Editor: Xám
Quan Nghiên mang theo một chồng tư liệu, vội vàng đi họp với các thành viên trong nhóm nghiên cứu hè này.
Họ đã chuẩn bị cho dự án này trong một thời gian dài, còn đặc biệt liên hệ một số tình nguyện viên để làm khảo sát. Vì việc phải làm mang tính chất nghiên cứu định tính, so với những nghiên cứu định lượng từng làm trước đây có khác biệt rất lớn. Bởi vậy họ đã phải dành rất nhiều thời gian để thiết kế và sửa đổi các câu hỏi khảo sát nhằm đạt được tính khách quan lẫn thái độ trung lập.
Đây là một trong những lần họp hiếm hoi trước kỳ nghỉ hè, sắp tới họ phải dành toàn bộ thời gian chuẩn bị cho luận văn cuối kỳ và bài kiểm tra.
—— Do đó, không có thời gian để suy nghĩ tới chuyện khác.
Trong phòng họp nhỏ, các thành viên vẫn chưa tới, Quan Nghiên đặt tài liệu xuống mở máy tính lên, ngồi đờ ra một lúc rồi bật WeChat click vào tin nhắn mới nhất Lục Hi vừa gửi tới.
[ Em gái của Lâm Tinh Hàm học cùng một trường với em, nghe nhỏ đấy nói, anh trai nhỏ ốm nằm viện rồi. ]
Một câu vô cùng đơn giản, đối phương không hề khuyên cô đến bệnh viện, cũng không hỏi cô vì sao không đến, nhưng những dòng chữ này lại khiến ngực Quan Nghiên nghẹn lại, cho dù đã đóng WeChat, cô vẫn không thể ngừng nghĩ tới tin tức này.
Đã chia tay rồi. Quan Nghiên thầm lặp đi lặp lại cho bản thân nghe.
—— Thế nên, đừng nghĩ nữa, bị ốm nằm viện sẽ được chữa trị, sớm hay muộn rồi cũng sẽ ổn thôi.
Khi chia tay, cô đã cố hết sức giữ cho bản thân mình bình tĩnh, hoàn toàn tin rằng chia tay là vì muốn tốt cho cả hai, sau đó còn lo nếu vẫn tiếp tục gặp nhau sẽ tạo thêm hy vọng cho Lâm Tinh Hàm thế nên mới đơn phương ép chính mình cắt đứt liên hệ.
Không có cái gì mà thời gian không chôn vùi được, chỉ cần không tiếp xúc, cho dù bây giờ khó chịu rồi cũng sẽ từ từ quên đi mà thôi. Kể cả Lâm Tinh Hàm thật sự thích cô, từ từ rồi anh ấy cũng sẽ tìm được người thích hợp hơn.
—— Cả hai bên nhau nhất định không thể dài lâu.
Quan Nghiên biết mình là người rất cứng đầu, đã nhận định chuyện như này rồi thì cô sẽ nhất quyết lao đầu theo. Khăng khăng nghĩ, khăng khăng làm.
Các thành viên trong nhóm lục tục đến, Quan Nghiên lấy lại bình tĩnh, thu hồi suy nghĩ, dồn sự chú ý vào cuộc họp. Kế hoạch khảo sát đã hoàn thiện, lịch trình đã xác định, chỉ còn đúng câu hỏi khảo sát cần chỉnh sửa nốt. Lần chỉnh sửa cuối cùng này bổ sung thêm một vài câu hỏi khảo sát theo ý kiến của giảng viên hướng dẫn để có thể so sánh hai mặt của vấn đề.
"Có nên thêm câu hỏi cho đối tượng từ sáu đến mười hai tuổi kiểu chúng muốn dành nhiều thời gian cho bố mẹ nhiều hơn hay cho ông bà nhiều hơn không?"
"Thế thì khó chắc chắn lắm, trí nhớ của một đứa bé sáu bảy tuổi vào lúc này vẫn chưa hoàn thiện."
"Nhin qua thì tôi lại thấy ổn, đáp án cho câu hỏi này sẽ mang tính chủ quan. Nó sẽ chỉ ra trong lòng chúng bên nào quan trọng hơn."
"Quan Nghiên, bà thấy thế nào?"
"......"
"Quan Nghiên?"
"A." Quan Nghiên giật mình, phục hồi lại tinh thần, "Xin lỗi......Vừa rồi tôi không nghe rõ, có thể nói lại một lần nữa được không?"
Cuộc họp kết thúc thì đã hơn giờ tối, các thành viên hò nhau lập nhóm đi ăn khuya. Quan Nghiên lòng đè nặng tâm sự, cái tin nhắn WeChat kia như có nhiệt độ khiến lòng cô nóng như lửa đốt.
Từ chối lời mời đi ăn khuya, cô còn được các thành viên trong nhóm hỏi thăm có phải do mệt quá hay không.
"Trông tôi phờ phạc lắm hả?" Quan Nghiên có chút ngạc nhiên nói.
"Ừ, nhìn dáng vẻ bà chẳng có tí tinh thần nào luôn, chắc não hết bộ nhớ rồi bà đi nghỉ sớm đi."
Một lời này nhắc nhở Quan Nghiên, cô quay về ký túc xá quăng mình lên giường, nằm nhắm mắt mãi mà không ngủ được.
[ Nghe nhỏ đấy nói, anh trai nhỏ ốm nằm viện rồi. ]
Không biết mình và Lâm Tinh Hàm chia tay rồi à? Hà cớ gì lại gửi dòng tin nhắn này cho mình chứ?
[ Anh trai nhỏ ốm nằm viện rồi. ]
Chấm hết rồi, không nhất thiết phải vội vàng chạy sang thăm như thể hai người vẫn còn mối quan hệ đặc biệt gì. Khi ấy quyết định cắt đứt liên lạc, đã cố gắng kiến trì đến tận bây giờ không thể vì chuyện này mà phá lệ được.
[ Ốm nằm viện rồi. ]
Bệnh gì mà phải nằm viện cơ chứ? Nghiêm trọng lắm sao? (Nằm viện) Trong bao lâu?
Đến khi nhận ra, chính mình đã mở điện thoại, nhấn vào phần soạn tin nhắn.
Sợ bản thân không chịu nổi rồi gọi cho đối phương, cô đã xóa luôn WeChat của Lâm Tinh Hàm, số di động trong danh bạ cũng bị cô xóa sạch. Nhưng bây giờ nhìn vào cột liên hệ phần tin nhắn cô lại có thể tự động đánh ra một dãy số dài ngoằng.
Không biết từ lúc nào cô đã nhớ rõ số điện thoại Lâm Tinh Hàm.
Quan Nghiên ngơ ngẩn nhìn chằm chằm dãy số một hồi rồi vội vàng tắt điện thoại, ngồi dậy nhét điện thoại vào chỗ sâu nhất trong cặp sách.
Nhưng khi đặt lưng xuống giường, nhắm mắt lại, trong đầu lại nhớ tới lần mình bị bệnh, dù chỉ là cơn cảm lạnh thông thường vậy mà bị Lâm Tinh Hàm xem là chuyện quan trọng lắm, chăm sóc để ý cô /. Lo cô lạnh, lại lo cô nóng quá, nhắc cô uống nước uống thuốc đúng giờ, thậm chí nước rót cho cô uống cũng là nước vừa ấm tới.
Chu đáo từng li từng tí một như một lẽ dĩ nhiên.
Cô đột nhiên không dám nghĩ thêm một tí nào nữa, những hồi ức ấm áp từng khiến cô hạnh phúc giờ đây lại làm lạnh thấu tim gan —— còn có cảm giác áy náy đau đớn như bị kim đâm.
............
"Bị ốm là chuyện rất khó chịu, thế nên anh hy vọng A Nghiên sớm khỏe lại."
Giọng của Lâm Tinh Hàm cực ấm, khi nói chuyện nghe như tiếng ngọc thạch gõ rất dễ nghe, có nhiều người còn nghĩ anh ấy học chuyên ngành phát thanh truyền hình.
"Không được, thời điểm nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, đừng suốt ngày cho rằng mình ổn."
"Sao lại phiền được chứ? Em là ưu tiên hàng đầu."
............
Quan Nghiên lại mở mắt ra, lúc này cô mới nhận ra chính mình đang im lặng rơi lệ.
Cô lau mắt, ngồi dậy, lại lấy điện thoại ra, bật lên.
Không có bất kì thông báo mới nào, WeChat hay SMS, tất cả đều lặng thing.
Cô bối rối, ngập ngừng mở SMS, như ma quỷ dẫn lối cô nhập một dãy số vào, tin nhắn nhập lại xóa, có cảm giác hỏi gì cũng không ổn.
Có thể nói gì đây, cô đã không còn tư cách đi quan tâm chuyện của Lâm Tinh Hàm nữa rồi.
Cuối cùng không biết ngón tay nghĩ gì lo, tự bản thân nhấn một khoảng trắng, một bong bóng tin nhắn rỗng tuếch đã được gửi đi.
Gửi đi thành công.
Quan Nghiên ngơ ngác nhìn chằm chằm di động, chợt phát hiện tin nhắn gửi đi thành công, nói cách khác Lâm Tinh Hàm không chặn cô.
Nghĩ kỹ lại, cô đơn phương cắt đứt liên hệ, còn Lâm Tinh Hàn thì sao?
Phát hiện này làm cho lòng cô rối như tơ vò.
"Ting" Di động rung lên, có tin nhắn tới : [ Muộn rồi mà còn chưa ngủ? ]
Quan Nghiên ngây người nhìn chằm chằm sáu chữ kia, vừa nhìn vừa đọc, mắt nhắm rồi lại mở, vẫn là sáu chữ ấy, yên lặng nằm trong khung thoại.
Vết sẹo vẫn luôn bị cô đè chặt dưới đáy lòng tưởng chừng như đã chết lặng với những cơn đau, nay đột nhiên bị vạch trần, trông cô thảm hại đến mức không có chỗ trốn.
Một lát sau, dường như biết cô sẽ không trả lời, bên kia lại gửi cho cô thêm một tin nhắn khác: [ Em ngủ sớm đi, ngủ ngon. ]
Quan Nghiên cảm thấy tầm nhìn của mình nhất định đã bị thiêu đốt.
Không thì sao nước mắt càng lúc càng rơi nhiều? Rõ ràng khi quyết định chia tay cô đã kìm nước mắt rất tốt.
Như một nỗi buồn muộn màng, cô biết mình đã bỏ lỡ những gì, nhưng chỉ sợ đã không thể quay lại được nữa.
Chia tay là vì tốt cho cả hai.
—— Đúng vậy chăng, như bây giờ là tốt? Như bây giờ, một người ốm nằm viện nhưng không nói, một người khóc lên khóc xuống, cảm giác đau buồn cùng áy náy đang ăn mòn cái khe nứt lung lay sắp đổ, đem quyết tâm ban đầu của cô nghiền thành cám.
Quan Nghiên lau mắt, hít một hơi thật sâu, gửi một tin nhắn đi.
[ Nghe nói anh ôm năm viện, ở đâu? ]
Khoảnh khắc tin nhắn vừa gửi đi, cô đã biết mình xong rồi.
Như một trò đùa, bị hai câu nói của Lâm Tinh Hàm đánh bại.
......