Buổi sáng, Ông Như Vọng vẫn còn ngái ngủ, bàn ăn trong bếp đã bày biện tươm tất, bữa sáng gồm sữa đậu nành nóng hổi và cháo gà vẫn còn đang trên bếp, ngoài ra vẫn còn bánh bao hấp được mua bên ngoài.
Cậu cất giọng gọi "chị" một tiếng, nhưng không có ai trả lời, chỉ có tiếng lịch kịch từ trong bếp vọng ra. Ông Như Vọng ngó vào xem, người đang bận rộn bên trong là Châu Sâm, không phải Ông Như Mạn.
Có vẻ như tâm trạng Châu Sâm rất tốt, khóe miệng khẽ giương lên, trong mắt còn chứa ý cười nồng đậm.
"Chị tôi đâu?" Ông Như Vọng hỏi.
"Vẫn đang ngủ."
Ông Như Vọng cảm thấy hơi kỳ quái: "Sao cậu biết?"
Châu Sâm không hề ngừng lại động tác, rất tự nhiên trả lời: "Chị ấy có vẻ không được thoải mái, lúc sáng tôi có thấy chị ấy dậy uống nước, bảo là hôm nay muốn ngủ nhiều hơn một chút, nói chúng ta đừng làm phiền."
Ông Như Vọng nghe thấy cô không thoải mái, liền lập tức dỏng tai lên: "Chị ấy bị làm sao?"
"Chắc là tối qua ngủ muộn."
Tai của Châu Sâm hơi hồng lên, may thay Ông Như Vọng cũng không để ý, chỉ thở dài một hơi, tỏ vẻ đã hiểu: "Haizz, đúng là vừa mới thất tình có khác."
"Không sao đâu, tôi để phần chị ấy cháo rồi, bữa trưa nay tôi nấu." Châu Sâm giống như một người cha hiền dịu nhìn Ông Như Vọng nói, khiến cậu ta nổi hết cả da gà.
"Đệt, cậu nói bình thường tí đi, với lại cậu nhìn xem lão tử có vấn đề gì à?"
Ông Như Vọng ôm chặt ngực mình, cảnh giác nhìn Châu Sâm: "Cậu muốn làm gì tôi hả?"
Châu Sâm mỉm cười, tâm trạng đang phơi phới nên cũng không thèm so đo với cậu ta.
"Không có gì, không phải chị Như Mạn không thoải mái sao, tôi thay chị ấy chăm sóc cậu."
"..." Ông Như Vọng muốn chạy qua mở đầu của Châu Sâm xem có phải cậu đang bị mộng du hay không, nói cái gì mà kỳ kỳ quái quái.
Châu Sâm không để ý, quay lại tập trung trông nồi cháo gà.
"Giờ mới có mấy giờ chứ, đại ca à cháo của cậu đã sắp hầm như rồi, rốt cục thì cậu dậy từ mấy giờ thế hả?"
"Sáu giờ."
"Sau đó đi chợ mua gà mang về?"
"Ừ."
"Trâu bò vãi."
Cái này mà tính là gì, cậu cả một đêm hưng phấn chả ngủ được tí nào, sáng sớm Ông Như Mạn đã đạp cậu ra khỏi phòng, sợ bị Như Vọng phát hiện, dù sao cậu cũng không ngủ được, nên tiện thể đi mua gà về bồi bổ cho cô.
Trạng thái của cậu giống như hiện tại có thể chạy marathon ngay và luôn vậy.
Ông Như Vọng chả thể nào lý giải được mấy cái kiểu người sáng sớm ngày ra đã tràn trề năng lượng chạy ra bên ngoài mua đồ ăn sáng, còn Châu Sâm phát hiện cảm tình của mình đối với Ông Như Vọng lại càng ngày càng biến chất đi, hiện giờ đã giống như là trưởng bối đối với em út trong nhà vậy.
Có điều cũng bình thường thôi, bây giờ cậu đã coi Ông Như Vọng như là em vợ của mình rồi.
Ăn sáng xong, Ông như Vọng đi vào gõ cửa phòng Ông Như Mạn, cô từ bên trong uể oải hỏi vọng ra: "Có chuyện gì không?"
Ông Như Vọng vốn tưởng cô đã khóc cả đêm qua, đáy lòng cũng nhẹ nhõm đi phần nào, bởi vì ít nhất thì cô cũng đã phát tiết cảm xúc ra được.
"Không có gì, không có gì, chị có ăn sáng không?" Ông Như Vọng hỏi cô: "A Sâm để phần cháo gà cho chị đó."
"Chút nữa đi, chị ngủ thêm một lúc."
"OK."
"Hai đứa ra ngoài chơi đi, đừng có ru rú ở trong nhà nữa, ù lì cả người ra." Cô nhắc nhở một câu.
Thực ra tối qua Ông Như Vọng đã được đám bạn cấp ba rủ đi chơi rồi, nhưng sợ chị mình ở nhà một mình với tâm trạng như thế nên còn chưa có đồng ý, nhưng mà bây giờ Ông Như Mạn lại bảo muốn có không gian riêng tư, cho nên cậu đành đồng ý đi chơi.
"Vầng, cháo gà ở trên bàn bếp, chị ngủ dậy nhớ ăn đấy nha."
"Biết rồi."
"Vậy bọn em đi nhé."
"Ừ."
Ông Như Vọng gọi Châu Sâm đi ra ngoài, Châu Sâm tuy không muốn đi, nhưng nhìn đến thái độ của Ông Như Vọng rất quyết liệt, bảo nhất định phải đi để chị mình có không gian riêng tư ở nhà.
Cuối cùng Châu Sâm phải đồng ý.
Chơi game, đánh bóng rổ... Châu Sâm cũng rất nhanh đã hòa nhập vào nhóm bạn của Ông Như Vọng. Thực ra hồi bé cậu sống tương đối khép mình, nhưng bây giờ cũng đã thay đổi không ít.
Cũng không phải là thay đổi hoàn toàn, chỉ là lúc phải giao tiếp thì giống như biến thành một người khác vậy, đối phương thích nói chuyện gì, không thích nói gì, cậu đều rất nhanh chóng nắm bắt, cho nên dễ dàng khiến người khác có cảm tình.
Bạn bè của Ông Như Vọng cũng không hề tỏ ra có địch ý với Châu Sâm, ngay cả khi vẻ đẹp trai của cậu thu hút hết mọi ánh nhìn của đám con gái.
Buổi tối, cả đám kéo nhau đi bar ăn mừng cuối cùng cũng thoát khỏi lớp mười hai gian khổ, muốn làm một chuyện gì đó để đánh một dấu vào cột mốc trưởng thành của bản thân.
Thực ra Châu Sâm chỉ muốn về nhà, nhưng mà mấy người kia không chịu, cuối cùng cũng đành miễn cưỡng đi.
Cậu không thích bầu không khí ồn ào, cũng ghét uống rượu.
Đều là một đám thanh niên trai tráng, cho nên cũng không tránh khỏi nói chuyện về mấy vấn đề kia, Châu Sâm cũng vểnh tai lên nghe ngóng, có điều nghe xong liền phát hiện mấy người này căn bản là ngây thơ ấu trĩ, mấy ý kiến của bọn họ hầu như chẳng thể áp dụng được cái gì.
Bọn họ chỉ thảo luận đến phương pháp làm sao để khiến bản thân mình thoải mái, còn cảm giác của đối phương liền không quan tâm.
Vô vị, nhàm chán.
Châu Sâm uống một ngụm trà đen, sau đó đứng dậy ra ngoài.
"Trong này tù quá, tôi ra ngoài một chút."
Lúc vừa tới đây, cậu đã để ý thấy một siêu thị h ở phía bên kia đường, bây giờ vừa hay có thể qua đó mua vài thứ.
"Đi đâu thế?"
"Qua siêu thị bên kia."
"OK."
Cậu tùy tiện đi dạo bên trong, đồ đạc ở đây cũng không phải rẻ, có chút vượt khỏi phạm vi của Châu Sâm.
Cậu đi tới quầy đồ muốn mua, lựa mỗi loại một hộp, ý định quay về thử từng loại xem cái nào phù hợp với mình. Chọn xong liền lấy vài bịch snack phủ lên trên.
Lúc đi ra tính tiền, nhân viên thu ngân có chút đánh giá nhìn Châu Sâm, cậu bình tĩnh rút ví thanh toán, trên mặt không thể hiện bất cứ biểu tình gì.
Số tiền khi trước cậu kiếm được, đợt này đóng học phí xong cũng chẳng còn bao nhiêu, Châu Sâm tính toán phải nhanh chóng tìm việc làm thêm để trang trải cuộc sống sau này.
Cậu vừa đi vừa tập trung suy nghĩ, không để ý đến hai người sắp bước vào siêu thị.
Mà hai người kia cũng vừa đi vừa nói chuyện, hoàn toàn không thấy Châu Sâm bên này.
Kết quả cả ba đâm sầm vào nhau. Đồ đạc trong túi của Châu Sâm văng đầy xuống đất, mấy hộp nhỏ cũng rơi ra.
Châu Sâm nói xin lỗi một tiếng, sau đó cúi người nhặt đồ, nhặt xong vẫn chưa thấy hai người trước mặt có ý định rời đi, cậu liền cảm thấy có chút kỳ quái, ngước lên nhìn.
Là Vinh Lãng và Mặc Phi.
Có vẻ Vinh Lãng uống rất nhiều, cho nên Mặc Phi đưa anh ta đến đây mua thuốc giải rượu, thuận tiện để kéo anh ta ra.
Châu Sâm nhặt đồ của mình xong, đứng dậy định đi vòng qua bọn họ.
"Đây chính là thằng nhóc đó à?" Mặc Phi hỏi Vinh Lãng.
"Ừ." Anh ta trả lời.
"Chần chừ gì nữa, xử nó đi, fuck, oắt con vắt mũi chưa sạch mà đi giành gái à?" Mặc Phi cổ vũ Vinh Lãng động thủ xả giận.
Mặc dù Châu Sâm cao hơn bọn họ, nhưng dáng người có vẻ gầy yếu hơn, nếu đánh nhau Mặc Phi tự tin sẽ không lép vế. Lúc này Vinh Lãng đã bị rượu là mụ mị đầu óc, nghe thấy Mặc Phi xúi giục bèn xông lên nắm lấy cổ áo Châu Sâm, vung tay lên đấm một nhát.
Kết quả Châu Sâm giống như có mắt đằng sau, nhẹ nhàng tránh thoát, nắm đầm của Vinh Lãng vụt vào không trung.
Cậu nhìn anh ta, ánh mắt thiếu kiên nhẫn: "Anh muốn làm gì?"
Vinh Lãng mất đà xém chút nữa thì té xuống, may thay có Mặc Phi ở bên cạnh kéo lại.
Vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy trong túi cậu toàn là cái kia, minh chứng rõ ràng biểu thị cho việc cậu và Ông Như Mạn vẫn còn đang qua lại, đây đối với Vinh Lãng chính là một sự xúc phạm nặng nề.
Anh ta không tin Ông Như Mạn nhanh như vậy đã chấp nhận người khác, hoặc là nói, Ông Như Mạn có gian díu với người khác ngay khi bọn họ còn chưa chia tay.
Vậy hóa ra, anh ta không phải là người có lỗi, mà người có lỗi lại chính là người phụ nữ đang giả bộ đáng thương kia? Vinh Lãng cũng không dám hỏi thẳng Ông Như Mạn, rốt cục là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?
"Có phải mày ép buộc cô ấy không?" Vinh Lãng lại xông lên nắm cổ Châu Sâm.
Châu Sâm cúi xuống nhìn, khóe miệng khẽ nhếch.
"Tôi chỉ mang đến cho cô ấy thứ anh không thể mang đến được mà thôi." Ánh mắt của cậu không còn giống như thiếu niên nữa, mà giống như một lời tuyên chiến giữa những người đàn ông trưởng thành.
"Ví dụ như khoái cảm trên giường chẳng hạn." Cậu có chút trào phúng mỉa mai.
Một câu này đã thành công chọc giận Vinh Lãng, anh ta giơ nắm đấm lên vung vào mặt Châu Sâm, mà Châu Sâm cũng không hề yếu ớt, quăng túi đồ trong tay đi đánh trả.
Mặc Phi cũng muốn đi lên hỗ trợ, nhưng lại nghĩ loại chuyện này chắc Vinh Lãng chỉ muốn giải quyết một mình, cho nên đành đứng bên ngoài cổ vũ.
Mà Châu Sâm không hề lép vế chút nào, ngược lại Vinh Lãng do có hơi men nên hành động có phần loạng choạng, bị trúng mấy đòn.
Sau đó, Mặc Phi thấy bạn mình yếu thế, liền xông lên. Ai biết rằng Châu Sâm đột nhiên lại không đánh trả nữa, sau đó bị Vinh Lãng đánh liên tiếp mấy đòn.
Hai người đều cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không kịp phản ứng, cho tới khi nghe thấy giọng nói của Ông Như Mạn vang lên phía sau.
Cô hét lên: "Dừng lại, không được đánh cậu ấy." Vừa nói vừa chạy lên, đứng chắn trước mặt Châu Sâm, đẩy hai người kia lùi xuống.
Ông Như Mạn giống như gà mẹ đang xù lông bảo vệ đàn con của mình, đem Châu Sâm che chắn bảo hộ phía sau.
"Mấy người làm cái gì vậy? Không được động vào cậu ấy." Ông Như Mạn chưa bao giờ giận dữ đến vậy, quay sang ôm đầu Châu Sâm vào người mình, trừng mắt nhìn Vinh Lãng và Mặc Phi.
"Còn động đến cậu ấy một lần nữa tôi sẽ báo cảnh sát."
Lúc này, Châu Sâm mới ngước lên kéo kéo tay cô: "Em không sao đâu." Sau đó lấy tay lau khóe miệng, mua bàn tay phải toàn là máu, Ông Như Mạn nhìn thấy, lửa giận trong lòng càng bốc lên.
"Có thể đứng dậy được không?" Cô nhẹ nhàng hỏi Châu Sâm.
"Ừm." Cậu cố gắng đứng lên, nhưng thất bại, cơ thể lại đổ ập xuống, Ông Như Mạn lại vô thức đưa tay ra đỡ lấy eo cậu, để cậu dựa vào.
Vinh Lãng lại muốn xông lên, nhưng bị Ông Như Vọng chặn lại.
"Có ngon thì đánh tôi đây này, đừng con mẹ nó động tới cậu ấy." Ông Như Mạn rất hiếm khi nổi điên.
Vinh Lãng nghe thấy những lời này của cô, lồng ngực tựa như bị đánh một cái. Ánh mắt nhìn Ông Như Mạn cũng đột nhiên đỏ lên.
Hết chương .