Trong lúc đang cảm thấy nghèo vô cùng và đang kiếm việc làm thêm, chắc có thể đi dạy gia sư thôi là cùng, nhưng Dương chưa tìm được chỗ hợp lí. Ngồi than vãn cùng Uyên và Vân Anh - gái xinh của lớp về câu chuyện phải dùng đủ thứ tiền để tiêu mà sợ không dám xin mẹ vì bố mẹ đang sửa lại nhà cho ông bà nội nên cũng không có nhiều tiền, trong khi mùa đông thì sắp đến mà chưa có tiền mua quần áo, giày rồi bao nhiêu là thứ, nước hoa dùng cũng sắp cạn cũng chưa có tiền mua.
- Đi chụp lookbook không? Tôi giới thiệu cho, buổi chụp sương sương k, không xinh gái và chụp ảnh xịn như bà được hơn xíu vì mới chứ bà chụp nhiều nổi tiếng thì người ta sẽ book nhiều hơn.
Vân Anh cũng đi chụp lookbook khá nhiều nên có lẽ quen biết cũng nhiều nên chắc sẽ định đưa Dương đi thử.
- Hả? Chỉ chụp ảnh cũng được tiền á hả?
- Không dễ dàng đâu má, thử xem nào, để tôi hỏi cho có gì tối báo.
- Ủa sao không có tôi?
Uyên nãy giờ đang bận ăn giờ mới ngẩng mặt lên nghe hai người kia nói chuyện.
- Thôi, nhỡ bị chửi rồi bà đánh cả đạo diễn luôn à? Đã thế nhà thì giàu, ăn cũng không hết tiền thì sao phải đi chụp lookbook làm gì?
Vân Anh liếc Uyên, rõ là nhà Uyên rất có điều kiện nên không có hứng thú đi làm thêm kiểu này đâu.
- Đúng, nó ngồi không cũng vẫn giàu.
Dương gật gật đầu.
- Điên à? Tiền đâu mà nhiều, giàu đâu.
- Ờ đâu có giàu, qua mới order đôi giày hơn chục triệu chứ mấy.
Dương thở dài, đúng là bạn mình rất giàu.
- Ai được đi giày chục triệu như Uyên đâu mà biết, tao đi giày có mấy trăm nghìn đây này.
Vân Anh trưng ra bộ mặt đáng thương và đương nhiên nhận được sự đồng cảm của Dương, hai đứa nhất định phải bắt tay nhau trước mặt Uyên mới chịu.
- Ước gì cũng giàu như các bạn, nhẽ ra Uyên phải chơi với hội con nhà giàu như hội Nhi với Giang mới đúng.
- Hai cái con điên này.
Uyên liếc nhìn cả Dương và Vân Anh, hai người kia im bặt, chỉ biết nhìn nhau cười.
Có sự giới thiệu của Vân Anh thì Dương đã có buổi chụp thử lookbook đầu tiên. Cũng không có quá nhiều kinh nghiệm cho việc chụp lookbook tuy nhiên thì với ngoại hình vô cùng ưa nhìn và biết cách chụp ảnh như nào cho đẹp thì buổi chụp ảnh đầu tiên của Dương đã hoàn thành một cách xuất sắc, mới buổi đầu tiên đã được năm trăm nghìn, đây là số tiền đầu tiên Dương kiếm được sau khi lên đại học. Tuy nhiên với số tiền đầu tiên vừa kiếm được sau một buổi chụp hình không quá là mệt mỏi, Dương đã thích thú rủ cả Uyên và Vân Anh đi ăn, kết quả cả đứa ăn xong chia nhau trả tiền, thế là xong luôn buổi chụp hình. Này thì gọi về khoe với mẹ kiếm được tiền mua giáo trình, này thì định để dành mua nước hoa, này thì tiết kiệm mua quần áo này.
Sau khi đi ăn về Dương cảm thấy hối hận, gào lên và đánh Uyên, đáng nhẽ ra Uyên phải cản Dương và cả đừng đi ăn một cách không biết tiết kiệm như thế, nhưng trách sao khi gặp phải đứa bạn cũng nhiều tiền mà lại thích ăn uống như Uyên với Vân Anh. Trước chưa quen Vân Anh thì hai đứa ăn cũng bình thường thôi, từ ngày thân với cả Vân Anh, tâm hồn đồng điệu gặp nhau, rõ là không ai kìm hãm được.
Trong lúc Dương đang hối hận về bản thân thì Duy cũng đang thất vọng vì trận thua đầu tiên của mùa giải quốc tế này, thắng từ đầu đến gần cuối thì lại thua mà lại thua một team không được đánh giá quá cao vì sự chủ quan. Bị tụt điểm trên bảng xếp hạng tuy nhiên vẫn vị trí số nhưng fan phong trào thì không thích điều này. Dương chỉ tính lướt facebook dạo trong lúc đang than vãn thì mới thấy team của Duy thua, xem sương sương cmt của mọi người thì toàn thấy nhắc đến Duy, bị chửi không thiếu thứ gì. Nay Dương không xem trận đấu nào nên không biết, nhắn tin chắc chắn không trả lời nên Dương đã quyết định gọi hỏi thăm một chút. Mãi mới thấy Duy nghe máy, nghe giọng như kiểu đang ngủ.
" Ủa em làm phiền anh đang ngủ à?"
" Đúng là anh đang ngủ nhưng mà em không phiền. "
Duy này khác Duy ngày xưa rồi, lần đầu tiên chơi game đã bảo người ta phiền nhưng giờ Dương có làm Duy đang ngủ phải thức giấc thì cũng không dám kêu phiền, Duy thật khó hiểu.
" Anh có buồn không?"
" Ý em là buồn cái gì? Buồn ngủ á?"
" Không, trận thua hôm nay ấy, tại em thấy nhiều người cmt bất lịch sự quá, sợ anh đọc anh sẽ buồn."
" Anh chưa bao giờ có khái niệm đọc cmt của anti fan, thay vì ngồi đọc người ta chửi mình như nào thì anh sẽ đi ngủ đó."
" Haizz khổ thân, thắng không sao thua thì bị chửi, thương thế. "
" Không sao, quen rồi với lại nay anh hơi húng liều thật. Nếu như cứ thua hôm anh lại buồn hay suy sụp gì đó vì bị người ta chửi thì chắc anh không thi đấu chuyên nghiệp đến giờ đâu. "
" Em kể cho anh nghe một câu chuyện cười, à thực ra không có gì buồn cười lắm, có thể qua lời kể của em nó cũng khá nhạt nhưng mà anh cố phải nghe cho hết đấy. Câu chuyện là... à mà thôi đi ngủ tiếp đi. "
" Anh chưa bao giờ ngủ lại được khi bị đánh thức giữa chừng như vậy cả."
" Sorry em không biết là anh đang ngủ, tội lỗi quá."
" Kể chuyện tiếp đi."
" Không có gì hay lắm, hôm nay em đã kiếm được số tiền đầu tiên từ lúc lên đại học đến giờ, em tự nhủ rằng sẽ tiết kiệm để mua quần áo sắp tới mua đông, mua nước hoa vì sắp hết, lúc cần tiền còn gọi về khoe với mẹ là lần này có tiền mua giáo trình trước đã. Có lẽ nghe đến đây anh sẽ nghĩ em là một người tiết kiệm nhưng sự thật là em đã rủ bạn đi ăn hết luôn số tiền em đi chụp lookbook cả chiều. Em đang cảm thấy thất vọng về bản thân. "
" Không sao, nhưng mà đi làm thêm rồi cơ à? Sao em bảo sẽ không đi làm thêm."
" Đi làm mẫu chụp ảnh sương sương thôi mà."
" Ò tập chung học đi không suốt ngày đi chụp chụp rồi không có thời gian học. Em đã học tiếng Trung hôm nào chưa đấy?"
" Chưa