần nàng, gần đến mức toàn thân nàng có thể cảm nhận được khí nóng từ người hắn toả ra, quấy nhiễu sự bình yên của nàng.

“Nhưng, ta không muốn nói chuyện với ngươi.” Nàng âm thầm hít sâu, lui lại vào bước, cùng hắn bảo trì khoảng cách. Nhưng, nàng lùi một bước thì hắn tiến hai bước, làm cho nàng muốn lùi cũng không dám lùi.

“Chuyện làm ăn ở Dạ thành ngươi không muốn sao?”

“Không có sinh ý ở Dạ thành thì Tô Châu trà phường cũng chẳng bị ảnh hưởng.” Kinh Vô Tình quyết định quay người rời đi, trong lúc không đề phòng bị hắn bắt lấy cánh tay “Buông ra.”

“Không thể.”

Trong đôi mắt thâm trầm của hắn loé lên những tia lửa kiên định, bàn tay mạnh mẽ như muốn thiêu đốt da thịt nàng, nàng muốn giãy giụa nhưng bàn tay hắn tưa như gọng kìm, gắt gao nắm chặt cánh tay của nàng.

“Ngươi...Vậy thì đừng trách ta không khách khí.” Kinh Vô Tình quay người lại đánh ra một chưởng, nhưng lần này hắn đã có chuẩn bị trước, cánh tay nàng vừa giơ lên đã bị hắn bắt lấy.

Hắn dùng sức một chút, khiến cho thân người nàng ngã về phía trước vào trong lòng hắn, lồng ngực cứng như sắt thép của hắn ép chặt bộ ngực của nàng, có thể cảm giác được rõ ràng những biến hoá ở trên thân thể hắn.

Nam nhân chết tiệt này, nàng không ngu ngốc đến mức không nhận ra ý đồ của hắn, cũng tự biết mình không phải là đối thủ của hắn, vừa rồi nhìn thấy võ công xuất thần nhập hoá của Dạ Quỷ, nàng cũng có thể đoán biết được công phu của hắn cao thâm đến mức nào.

“Dạ hoàng.” Nàng hít sâu để bình ổn tâm tình vừa bị hắn làm cho nhiễu loạn.

“Thiết Liệt, tên của ta gọi là Thiết Liệt.” Ánh mắt của hắn trở nên ám muội, giọng nói cũng khàn khàn.

“Được, Thiết công tử, có thể mời ngươi buông ta ra có được không, ngươi như vậy khiến ta không thể thở được.” Thắt lưng nàng bị bàn tay như gọng kìm của hắn siết chặt, lúc này đang giãy dụa không ngừng.

“Gọi ta là Liệt.” ( người đàn ông tự nhận mình liệt =)) hiếm thấy, hiếm thấy)

Chú ý thấy khuôn mặt của hắn ngày một gần sát, nàng theo trực giác hơi nghiêng đầu tránh ra “Thiết công tử, xin ngươi đàng hoàng một chút, hiện giờ ta là nam nhân.”

Nam nhân này rốt cuộc có biết vô sỉ là gì hay không?

Nàng dám chắc hắn không biết, nếu không sẽ chẳng hề kiêng kỵ mà hôn nàng. Dạ thành Vương Thiết Liệt - một nam tử coi lễ giáo không là gì, đáng nhẽ nàng nên điều tra rõ ràng trước rồi mới xử trí hắn, không nên nhất thời thẹn quá hoá giận mà đem hắn đi bán.

Nhớ tới nụ hôn cuồng dã mà mãnh liệt kia, một luồng khí nóng tự nhiên lan ra khắp cơ thể nàng, nàng phát hiện chỉ cần tiếp xúc với hắn, trái tim nàng sẽ nhảy nhót không thôi.

“Nam nhân.” Hắn bật cười, ánh mắt tà ác nhanh như chớp nhìn xuống bộ ngực của nàng, hắn biết người khác sở dĩ không biết nàng là nữ cải nam trang cũng bởi vì nàng đem bộ ngực tròn trịa của mình bó lại cho thật phẳng “Để bộ ngực đáng yêu của mình chịu tội là không nên.” Hắn cúi đầu xuống, ở trước ngực nàng lưu luyến không rời phủ xuống một nụ hôn nồng nhiệt. (.)

Đáng yêu? “Ngươi đang làm cái gì?” Nàng cố ý nói giọng bình tĩnh nhưng trống ngực ngược lại đập dồn dập.

“Ta đang chiếu cố bộ ngực bị ngươi ngược đãi.” Hắn khao khát nàng đến mức toàn thân đều căng cứng.

“Đi....ngô.” Miệng của nàng bị hắn cường hãn chiếm cứ.

Môi của hắn mang theo hơi nóng bao phủ lấy nàng, lưỡi của hắn hung hăng công thành chiếm đất, ở trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng linh hoạt trở mình. Nàng phát hiện hơi thở của mình bị hắn rút đi, đến lý trí cũng bị hơi thở nam tính thiêu đốt. Nàng....không thể....thở được.

“Nữ nhân không thể nói lời thô tục.” Đang lúc nàng hồ nghi mình có bị tắc thở chết hay không thì Thiết Liệt đình chỉ thế công cuồng mãnh, thôi không dày xéo đôi môi của nàng nữa. Hắn cất giọng khàn khàn “Chỉ mới xa nhau có mấy ngày mà ta tưởng như đã vạn năm.”

Kinh Vô Tình nín thở, không muốn bị hắn phát hiện nàng chịu ảnh hưởng của hắn, liều mình áp chế trái tim đang đập liên hồi, đôi mắt lạnh lùng không hề sợ sệt nhìn vào hắn.

Nhìn vẻ mặt quật cường của nàng, hai tròng mắt phân rõ trắng đen đang nhìn hắn trừng trừng, đôi môi hồng tuyệt đẹp vì bị hôn mà trở nên mềm mại, khiến cho hắn không nhịn được mà cúi đầu xuống.

“Ngươi càng đáng yêu.”

Cánh cửa bị đẩy ra khi Thiết Liệt cúi xuống.

“Thiết Liệt...ngươi.” Thạch Định Phong đứng ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh này thì khiếp sợ, miệng mở to đến nỗi có thể nuốt trọn một quả trứng đà điểu “Các ngươi...sao có thể....”

“Vì cái gì không thể?” Kinh Vô Tình biết Thạch Định Phong hiểu lầm, nhưng nàng muốn trả đũa Thiết Liệt một lần, vì thế dựa vào người hắn, cất giọng mị hoặc “Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, chẳng nhẽ ngươi muốn ngăn cản hắn yêu nam nhân sao?” Ai bảo hắn khinh bạc nàng, huỷ diệt uy danh Dạ hoàng của hắn cũng xứng đáng.

“Đúng vậy.” Khó thấy được nàng dịu dàng như thế, Thiết Liệt cười vui vẻ, hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, lặng lẽ ghé sát vào tai nàng “Nữ nhân hư.”

Thân thể nàng không khỏi run lên một trận, trong lòng bị che phủ bởi một tầng mây mù mịt.

Thiết Liệt cảm nhận được nàng đang run rẩy, một nụ cười tà ác xuất hiện bên khoé môi hắn, hắn biết nhược điểm của nàng chính là có một thân thể rất mẫn cảm.

“Nhưng... nhưng...các ngươi đều là nam.” Thạch Định Phong khóc không ra nước mắt.

“Vậy thì sao?” Thiết Liệt cúi xuống nhìn nàng nở nụ cười ôn nhu “Yêu nhau chỉ cần ở chung với nhau là đủ rồi, ta và hắn rất hợp nhau, ngươi muốn chia rẽ chúng ta sao?”

“Ta...ta...” Thạch Định Phong nào dám gật đầu.

“Các ngươi đem chỗ ở của ta dọn dẹp lại một chút, tối nay hắn sẽ đến ở cùng ta.”

Nghe vậy, Kinh Vô Tình hối hận không thôi. Đây khác nào tự chui đầu vào rọ!

“Dạ hoàng, xin ngươi hãy rõ ràng, ta đến đây để bàn chuyện làm ăn.” Sau khi Thạch Định Phong rời đi, Kinh Vô tình đẩy Thiết Liệt đang chìm trong mê đắm ra.

“Chúng ta cùng đến mua bán.” Hắn không chết tâm ôm thắt lưng của nàng.

Phát hiện mình không thoát khỏi bàn tay của ác ma, nàng ảo não nói “Buông tay.”

“Không được. Sao vậy, ta muốn mua ngươi.” Hắn ghé sát vào tai nàng, đầu lưỡi ở trên vành tai trắng hồng của nàng liếm liếm, đắc ý khi thấy vành tai của nàng bắt đầu đỏ lên, lan tới cả khuôn mặt xinh đẹp.

“Thiết công tử, xin ngươi tự trọng một chút.” Ở trong vòng tay hắn, Kinh Vô Tình không có cách nào quát nạt cùng duy trì uy nghiêm vốn có. Ô! Nàng hối hận vì đã gặp hắn.

“Được rồi, ngươi muốn nói chuyện gì?” Tay của hắn thuỷ chung không rời khỏi thắt lưng của nàng.

“Ngươi có thể buông ta ra trước không?”

Thiết Liệt tạm thời thoả hiệp, dù sao nàng cũng không có khả năng chạy trốn khỏi địa bàn của hắn.

Kinh Vô Tình nhặt chiếc hộp mà Xuân Lan trong lúc té xỉu quăng lại để lên bàn trà. Nở nắp hộp, trong đó là cái ngăn nhỏ được phân cách rõ ràng, trong mỗi ngăn đều đựng một loại lá trà khác nhau.

“Đây là lá trà tốt nhất của năm nay, ngươi nếm thử một chút xem.” Nàng nắm một nắm lá trà trong lòng bàn tay rồi đưa đến cho hắn.

Thiết Liệt liếc mắt nhìn lá trà đang tỏa hương thơm mát trong lòng bàn tay nàng, tầm mắt trở lại nhìn vào khuôn mặt trầm tĩnh của nàng, đôi mắt hắn nhìn nàng không hề chớp lấy một cái làm cho thân thể nàng run rẩy một trận.

Hắn không tiếp nhận, chỉ cúi đầu xuống lòng bàn tay trắng nõn của nàng dò xét, tiếp theo dùng miệng cùng lưỡi hút lấy hương thơm độc đáo được trộn lẫn bởi hương thơm của trà và mùi thơm của nữ nhi, nhất thời khát vọng trào dâng trong lồng ngực, thứ hắn muốn nhấm nháp hiện giờ không phải là trà mà chính là nàng. (_ _!)

Bị hắn liếm, làm da trắng nõn của nàng ửng hồng. Nàng nhìn thấy dục hoả ở trong đôi mắt thâm trầm của hắn, đánh sâu vào linh hồn nàng.

Tâm thần hoảng hốt, nàng vội vã rút tay về, người lảo đảo, thiếu chút nữa làm đổ các mẫu lá trà.

“Loại trà này có giá lượng bạc.”

“Quá rẻ, ở trong lòng bàn tay ngươi, nó có giá vượt xa lượng bạc.” Cả người hắn tản mát ra hơi thở nam tính, vây quanh nàng, không để cho nàng có chỗ trốn.

“Ngươi...ngươi còn tiếp tục không đứng đắn là ta lập tức rời đi.” Kinh Vô Tình miễn cưỡng lấy thái độ bình tĩnh để nói với cái tên ngả ngớn này, rồi đột nhiên phát hiện thanh âm phát ra từ yết hầu của mình giống như là tiếng thở dốc.

“Người nói cái gì không đứng đắn? Là hôn ngươi không đứng đắn hay là việc thưởng thức trà không đứng đắn?”

“Dạ hoàng.” Nàng cắn răng gầm nhẹ.

“Gọi ta là Liệt.” Hắn kề sát vào tai nàng, bàn tay nâng lên khuôn mặt vì tức giận mà trở nên càng thêm diễm lệ động lòng người của nàng.

Nhưng còn chưa đụng được vào mặt nàng, Kinh Vô Tình đã kịp thời phản ứng mà né tránh, tuy vậy hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, đưa tay giật nhẹ sợi dây buộc tóc của nàng.

Sợ hắn làm hỏng búi tóc vất vả lắm nàng mới nguỵ trang được, Kinh Vô Tình không dám tiếp tục lộn xộn, chỉ có thể mặc hắn nắm lấy dây buộc tóc của nàng, chậm rãi ghé sát vào tai nàng, làm cho tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn, huyết mạch cũng theo đó sôi sục.

“Ngươi là của ta.”

“Ngươi đừng có chạm vào ta, nếu không ta liền.” Nàng rút một cây trâm màu bạc từ trong tay áo ra, vừa nói vừa dí vào cổ hắn.

Hắn thoáng ngạc nhiên rồi bật cười “Ngươi cho rằng như vậy sẽ uy hiếp được ta?”

“Ta không muốn uy hiếp ngươi, chỉ muốn cảnh cáo ngươi, nói cho ngươi biết đây không phải chuyện đùa.” Đây là vũ khí cuối cùng của nàng, thà chết chứ không chịu khuất phục.

Thiết Liệt cao thâm khó lường nhìn nàng không chịu khuất phục, chậm rãi buông tay ra “Khá lắm Kinh Vô Tình, ngươi muốn thử quyết tâm của ta, đáng tiếc...” Trong nháy mắt, nàng cảm thấy cổ tay mình đau nhói, trâm cải tóc rơi vào lòng bàn tay hắn, mà cả người nàng cũng mềm nhũn ngã vào lồng ngực hắn “Ngươi đã quá xem thường ta.”

Nàng xác thực đã quá xem thường hắn, Kinh Vô Tình toàn thân không thể nhúc nhích hiện giờ hối hận không kịp, nàng đáng lẽ không nên dây vào tên này, vì bạc mà bây giờ nàng phải bồi cả tấm thân này cho hắn.

“Thiết Liệt.” Thạch Định Phong chạy vội vào cửa, bắt gặp Kinh Vô Tình đang nằm trong lòng Thiết Liệt.

“Có việc gì?” Đem nàng đặt lên ghế, Thiết Liệt nhướng mày hỏi.

“Ách, việc này....Bạch Vân mục trường....Vị hôn thê của ngươi đến đây.”

Hắn đã có vị hôn thê? Kinh Vô Tình đột nhiên cả kinh. Đã có vị hôn thê rồi mà còn càn rỡ khinh bạc nàng, hắn coi nàng là cái gì? Phút chốc, nàng cảm thấy xấu hổ và giận dữ, khó chịu. Hắn sẽ không coi nàng là cung nhân hay kỹ nữ để đùa giỡn trả thù đấy chứ? Nghĩ đến đó, gương mặt nàng trở nên trắng bệch.

Không, nàng không cho phép bản thân mình nông nổi như vậy, nàng phải chạy trốn.

“Ngươi thông chi cho nàng?” Đừng tưởng hắn không để ý đến mọi việc thì cho rằng hắn không biết cái gì. Thiết liệt trừng mắt nhìn hắn.

“Ta...ta không có. Sau khi ngươi mất tích, Hoa Liên công chúa vẫn thực lo lắng, liên tiếp dùng bồ câu đưa tin đến kiểm tra, biết ngươi đã bình an trở về nên nàng nói muốn tới thăm ngươi.” Thạch Định Phong không dám nhìn thẳng vào mắt Thiết Liệt. Dạ hoàng tức giận thì cứ gọi là sởn cả gai ốc.

“Quân sư của ta rỗi việc đến mức đi làm kẻ báo tin.” Thiết Liệt ngoài cười nhưng trong lòng không cười “Không những tìm kỹ nữ đến cho ta, giờ còn lo lắng đến cả việc chung thân đại sự, thật là vất vả cho ngươi.”

“Không có chi, chuyện của Dạ hoàng cũng là việc của ta.”

“Cám ơn sự quan tâm chu đáo của quân sư, một khi đã như vậy, việc đón tiếp Hoa Liên công chúa liền giao cho ngươi.” Thiết Liệt xoay người trở lại trên ghế, cùng Kinh Vô Tình bốn mắt nhìn nhau, trên môi hiện lên nụ cười tàn ác “Ngươi nên biết ta là người ân oán phân minh, người ta đối đãi ta thế nào, ta sẽ hồi báo như thế, mà ngươi – Kinh công tử, ta nên xử lý ngươi thế nào đây?” Ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt giờ không thể động đậy của Kinh Vô Tình.

Sắc mặt nàng từ xanh chuyển sang trắng, chỉ có thể dùng ánh mắt căm tức để giết chết hắn. Sớm biết hắn là Dạ hoàng, nàng có chết cũng không đến Dạ thành.

“Khụ, khụ! Thiết Liệt, Kinh công tử là khách, tuy hắn từng đối với ngươi làm ra chuyện như vậy nhưng cũng không thể trách hắn, là ngươi cố ý giấu diếm không cho hắn biết thân phận thật của ngươi.” Thạch Định Phong nhìn Kinh Vô Tình thương xót, giờ phút này hắn giống như một con thỏ trắng bị sư tử đùa giỡn.

“Vậy ngươi nói xem ta nên chiêu đãi khách quý của chúng ta thế nào?”

“Kinh công tử bôn ba vạn dặm, tàu xe mệt mỏi, nhất định mệt chết đi dược, trước hết để hắn đi nghỉ ngơi có được hay không?” Thạch Định Phong vừa nói xong đã nhận được ánh mắt cảm kích từ phía Kinh Vô Tình cùng với ánh mắt sát nhân của Thiết Liệt.

Thân hình Thiết Liệt che ở giữa nàng và Thạch Định Phong, không cho hai người tiếp tục nhìn nhau nữa “Chỗ ở của ta thu dọn tốt chưa?”

Nàng không cần! Nếu ở chỗ của Dạ hoàng, nàng không bị hắn sàm sỡ hay ăn sạch mới là lạ. Ngẫm lại, toàn thân nàng không khỏi run lên một trận.

“Hoa Liên công chúa đến đây, ngươi ít ra cũng nên nể mặt nàng một chút, hơn nữa nếu để cho người ta biết Dạ hoàng ở cùng một nam nhân thì....”

“Ngươi muốn quản chuyện của ta?” Thiết Liệt cuồng ngạo đứng khoanh tay.

“Việc đó ngươi có từng hỏi qua ý kiến của Kinh công tử chưa? Hắn có nguyện ý ở cùng một chỗ với ngươi không?”

“Hắn thì có ý kiến gì?” Thiết Liệt trừng mắt nhìn nàng, tựa như con mèo đang vờn chuột.

“Kinh công tử, ngươi có ý kiến gì không?” Thạch Định Phong trong nháy mắt vung tay một cái, làm cho Kinh Vô Tình khôi phục tự do.

“Ta không cần, tên nam nhân dã man đáng bị chém ngàn đao như người đừng có đụng vào ta.”

“Xem đi.” Thạch Định Phong khoanh tay lại.

Sắc mặt Thiết Liệt khó coi đến cực điểm, không ít nữ nhâm muốn được hắn để ý, còn nàng cư nhiên coi hắn là mãnh thú độc xà tránh không kịp.

“Thạch công tử.” Kinh Vô Tình vội vàng chạy đến phía sau Thạch Định Phong, lạnh lùng trừng mắt nhìn Thiết Liệt.

“Đừng nghĩ Thạch Định Phong có thể làm chỗ dựa vững chắc cho ngươi, ngươi tránh được một lần, không trốn được cả đời.” Nhìn nàng ở sau lưng Thạch Định Phong, Thiết Liệt hắng giọng nói “Ta sẽ không buông tha cho ngươi.” Nói xong phất tay áo rời đi.

“Cám ơn Thạch công tử.” Kinh Vô Tình ôm quyền cúi lạy, trong lòng rất bồn chốn, nàng đang nghĩ cách trốn khỏi đây.

“Đừng khách khí, ta mới là người có lỗi, Dạ hoàng có chỗ nào đắc tội với ngươi thì xin hãy lượng thứ.” Trong lòng Thạch Định Phong âm thầm cầu nguyện, mong là Hoa Liên đến có thể làm cho tình hình đổi mới.

Nam nhân không phải là một thứ tốt.

Kinh Vô Tình đứng ở trước cửa sổ lầu các, thông qua cửa sổ nhìn đến cây cầu nhỏ trong đình viện ở phía xa xa, đứng ở dưới trời chiều là hai cái bóng lớn, nếu không phải Thiết Liệt muốn nàng đến thư phòng của hắn bàn chuyện làm ăn thì nàng có chết cũng không tiến vào Dạ Hoàng cư nửa bước.

Nhìn hai bóng dáng kia đứng gần nhau, ngực nàng bỗng nhiên nặng trĩu, nàng làm sao vậy? Hoa Liên công chúa và Dạ hoàng vốn có hôn ước, nàng chỉ là người qua đường đến Dạ thành bàn chuyện buôn bán, sẽ không vì bất luận kẻ nào mà dừng lại, nhưng tại sao trong lòng nàng lại khó chịu như vậy?

Không xem nữa! Kinh Vô Tình đang định xoay người rời đi thì thình lình có tiếng đập cửa vang lên. “Dạ hoàng, là người kêu Phượng Nương đến sao?” Là Liễu Phượng Nương.

Kinh Vô Tình rùng mình đi ra mở cửa “Liễu Cô nương.”

"Là ngươi, Kinh công tử.” Liễu Phượng Nương kinh hỉ tiến lên “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

Kinh Vô Tình theo phản xạ lùi lại từng bước “Không có gì.” Trong lòng nàng đang có quỷ “Ta nên đi rồi.”

Góc áo của nàng bị Liễu Phượng Nương giữ chặt “Đừng đi, nô gia muốn được tán gẫu với ngươi.”

“Liễu cô nương, xin tự trọng.” Đôi mắt Liễu Phượng Nương mở to, phong tình vạn loại, câu hồn nhiếp phách, nếu nàng là nam nhân, nhất định không thoát khỏi sự dụ hoặc của nàng ta.

“Ta cũng rất muốn lên cân lên, nhưng không hiểu sao ăn mãi mà trọng lượng cũng không nhích được chút nào, Dạ hoàng cũng nói ta rất gầy, trên người không có chút thịt nào.”

(Vô tình bảo nàng tự trọng, nàng lại cố ý hiểu sai nghĩa là trọng lượng)

Lời nói ám muội của Liễu Phương Nương làm tảng đá trong lòng Kinh Vô tình càng thêm nặng, nàng làm như không có chuyện gì, mở miệng nói “Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân.”

“Người ‘gầy gầy’ thì không thân, vậy mập mạp có thể hôn không?

“Liễu cô nương, đây là Dạ thành.” Không phải Phượng lâu.

“Ta biết mà.” Liễu Phượng Nương ôm lấy tay của nàng “Ta thường đến Dạ thành, đáng tiếc mỗi lần đều không gặp được Kinh công tử, khó có cơ hội được ở cùng một chỗ tâm sự với Kinh công tử, ta muốn từ chỗ công tử học hỏi một chút.”

“Liễu cô nương, tại hạ chỉ là một người làm ăn bình thường, không hiểu biết nhiều lắm.” Kinh Vô Tình phát hiện mình không thể tránh được tay nàng đang dính chặt.

“Lạ a.” Liễu Phượng Nương cười duyên, nghiêng người cúi đầu nháy mắt với Kinh Vô Tình “Tại sao ngươi không nhìn thẳng vào ta?”

Kinh Vô Tình trong lòng không khỏi thở dài, nam nhân là sát tinh, hồng nhan là hoạ thuỷ, đây là hai loại người nàng cố kỵ nhất.

Cánh cửa ‘kẹt’ một tiếng mở ra, đúng lúc giải cứu Kinh Vô Tình đang trong cơn nước sôi lửa bỏng, đồng thời cũng làm nàng rơi vào một vực sâu không đáy.

“Các ngươi ở trong này làm gì?” Mày rậm của Thiết Liệt nhíu lại.

“Tốt! Biết chạy đến nơi này hẹn hò.” Hoa Liên kiều diễm quý phái đưa tay ôm lấy cánh tay Thiết Liệt “Liệt, mấy người này thật thiếu sự quản giáo, ngay cả Dạ Hoàng cư cũng dám vào.”

“Các nàng không phải hạ nhân.” Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Kinh Vô Tình.

“Dạ hoàng, không phải người kêu Phượng Nương tới sao?” Liễu Phượng Nương run rẩy tránh sau lưng Kinh Vô Tình, không dám đối diện với ánh mắt lãnh khốc của hắn.

“Hoá ra ngươi chính là người hoa danh đầy trời, hoa khôi phương bắc Liễu Phượng Nương.” Hoa Liên khinh miệt nhìn Liễu Phượng Nương.

“Sao ngươi không nói?” Thiết Liệt hỏi Kinh Vô Tình nãy giờ vẫn bảo trì thái độ im lặng.

“Ta phải nói cái gì bây giờ? Nói ta dan díu với nữ nhân của ngươi sao?” Buồn cười.

Hoa Liên do dự dò xét Vô Tình. Khá lắm, tuấn mỹ lại lạnh lùng, một nam tử khí chất xuất trần, ngoại hình hoàn toàn trái ngược với Thiết Liệt, nếu để nàng gặp hắn trước, nàng nhất định sẽ động lòng.

“Hắn là ai vậy?” Hoa Liên xen vào.

“Kinh Vô Tình, là thương nhân của Tô Châu trà phường.”

“Ngươi chính là Kinh công tử?” Hoa Liên gật đầu. Hắn chính là nam nhân mà vị Dạ hoàng bị nghi là đoạn tụ này xem trọng?

“Vị này là Hoa Liên công chúa, là cháu gái được đương kim Hoàng Thượng yêu quý.” Thiết Liệt giới thiệu vắn tắt về nàng.

“Dân nữ bái kiến công chúa.” Liễu Phượng Nương khẽ cúi người.

“Tại sao ngươi không quỳ lạy?” Thấy Kinh Vô Tình vẫn kiêu ngạo đứng yên một chỗ, coi như nàng không tồn tại, trong lòng Hoa Liên không khỏi oán giận.

“Dạ thành không theo luật pháp của Đại Đường, thứ cho tạ hạ thất lễ.” Kinh Vô Tình vái chào, đang định xoay người rời đi bị hét đứng lại.

“Lá gan ngươi thật lớn, không sợ ta hướng Hoàng Thượng cáo trạng ngươi?” Hắn là người thứ hai dám coi thường nàng “Liệt! Ngươi xem, người như thế ngươi còn bàn chuyện làm ăn với hắn làm gì?”

“Hắn nói rất đúng.” Thái độ của Thiết Liệt không khỏi hoà hoãn ít nhiều, thấy Kinh Vô Tình định đi, hắn không thể không giữ nàng lại “Chậm đã.”

“Thiết công tử có gì chỉ giáo?” Kinh Vô Tình đi đến cửa, cũng không thèm quay đầu lại mà hỏi.

“Ngươi còn chưa giải thích tại sao lại đến Dạ Hoàng cư, đây không phải chỗ ngươi muốn đến là đến.” Nàng đến tìm hắn sao? Thiết Liệt trong lòng không khỏi vui sướng nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì.

“Ngươi hỏi quân sư vĩ đại của ngươi thì sẽ rõ.” Kinh Vô Tình ngẩng cao đầu rời đi. Chỉ cần nhìn thấy bộ dáng ỷ ôi của hắn và Hoa Liên công chúa, trong lòng lòng bỗng hiện lên một chút buồn bực.

“Đi ra.” Thiết Liệt vừa nhìn về phía Kinh Vô Tình biến mất vừa nói.

Thạch Định Phong cười hì hì từ ngoài hành lang đi ra.

“Sao ngươi biết ta trốn ở đó?”

Thiết Liệt cấp cho hắn một ánh mắt xem thường. Nhàn quá không có chuyện gì làm hay sao mà bày ra cái trò nhàm chán này?

“Dạ hoàng, đêm nay muốn ta bồi tiếp người sao?” Liễu Phượng Nương không dám ngẩng đầu lên.

“Đi ra ngoài.”

“Dạ hoàng bảo ngươi đi có nghe thấy không?” Hoa Liên trong lòng đắc ý nhìn Liễu Phượng Nương.

“Không chỉ có nàng, cả hai ngươi đều ra ngoài cho ta.” Không có Hoa Liên giật dây, Thạch Định Phong chắc chắn không dám làm ra chuyện này, đáng tiếc bọn họ vạn lần không nghĩ đến Kinh Vô Tình lại là nữ.

“Liệt.” Hoa Liên nhìn hán khó tin “Ngươi muốn đuổi ta đi?”

“Cút.” Thiết Liệt rít lên.

“Đi mau, đi mau.” Thạch Định Phong vội vàng mang Hoa Liên ra ngoài. Xem ra lần này dùng sai cách rồi, hắn phải tìm một cách khác, nhất định phải để cho huynh đệ này biết ôm nữ nhân tốt hơn ôm nam nhân gấp vạn lần.

“Xuân Lan, mau đứng lên.” Thừa dịp Thiết Liệt và vị hôn thê của hắn thân mật, Kinh Vô Tình đi đến bên giường nhẹ giọng kêu Xuân Lan.

“Tiểu thư...” Xuân lan đang ngủ mơ màng mởi mở miệng đã bị che lại.

“Suỵt, đừng lên tiếng, chúng ta rời khỏi Dạ thành.”

“Vì sao?” Nàng mệt mỏi quá.

“Ngươi không đi, ta cần phải đi.” Nàng không có nhiều thời gian giải thích, vạn nhất bị phát hiện khẳng định bước đi không được.

“Tiểu...thiếu gia, người không thể bỏ lại ta.” Xuân Lan rùng mình, chạy nhanh xuống giường lấy tay nải đi đến bên người Kinh Vô Tình.

“Ôm chặt ta.” Kinh Vô Tình kéo tay nàng thi triển khinh công, trốn quan trọng hơn.

“Thiếu gia, ta choáng váng đầu.” Xuân Lan không có võ công cảm thấy khó chịu “Hiện giờ chúng ta đi đâu?”

Kinh Vô Tình liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng “Chuồng ngựa.” Chắc không xa đây lắm, nàng và Xuân Lan bay xuống nóc nhà.

“Thiếu gia, người muốn trộm ngựa?”

“Chỉ thu hồi người của chúng ta, không gọi là trộm.” Kinh Vô Tình cẩn thận che giấu hành tung, không cho thủ vệ đi tuần tra ban đêm phát hiện “Mau.”

“Thiếu gia, chậm một chút.” Nhìn Kinh Vô Tình thuận lợi dắt được con ngựa ra khỏi chuồng, trong lòng Xuân Lan không khỏi hồ nghi, sao có thể thuận lợi như vậy?

“Suỵt, nói nhỏ thôi.” Tuy trong lòng nàng hiểu hiện giờ không thích hợp, nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng Thiết Liệt cùng lão bà của hắn triền miên, trong lòng không khỏi dâng lên một trận hờn dỗi, nàng vội vàng lắc lắc đầu “Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi chỗ này.”

“Vậy việc làm ăn kia tính sao? Dạ thành chính là bạn hàng lớn nhất của Tô Châu trà phường chúng ta tại phương bắc, mất đi bút giao dịch này khẳng định sẽ tổn thất rất nhiều tiền.” Xuân Lan thấy Kinh Vô Tình vì việc buôn bán này đã tính toán rất nhiều lần, giờ bỏ dở giữa chừng không khỏi có chút tò mò.

“Không sao.” Nếu so với việc thể xác và tinh thần chịu tổn thất thì việc này chỉ là chuyện nhỏ. Kinh Vô Tình nhanh chóng nhảy lên ngựa “Xuân Lan, đi.”

“Ách.” Xuân Lan đang chuẩn bị leo lên thì có một lực lượng nâng nàng lên, khiến nàng thuận lợi leo lên lưng ngựa “Cám ơn...A.”

“Đáng chết.” Kinh Vô Tình nhìn thấy Thiết Tâm đang giữ chặt dây cương của Xuân lan thì không cần phải nghĩ ngợi nhiều, lập tức thúc ngựa chạy đi, trước tiên chạy trốn quan trọng hơn.

“Thiếu gia, mau chạy, đừng để ý đến ta, Dạ thành không làm khó ta đâu.” Chỉ cần tiểu thư bình an, sau này nàng tự có cách rời khỏi chỗ này.

Bỗng nhiên một đạo bóng đen xẹt qua bên người nàng, giống như một trận cuồng phong lướt qua, chờ khi nàng định thần nhìn kỹ thì Thiết Liệt đã ở trên mình ngựa từ lúc nào, nhanh như chớp đuổi theo Kinh Vô Tình, nàng nóng lòng như lửa đốt kêu to “Thiếu gia cẩn thận, chạy mau.”

“Bảo trọng.” Kinh Vô Tình vừa quay đầu lại vừa gia tăng tốc độ, sợ hãi khi nhìn thấy Thiết Liệt đang giận dữ đuổi theo phía sau nàng, nàng càng thêm bối rối vung roi giục ngựa “Mau, mau.”

“Dừng lại.” Thiết Liệt giống như bão cát thổi qua lớn tiếng quát.

Kinh Vô Tình không để ý hắn kêu gào, cố gắng chạy càng nhanh càng tốt.

“Kinh Vô Tình.” Hắn gào lên, vươn người lên phía trước có ý muốn giữ dây cương của nàng.

“Tránh ra.” Hai người cưỡi ngựa song song cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa hắn lại phi ngựa gần sát như thế, Kinh Vô Tình kinh hãi hét lên.

“Không thể, ngươi mau dừng lại.” Hắn lớn tiếng quát lại.

“Ta không phải người Dạ thành, không cần nghe mệnh lệnh của ngươi.” Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Ngay đến phụ thân cũng không thể áp đặt nàng, hắn dựa vào cái gì ra lệnh cho nàng?

“Ngươi...” Sắc mặt Thiết Liệt trầm xuống, quả quyết dùng sức ngăn con ngựa của nàng lại “Nữ nhân đáng chết, ngươi có phải ngu ngốc hay không?” Nhìn nàng liều mạng phi đằng trước, nghĩ nàng có thể vì vậy mà ngã gãy cổ, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy lo lắng.

Nàng đang muốn chọc tức hắn, nàng chẳng những không dừng lại mà còn thả người xuống khỏi lưng ngựa.

Hắn bị hành động điên cuồng của nàng làm cho sợ tới mức trái tim suýt chút nữa ngừng đập, Thiết Liệt gào lên “Nữ nhân ngốc, chờ ta bắt được ngươi, ta không thể không đánh mông ngươi!”

Kinh Vô Tình không quay đầu lại, liều mình chạy trốn về phía trước, nàng biết một khi mình dừng lại sẽ không thể thát khỏi ma chưởng của hắn, tuy võ công và nội lực của nàng không bằng hắn nhưng nàng tự tin khinh công của mình tuyệt nhiên không thua hắn.

Nhưng khi tiếng vó ngựa càng lúc càng gần thì nàng đã biết nàng sai lầm rồi.

“Ngươi đứng lại cho ta!”

Tiếng hô, tiếng vó ngựa gắt gao bức bách nàng, trong lúc nàng đang thở hổn hển thì một bàn tay ôm lấy eo của nàng nhấc bổng lên.

Hắn giống như chim ưng bắt gà con dễ dàng chụp lấy nàng, bắt tới trước ngực “Còn muốn chạy?”

Kinh Vô Tình giãy dụa cật lực, dùng tay đánh hắn “Tên dã man này, ngươi buông ta ra.”

“Tên dã man? Ngươi còn chưa chính thức thấy ta dã man đến mức nào đâu.” Một tia tà ác loé lên trong mắt hắn, cùng với tiếng nói khàn khàn vang lên bên tai nàng, khiến cho nàng một trận run rẩy.

Nàng nhớ tới nụ hôn cuồng bạo của hắn “Ngươi đừng có làm loạn.... ưm.”

Nụ hôn tham lam che lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, đánh tan trái tim vừa rồi còn khủng hoảng của hắn.

Sau này hắn nhất định phải cấm nàng cưỡi loại động vật đáng sợ này.

“Kinh Vô Tình, ta biết ngươi thích được ta hôn.”

“Không.” Nàng cự tuyệt nụ hôn nóng bỏng của hắn, cũng kháng cự phản ứng của mình với hắn.

Sợ nàng lại chạy trốn, Thiết Liệt đưa tay điểm huyệt đạo của nàng “Ngươi chỉ có thể thuộc về ta.” Giật cương ngựa quay đầu lại, hắn và nàng cùng nhau trở về Dạ thành.

edit : Jun

“Là ngươi!” Kinh Vô Tình hít sâu một cái để bình ổn tâm tình hiện đang dậy sóng, có chết nàng cũng không nghĩ tới nam nhân dã man lúc trước bị nàng đem bán lại chính là Dạ hoàng, việc buôn bán này làm sao có thể thành chứ? Trong phút chốc, nàng xúc động đến mức muốn quay người bỏ chạy, nhưng có thể thoát được sao?

“Ngươi thấy ta cũng không quá kinh ngạc.” Không giống như nô tỳ bên cạnh nàng vừa gặp hắn đã lăn ra bất tỉnh.

“Thiết Tâm.” Thiết Liệt dùng ánh mắt có ý bảo Thiết Tâm đứng bên cạnh nâng Xuân Lan dậy “Mang tuỳ tùng của Kinh công tử vào phòng khách nghỉ ngơi.”

“Ngươi bảo bọn họ đi hết rốt cuộc là có mục đích gì?” Nàng thản nhiên nghênh đón ánh mắt cao thâm khó dò của hắn. Đối với Dạ hoàng mà nói, bị nữ nhân nắm trong tay chính là một sự sỉ nhục to lớn, không những thế còn bị người ta coi là nô lệ mang đi bán. Hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định trả thù.

“Có như thế thì hai chúng ta mới có thể nói chuyện được.”

Nụ cười quỷ dị của hắn khiến cho Kinh Vô Tình vốn là người thấy biến cũng không sợ hại nhưng giờ hai chân khẽ run, không tự chủ được lùi lại đằng sau “Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói.”

“Ngươi không phải đến Dạ thành buôn bán sao? Chẳng nhẽ ngươi không muốn làm ăn?”

Nam nhân đáng giận này “Trước đây đều là Thạch công tử bàn chuyện làm ăn với ta.” Muốn nắm lấy nhược điểm của nàng, hắn đã quá xem thường nàng, bất quá bọn họ bỏ qua chuyện làm ăn của Tô Châu trà phường ở Dạ thành. Đây cũng là lần đầu tiên nàng bỏ qua cơ hội kiếm tiền, bởi vì hắn.

“Lần này Dạ hoàng ta tự thân xuất mã, chính là đã cấp thể diện cho Tô Châu trà phường các ngươi.” Thiết Liệt không có ý tốt tiến đến gần nàng, gần đến mức toàn thân nàng có thể cảm nhận được khí nóng từ người hắn toả ra, quấy nhiễu sự bình yên của nàng.

“Nhưng, ta không muốn nói chuyện với ngươi.” Nàng âm thầm hít sâu, lui lại vào bước, cùng hắn bảo trì khoảng cách. Nhưng, nàng lùi một bước thì hắn tiến hai bước, làm cho nàng muốn lùi cũng không dám lùi.

“Chuyện làm ăn ở Dạ thành ngươi không muốn sao?”

“Không có sinh ý ở Dạ thành thì Tô Châu trà phường cũng chẳng bị ảnh hưởng.” Kinh Vô Tình quyết định quay người rời đi, trong lúc không đề phòng bị hắn bắt lấy cánh tay “Buông ra.”

“Không thể.”

Trong đôi mắt thâm trầm của hắn loé lên những tia lửa kiên định, bàn tay mạnh mẽ như muốn thiêu đốt da thịt nàng, nàng muốn giãy giụa nhưng bàn tay hắn tưa như gọng kìm, gắt gao nắm chặt cánh tay của nàng.

“Ngươi...Vậy thì đừng trách ta không khách khí.” Kinh Vô Tình quay người lại đánh ra một chưởng, nhưng lần này hắn đã có chuẩn bị trước, cánh tay nàng vừa giơ lên đã bị hắn bắt lấy.

Hắn dùng sức một chút, khiến cho thân người nàng ngã về phía trước vào trong lòng hắn, lồng ngực cứng như sắt thép của hắn ép chặt bộ ngực của nàng, có thể cảm giác được rõ ràng những biến hoá ở trên thân thể hắn.

Nam nhân chết tiệt này, nàng không ngu ngốc đến mức không nhận ra ý đồ của hắn, cũng tự biết mình không phải là đối thủ của hắn, vừa rồi nhìn thấy võ công xuất thần nhập hoá của Dạ Quỷ, nàng cũng có thể đoán biết được công phu của hắn cao thâm đến mức nào.

“Dạ hoàng.” Nàng hít sâu để bình ổn tâm tình vừa bị hắn làm cho nhiễu loạn.

“Thiết Liệt, tên của ta gọi là Thiết Liệt.” Ánh mắt của hắn trở nên ám muội, giọng nói cũng khàn khàn.

“Được, Thiết công tử, có thể mời ngươi buông ta ra có được không, ngươi như vậy khiến ta không thể thở được.” Thắt lưng nàng bị bàn tay như gọng kìm của hắn siết chặt, lúc này đang giãy dụa không ngừng.

“Gọi ta là Liệt.” ( người đàn ông tự nhận mình liệt =)) hiếm thấy, hiếm thấy)

Chú ý thấy khuôn mặt của hắn ngày một gần sát, nàng theo trực giác hơi nghiêng đầu tránh ra “Thiết công tử, xin ngươi đàng hoàng một chút, hiện giờ ta là nam nhân.”

Nam nhân này rốt cuộc có biết vô sỉ là gì hay không?

Nàng dám chắc hắn không biết, nếu không sẽ chẳng hề kiêng kỵ mà hôn nàng. Dạ thành Vương Thiết Liệt - một nam tử coi lễ giáo không là gì, đáng nhẽ nàng nên điều tra rõ ràng trước rồi mới xử trí hắn, không nên nhất thời thẹn quá hoá giận mà đem hắn đi bán.

Nhớ tới nụ hôn cuồng dã mà mãnh liệt kia, một luồng khí nóng tự nhiên lan ra khắp cơ thể nàng, nàng phát hiện chỉ cần tiếp xúc với hắn, trái tim nàng sẽ nhảy nhót không thôi.

“Nam nhân.” Hắn bật cười, ánh mắt tà ác nhanh như chớp nhìn xuống bộ ngực của nàng, hắn biết người khác sở dĩ không biết nàng là nữ cải nam trang cũng bởi vì nàng đem bộ ngực tròn trịa của mình bó lại cho thật phẳng “Để bộ ngực đáng yêu của mình chịu tội là không nên.” Hắn cúi đầu xuống, ở trước ngực nàng lưu luyến không rời phủ xuống một nụ hôn nồng nhiệt. (.)

Đáng yêu? “Ngươi đang làm cái gì?” Nàng cố ý nói giọng bình tĩnh nhưng trống ngực ngược lại đập dồn dập.

“Ta đang chiếu cố bộ ngực bị ngươi ngược đãi.” Hắn khao khát nàng đến mức toàn thân đều căng cứng.

“Đi....ngô.” Miệng của nàng bị hắn cường hãn chiếm cứ.

Môi của hắn mang theo hơi nóng bao phủ lấy nàng, lưỡi của hắn hung hăng công thành chiếm đất, ở trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng linh hoạt trở mình. Nàng phát hiện hơi thở của mình bị hắn rút đi, đến lý trí cũng bị hơi thở nam tính thiêu đốt. Nàng....không thể....thở được.

“Nữ nhân không thể nói lời thô tục.” Đang lúc nàng hồ nghi mình có bị tắc thở chết hay không thì Thiết Liệt đình chỉ thế công cuồng mãnh, thôi không dày xéo đôi môi của nàng nữa. Hắn cất giọng khàn khàn “Chỉ mới xa nhau có mấy ngày mà ta tưởng như đã vạn năm.”

Kinh Vô Tình nín thở, không muốn bị hắn phát hiện nàng chịu ảnh hưởng của hắn, liều mình áp chế trái tim đang đập liên hồi, đôi mắt lạnh lùng không hề sợ sệt nhìn vào hắn.

Nhìn vẻ mặt quật cường của nàng, hai tròng mắt phân rõ trắng đen đang nhìn hắn trừng trừng, đôi môi hồng tuyệt đẹp vì bị hôn mà trở nên mềm mại, khiến cho hắn không nhịn được mà cúi đầu xuống.

“Ngươi càng đáng yêu.”

Cánh cửa bị đẩy ra khi Thiết Liệt cúi xuống.

“Thiết Liệt...ngươi.” Thạch Định Phong đứng ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh này thì khiếp sợ, miệng mở to đến nỗi có thể nuốt trọn một quả trứng đà điểu “Các ngươi...sao có thể....”

“Vì cái gì không thể?” Kinh Vô Tình biết Thạch Định Phong hiểu lầm, nhưng nàng muốn trả đũa Thiết Liệt một lần, vì thế dựa vào người hắn, cất giọng mị hoặc “Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, chẳng nhẽ ngươi muốn ngăn cản hắn yêu nam nhân sao?” Ai bảo hắn khinh bạc nàng, huỷ diệt uy danh Dạ hoàng của hắn cũng xứng đáng.

“Đúng vậy.” Khó thấy được nàng dịu dàng như thế, Thiết Liệt cười vui vẻ, hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, lặng lẽ ghé sát vào tai nàng “Nữ nhân hư.”

Thân thể nàng không khỏi run lên một trận, trong lòng bị che phủ bởi một tầng mây mù mịt.

Thiết Liệt cảm nhận được nàng đang run rẩy, một nụ cười tà ác xuất hiện bên khoé môi hắn, hắn biết nhược điểm của nàng chính là có một thân thể rất mẫn cảm.

“Nhưng... nhưng...các ngươi đều là nam.” Thạch Định Phong khóc không ra nước mắt.

“Vậy thì sao?” Thiết Liệt cúi xuống nhìn nàng nở nụ cười ôn nhu “Yêu nhau chỉ cần ở chung với nhau là đủ rồi, ta và hắn rất hợp nhau, ngươi muốn chia rẽ chúng ta sao?”

“Ta...ta...” Thạch Định Phong nào dám gật đầu.

“Các ngươi đem chỗ ở của ta dọn dẹp lại một chút, tối nay hắn sẽ đến ở cùng ta.”

Nghe vậy, Kinh Vô Tình hối hận không thôi. Đây khác nào tự chui đầu vào rọ!

“Dạ hoàng, xin ngươi hãy rõ ràng, ta đến đây để bàn chuyện làm ăn.” Sau khi Thạch Định Phong rời đi, Kinh Vô tình đẩy Thiết Liệt đang chìm trong mê đắm ra.

“Chúng ta cùng đến mua bán.” Hắn không chết tâm ôm thắt lưng của nàng.

Phát hiện mình không thoát khỏi bàn tay của ác ma, nàng ảo não nói “Buông tay.”

“Không được. Sao vậy, ta muốn mua ngươi.” Hắn ghé sát vào tai nàng, đầu lưỡi ở trên vành tai trắng hồng của nàng liếm liếm, đắc ý khi thấy vành tai của nàng bắt đầu đỏ lên, lan tới cả khuôn mặt xinh đẹp.

“Thiết công tử, xin ngươi tự trọng một chút.” Ở trong vòng tay hắn, Kinh Vô Tình không có cách nào quát nạt cùng duy trì uy nghiêm vốn có. Ô! Nàng hối hận vì đã gặp hắn.

“Được rồi, ngươi muốn nói chuyện gì?” Tay của hắn thuỷ chung không rời khỏi thắt lưng của nàng.

“Ngươi có thể buông ta ra trước không?”

Thiết Liệt tạm thời thoả hiệp, dù sao nàng cũng không có khả năng chạy trốn khỏi địa bàn của hắn.

Kinh Vô Tình nhặt chiếc hộp mà Xuân Lan trong lúc té xỉu quăng lại để lên bàn trà. Nở nắp hộp, trong đó là cái ngăn nhỏ được phân cách rõ ràng, trong mỗi ngăn đều đựng một loại lá trà khác nhau.

“Đây là lá trà tốt nhất của năm nay, ngươi nếm thử một chút xem.” Nàng nắm một nắm lá trà trong lòng bàn tay rồi đưa đến cho hắn.

Thiết Liệt liếc mắt nhìn lá trà đang tỏa hương thơm mát trong lòng bàn tay nàng, tầm mắt trở lại nhìn vào khuôn mặt trầm tĩnh của nàng, đôi mắt hắn nhìn nàng không hề chớp lấy một cái làm cho thân thể nàng run rẩy một trận.

Hắn không tiếp nhận, chỉ cúi đầu xuống lòng bàn tay trắng nõn của nàng dò xét, tiếp theo dùng miệng cùng lưỡi hút lấy hương thơm độc đáo được trộn lẫn bởi hương thơm của trà và mùi thơm của nữ nhi, nhất thời khát vọng trào dâng trong lồng ngực, thứ hắn muốn nhấm nháp hiện giờ không phải là trà mà chính là nàng. (_ _!)

Bị hắn liếm, làm da trắng nõn của nàng ửng hồng. Nàng nhìn thấy dục hoả ở trong đôi mắt thâm trầm của hắn, đánh sâu vào linh hồn nàng.

Tâm thần hoảng hốt, nàng vội vã rút tay về, người lảo đảo, thiếu chút nữa làm đổ các mẫu lá trà.

“Loại trà này có giá lượng bạc.”

“Quá rẻ, ở trong lòng bàn tay ngươi, nó có giá vượt xa lượng bạc.” Cả người hắn tản mát ra hơi thở nam tính, vây quanh nàng, không để cho nàng có chỗ trốn.

“Ngươi...ngươi còn tiếp tục không đứng đắn là ta lập tức rời đi.” Kinh Vô Tình miễn cưỡng lấy thái độ bình tĩnh để nói với cái tên ngả ngớn này, rồi đột nhiên phát hiện thanh âm phát ra từ yết hầu của mình giống như là tiếng thở dốc.

“Người nói cái gì không đứng đắn? Là hôn ngươi không đứng đắn hay là việc thưởng thức trà không đứng đắn?”

“Dạ hoàng.” Nàng cắn răng gầm nhẹ.

“Gọi ta là Liệt.” Hắn kề sát vào tai nàng, bàn tay nâng lên khuôn mặt vì tức giận mà trở nên càng thêm diễm lệ động lòng người của nàng.

Nhưng còn chưa đụng được vào mặt nàng, Kinh Vô Tình đã kịp thời phản ứng mà né tránh, tuy vậy hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, đưa tay giật nhẹ sợi dây buộc tóc của nàng.

Sợ hắn làm hỏng búi tóc vất vả lắm nàng mới nguỵ trang được, Kinh Vô Tình không dám tiếp tục lộn xộn, chỉ có thể mặc hắn nắm lấy dây buộc tóc của nàng, chậm rãi ghé sát vào tai nàng, làm cho tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn, huyết mạch cũng theo đó sôi sục.

“Ngươi là của ta.”

“Ngươi đừng có chạm vào ta, nếu không ta liền.” Nàng rút một cây trâm màu bạc từ trong tay áo ra, vừa nói vừa dí vào cổ hắn.

Hắn thoáng ngạc nhiên rồi bật cười “Ngươi cho rằng như vậy sẽ uy hiếp được ta?”

“Ta không muốn uy hiếp ngươi, chỉ muốn cảnh cáo ngươi, nói cho ngươi biết đây không phải chuyện đùa.” Đây là vũ khí cuối cùng của nàng, thà chết chứ không chịu khuất phục.

Thiết Liệt cao thâm khó lường nhìn nàng không chịu khuất phục, chậm rãi buông tay ra “Khá lắm Kinh Vô Tình, ngươi muốn thử quyết tâm của ta, đáng tiếc...” Trong nháy mắt, nàng cảm thấy cổ tay mình đau nhói, trâm cải tóc rơi vào lòng bàn tay hắn, mà cả người nàng cũng mềm nhũn ngã vào lồng ngực hắn “Ngươi đã quá xem thường ta.”

Nàng xác thực đã quá xem thường hắn, Kinh Vô Tình toàn thân không thể nhúc nhích hiện giờ hối hận không kịp, nàng đáng lẽ không nên dây vào tên này, vì bạc mà bây giờ nàng phải bồi cả tấm thân này cho hắn.

“Thiết Liệt.” Thạch Định Phong chạy vội vào cửa, bắt gặp Kinh Vô Tình đang nằm trong lòng Thiết Liệt.

“Có việc gì?” Đem nàng đặt lên ghế, Thiết Liệt nhướng mày hỏi.

“Ách, việc này....Bạch Vân mục trường....Vị hôn thê của ngươi đến đây.”

Hắn đã có vị hôn thê? Kinh Vô Tình đột nhiên cả kinh. Đã có vị hôn thê rồi mà còn càn rỡ khinh bạc nàng, hắn coi nàng là cái gì? Phút chốc, nàng cảm thấy xấu hổ và giận dữ, khó chịu. Hắn sẽ không coi nàng là cung nhân hay kỹ nữ để đùa giỡn trả thù đấy chứ? Nghĩ đến đó, gương mặt nàng trở nên trắng bệch.

Không, nàng không cho phép bản thân mình nông nổi như vậy, nàng phải chạy trốn.

“Ngươi thông chi cho nàng?” Đừng tưởng hắn không để ý đến mọi việc thì cho rằng hắn không biết cái gì. Thiết liệt trừng mắt nhìn hắn.

“Ta...ta không có. Sau khi ngươi mất tích, Hoa Liên công chúa vẫn thực lo lắng, liên tiếp dùng bồ câu đưa tin đến kiểm tra, biết ngươi đã bình an trở về nên nàng nói muốn tới thăm ngươi.” Thạch Định Phong không dám nhìn thẳng vào mắt Thiết Liệt. Dạ hoàng tức giận thì cứ gọi là sởn cả gai ốc.

“Quân sư của ta rỗi việc đến mức đi làm kẻ báo tin.” Thiết Liệt ngoài cười nhưng trong lòng không cười “Không những tìm kỹ nữ đến cho ta, giờ còn lo lắng đến cả việc chung thân đại sự, thật là vất vả cho ngươi.”

“Không có chi, chuyện của Dạ hoàng cũng là việc của ta.”

“Cám ơn sự quan tâm chu đáo của quân sư, một khi đã như vậy, việc đón tiếp Hoa Liên công chúa liền giao cho ngươi.” Thiết Liệt xoay người trở lại trên ghế, cùng Kinh Vô Tình bốn mắt nhìn nhau, trên môi hiện lên nụ cười tàn ác “Ngươi nên biết ta là người ân oán phân minh, người ta đối đãi ta thế nào, ta sẽ hồi báo như thế, mà ngươi – Kinh công tử, ta nên xử lý ngươi thế nào đây?” Ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt giờ không thể động đậy của Kinh Vô Tình.

Sắc mặt nàng từ xanh chuyển sang trắng, chỉ có thể dùng ánh mắt căm tức để giết chết hắn. Sớm biết hắn là Dạ hoàng, nàng có chết cũng không đến Dạ thành.

“Khụ, khụ! Thiết Liệt, Kinh công tử là khách, tuy hắn từng đối với ngươi làm ra chuyện như vậy nhưng cũng không thể trách hắn, là ngươi cố ý giấu diếm không cho hắn biết thân phận thật của ngươi.” Thạch Định Phong nhìn Kinh Vô Tình thương xót, giờ phút này hắn giống như một con thỏ trắng bị sư tử đùa giỡn.

“Vậy ngươi nói xem ta nên chiêu đãi khách quý của chúng ta thế nào?”

“Kinh công tử bôn ba vạn dặm, tàu xe mệt mỏi, nhất định mệt chết đi dược, trước hết để hắn đi nghỉ ngơi có được hay không?” Thạch Định Phong vừa nói xong đã nhận được ánh mắt cảm kích từ phía Kinh Vô Tình cùng với ánh mắt sát nhân của Thiết Liệt.

Thân hình Thiết Liệt che ở giữa nàng và Thạch Định Phong, không cho hai người tiếp tục nhìn nhau nữa “Chỗ ở của ta thu dọn tốt chưa?”

Nàng không cần! Nếu ở chỗ của Dạ hoàng, nàng không bị hắn sàm sỡ hay ăn sạch mới là lạ. Ngẫm lại, toàn thân nàng không khỏi run lên một trận.

“Hoa Liên công chúa đến đây, ngươi ít ra cũng nên nể mặt nàng một chút, hơn nữa nếu để cho người ta biết Dạ hoàng ở cùng một nam nhân thì....”

“Ngươi muốn quản chuyện của ta?” Thiết Liệt cuồng ngạo đứng khoanh tay.

“Việc đó ngươi có từng hỏi qua ý kiến của Kinh công tử chưa? Hắn có nguyện ý ở cùng một chỗ với ngươi không?”

“Hắn thì có ý kiến gì?” Thiết Liệt trừng mắt nhìn nàng, tựa như con mèo đang vờn chuột.

“Kinh công tử, ngươi có ý kiến gì không?” Thạch Định Phong trong nháy mắt vung tay một cái, làm cho Kinh Vô Tình khôi phục tự do.

“Ta không cần, tên nam nhân dã man đáng bị chém ngàn đao như người đừng có đụng vào ta.”

“Xem đi.” Thạch Định Phong khoanh tay lại.

Sắc mặt Thiết Liệt khó coi đến cực điểm, không ít nữ nhâm muốn được hắn để ý, còn nàng cư nhiên coi hắn là mãnh thú độc xà tránh không kịp.

“Thạch công tử.” Kinh Vô Tình vội vàng chạy đến phía sau Thạch Định Phong, lạnh lùng trừng mắt nhìn Thiết Liệt.

“Đừng nghĩ Thạch Định Phong có thể làm chỗ dựa vững chắc cho ngươi, ngươi tránh được một lần, không trốn được cả đời.” Nhìn nàng ở sau lưng Thạch Định Phong, Thiết Liệt hắng giọng nói “Ta sẽ không buông tha cho ngươi.” Nói xong phất tay áo rời đi.

“Cám ơn Thạch công tử.” Kinh Vô Tình ôm quyền cúi lạy, trong lòng rất bồn chốn, nàng đang nghĩ cách trốn khỏi đây.

“Đừng khách khí, ta mới là người có lỗi, Dạ hoàng có chỗ nào đắc tội với ngươi thì xin hãy lượng thứ.” Trong lòng Thạch Định Phong âm thầm cầu nguyện, mong là Hoa Liên đến có thể làm cho tình hình đổi mới.

Nam nhân không phải là một thứ tốt.

Kinh Vô Tình đứng ở trước cửa sổ lầu các, thông qua cửa sổ nhìn đến cây cầu nhỏ trong đình viện ở phía xa xa, đứng ở dưới trời chiều là hai cái bóng lớn, nếu không phải Thiết Liệt muốn nàng đến thư phòng của hắn bàn chuyện làm ăn thì nàng có chết cũng không tiến vào Dạ Hoàng cư nửa bước.

Nhìn hai bóng dáng kia đứng gần nhau, ngực nàng bỗng nhiên nặng trĩu, nàng làm sao vậy? Hoa Liên công chúa và Dạ hoàng vốn có hôn ước, nàng chỉ là người qua đường đến Dạ thành bàn chuyện buôn bán, sẽ không vì bất luận kẻ nào mà dừng lại, nhưng tại sao trong lòng nàng lại khó chịu như vậy?

Không xem nữa! Kinh Vô Tình đang định xoay người rời đi thì thình lình có tiếng đập cửa vang lên. “Dạ hoàng, là người kêu Phượng Nương đến sao?” Là Liễu Phượng Nương.

Kinh Vô Tình rùng mình đi ra mở cửa “Liễu Cô nương.”

"Là ngươi, Kinh công tử.” Liễu Phượng Nương kinh hỉ tiến lên “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

Kinh Vô Tình theo phản xạ lùi lại từng bước “Không có gì.” Trong lòng nàng đang có quỷ “Ta nên đi rồi.”

Góc áo của nàng bị Liễu Phượng Nương giữ chặt “Đừng đi, nô gia muốn được tán gẫu với ngươi.”

“Liễu cô nương, xin tự trọng.” Đôi mắt Liễu Phượng Nương mở to, phong tình vạn loại, câu hồn nhiếp phách, nếu nàng là nam nhân, nhất định không thoát khỏi sự dụ hoặc của nàng ta.

“Ta cũng rất muốn lên cân lên, nhưng không hiểu sao ăn mãi mà trọng lượng cũng không nhích được chút nào, Dạ hoàng cũng nói ta rất gầy, trên người không có chút thịt nào.”

(Vô tình bảo nàng tự trọng, nàng l

Truyện Chữ Hay