_Anh là bạn của Lan phải không?- tôi hỏi
_ Uk sao cô biết vây? Chắc Lan đã nói xấu tôi chứ gì- Anh ta lại một lần nữa cười tươi làm người ta cũng muốn chết theo. Haiz đó là sức mạnh của trai đẹp đấy các bạn ạ.
_ Nó làm gì nói xấu, kể tốt còn không hết nữa là- tôi thay mặt bạn giải trừ hiểu lầm.
_ Mà hình như anh tên là Thiên Vũ Ngọc chẳng lẽ là em trai của Tổng Giám Đốc sao?
_ Bingo đúng rồi đấy cô bé, Tổng Giám Đốc là anh cả của gia đình anh đó
_ Hiix chả trách cái tên giống thế…. Thôi chết em phải đi làm việc đây nếu không sếp hắc ám lại sắp bùng nổ cho coi.
Anh chỉ mỉm cười vẫy tay chào mà cũng đẹp nữa chẳng bù cho ông anh gì cả. Haiz thật đáng tiếc.
Mở cửa vào phòng làm việc tôi đã hối hận rất nhiều vì
_a…a…aa….aaaaaaaaaaaaaa
Làm cho người đang hôn phải dừng lại, người bị hôn phải tỉnh giấc. Chắc mọi người đã biết, người bị hôn là Tổng giám Đốc, còn người đang hôn là cô Nguyệt Nhi kia. Cô ta quay lại lườm tôi vì đã làm mất cơ hội tốt của cô ấy rồi. Thật là lần này chết không có chỗ chôn rồi. May mà mọi chuyện không đến nỗi. Và từ sau khi cô Nguyệt Nhi đó ra khỏi phòng thì Boss Đại Nhân trở nên đáng sợ vô cùng không khí trong phòng như ngưng tụ thành cục nước đá chỉ cần dộng đậy là đã bị đâm rồi. Tôi hối hận không chịu được chắc Boss thích cô ta mới để cô ta hôn chứ làm gì có dụ Boss ngủ quên được, lầnm này thì xong rồi. Nhưng mà cũng may có một cú điện thoại gọi đến làm Boss đi ra ngoài. Nhưng anh ta vẫn không quên bắt tôi làm việc gấp đoi năng suất hại tôi đến h tối mới được về huhu. Giờ này thì có ma mới chịu chờ chở tôi về, cũng chẳng còn cái xe bus nào cả lại càng không có chiếc taxa ghé vào đây đâu.
_ Đi bộ về nhà là điều còn lại mà tôi có thể làm được.- tự than than trách phận đã phá hoại điều tốt của Đại Boss.
Đi được nửa đường về nhà đã thấy toán người mặt mày bặm trợn, mặc áo đen trông như xã hội đen đi đến phía tôi. Mà tôi suy nghĩ sao lại nghĩ được họ đến bắt cóc tôi đi bán chứ.
_Nè cô kia có thấy ai đi ngang qua đây không?- một tên áo đen bặm trợn hỏi.
_ Không tôi không biết xin đừng bắt tôi đi bán mà huhuh- nghĩ là làm tôi khóc.
_ Ơ cái con nhỏ này người thì xấu hơn cả bé Hà Khắc mà cứ tưởng bở. Ai them bắt thứ như cô chứ? Có bắt cũng bắt người đẹp. Về nhà soi gương đi- mấy tên áo đen kia chế giễu người ta mà còn cười nữa.
_ Chắc con nhỏ xấu xí này chẳng biết đâu chúng ta đi tìm thôi- một tên khác nói.
_ Đúng là lũ người đáng ghét- tôi thầm mắng. Nhưng khi đi đến một con hẻm tôi thấy có gì đó là lạ trong đó có tiếng gì áh. Bản tính tò mò nổi lên, đi sâu vào trong tôi phát hiện ra đó là Tổng Giám Đốc đang bê bết máu trên lưng. Không kịp làm gì tôi vội đỡ anh ta lên, thì ra bọn hồi nãy là muốn tìm giám đốc. Tôi gọi ngay cấp cứu đến tính mạng con người là trên hết.