Duẫn Trình An là tổng giám đốc của công ty giải trí Húc Đằng, hầu hết mọi người trong giới giải trí đều biết đến anh. Hạ Kiều cũng vậy, cô cũng mới biết đến anh chừng ba tháng trước.
Gần đây công ty giải trí Húc Đằng đầu tư quay cuốn tiểu thuyết “Anh yêu em một triệu lần” đang nổi trên mạng, mà đây lại là quyển sách mà Hạ Kiều vô cùng yêu thích. Hai năm trước, khi vừa đọc cuốn sách này, lúc đó chỉ cần nằm mơ thôi cũng mơ đến ngày quyển sách này được chuyển thể, và sau đó để cô sẽ đảm nhiệm vai nữ chính.
Thế nhưng, ngày mà cuốn tiểu thuyết được chuyển thể thực sự đã đến thì cô lại nhận ra bản thân mình không đủ năng lực để diễn vai này. Vào lúc cô đang rầu rĩ hết sức thì vừa hay gặp được Duẫn Trình An ở khách sạn, bên cạnh là sự xúi giục không ngừng của người đại diện, cô đã làm một hành động mà trước giờ bản thân cô vẫn luôn xem thường… đó chính là quyến rũ Duẫn Trình An.
Dĩ nhiên, sự quyến rũ này không phải quyến rũ kiểu kia, dẫu sao Hạ Kiều cũng có giới hạn cuối cùng của riêng mình.
Duẫn Trình An rất đẹp trai, nhiều tiền, năng lực lại cao, là bạn trai trong mơ của biết bao nhiêu cô gái. Ấy thế mà anh lại luôn mang bên mình một bộ mặt cấm dục, không có bạn gái thì cũng được đi, vậy mà ngay cả scandal người yêu cũng không có.
Bắt được một cục kim cương giá trị như vậy, còn sợ không lấy được vai diễn sao?
Qua quá trình nghe ngóng, Hạ Kiều biết được, Duẫn Trình An hiện đang có một hạng mục quan trọng nên phải ở lại đây ba ngày.
Với kinh nghiệm nhiều năm đọc sách, cô bắt đầu lập ra nhiều kế hoạch gặp mặt ngẫu nhiên, chẳng hạn như giả vờ như bị trật chân rồi ngã vào ngực anh, giả làm nhân viên tiếp cận anh khi công tác, bắt chuyện với anh khi tham dự tiệc trong bộ trang phục lộng lẫy, dĩ nhiên những điều này đều không được Duẫn Trình An để mắt tới.
Vào buổi tối cuối cùng, khi những kế hoạch mình bày ra lại không thu về được bất kì lợi ích gì, Hạ Kiều tức đến nỗi giậm chân thật mạnh. Cô ăn một chút gì đó bên ngoài, sau đó buồn bực trở về khách sạn, vừa đúng lúc ở cửa thang máy tình cờ gặp Duẫn Trình An đang đi ra ngoài, bên cạnh anh không có trợ lý như mọi hôm, Hạ Kiều bèn lén lút đi bám theo phía sau.
Từ khách sạn theo ra đến bên ngoài, cô gọi một chiếc xe đi theo anh. Khi thấy anh dừng xe, cô đã vội vàng trả tiền rồi nhanh chóng chạy xuống, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của anh đâu nữa cả.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, hết trái rồi lại sang phải, Duẫn Trình An vừa nãy chẳng thấy đâu giờ đây lại bước ra từ phía sau tấm poster, anh đứng chắn trước mặt Hạ Kiều, người đàn ông trước mặt cao chừng mét đang chăm chú nhìn cô, trong mắt như lan tỏa ra một cảm giác lạnh lùng xen lẫn trong đó là một chút cảnh giác: “Cô đi theo tôi làm gì?”
Ánh mắt anh rất sắc bén, giọng nói lạnh lẽo, ngay cả một người vừa mới quen biết anh như cô cũng không nhịn được mà dâng lên chút sợ hãi trong lòng: “Làm gì có, tôi đi theo anh làm gì? Tôi…. tôi muốn đến bên kia, tạm biệt, tổng giám đốc Duẫn.”
Hạ Kiều chỉ về phía sau rồi vội vã xoay người như muốn bỏ trốn, nào ngờ mũ bị người kia giữ chặt rồi kéo ngược lại khiến cô không thể không dừng bước.bg-ssp-{height:px}
“Giúp tôi chuyện này.” Nói xong Duẫn Trình An không giải gì nữa thích mà chi kéo cô đi.
Dọc đường, Duẫn Trình An cũng giải đáp cho cho cô nghe về lý do vì sao anh lại cần cô, đúng là lý do cũ rích, đơn giản chính là cha anh muốn sắp xếp cho anh một cuộc hôn nhân chính trị, sắp xếp cho anh một buổi xem mắt mà anh thì lại không muốn đi, nhưng sâu bên trong lại có nhiều nguyên nhân mà anh không tiện từ chối được nên chỉ có thể đưa cô đến chỗ hẹn.
Hạ Kiều vỗ ngực tự tin nói: “Anh cứ yên tâm, tôi đây rất tự tin là với tư cách của một diễn viên, tôi bảo đảm có thể diễn tốt vai bạn gái này.”
Sự thật chứng minh, dù kỹ năng diễn xuất của Hạ Kiều vẫn luôn bị người ta chỉ trích, nhưng cô vẫn đem vai diễn “Bạn gái” này diễn khá thành công. Đối phương không chỉ có vẻ tin, mà còn bị câu chuyện của cô kể ra làm cảm động đến mức cô ấy còn chúc phúc cho cả hai người họ, lại còn bảo bọn họ phải thật cố lên.
Sau khi tiễn cô gái nọ, Hạ Kiều không nhịn được mà cảm thán: “Cô gái này thật tốt, dáng dấp cũng ưa nhìn, tính tình cũng ổn nữa, lại còn là con nhà quyền quý, hai người mà đến với nhau thì đúng thật là không thể chê vào đâu được luôn í. Bộ anh định để cổ đi thật sao?”
Duẫn Trình An gỡ cánh tay cô đang vòng qua khuỷu tay mình xuống, xoay người bước đi, chỉ để lại một câu: “Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Làm sao anh biết tôi tìm anh có việc?”
“Nếu không có thì mấy ngày nay đi theo tôi làm gì? Cô bị cuồng theo dõi à?”
Hạ Kiều có chút lúng túng, bước nhanh hơn để đuổi kịp anh nói: “Thì là do tôi nhắm trúng vẻ đẹp trai của anh á?”
Duẫn Trình An liếc mắt nhìn cô, bình thường anh đã sải bước rất dài rồi, giờ đây lại còn dài hơn nên chỉ cần anh bước chừng vài ba bước là đã xuất hiện khoảng cách.
Hạ Kiều chạy đuổi theo: “Được rồi, tôi nói với anh. Anh đi chậm chút đã, chờ tôi với….”