Cả một bữa cơm Chu Dụ không ăn được mấy miếng, tất cả sự chú ý đều đặt trên người Hoắc Hòa, phục vụ hắn ăn đến thoải mái. Bản thân Hoắc Hòa được cung phụng như vậy nên rất hài lòng với hành động thức thời của cậu.
Hắn cũng đã thất nghiệp[]mấy hôm rồi, cũng đã đến lúc tìm một người mới.
[]: gốc 空窗期 – không song kỳ: giai đoạn từ khi chia tay cho đến khi yêu tiếp, thời gian trống, giai đoạn thất nghiệp.
“Lại đây.” Hoắc Hòa ra hiệu cho Chư Dụ đang ngồi đối diện.
Mắt Chư Dụ phát sáng, khẩn trương đến ngồi cạnh Hoắc Hòa. Thật ra cậu càng muốn ngồi sát Hoắc Hòa nhưng sợ hắn thấy cậu phiền phức, nên không dám.
Chư Dụ đang muốn nói chuyện Hoắc Hòa đã ôm cổ cậu, vỗ nhẹ: “Cậu làm tốt lắm, tôi rất thích.” Giọng nói trầm thấp, trong mắt ánh sao lấp lánh.
Chư Dụ không nghĩ đến Hoắc Hòa sẽ chủ động hôn cậu, nháy mắt không kịp phản ứng đứng yên tại chỗ nhìn Hoắc Hòa.
Đến khi Hoắc Hòa buông ra Chư Dụ mới hồi thần, sau đó chính là cực kỳ vui sướng và kích động.
Cậu không có làm sai, A Hòa lại chấp nhận cậu. Cậu đã trở lại bên cạnh A Hòa, hắn vẫn còn yêu cậu. Lúc này Chư Dụ hạnh phúc muốn khóc, cậu nhào tới nhiệt tình dâng lên đôi môi của mình.
Đồ ăn dâng đến miệng không có lí do gì mà từ chối, Hoắc Hòa chủ động ôm cậu, giam cậu trong ngực bá đạo hôn lên.
Chư Dụ rất hưởng thụ cảm giác bị Hoắc Hòa chiếm đoạt toàn bộ này, chẳng những không phản kháng mà còn thả lỏng thân thể làm cho cơ thể cả hai dán sát sít sao. Đầu lưỡi cũng tham lam quấn lấy Hoắc Hòa, nuốt xuống từng giọt nước bọt của cậu.
Trước mặt người khác cậu mạnh mẽ, kiêu ngạo nhưng đối diện với Hoắc Hòa thì cậu thu lại tất cả gai nhọn giống như một chú mèo nhỏ mềm mại, lộ ra chiếc bụng nhỏ với Hoắc Hòa.
Nhưng mà, lúc cậu đang hoàn toàn chìm đắm lại bị Hoắc Hòa mạnh mẽ đẩy ra, không hề có phòng bị nên trực tiếp bị đẩy ngã lăn trên mặt đất. Cũng may đây là phòng riêng nếu bị người khác nhìn thấy thì lại phiền phức.
Chư Dụ mơ màng, ngây ngốc ngước nhìn Hoắc Hòa. Không hiểu sao hắn lại làm như vậy, thấy hắn cau mày nét mặt lạnh lùng khiến cho người khác hoảng sợ.
Chẳng lẽ vừa rồi cậu khiến A Hòa khó chịu sao?
Nghĩ vậy lòng Chư Dụ lại càng luống cuống, xin lỗi theo bản năng: “Thật sự xin lỗi, A Hòa.”
Trong lòng Hoắc Hòa rất mất hứng, hắn rút tờ khăn giấy lau miệng muốn xóa hết hơi thở của đối phương nhưng cái này hoàn toàn không thể giảm bớt lửa giận trong lòng. Tức giận trực tiếp nhấc chân dẫm lên thân dưới Chư Dụ, vẻ mặt chán ghét nói: “Không biết Hoắc Hòa tôi chỉ ăn đồ sạch sao? Đã chơi đùa với người khác rồi còn tìm tôi, chán sống rồi đúng không?”
Chư Dụ đau đến mặt trắng bệch, lại hoàn toàn không phản kháng hay giãy giụa, tùy ý để thứ quan trọng của mình ở dưới chân đối phương.
Cậu không biết tại sao Hoắc Hòa lại nói như vậy, nhưng cậu thật sự sạch sẽ mà, cả người cậu đều là của Hoắc Hòa, chỉ thuộc về Hoắc Hòa. Cũng chỉ mỗi Hoắc Hòa khiến cậu cam tâm tình nguyện hầu hạ, sao có thể có người khác được?
Chư Dụ đưa tay ôm chân Hoắc Hòa, vội vàng giải thích: “A Hòa, em thật sự rất sạch sẽ chưa từng chạm qua người khác, anh tin tưởng em đi mà. Anh là người đầu tiên em thích, trước anh em cũng chưa làm gì cả, em chỉ có anh em chưa từng chạm qua người khác.”
Hoắc Hòa không tin lời cậu lắm nhưng nhìn dáng vẻ này của cậu không giống như đang nói dối: “Chưa từng có người khác sao kĩ thuật hôn lại điêu luyện như vậy?”
Chư Dụ sửng sốt cậu không nghĩ tới là bởi vì như vậy, lòng chợt thấy nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống. Không phải hiểu lầm gì khác là tốt rồi.
Cũng trách cậu biết vừa tiếp xúc được với A Hòa liền không khống chế được, quên giả vờ. Chư Dụ thầm nhắc nhở bản thân không phải mắc phải sai lầm này thêm lần nào nữa.
“Cái này,… Em thích anh lâu rồi, em sợ lúc thân mật sẽ khiến anh không thoải mái nên em đã cố ý tìm hiểu hôn môi như thế nào. Lý thuyết tương đối phong phú…”
Hoắc Hòa nửa tin nửa ngờ, Chư Dụ sợ hắn không tin lại nói tiếp: “Là thật, A Hòa nếu anh không tin vậy… vậy phế em luôn đi, em chỉ muốn làm với anh cái này giữ lại cũng vô dụng, tác dụng hiện tại của nó là khiến anh có thể tin tưởng em.”
Chơi lớn như vậy? Lúc trước một tên bạn giường của hắn khi khẩu giao cho hắn không cẩn thận làm răng đụng vào đau rất lâu. Người này vừa mở miệng đã muốn phế đi, không phải là muốn ra oai với hắn chứ?
Hoắc Hòa cười khẩy, chân cũng bắt đầu dùng sức: “Cậu cho rằng tôi thật sự không làm như vậy à?”
Chư Dụ từ trước đến nay chưa từng phải chịu cơn đau đớn thế này, cậu đau đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi. Ngón tay véo mạnh vào lòng bàn tay nhưng cậu vẫn khống chế được biểu cảm trên mặt, nhìn không đến nỗi quá dữ tợn. Cậu muốn khi ở trước mặt Hoắc Hòa bản thân luôn lộ ra một mặt hoàn mỹ nhất.
Chư Dụ hít sâu, nuốt tất cả đau đớn xuống gượng cười: “Không đau, A Hòa anh cứ dùng sức đi em có thể chịu được.”
Hoắc Hòa biết rõ bản thân đã dùng bao nhiêu lực, vị trí kia chỉ cần dùng chút sức đã rất đau, người này thế mà lại chịu đựng được đến bây giờ.
Suy bụng ta ra bụng người, không còn cái này thì sao mà vui vẻ được? Hoắc Hòa tin rằng không có ai dùng đến mệnh căn của mình ra đặt cược, có lẽ cậu cũng không nói dối.
Cuối cùng Hoắc Hòa vẫn buông lỏng chân, Chư Dụ ngạc nhiên, cho rằng hắn vẫn không tin cậu nên mới buông tha cho mình. Cậu gấp đến nổi nước mắt cũng sắp rơi, vội giương tay giữ chân Hoắc Hòa.
“A Hòa anh tin em đi, em thật sự không có lừa anh mà, em rất sạch sẽ anh đừng đi.”
“Ừ, tôi tin cậu.”
“Anh muốn em chứng minh thế nào cũng được, chỉ cần anh chịu tin… hả?” Chư Dụ sốt ruột cầu xin, sau khi Hoắc Hòa nói được một lúc mới nhận ra hắn vừa nói gì. Phút chốc chưa phản ứng kịp chỉ ngơ ngác ngửa đầu nhìn Hoắc Hòa.
Hoắc Hòa nhìn đồng hồ thấy không sai biệt lắm, đồng đội chắc đang chờ hắn cho nên tính toán rời đi: “Đứng lên nhanh đi, ngồi dưới đất còn ra thể thống gì.”
Chư Dụ không nghĩ A Hòa lại tin tưởng mình dễ dàng như vậy, lập tức vui mừng. Cậu biết trong lòng A Hòa nhất định vẫn có cậu, nếu không thì sao lại tin mình như vậy?
Chư Dụ đứng dậy khập khiễng đi theo sạ Hoắc Hòa, như một chú cún nhỏ mới nhận chủ. Chỗ đó rất đau cũng không thể ngăn cản bước chân của cậu.
Nhưng mà, Chư Dụ nguyện ý đi theo, Hoắc Hòa cũng không nguyện ý mang theo một cái đuôi. Không hề khách khí đuổi cậu đi, sau đó một mình đến quán net.
Chư Dụ cũng biết là không thể quá dính lấy đối phương, rất dễ khiến người ta cảm thấy phiền phức mà chán ghét chỉ có thể nhẫn nại tạm biệt Hoắc Hòa. Chỉ có điều cậu không phải là không thu hoạch được gì, sau những lần tấn công thì cậu đã lấy được số điện thoại của Hoắc Hòa. Quang minh chính đại nằm trong danh sách bạn tốt của hắn.
Chư Dụ lại ngắm ảnh của Hoắc Hòa, làm sao bây giờ, mới vừa tách ra cậu đã muốn gặp Hoắc Hòa…
Mang cho anh ấy một bát canh vậy, A Hòa chỉ nói là không thể đi theo anh ấy chứ đâu nói là không thể tìm anh ấy.
Chư Dụ hôn lên số điện thoại của Hoắc Hòa: “A Hòa, chờ em.” sau đó liền quẹo sang siêu thị Sinh Tiên bên kế bên.
Trước khi quen Hoắc Hòa đến cả ngũ cốc Chư Dụ còn không phân biệt được, cho đến bây giờ phòng bếp cũng chưa xuống cũng chưa từng thỏa hiệp với ai nói chi đến chuyện chăm sóc người khác. Sau khi quen Hoắc Hòa Chư Dụ liền tự học cách chăm sóc người khác để có thể chăm sóc Hoắc Hòa tốt hơn. Để cho anh biết bản thân cậu khác với những người chỉ có được gương mặt, không biết xấu hổ kia là khác nhau. Cậu chính là người thích để bầu bạn nhất với A Hòa.
Hơn nữa, A Hòa tốt như vậy, rất nhiều người đều đang giành hắn với cậu sao cậu không khiến mình càng ưu tú hơn được.
Hết chương .