Nhà ăn thường đông người vào giữa trưa, nhạc nhẹ êm tai bị những âm thanh ầm ĩ lấn át.
Mày Mạc Hoài nhíu lại, thần sắc không vui, “Có chuyện gì?”
Tào dương nhăn mũi, nuốt nước bọt, cậu có hơi do dự một chút mới nói: “Hoài ca, chuyện kia…. Ninh tiểu thư không cần anh anh cũng đừng quá buồn.”
Haizz, Hoài ca quá đáng thương, không hiểu sao lại bị đá nữa. Bảo làm sao mà đến hơi thở của anh cũng thay đổi, hẳn là do bị đá đến đau buồn, mới có thể lạnh lùng như vậy.
Cậu an ủi nói: “Tục ngữ nói phụ nữ sợ đàn ông, nếu anh thật sự không buông bỏ được Ninh tiểu thư thì cùng lắm cứ quấn lấy chị ấy, quấn đến khi nào chị ấy không chia tay mới thôi. Huống hồ em còn thấy Ninh tiểu thư là người hiền lành, dễ mềm lòng nữa.”
Bị Tào Dương nhắc đến chuyện mẫn cảm trong lòng, gương mặt Mạc Hoài nóng lên, ngay sau đó biến thành bực dọc xấu hổ, “Cậu nói bậy gì đó!”
Tào Dương cẩn thận nhìn anh, “Hoài ca, lần trước lúc Ninh tiểu thư tới gặp anh, rõ ràng là chị ấy vô cùng quan tâm đến anh mà, có phải anh làm sai gì khiến người ta…. Đá anh không?” Cậu chần chờ mãi mới nói ra tiếng lòng, lo lắng chọc vào nỗi đau thất tình của Mạc Hoài.
Sắc mặt Mạc Hoài rất khó coi, “Tôi không bị đá nhé!” Anh lạnh lùng liếc nhìn Tào Dương đang lải nhải, “Là tôi nói lời chia tay.”
Tào Dương sặc sụa, thiếu chút nữa phun hết nước trong miệng ra, cậu điều hòa lại nhịp thở, không thể tưởng tượng nổi nhìn Mạc Hoài, “Hoài ca, em biết anh buồn lòng, nhưng mà, bị đá cũng đâu có mất mặt gì đâu chứ.” Anh không phải nói dối đâu thì cậu không dám nói ra, đành nuốt lại.
Phải nói là trước kia Mạc Hoài để ý bạn gái mình bao nhiêu đấy, còn không màng sức khỏe mà liều mạng kiếm tiền mua quà cho bạn gái. Hơn nữa dù là lúc nghỉ ngơi hay lúc làm việc, anh đều nghĩ đến bạn gái cả, vừa đến giờ tan làm là chạy thật nhanh về nhà, bám dính lấy bạn gái không rời. Chỉ cần người khác liếc nhìn bạn gái anh một cái là bị trừng mắt liền, hận không thể giấu đi gương mặt và bộ dáng của bạn gái, quả thực làm cậu ấn tượng khắc sâu.
“Cậu cảm thấy tôi đang nói dối à?” Mạc Hoài hừ lạnh một tiếng.
Thấy thần sắc Mạc Hoài nghiêm túc, Tào dương càng không thể tin: “Hoài ca, thật sự anh là người nói chia tay à?” Chuyện này….” Không có khả năng mà nhỉ, rõ ràng anh thích Ninh tiểu thư như vậy, làm sao đột nhiên lại nói chia tay?
Tào Dương căng da đầu, xác nhận lại lần nữa: “Hoài ca, anh thật sự chia tay với Ninh tiểu thư à?”
Mạc Hoài không trả lời.
“Cơ mà, không đúng ý, trước kia chính anh là người yêu Ninh tiểu thư đến chết đi sống lại, sao lại chia tay được?” Tình yêu đều dễ dàng thay lòng vậy à?
Nhớ tới lời nói trước kia của Mạc Hoài, cậu cảm thấy đáng tiếc, “Ninh tiểu thư lại trở thành người độc thân rồi, chị ấy học trong trường, đầu óc vừa thông minh, tính cách lại tốt bụng, gương mặt còn đẹp hơn cả thiên thần như vậy, bị người khác đoạt mất thì phải làm sao bây giờ?” Cậu nhớ rõ lời này là do Mạc Hoài từng nói, “Hoài ca, hiện giờ anh không buồn hả? Anh có thể chấp nhận chuyện Ninh tiểu thư thích người đàn ông khác sao? Kể cả, chuyện chị ấy trở thành bạn gái của người đàn ông khác nữa?”
“Câm miệng!”
Sắc mặt Mạc Hoài càng thêm khó coi, đôi mắt đen như mực bao trùm một tầng sương lạnh.
Anh nhớ tới việc triền miên với Ninh Mật Đường ở trong mộng, thân thể của cô vừa mịn vừa mềm, còn có cả hương thơm anh thích nhất, cảm giác quá mức chân thật, anh thậm chí còn nhớ được cả xúc cảm non mịn từ làn da cô, dưới sự vuốt ve của anh, cô nghẹn ngào đầy dịu dàng, tinh tế…
Nghĩ một chút, sẽ bị thằng đàn ông khác nhìn, không nổi, đáy mắt Mạc Hoài lan tràn ý lạnh đến cực hạn, trong lòng đã khó chịu lại bực bội thêm, hận không thể đi tìm Ninh Mật Đường ngay lập tức, mang cô cất giấu đi, không để ai nhìn thấy hết.
“Lời em nói là sự thật.” Bị ánh mắt sắc bén lại hung hăng của đối phương liếc đến, cực tàn nhẫn, Tào Dương rụt bả vai, chu môi, thấp giọng nói: “Đến lúc đó Ninh tiểu thư bị người khác theo đuổi được…” Chưa nói xong, dưới ánh mắt sâu thẳm lạnh băng kia, cậu không dám nói tiếp, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều đang chờ đợi công bố kết quả của cuộc đấu vẽ tranh.
“Thầy Quách, tôi ngưỡng mộ thầy đã lâu, lát nữa có kết quả chung cuộc, tôi muốn đấu giá tranh của thầy.” Một người đàn ông hơi béo đến cạnh Quách Chi Niên, trêи mặt đầy vẻ tôn kinh, tươi cười đến co quắp.
Quách Chi Niên đứng thẳng, hơn bốn mươi nhưng vẫn duy trì dáng người gầy mà cứng cỏi. Trêи mặt ông ta lộ ra vài ý cười, nói với người đàn ông kia: “Quách mỗ cảm ơn tán thưởng của anh trước đã.”
Người bên cạnh thấy Quách Chi Niên đáp lời người lạ kia, cũng không nhịn được tiến lên vài bước, tỏ vẻ đợi lát nữa có kết quả bọn họ sẽ đấu giá.
Tào Dương ngắm đám người bên kia tranh thủ lấy lòng, lại nhìn mình cùng Mạc Hoài đứng bên này, quả thực là đối lập. “Hoài ca, anh nắm được bao nhiêu phần thắng?” Chỉ thấy thần sắc Mạc Hoài bình đạm, người khẩn trương chỉ có cậu đây.
Cậu nghe nói, người kia là đệ nhất họa sĩ, địa vị cũng quá lớn rồi.
Mạc Hoài liếc mắt nhìn về hướng Quách Chi Niên một cái, sau đó lại thu hồi ánh mắt. Dừng ở bóng người dẫn chương trình, trong mắt anh là tư chất tự tại, “Do lắng thừa thãi.”
Tào dương sửng sốt, hồi lâu mới hiểu ý của Mạc Hoài nói. Cậu quay đầu nhìn Mạc Hoài, góc cạnh rõ ràng, sườn mặt thâm thúy, sống mũi cao thẳng đến lóa mắt.
Người dẫn chương trình bước lên bục, bắt đầu đọc kết quả cuộc thi vẽ tranh, “Đạt giải ba chính là Từ Chấn Dương với tác phẩm, xin chúc mừng. Người đoạt giải nhì chính là… Quách Chi Niên tiền bối với.” Người dẫn chương trình có hơi chần chờ, bởi tất cả mọi người đều cho rằng tác phẩm của Quách Chi Niên chắc chắn giành giải nhất.
Dưới sân khấu, nụ cười tự tin của Quách Chi Niên bỗng cứng đờ, trong ánh mắt là biểu cảm không thể tin nổi. Mà mọi người tham gia triển lãm ở nghe được kết quả, cũng không nhịn được bàn tán, xung quanh ầm ĩ vô cùng.
Quách Chi Niên, thân là đệ nhất họa sĩ trong nước, không chỉ vẽ tốt đến lợi hại mà còn là người liên tục giành được giải nhất thi vẽ tranh liên tục, đây cũng là nguyên nhân giới hội họa nhận định anh ta và ủng hộ anh ta như vậy. Giờ đây chiến thắng liên tiếp bị đánh bại ở một triển lãm tranh, mọi người không thể nào không bàn luận nhiệt tình được.
“Tôi không nghe lầm phải không, thầy Quách chỉ giành được giải nhì thôi?”
“Quách Chi Niên mới chỉ đạt giải nhì, thì giải nhất là ai chứ?”
“Tôi nghĩ, kiếp vẽ tranh của Quách Chi Niên sắp kết thúc rồi, nhiều năm vậy thì ý tưởng cũng khô kiệt hết cả.”
“Chỉ là một trận đấu trong triển lãm tranh thôi mà, kể cả Quách Chi Niên có thua cũng đâu nói lên điều gì, không phải cuộc thi lớn gì.”
“Haha, lời này tôi lại không đồng ý. Phải biết lão Tề tổ chức triển lãm tranh đâu giống bình thường, lần thi vẽ này, cho dù có người tham gia là người giỏi trong nước hay là người nước ngoài, thì đều vẫn được hưởng lợi từ những ban giám khảo nổi tiếng, vẫn là sân chơi có tên tuổi, giám khảo nghiêm khắc, đâu có thua kém với những giải lớn đâu, thậm chí có khi còn được coi trọng hơn đó, anh nhìn xem ở đây có ai không ăn to nói lớn trêи thương trường, người quyền quý đầy ra, có muốn mời cũng chưa chắc người ta sẽ tới. Lần này Quách Chi Niên thua, không chừng còn cay cú hơn thua ở sân chơi lớn đấy.”
…..
Người xung quanh bàn tán sôi nổi, đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nụ cười sắp không duy trì được của Quách Chi Niên, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm người dẫn chương trình.
Người dẫn chương trình bảo mọi người trật tự, rồi mới mở miệng: “Cuối cùng, tôi xin tuyên bố người đoạt giải nhất chính là Mạc Hoài, với bức, xin mời mang ba tác phẩm đoạt giải lên đây, cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.”
Sauk hi tuyên bố danh sách người đoạt giải xong, dưới sân khấu hoàn toàn kinh ngạc đến phát ngốc.
“Mạc Hoài? Chưa nghe qua tên người này bao giờ.”
“Người đến từ đâu vậy? Sao còn hơn cả thầy Quách?”
“Không phải là người của bên tổ chức chứ?”
“Họa sĩ không có tiếng tăm cũng bò đến được đầu rồng của giới họa sĩ à? Có chuyện hay…”
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía sân khấu, các tác phẩm đã được mang lên sân khấu để mọi người xem. Nhìn bức tranh bày ra trước mắt, bút mực cứng cáp, khí thế hung vũ, đỉnh núi mang theo nét bút khiến lòng người run sợ giật mình, thân là họa sĩ đệ nhất trong nước, Quách Chi Niên quả nhiên danh bất hư truyền. Bức này đáng giá là tác phẩm xuất sắc, dưới sân khấu không ít người thẩm định, chuẩn bị đấu giá.
“Bây giờ sẽ là bức tranh đạt giải nhất trong triển lãm hôm nay, tác phẩm.”
Hai người mang lên sân khấu, cận thận nhẹ nhàng cầm tranh đứng trêи bục.
“Trời…” Mội người đàn ông hô lên kinh hoàng, “Vẽ cảnh trêи chiến trường ư?” Giữa bức tranh là nét bút đặc mực, miêu tả cảnh chiến trường khiến tim đập run run, tựa như trước mắt đầy đẫm máu.
“Bút lực mạnh mẽ, ý vị kinh người, khó trách tại sao lại giành được giải nhất, tranh đẹp.”
“Khá khen cho bức, hình ảnh quá mạnh mẽ, máu nhuộm đầy chiến trường, tướng quân đứng trêи đỉnh cao, có một loại cảm xúc làm con người ta như lạc vào đó. Quả thật có thể đánh bại Quách Chi Niên…”
Nghe được tiếng mọi người khen ở bên tai, thần sắc Quách Chi Niên đen tối dần, gân xanh giữa trán nổi lên, căng thẳng không chịu được. Trong lòng anh ta kinh hoàng, không thể phủ nhận tài năng của người vẽ ra bức tranh thâm hậu đó, chỉ có thể hơn tranh của anh ta.
Nghĩ vậy, sắc mặt Quách Chi Niên che kín bởi khói mù.
Nghe được người dẫn chương trình công bố ba người đoạt giải xong, Tào Dương mới bừng tỉnh.
Ánh mắt cậu tỏa sáng, đôi tay kϊƈɦ động đến không ngừng khua loạn, “Hoài ca, anh là người đoạt giải nhất!” Vốn im nghe, cậu hoàn toàn không đoán được Mạc Hoài lại lợi hại như vậy.
Gương mặt Mạc Hoài không có gì thay đổi, môi mỏng nhẹ nâng, “Đoán được từ trước rồi.” Nói xong một câu như vậy, anh trực tiếp đi lên sân khấu.
Thân hình cao lớn trong đám người đột nhiên bước đi, một bước là lên đến sân khấu. Trêи người Mạc Hoài tựa như mang theo ánh sáng, phát ra quá gắt khiến người ta không dám nhìn lâu.
Không ai có thể ngờ được người đoạt giải nhất không có tiếng tăm gì lại là người mang ánh hào quang quá mạnh như vậy trong khoảnh khắc nhận giải, quá bức người.
Cuối buổi triển lãm tranh, bức của Mạc Hoài bị lão Vu dùng hai trăm vạt đoạt được trong buổi đấu giá, nhiều hơn chừng năm mươi vạn so với người đấu giá bức của Quách Chi Niên.
Tại cửa ra vào của triển lãm, Quách Chi Niên tươi cười với người trẻ tuổi trước mặt, tuy câu chữ hơi hỗn loạn nhưng lại có vài phần tán thưởng: “Người trẻ tuổi, hậu sinh khả úy.”
Ánh mắt Mạc Hoài dừng chút, nhìn anh ta, không đáp lại lời nào mà bỏ đi ngay.
“Ha ha, người này…. Chỉ là một người nhỏ bé vậy mà quá ảo tưởng rồi. Thầy Quách, không cần để cậu ta vào mắt đâu.” Người đi bên cạnh Quách Chi Niên nhìn bóng dáng Mạc Hoài dần xa, tức giận nói.
Đáy mắt Quách Chi Niên cố giấu đi đầy khói mù, cười cười: “Người trẻ tuổi cao ngạo chút là chuyện bình thường, không giống người ở thế hệ trước như chúng ta…”
Hừ, tính tình như vậy, xem ra đối phương cũng chả đi được xa trong giới này, anh ta không cần bận tâm làm gì.
…
Lúc về nhà đã là chạng vạng tối.
Mạc Hoài vừa bước vào cửa, dưới chân hơi dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ khó khăn. Anh nghĩ rằng vì chuyện cô giận dỗi ngày hôm qua ở trong thư phòng, khoảng thời gian này cô sẽ không về nữa.
Anh đứng bên cạnh sô pha, nhìn từ trêи cao xuống, ánh mắt dừng ở gương mặt nhỏ trắng bóc của cô gái. Không biết mơ thấy điều gì mà hàng mi đẹp đẽ của cô hơi nhíu lại, gương mặt trắng nõn tỏ vẻ khó chịu.
Mạc Hoài nửa ngồi xổm xuống, “Về phòng ngủ đi.” Giọng lạnh băng vang lên.
Ninh Mật Đường không phản ứng lại.
“Tỉnh đi, ngủ ở đây dễ bị cảm lạnh.” Môi mỏng hơi nhấp, anh có chút không vui. Đang muốn duỗi tay lay người cô, lại ngửi thấy loại mùi tanh ngọt của máu từ nơi chóp mũi.
Cô bị thương ư?
Ánh mắt rơi xuống gương mặt Ninh Mật Đường, nhìn mới thấy sắc mặt cô quá mức tái, cánh môi căng mọng trơn bóng lúc này lại trắng bệch không chút máu, “Ninh Mật Đường, tỉnh lại đi, em sao vậy?” Trong lòng không khỏi sốt ruột.
“Ưm…”
Ninh Mật Đường thấp giọng hừ nhẹ, mày nhăn lại đến lợi hại.
“Chết tiệt!”
Mạc Hoài sờ trán cô, lòng bàn tay chạm đến một lớp mồ hôi mỏng, anh đoán chắc nhiệt độ cơ thể vẫn ổn.
Mũi lại ngửi được mùi máu tanh quanh quẩn không tan, còn càng ngày càng đậm, “Bị thương chỗ nào vậy em?” Anh sốt ruột ghé vào bên tai cô, giọng nói lạnh nhưng đầy sốt ruột.
Hồi lâu Ninh Mật Đường mới mở mắt, ý thức mơ hồ, mắt long lanh nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, cô vươn đôi tay quấn quanh cổ Mạc Hoài, giọng nói yếu ớt, tinh tế mềm mại, “A Hoài, em khó chịu.” Cô ghé mặt vào khuôn ngực ấm áp của Mạc Hoài, cọ nhẹ vài cái.
Trong ngực là cơ thể thơm lừng, lại còn mềm nữa, cả người Mạc Hoài căng thẳng, mắt đen sâu thẳm, anh nỗ lực kiềm chế bản thân mình không được nhớ lại giấc mộng đêm qua nữa, cô yêu kiều đến ngọt ngào như vậy, ỷ lại dựa vào lồng ngực anh, kêu một tiếng lại ậm ừ một tiếng, càng khiến anh mê đắm.