Đúng như Uyên dự đoán, sau khi ngủ một giấc tới tận giờ bắt Uyên phải ngồi đợi cơm tối thì Dương mới ngủ dậy. Ngồi trên giường mặt phụng phịu không nói không rằng lại nằm xuống đập chăn đập gối, lúc sau lại ngồi dậy. Sở thích của Uyên là quay lại mấy pha ngáo ngáo như này của Dương nên không tránh được việc Uyên quay video nãy giờ
- Lại quay cái gì nữa
Dương gào lên, rõ là đang buồn mà cứ quay, bạn với chẳng bè
- Rồi sao? Có định đi tắm để ăn tối không? giờ rồi đấy
- Tự nhiên không được gì còn mất tiền xe, tứcccc
Dương vẫn không có ý định bước xuống khỏi giường
- Đen thôi bỏ đi, xuống đi tắm đi má
Dương vẫn phụng phịu bước xuống khỏi giường để đi tắm, đi bình bình xuống sàn nhà kết quả là đá vào cả cánh cửa. Rốt cuộc nay là cái ngày quái quỷ gì đây, Dương lại ngồi thụp xuống chờ Uyên mang urgo tới dán cái ngón chân đang chảy máu, như mọi lần lại khóc lóc ra rồi đấy, nhưng nay tức không khóc được nữa rồi.
- Rõ là mày nghiệp nhiều quá nên nó tích nghiệp rồi nó quật mày một hôm đấy.
- Từ giờ đến hết ngày còn tiếng dự xem còn bị gì nữa không? Lát nhất định sẽ đốt vía, xui cả ngày hôm nay rồi. Sáng thì ngu người vấp cầu thang ngã ở trên trường bao nhiêu người nhìn xấu hổ, chiều thì gặp một pha nhục không ai bằng lại còn lỡ xe bus, vừa mất công tốn thời gian lại còn tốn cả tiền, về tới nhà thì đá chân vào cửa. Xem còn gì nữa không? Đúng là tức chết mà.
- Đi giải nghiệp vì tội chảnh chó, đứa nào cua cũng ghét người ta và lại còn cục súc, đó là nghiệp đó.
Dương không nói lại, có khi là cũng đúng nên làm sao nói lại được.
Đang ăn tối thì điện thoại reo chuông, liếc nhìn cái điện thoại trên bàn, là Duy gọi, Thùy Dương ngồi nhìn thêm lúc nữa rồi mới định nghe, vì vừa gọi nghe luôn cứ như kiểu ngồi cầm điện thoại chờ người ta gọi để nghe vậy, Dương lúc nào cũng thế cả.
Và sau đó là màn nói chuyện mà những người không có người iu như Uyên muốn đấm Dương và Duy ngay lập tức. Nghe giọng Dương đúng kiểu đang bực bội và hờn dỗi cái gì đấy, đương nhiên Đặng Minh Duy sẽ hỏi có chuyện gì và vẫn là câu chuyện đen từ sáng đến tối của Dương và vẫn là cái giọng than thở của Nguyễn Thùy Dương kể nữa.
"Thôi đi chụp lookbook đó làm gì nữa, tập chung học đi "
" Không thì lấy tiền đâu mà tiêu, em nghèo khổ lắm rồi đây này"
" Anh cho em là được chứ gì?"
" Khônggg anh bị điên à?"
" Ơ... "
" Hehe đùa đó, Duy của em đáng iu mà. Thôi em ăn tối đã, ngủ giờ mới dậy nên giờ mới được ăn"
Tắt điện thoại quay qua nhìn Uyên, Uyên đang bày vẻ mặt kiểu bố mày muốn đấm người lắm rồi đấy với Dương
- Duy của bạn khi nào thế?
- Ơ của tao mà hé hé
Dương cười cười, dạo này nói câu nào cũng phải thính một chút như thế mới chịu, Uyên chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Vân Anh than thở về việc cứ phải đi học xa vì phòng trọ xa trường đã thế dạo này bạn cùng phòng hay đưa người yêu về nên có chút không thích
- Chuyển qua ở với chúng mình này
Dương đương nhiên rất thích thêm bạn ở cùng cho vui để thi thoảng có bị Uyên ăn hiếp thì còn có người bảo vệ chứ
- Được đó, tao chỉ sợ ba đứa ở chung, đầu tháng sống kiểu đại gia cuối tháng ăn mày lắm
- Không sao, anh em sống chết có nhau sợ gì
- Thế có chuyển không?
Dương giở giọng hổ báo hất mặt hỏi Vân Anh, kết quả là bị Uyên cốc đầu, dám tập tành hổ báo à
- Vân Anh iu dấu qua ở chung mình sẽ nấu cơm cho bạn ăn nha. Vân Anh thích ga giường màu gì? Màu hồng đúng không? Yeah chúng ta sẽ đổi ga giường màu hồng
Dương với Uyên muốn đổi ga giường mới, Uyên chung thủy với xanh và Dương thì cứ muốn màu hồng, giờ Vân Anh qua nữa sẽ theo số đông, Dương chỉ thích ga giường màu hồng thôi.
- Vote ga giường màu đen
Vân Anh nói xong liền nhận ngay hai cái gối ôm từ hai người bạn yêu dấu
- Qua đây ở có người yêu không sao, không có thì sẽ hay được ăn cẩu lương lắm
Rõ là Uyên đang nói Dương mà, dạo này Dương chỉ chăm thả thính Duy có chút xíu thôi mà, tất cả là tại Duy lười nhắn tin nên toàn phải nói chuyện điện thoại, mà lỡ nói rồi thì chắc chắn Uyên sẽ nghe
- Ủa yêu nhau hồi nào?
Vân Anh nhíu mày nhìn Dương
- Đâu, yêu đương gì?
- Thế cẩu lương gì?
Vân Anh vẫn ngơ ngác
- Ở thử sẽ biết
Dương chỉ ngồi cười cười, rõ là không biết nói lại gì cả. Dương vô tội
Sau khi bị Dương và Uyên dụ cuối cùng Vân Anh cũng chuyển tới phòng hai người ở cùng, vậy là ba người ở chung, ngủ chung một giường. Vân Anh cũng không có người yêu giống Uyên và Dương, tuy nhiên Dương có crush, cứ mỗi lần mà nói chuyện với Duy, kiểu gì cũng bị đuổi ra phòng khách
" Hôm nay có một anh khóa trên tỏ tình, đẹp trai dã man thế nên em đã từ chối nhẹ nhàng thay vì cục súc đó"
Dương lại đang kể câu chuyện được anh khóa trên tỏ tình của mình cho Duy nghe
" Đẹp trai mà từ chối à? Sao không đồng ý?"
Cái gì mà đồng ý? Ủa Duy có ý gì?
" Anh thấy cũng được chứ? Để em suy nghĩ lại, anh đấy bảo sẽ chờ em hehe "
" Em thử suy nghĩ đi "
Giọng Duy thì ngọt lắm, mỗi tội nghe giọng là thấy một bầu trời đang dỗi rồi, có đứa dở người nào đi khoe với crush là mình có người tỏ tình mình, lại còn khen đẹp trai thì có chết dở không chứ. Haizz dại dột, quá dại dột
" Nếu lỡ giờ em có người yêu thì sao? Nhất định người yêu phải đẹp trai hehe "
" Thì thử xem thế nào"
" Duy có buồn không?"
" Tại sao anh phải buồn, em có giỏi thử có xem"
" Ơ nghiêm túc, giờ em có người yêu thì sao? Nghiêm túc nhá, Anh có buồn không? "
" Khôngg, em bị điên à?"
" Ò tưởng buồn thì em sẽ có người yêu nhưng thôi, anh không buồn thì thôi"
" Em nói xem tại sao anh phải buồn?"
" Thôiii không buồn thì thôi không phải hỏi"
" Thế giờ anh cũng có người yêu thì sao? "
" Em sẽ block anh, từ nay xem như không quen biết gì hết "
" Hả? Em tính block cả bạn trai mình à?"
Dương trong giây lát bị ngơ người, cái này có gọi là thính không? Dương tự nhiên không biết nói gì cả, aw trái tim bé bỏng của thiếu nữ bị rung động mất rồi.
" Bạn trai cái đầu nhà anh, em đi làm bài tập đây"
Nói xong không kịp để Duy nói thêm câu nào Thùy Dương đã tắt điện thoại, chạy vào phòng ngủ chui đầu vào chăn và tự cười một mình. Vân Anh và Uyên hai đứa nhìn Dương rồi lại nhìn nhau không khỏi thắc mắc
- Ngáo à?
- Chắc vừa được Duy tỏ tình hay gì?
Vừa nói xong Dương bật dậy mặt rất nghiêm túc
- Duy không tỏ tình qua điện thoại đâu
- Thế thì chắc chắn bạn bị thần kinh rồi, tự nhiên chạy chui vào chăn rồi cười
- Hihi
Dương vẫn cười cười rồi tự đi lấy sách vở học bài, chỉ sợ tâm hồn vắt vẻo trên mây không biết bao giờ mới xuống. Con người nắng mưa thất thường không biết đâu mà lần.