Ngày hôm sau tới giờ hẹn, Ông Như Mạn tự mình trang điểm một chút, rồi cùng Châu Sâm đi đến nhà hàng kia.
Ông chủ cho đến đầu bếp nhà hàng này đều là người Nhật chính tông, thành ra phong cách trang trí mang đậm không khí Nhật Bản.
Thanh Thuần đã đến được một lúc, đang nhàm chán lướt weibo, nhìn thấy Ông Như Mạn bước vào, hai mắt liền sáng lên, chạy ra ôm chầm lấy cô một hồi.
"Bà chị của tôi lợi hại quá." Thanh Thuần ghé vào tai Ông Như Mạn nói nhỏ.
"Xin chào." Châu Sâm cũng mở miệng chào hỏi một câu.
"Hello em trai nhỏ." Thanh Thuần giả bộ đàng hoàng hỏi: "Không biết cậu là?"
Châu Sâm hơi sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: "Tôi là bạn trai Như Mạn."
Xoay mặt lại nhìn Ông Như Mạn: "Đây là bạn trai nhỏ của cậu thật đấy à?"
"Phải phải phải, anh ấy là Châu Sâm, bạn trai nhỏ của mình." Ông Như Mạn cũng cười.
"Được rồi được rồi, mau ngồi xuống đi, mình đói muốn chết rồi." Thanh Thuần kéo cả hai ngồi xuống, phục vụ vừa bước vào, không cần nhìn thực đơn, cô đã phun ra một tràng các món ăn Nhật.
Trong lúc chờ đợi, Ông Như Mạn từ tốn rót cho mỗi người một tách trà, mà Châu Sâm có hơi khẩn trương, cảm giác giống như kiểu lần đầu đi gặp người nhà bạn gái vậy, sợ bạn cô đối với mình không hài lòng, trong lúc cả hai hi hi ha ha nói chuyện, anh vẫn yên lặng ngồi nghe một bên.
Nhưng được một lúc Thanh Thuần cũng đâu có dễ dàng mà bỏ qua cho anh như vậy.
"Cậu ấy nhỏ hơn cậu mấy tuổi vậy? Nhìn trẻ quá mà, thành niên chưa thế?" Thanh Thuần hỏi.
"Tất nhiên là rồi." Cũng may vừa mới thành niên hôm nọ xong.
"Cậu bao nhiêu tuổi thế?" Thanh Thuần quay sang hỏi Châu Sâm, dáng vẻ giống y như phụ huynh đang hỏi, khiến anh có chút không tự nhiên.
"Mười tám."
Xém tí nữa thì phun hết trà trong miệng ra.
"Mười tám tuổi???" Vừa rồi hỏi thành niên hay chưa chỉ là thuận mồm trêu ghẹo một tí, cô vốn tưởng Châu Sâm trông trẻ vậy thôi nhưng ít nhiều cũng phải đi làm rồi.
Kém gì những mười tuổi?
Bạn trai nhỏ nhất của cô cũng chỉ đến hai mươi tuổi mà thôi, bà chị Như Mạn này thật quá ghê gớm rồi, đã không lên tiếng thì thôi, một khi cất tiếng hót thì thật con mẹ nó dọa người.
Đã không tìm thì thôi, đã tìm thì phải tìm hẳn trai vừa trẻ vừa đẹp thế này.
Mẹ nó. Thanh Thuần quay sang nhìn kỹ Châu Sâm một chút, đúng con mẹ nó trẻ thật luôn, dáng người còn con mẹ nó đẹp như vậy.
Ông Như Mạn này lợi hại quá rồi, trong thâm tâm Thanh Thuần âm thầm giơ ngón tay cái tán thưởng.
"Sao vậy?" Châu Sâm mở miệng hỏi.
"Không không không, tốt lắm, mười tám tuổi, tuổi trẻ tràn đầy sức sống, chính là đóa hoa của Tổ quốc..." Thanh Thuần liến thoắng vài câu.
"Thôi đừng có chọc anh ấy nữa." Ông Như Mạn nói xong, quay sang nhìn Châu Sâm.
Cô cũng có chút hơi hơi xấu hổ, mà ánh mắt hai người nhìn nhau, có một kiểu ăn ý không nói thành lời.
"Cắt cắt cắt, hai người đừng có ngược cẩu nữa đi, gớm quá gớm quá." Thanh Thuần kêu gào.
Ông Như Mạn giật mình quay đi, tìm chủ đề để nói: "Lần này cậu qua bên kia chơi thế nào, vui không?"
"Cũng được. Mà cuối cùng thì vẫn cảm thấy ở trong nước là tốt nhất, muốn ăn cái gì cũng có, ba giờ sáng còn có thể gọi đồ ăn bên ngoài, lần này mình định về vỗ béo chục cân rồi mới đi đâu thì đi."
"Hồi ở nước ngoài hay xem cái chương trình thực tế về đồ ăn Trung Quốc, vừa xem vừa chảy nước miếng mà không biết phải làm sao. Lần này về phải đi vòng quanh đất nước, ăn cho hết đồ ăn ngon mới thôi."
"Ừ, cố mà đi ăn cho đã."
"À phải rồi, đợt rồi cậu có nói làm phim tài liệu gì đấy, chuẩn bị bắt đầu chưa?"
"Chưa nữa, dạo này công ty nhiều việc quá, còn chưa thoát thân ra được mà làm."
"Ầy, dù sao đợt này mình ở trong nước, giúp bà chủ được không? Mình tới giúp cậu kiếm người."
"Hay quá, cậu quen biết nhiều người như vậy, có cậu giúp thì tốt quá rồi."
"Ok bà chủ."
Đợi hai người nói chuyện xong, Châu Sâm mới quay sang hỏi Ông Như Mạn: "Như Mạn, em muốn làm gì vậy?"
"Cậu không biết à? Như Mạn nhà cậu đang muốn làm một bộ phim tư liệu để khám phá ẩm thực truyền thống."
Cái này Châu Sâm không biết thật, trước giờ đâu có nghe cô nói đâu.
"Chỉ là bởi vì không muốn thấy những món ăn truyền thống dần dần biến mất, cho nên em muốn ghi lại thôi." Ông Như Mạn giải thích đơn giản vài câu.
Chuyện này đối với cô cũng chẳng kiếm được tí lợi ích nào cả, nhưng cô vẫn muốn làm.
Châu Sâm nghe xong, thực sự muốn ôm lấy cô mà nói cô thật tốt, thật khiến cho người khác cảm động không thôi. Nhưng mà bởi vì có mặt Thanh Thuần ở đây, nên đành nhịn lại.
"Này cậu đúng là vớ bở rồi đấy, gặp được một người tốt như Như Mạn này, lo mà trân trọng người ta nha."
Thanh Thuần tự rót một ly rượu, quay sang hỏi Ông Như Mạn: "Uống không?"
Ông Như Mạn không muốn làm cô ấy mất hứng, gật gật đầu.
Thế là Thanh Thuần rót đầy ly cho cô, rót xong lại nhìn về phía Châu Sâm, do dự hỏi: "Bạn trai cậu uống không?" Cảm giác mình rót rượu cho trẻ vị thành niên thế này có hơi không tốt lắm.
"Anh ấy không uống."
Châu Sâm vô cùng ghét rượu, Ông Như Mạn cũng biết chuyện này, nên thay anh từ chối.
Thanh Thuần cũng không ép, cười nói: "Vậy được rồi, chờ chút cậu đưa Như Mạn an toàn về nhà là được rồi."
"Được."
Hai người vừa ăn vừa uống, Châu Sâm cố gắng đem cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất, yên lặng ngồi bên cạnh lắng nghe.
Một lúc sau, anh nói muốn đi toilet, liền đứng dậy ra ngoài.
Chờ anh đi khuất xong, Thanh Thuần liền sảng khoái uống một ngụm rượu lớn: "Này, hai người các cậu dính nhau chặt quá rồi đấy."
Ông Như Mạn nhún nhún vai: "Có đâu."
"Lại còn không có, lúc nào cũng liếc mắt đưa tình, hận không thể dính vào đối phương."
Ông Như Mạn ngại ngùng, nhấc ly rượu lên uống một ngụm, sắc mặt hồng hào: "Có à?"
"Ừ, gato chết mình mất thôi." Thanh Thuần nghiến răng nghiến lợi.
"Thôi đi, đừng có giả bộ nữa. Cậu nhìn anh ấy đi ra ngoài cho tụi mình thoải mái nói chuyện thôi, anh ấy vẫn đang ngoài sảnh chờ mình đấy."
"Sao hiểu nhau quá vậy? Hai người bắt đầu từ lúc nào thế?"
"Cũng mới thôi."
"Đúng rồi, nói mới nhớ, sao cậu với Vinh Lãng lại chia tay vậy? Mình còn tưởng hai người chuẩn bị kết hôn rồi chứ, còn chuẩn bị đi mua quà cưới cho cậu đây."
"Ừm. Tình đầu quay về tìm, anh ấy cho rằng mình không biết, sau đó thì chia tay."
"Lên giường với nhau rồi à?"
"Không có" Vinh Lãng cũng không phải người như vậy, anh ta cũng có giới hạn của mình.
"Thế sao lại chia tay?"
"Mình không chịu được kiểu lừa dối với giấu giếm như vậy." Ông Như Mạn lại uống một ly nữa.
Bình tĩnh giống như đang kể chuyện của người khác.
"Được rồi, sau đó cậu liền ở bên cạnh tên nhóc này?"
Ông Như Mạn lại uống thêm hai ly.
"Không phải, cái hôm mình nói chia tay với Vinh Lãng, xong rồi ngủ với anh ấy luôn..."
"Hả?..."
Thanh Thuần thực sự đã nhịn không nổi, phun rượu ra đầy bàn.
"Đậu má, bà chị của tôi ơi, bà quá siêu rồi, em đây phục sát đất." Thanh Thuần vừa nói, vừa khoa chân múa tay, hận không thể biểu hiện được sự ngưỡng mộ sâu sắc của mình.
"Cậu nghĩ cái gì vậy chứ? Chơi đùa à?"
"Không biết, chắc lúc đấy muốn bản thân phóng túng một chút vậy."
Nếu không phải bản thân đồng ý, chắc chắn Châu Sâm sẽ không là chuyện mạo phạm đến mình, mà sự tình lúc đó có khi còn là do chính cô chủ động mà ra, cô không mấy tin tưởng bản thân mình, nhưng tính cách Châu Sâm như nào, cô tuyệt đối hiểu rõ.
Có lẽ tối hôm đó con thú ở sâu trong người mình đã phá lồng mà chui ra, khiến cô giống như biến thành một người khác.
"Châu Sâm rất tốt, mình không muốn làm tổn thương anh ấy."
"Nhưng mà vẫn nhắc nhở cậu chú ý một chút, đừng có để bị lừa tiền đấy, cho vài trăm ngàn còn được, nếu mà nhiều hơn thì phải suy nghĩ lại đấy, biết chưa."
"Không có đâu, mình nhìn thấy anh ấy trưởng thành mà."
"Phụt...khụ khụ khụ..." Thanh Thuần sặc rượu, không ngừng ho khan.
Ông Như Mạn quay sang vỗ vỗ nhẹ lưng, tiếp tục giải thích: "Anh ấy là bạn cùng lớp với Như Vọng, bọn mình biết nhau từ bé, đến khi học cấp hai thì anh ấy và mẹ chuyển đi, từ đấy bị mất liên lạc, dạo gần đây anh ấy mới quay về, nói thích mình, muốn hai đứa ở bên nhau."
"Sao quan hệ hai người loạn thế, không phải, ba năm sau cậu ta mới quay lại nói cậu ta thích cậu á?"
"Ừ."
"Đệt..."
"Anh ấy thi vào trường của mình, còn đăng ký vào chuyên ngành mình học trước đây."
"Đệt..."
Thanh Thuần há miệng ngồi nghe, nghe xong mỗi câu lại chỉ có thể phun được một chữ chửi thề.
"Ây ây, may mà bây giờ mới thổ lộ đấy, chứ mà thổ lộ cách đây mấy năm, thì có khi lần này mình trở về lại phải đi trại giam thăm nuôi cậu rồi."
"..."
"Ôi thật sự là mở mang tầm mắt đấy, mình cũng không biết nói gì hơn, thôi thì chúc hai người năm mới vui vẻ nhá."
"Ha ha." Ông Như Mạn không biết nói gì ngoài cười.
"Có điều nhỏ tuổi cũng có cái tốt của nhỏ tuổi, có phải cậu đêm nào cũng là tân nương không, hahaha, sướng đến muốn bay cả lên rồi." Thanh Thuần cười xấu xa.
"Có đâu trời..."
"Chậc chậc, mười tám tuổi à, tinh lực dồi dào, cậu đừng có mà hạn chế người ta đấy."
"Thôi được rồi, được rồi, bỏ qua cái đề tài này nha." Ông Như Mạn nhặt lấy hai cọng rau sống nhét vào mồm Thanh Thuần, để cô dừng ngay cái chủ đề nhạy cảm này lại: "Tập trung ăn đi nha, mình gọi anh ấy đi vào, để anh ấy một mình ngoài đấy khổ thân."
"Được được được, cuối cùng thì mình cũng nhìn ra rồi, cậu ta chính là tâm can bảo bối mật ngọt nhà cậu."
Ông Như Mạn không đôi co nữa, lôi điện thoại ra gọi cho Châu Sâm, hỏi anh có sao không, sao vẫn chưa quay lại?
Châu Sâm nghe điện thoại xong, cuối cùng cũng quay vào. Thực ra trong lòng anh biết hai người sẽ nói chuyện gì, từ chuyện tình cảm của mình cùng Ông Như Mạn, đến chuyện cô và Vinh Lãng vì sao chia tay, rồi hai người ai tốt ai không tốt...
Đại khái là mấy chuyện như thế này.
Trong lòng anh cũng hơi có chút cảm giác khó chịu, thực ra anh thừa biết Ông Như Mạn và Vinh Lãng từ lâu đã không còn liên hệ gì, thế nhưng chỉ cần ai đó khiến cô nhắc đến chuyện này, anh đều cảm thấy không thoải mái.
Anh cứ nghĩ rằng sau khi có được cô rồi, thì ham muốn chiếm hữu cô sẽ vơi bớt, mà bây giờ xem ra, lại càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Hết chương .