Trong một khoảnh khắc, Trương Đông Lương đã uống xong ba chai bia, cuối cùng đem chai bia đặt xuống bàn, ợ một cái.
Tần Phong vỗ tay đầu tiên, hét lớn: "Mẹ nó, anh Đông thật tuyệt vời."
Một lời đã nói, không thể không giữ lấy lời. Diệp Nam Cầm lấy điện thoại, mở Wechat ra, click mở phần mã QR của mình, huơ huơ trước mặt Trương Đông Lương, nhàn nhạt cười nói: "Đây là Wechat của tôi, anh quét đi."
Trương Đông Lương cũng lấy điện thoại ra, quét mã, trong đáy mắt mang theo một tia mê man, trên mặt lại không kìm được sự vui vẻ: "Em gái, cảm ơn nha! Hôm nào tôi sẽ mời em ăn cơm."
Đám người kia vừa hát vừa nhảy múa, ầm ĩ đến nửa đêm, sau đó từng người mới trở về nhà.
Trương Đông Lương ngủ đến khi mặt trời lên đỉnh mới rời giường. Sau khi tỉnh dậy, xoa xoa hai mắt, chuyện đầu tiên chính là cầm lấy điện thoại, mở Wechat ra.
Chỉ có một tin nhắn Tần Phong gửi đến lúc 8 giờ: "Anh Đông, thầy dẫn tới cửa, tu hành là do anh. Vì muốn xin được số Wechat của cô ấy, anh cũng thật là liều mạng. Em đã thay anh thăm dò người yêu em, hôm nay cô ấy không đi làm. Muốn làm gì thì làm đi, quan trọng là tốc độ."
Trương Đông Lương bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn trần nhà, cố gắng hồi tưởng lại cảnh tượng tối hôm qua.
Bữa tiệc rượu ngày hôm qua, sự chú ý của Trương Đông Lương dường như đều rơi xuống hoàn toàn trên người Diệp Nam Cầm. Anh tinh tế quan sát, cảm thấy Diệp Nam Cầm hẳn là một người hiền lành ngây thơ, hơn nữa rất xinh đẹp, tính cách cũng tốt, làm người khác cảm thấy vô cùng thích thú.
Anh cầm lấy di động, click mở phần nói chuyện với Diệp Nam Cầm, do dự trong chốc lát, trịnh trọng nhắn một tin: "Nha đầu, có muốn ăn cơm cùng nhau không, làm quen một chút?"
Diệp Nam Cầm vừa mới rửa mặt xong liền nghe thấy tiếng điện thoại vang lên. Cầm điện thoại, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên, nhanh chóng nhắn lại: "Tối hôm qua không phải đã làm quen rồi sao?"
Trương Đông Lương gãi gãi đầu, cảm thấy trong lòng thực khẩn trương, anh suy nghĩ trong chốc lát, trực tiếp gửi tin nhắn bằng giọng nói: "Sao thế, tối hôm qua làm quen rồi, hôm nay không thể mời em đi ăn cơm sao? Em, giữa trưa có rảnh không, hay là để buổi tối, tôi sẽ qua đón em!"
Diệp Nam Cầm nắm chặt điện thoại, thận trọng tự hỏi. Cô lại không phải không hiểu rõ tâm tư thiếu nữ. Từ buổi tiệc rượu tối qua, cô đã để ý, cái tên ngốc to con Trương Đông Lương này có ý tứ với cô.
Trương Đông Lương người này, thoạt nhìn tương đối hấp dẫn, nhân phẩm lúc uống rượu cũng khá tốt, nếu không, thử xem thế nào. Dù gì cô cũng đang độc thân, ăn cùng một bữa cơm cũng không sao. Trong cuộc sống, cho mình thêm một cơ hội cũng là điều tốt.
Diệp Nam Cầm biết Trương Đông Lương là người hào sảng, đơn giản không thích vòng vo, cô trả lời lại một cách rõ ràng: "11 giờ rưỡi, chờ tôi ở hoa viên tiểu khu Thịnh Thế."
Trương Đông Lương nghe thấy giọng nói trầm ấm, hưng phấn từ trên giường nhảy dựng lên, trần nhà vỗn dĩ không cao, thiếu chút nữa đầu anh đã đập vào.
Anh nghe đi nghe lại ba lần, sau đó ném điện thoại xuống giường, nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt, sửa sang lại kiểu tóc, thay một bộ quần áo đơn giản. Nhìn gương chằm chằm mất nửa ngày, cảm thấy mọi thứ đều vừa ý mới cầm lấy chìa khóa xe đi ra cửa.
Diệp Nam Cầm hôm nay buộc mái tóc dài lên, trang điểm nhẹ, mặc áo sơ mi dài tay màu xanh quân đội cùng quần kaki cùng màu, nhìn qua thập phần xinh đẹp rung động lòng người.
Cô đi ra cửa tiểu khu, nhìn đông ngó tây. Một chiếc Roewe chạy đến bên cạnh cô, cửa kính hạ xuống, Trương Đông Lương ngồi ở vị trí điều khiến, quay đầu nhìn cô, cười tươi rói: "Nha đầu, lên xe."
Diệp Nam Cầm mở cửa xe, ngồi lên, Trương Đông Lương liền cúi đầu quay sang nhìn cô. Diệp Nam Cầm cảm thấy hoảng sợ, tựa như một con nai con đang chạy loạn, tên ngốc to con này định làm gì?
Trương Đông Lương với lấy dây an toàn, cẩn thận giúp Diệp Nam Cầm cài vào. Khoảng cách giữa hai người có chút gần, Diệp Nam Cầm cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, xấu hổ cười cười, hỏi: "Chúng ta đi đâu ăn?"
Trương Đông Lương nắm lấy vô lăng, tinh thần vô cùng phấn chấn, thập phần tiêu sái nói: "Xe tôi chở, chỗ em chọn, em muốn đi đâu, tôi sẽ đưa em đi. Không cần phải lo lắng, tôi tùy ý, cái gì cũng được. Trước khi đến đây tôi đã đổ đầy bình xăng rồi, muốn ra nước ngoài cũng không thành vấn đề."
Diệp Nam Cầm nghe xong, cười khẽ một tiếng, nhịn không được hỏi: "Anh cùng người khác nói chuyện đều bần cùng như vậy sao?"
"Bần cùng á? Tôi không thấy thế, tôi vẫn luôn nói chuyện như vậy, phong cách cá nhân thôi." Tròng mắt Trương Đông Lương khẽ xoay chuyển, anh đề nghị: "Parkway Mall đằng kia, trên tầng bốn có rất nhiều nhà hàng, đủ loại phong cách. Đến đó, em có thể chọn bất cứ thứ gì em muốn."
Diệp Nam Cầm gật đầu, giọng nói vô cùng điềm đạm: "Cũng được, đến chỗ đó đi."
Hai người nhanh chóng đi xuống dưới tầng hầm Parkway Mall, Trương Đông Lương xuống xe trước, đi đến cửa bên phải, mở cửa ra, giọng nói vô cùng sáng trong: "Đến nơi rồi, xuống xe thôi."
Diệp Nam Cầm lấy túi, xuống xe, hai người đi tới thang máy, vừa đúng lúc cửa thang mở ra, không ngờ rằng, có rất nhiều đang chờ ở ngoài ùa vào, Trương Đông Lương cùng Diệp Nam Cầm bị đẩy vào trong góc.
Vì thang máy quá đông, một người đàn ông trung niên vô tình dựa vào vai Diệp Nam Cầm. Diệp Nam Cầm cố gắng nhích ra, một cánh tay đột nhiên giơ tới, chắn ngang giữa Diệp Nam Cầm và người đàn ông kia.
Diệp Nam Cầm đứng ở trong góc, Trương Đông Lương hướng mặt về phía cô, ôm vòng lấy cô, một tay chống lên vách tường trên thang máy, bảo đảm những người xung quanh không ai có thể động vào cô.
Tư thế này có hơi xấu hổ, Diệp Nam Cầm vẫn luôn cúi đầu, che giấu gương mặt đang dần đỏ lên của mình. Trương Đông Lương cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể vẫn luôn ngẩng đầu.
Cũng may là thang máy nhanh chóng tiến đến tầng bốn, Trương Đông Lương và Diệp Nam Cầm chờ những người phía trước đi ra hết mới rời khỏi thang máy.
Hai người đi dọc hành lang liền nhìn thấy một nhà hàng trang trí hơi hướng cổ xưa, tên là "Mười dặm bánh xuân". Có hai cô gái đứng đón khách ở cửa mặc trang phục màu đỏ tím từ thời Minh, hai mắt Diệp Nam Cầm sáng ngời, trong lòng sinh hào cảm, khóe miệng đầy ý cười: "Ăn ở đây đi."
Hai người ngồi xuống bàn, người phục vụ đi tới, Trương Đông Lương đưa thực đơn cho Diệp Nam Cầm, duỗi tay bảo: "Em chọn đi, tôi ăn gì cũng được."
Khóe miệng Diệp Nam Cầm mang theo ý cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Vậy tôi cũng không khách khí. Tôi muốn, ừm, một phần trứng gà xào mầm hương thung, một phần thịt bò xào, một phần đậu que, một phần thịt xông khói đặc biệt. Sáu miếng bánh mùa xuân thêm hai phần cháo kê.
Diệp Nam Cầm gọi đồ ăn xong, quay đầu cười hỏi: "Anh có cần gọi thêm gì không?"
Trương Đông Lương phất tay, nhún nhường nói: "Không cần, thế này là đủ rồi. Nếu không đủ, tôi lại gọi thêm."
Chờ đồ ăn được dọn lên, Trương Đông Lương cầm lấy cái cốc, đổ đầy nước vào trong, sau đó đẩy đến trước mặt Diệp Nam Cầm, nhiệt tình nói: "Đi một đoạn đường dài thế chắc cũng khát nước rồi, uống nước trước đã."
Diệp Nam Cầm cầm cốc lên uống một ngụm, sau đó để lại cốc lên trên bàn, chỉnh lại cổ áo, thuận miệng hỏi: "Mọi người đều gọi anh là anh Đông, vậy năm nay anh bao nhiêu tuổi?"
Tay cầm cốc nước của Trương Đông Lương có hơi ngưng lại, cười cười, thản nhiên trả lời: "Tôi á, 24. Còn em?"
Lời nói vừa mới đến đầu môi, Trương Đông Lương dường như ý thức được chính mình nói ra câu không nên hỏi, vội vàng bổ sung: "Tôi nghe mọi người nói, hỏi tuổi và cân nặng của con gái là điều cấm kỵ, vừa rồi tôi quên mất, ngại quá."
"Anh cảm thấy tôi thuộc tuýp con gái dấu diếm tuổi và cân nặng sao?" Diệp Nam Cầm cười tự tin nói: "Tôi với anh cùng tuổi, đã tốt nghiệp Yến Đại, còn anh?"
"Tôi?" Trương Đông Lương gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi không học đại học, tôi, tôi chỉ học hết cao trung, sau đó đi làm công ăn lương."
Diệp Nam Cầm khẽ ồ một tiếng, trêu nghẹo nói: "Anh chắc hẳn là học tra (*), thi đại học chắc điểm không cao lắm hả?"
(*) học tra: những người học cho có, điểm không cao lắm.
Trương Đông Lương nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia hài hước: "Nha đầu, nếu em hỏi tôi cái này, 666."
Nghe Diệp Nam Cầm ừ một tiếng mang theo sự nghi hoặc, Trương Đông Lương liền giải thích: "666 điểm."
"Thật sự? Vậy tại sao ba mẹ anh không để anh học đại học, là bởi vì gia cảnh đặc biệt nghèo ư?" Diệp Nam Cầm buột miệng thốt lên, sau đó liền thấy hối hận, cảm giác chính mình nói như vậy hơi quá, thực sự là đụng vào nỗi đau của người khác.
Thật ra Trương Đông Lương không hề để bụng, sắc mặt vẫn như cũ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Lúc tôi bảy tám tuổi, ba mẹ tôi qua đời. Sau đó tôi ở cùng với chú dì, nhưng không ở cùng một nơi, dì tôi vẫn luôn không thích tôi, sau khi tôi tốt nghiệp cao trung, họ liền mặc kệ. Không có gì đáng để oán trách, hiện tại tôi có nhà và xe hơi, cuộc sống cũng không quá tệ.
Diệp Nam Cầm là một người quan sát người khác khá tỉ mỉ. Khi Trương Đông Lương đổ nước giúp cô, cô thấy Trương Đông Lương có một bàn tay to lớn, lòng bàn tay dày với một vài vết chai.
Diệp Nam Cầm nhất thời không biết nên nói cái gì, một lát sau, mới nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tôi không biết."
Bộ dạng Trương Đông Lương trước sau vẫn như vậy, anh cười cười nói: "Không có gì, chuyện gạo xưa thóc cũ, cũng không phải tôi với em cùng thổi lên, không học đại học, lang bạt bên ngoài, cũng khá thú vị. Đừng nghĩ tôi với em cùng tuổi, cá nhân tôi trải qua nhiều chuyện hơn em, khẳng định cuộc sống của tôi phong phú hơn nhiều."
"Tôi á, sau khi tốt nghiệp, tôi chạy khắp nơi tìm việc, làm chuyển phát nhanh rồi sửa xe, thậm chí còn đến xưởng để đào than. Làm những chuyện đó cả ngày lẫn đêm! Lúc đó đồng nghiệp khai thác than nói với tôi rằng chàng trai da trắng thế này, làm xong liền biến thành Lý Quỳ (*), cưới vợ như thế nào được?"
(*) Lý Quỳ: là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết "Thủy Hử" của Thi Nại Am.
"Tôi cũng đã tưởng tượng đến cảnh mình không lấy được vợ, sau đó, tôi không đi đào than nữa, dùng tiền nhiều năm tích lũy được, mở một tiệm net, mua một căn nhà, không lớn, hai phòng để ở, mua một chiếc xe, không thuộc dạng cao cấp, nhưng đủ để đi lại."
"Chiếc Roewe đón em lúc nãy, mua năm kia, em cũng đã nhìn thấy rồi đấy, không tính là xe xịn, mua mất 8 vạn. Tôi không muốn kể lể đâu, dù sao, mọi chuyện xảy ra chính là như vậy. Nếu em còn muốn biết điều gì nữa, tôi đều nói cho em."
Diệp Nam Cầm cúi đầu, yên lặng suy nghĩ, Trương Đông Lương thật ra cũng đủ thành khẩn thằng thắn, đem hết những gì xảy ra trong quá khứ kể ra. Anh từ nhỏ không ba không mẹ, ăn nhờ ở đậu, thi đại học điểm cao như vậy, kết quả cũng chỉ có thể đi làm công ăn lương từ sớm. Nhà ở rồi xe đi lại, cũng toàn dựa vào những đồng tiền mình vất vả kiếm ra. Khách quan mà nói, đáng để người khác coi trọng.
Người phục vụ lục tục đem đồ ăn tới, Diệp Nam Cầm dùng đũa gắp một miếng thịt bò, chấm nước tương, vừa nhai kỹ nuốt chậm, vừa hỏi: "Vậy còn đối tượng trước kia của anh thì sao?"
Trương Đông lương như là nghe được một câu chuyện cười, cố gắng nuốt miếng trứng gà xuống, sau mới mở miệng cười nói: "Đối tượng á, tôi đâu có rảnh? Mọi thời gian tôi đều dùng để kiếm tiền."
"Thật ra, tôi cũng không phải con nhà khá giả, tốt nghiệp cao trung xong, cũng có người giới thiệu đối tượng cho, không phải tàn tật thì cũng là thiểu năng trí tuệ. Nhà nghèo lại không có bằng cấp, bà mối đều khinh thường. Lúc đấy tôi đã nghĩ, tôi cần phải cải thiện tình hình bản thân, tôi cần phải có nhà có xe, nếu không mua được nhà được xe, tôi không yêu đương."
Giọng nói của Trương Đông Lương có chút xúc động, thần sắc cũng nghiêm túc hẳn lên: "Thật sự, tôi đã nghĩ như vậy. Một mình tôi chịu khổ là đủ rồi, những người con gái đó không nợ nần gì tôi, tại sao lại phải cùng tôi chịu khổ. Có nhà có xe rồi, tôi mới có tự tin mà yêu đương."
Diệp Nam Cầm từ nhỏ lớn lên sống trong một môi trường tốt, có đủ cả cha lẫn mẹ. Cô nhớ lại lúc mình mới tốt nghiệp đại học, công việc không thuận lợi như ý muốn, lúc đó cô cảm thấy mình gặp phải một vấn đề lớn và thậm chí còn cảm thấy không công bằng.
Sau khi nghe Trương Đông Lương trải lòng về cuộc đời, trong nháy mắt cô cảm thấy, những khó khăn mà mình gặp phải, quả thực không đáng để nhắc tới.
Diệp Nam Cầm nghĩ nghĩ, sau đó trịnh trọng nói: "Anh Đông, thật ra, tôi thấy anh là một người rất chín chắn. Hai người chỉ cần yêu nhau, có thể cùng nhau phấn đấu, người phụ nữ thích anh thật lòng, sẽ không đòi hỏi anh phải có nhà có xe."
Trương Đông Lương dường như không quá đồng tình với quan điểm này, anh dùng đũa gõ lên bát, lười nhác nói: "Cô ấy có thể không cần, nhưng tôi không thể không cho. Nếu như tôi không thể đáp ứng, thì sự khác biệt giữa tôi và những người ăn cơm mềm là gì?"