Editor: Alice
Hết năm nay, Lục Triều Thanh mới hai tám tuổi nên tinh lực tràn đầy. Sáng sớm Mạnh Vãn còn đang say giấc thì bị anh làm tỉnh lại.
Cô bực mình hầm hừ đẩy anh ra, Lục Triều Thanh liền khóa chặt lấy cổ tay cô không ngừng hôn hít, giống như muốn làm hoàng tử đánh thức công chúa ngủ trong rừng. Hôn mãi Mạnh Vãn mới chịu tỉnh.
Ánh nắng rọi qua rèm cửa chiếu vào phòng, bầu trời trong xanh vời vợi khác hẳn so với hôm qua. Mạnh Vãn có thể thấy rõ khuôn mặt Lục Triều Thanh. Lúc này, hô hấp của anh rất nặng nề, nhưng đôi mắt nhìn cô lại cực kì nghiêm túc như đang nghiên cứu thứ gì hệ trọng vậy. Mạnh Vãn xấu hổ muốn che mắt Lục Triều Thanh lại, nhưng bị anh nắm lấy tay, cô đành nhắm chặt mắt.
Anh âu yếm hôn thêm một cái. Kỳ nghỉ đông, yêu đương, quả là một năm mới vui vẻ.
Kết thúc, hai người ôm nhau nằm trong chăn : "Sáng nay muốn ăn gì?"
Toàn thân Mạnh Vãn mềm nhũn nhưng tâm trạng cực kì tốt, nghe vậy liền vui vẻ hẳn lên: "Ăn ở nhà hay mua ngoài ạ? Giờ chưa có quán nào mở đâu anh?"
"Vậy ăn ở nhà đi" Lục Triều Thanh với tay lấy điện thoại trên đầu giường, tám giờ rồi.
Anh mặc quần áo, Mạnh Vãn vẫn chưa quen nhìn cơ thể trần trụi của anh nên nghiêng mặt đi chỗ khác. Căn phòng xa lạ, đằng sau là tiếng mặc quần áo sột soạt, căn phòng vẫn còn lưu lại dư âm của trận hoan ái khi nãy. Mạnh Vãn chợt có cảm giác như đang nằm mơ, chỉ hai tuần ngắn ngủi, quan hệ của cô và Lục Triều Thanh đã thay đổi.
Anh vào phòng tắm rửa mặt, Mạnh Vãn nhân cơ hội mặc quần áo vào, lúc anh bước ra đã thấy cô gái mặc đồ chỉnh tề đứng cạnh cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng lên nhờ áo khoác màu trắng gạo, lông mi dài rủ xuống không dám nhìn thẳng vào anh. Lục Triều Thanh lại gần ôm cô vào lòng, in một nụ hôn lên trán.
Mạnh Vãn ngửi thấy mùi bạc hà của kem đánh răng mới chợt nhận ra mình chưa đánh răng, cô vội vàng tránh đi chỗ khác: "Em về nhà rửa mặt cái đã."
"Cùng đi." Lục Triều Thanh nắm tay cô thật chặt, nói: "Ăn sáng xong em dọn đồ sang nhé."
Mạnh Vãn nhớ lại tối qua, lúc đó anh bá đạo điên cuồng, cô chịu không nổi mới đồng ý sống chung.
"Nhanh quá, đợi một thời gian nữa được không anh?" Mạnh Vãn cúi đầu thương lượng. Phòng cô đang ở cũng là đi thuê, nếu sang đây chắc hẳn Lục Triều Thanh sẽ không lấy tiền nhà, Mạnh Vãn cảm thấy như vậy rất giống đang bị bao nuôi, nhất là kim chủ này cực kì muốn ngủ với cô.
Bạn trai bạn gái yêu nhau mới được hai tuần đã sống chung ư?
Mạnh Vãn hơi lo lắng, sợ Tiểu Điền và chị Lệ sẽ nghĩ như vậy.
"Tối qua em đồng ý rồi." Lục Triều Thanh nhìn cô nói.
Mạnh Vãn cắn môi, nhìn đăm đăm về một phía, giọng tủi thân: "Nhưng do anh..." ức hiếp cô đấy chứ.
Thấy khuôn mặt nũng nịu của bạn gái nhỏ, Lục Triều Thanh cũng không đành lòng ép cô: "Phòng của em thuê bao lâu?"
Mạnh Vãn nhớ lại: "Cuối tháng năm là hết hợp đồng."
Bây giờ là giữa tháng hai, còn ba tháng rưỡi nữa.
Lục Triều Thanh đồng ý, xoa đầu cô đầy cưng chiều: "Vậy em cứ ở hết ba tháng, sau đó qua đây ở với anh nhé."
Mạnh Vãn đỏ mặt gật đầu.
Mồng tám tiệm mì bắt đầu mở cửa trở lại, buổi tối Lục Triều Thanh vẫn đều đều đến đón Mạnh Vãn. Tiểu Điền cũng biết quan hệ của hai người rồi, cô nàng hưng phấn cùng theo về nhà. Ra khỏi thang máy, Lục Triều Thanh nháy mắt với Mạnh Vãn ám chỉ " sang nhà anh", Mạnh Vãn coi như không thấy, cùng Tiểu Điền vào nhà.
Lục Triều Thanh mím môi.
Mạnh Vãn bị Tiểu Điền và chị Lệ bức cung tra khảo, nói hai người quen nhau thế nào. Sau khi biết Lục Triều Thanh vì cua gái mà chịu đứng ba mươi tiếng trên xe lửa, Tiểu Điền vừa khiếp sợ vừa ghen tị: "Đến phim thần tượng cũng không có tình tiết này đâu, Vãn Vãn, xem ra giáo sư Lục thực sự thích cậu."
Chị Lệ gật đầu: "Giáo sư Lục có vẻ người đáng tin, Vãn Vãn nhà chúng ta khổ biết bao nhiêu mới gặp được cậu ấy, Lục Triều Thanh tốt tên Tống Bân kia ngàn lần."
Mạnh Vãn coi hai người như bạn bè duy nhất có thể tâm sự nỗi lòng ở đất Giang Thành này, cô nghịch mấy ngón tay, đầy phiền muộn: "Nhưng điều kiện của anh ấy quá tốt, trình độ cũng cao nữa, nếu em còn làm ở quán mì, chắc chắn sau này anh ấy sẽ để ý."
Tiểu Điền và chị Lệ im lặng nhìn nhau.
Một giáo sư và cô nàng làm thuê ở quán mì dù thế nào cũng không thể lâu dài. Dù sao, một phần Lục Triều Thanh thích Mạnh Vãn là do cô còn trẻ, lại có nhan sắc. Cô nhân viên xinh đẹp hai mươi tuổi đương nhiên sẽ thu hút đàn ông, nhưng đến khi cô ấy ba mươi, bốn mươi tuổi, còn ai thích nữa không?
"Vãn Vãn, chị nghĩ em nên thay đổi công việc." Chị Lệ thẳng thắn góp ý: "Bây giờ không hiếm người thi đại học muộn. Em còn trẻ, có thể từ từ học lên, vừa vặn có bạn trai làm giáo sư để kèm cặp. Nếu ngại học khó, em có thể đi học nghề chuyên nghiệp, tóm lại sẽ sáng sủa hơn công việc rửa bát bây giờ."
Mắt Tiểu Điền sáng lên: "Đúng vậy, cậu mới hai mốt mà, còn nhiều thời gian lắm."
Mạnh Vãn cũng nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, cô về phòng lên mạng tìm hiểu thông tin, mãi đến khi Lục Triều Thanh gọi tới.
Lục Triều Thanh: "Vì sao không đến?"
Giọng anh trầm xuống khiến cô hơi chột dạ, nhanh trí nói lảng sang chuyện khác: "Em muốn đổi việc."
Lục Triều Thanh hơi giật mình, hỏi lại: "Đổi việc gì?"
Mạnh Vãn nhìn một chuỗi công việc trên màn hình laptop: "Còn chưa nghĩ ra. Em không biết gì cả, có lẽ nên đăng ký lớp học nghề trước."
Lục Triều Thanh thấy kỳ lạ: "Sao tự dưng lại muốn đổi việc?"
Một tay cô cầm điện thoại, một tay nắm lấy con chuột, trong lòng dâng lên cảm xúc không rõ tên, bởi vì cô muốn xứng với anh hơn.
"Chỉ là muốn đổi thôi." Mạnh Vãn nói khẽ.
Giọng cô vương chút buồn, Lục Triều Thanh tưởng tượng ra dáng vẻ cô đơn bất lực của cô, đột nhiên rất muốn ôm cô vào lòng an ủi.
"Ra đây, chúng ta nói chuyện trực tiếp." Anh nói.
Mạnh Vãn không dám gặp anh, cảm thấy hơi buồn ngủ.
"Không còn sớm nữa, anh ngủ đi." Mạnh Vãn cúp máy, Lục Triều Thanh gọi lại lần nữa nhưng cô không bắt máy, chỉ nhắn tin chúc ngủ ngon.
Buổi sáng đi làm, Mạnh Vãn quyết định từ bỏ ý định. Cô không muốn thi đại học nữa, một là sợ học không được, cô không tự tin vào trí thông minh của mình. Hai là nếu thi đỗ thật sẽ phải nộp học phí, trong bốn năm dài đằng đẵng không kiếm ra tiền, điều kiện gia đình không cho phép cô làm như vậy.
Hơn một giờ, trong tiệm chỉ lác đác vài vị khách, mấy nhân viên tụm lại một chỗ ăn trưa, anh đầu bếp thỏ thẻ bí mật: "Ông chủ của chúng ta sắp phải về nhà rồi nên chuẩn bị dẹp tiệm mì đấy. Hình như là tháng sau thì phải, lúc đó chúng ta thất nghiệp hết cả rồi, mọi người cũng tranh thủ đi kiếm việc mới dần đi."
Mạnh Vãn, Tiểu Điền và một nhân viên khác kinh ngạc nhìn anh ta.
Anh đầu bếp nói tiếp: "Tôi ở trong nhà vệ sinh nghe thấy ông chủ nói chuyện với ai đó, hình như là bà chủ náo loạn đòi ông chủ về rồi."
Tiệm mì đóng cửa là việc chỉ trong nay mai, Mạnh Vãn càng phiền muộn, lúc trước tiền lương của cô đều gửi về nhà rồi, hiện giờ trong tay chỉ còn lại khoản kiếm được từ KTV, làm sao đủ để đăng kí lớp học nghề?
Buổi tối Lục Triều Thanh lại tới đón cô, Tiểu Điền cũng đi cùng.
"Vào siêu thị mau ít đồ với anh." Đi ngang qua siêu thị, Mạnh Vãn bị anh kéo tay.
"Vậy mình về trước nhé." Tiểu Điền cười rồi đi luôn.
Lục Triều Thanh và Mạnh Vãn vào siêu thị. Cô không mua thứ gì còn anh lấy vài gói snack. Lúc đi ra, Lục Triều Thanh nhớ đến chuyện Mạnh Vãn muốn đổi việc hôm qua, kết hợp với thông tin tiệm mì đóng cửa Tiểu Điền nói, anh chủ động hỏi cô: "Đã nghĩ ra đổi việc gì chưa?"
Mạnh Vãn gật đầu: "Có lẽ em sẽ làm ở nhà ăn." Cô nghĩ mình nên tiết kiệm một khoản để chi trả học phí sau này.
Lục Triều Thanh không để ý chuyện việc làm của Mạnh Vãn, nhưng anh thấy làm phục vụ ở tiệm mì quá cực khổ, thêm nữa nếu cô làm ở nhà ăn thì thời gian gặp nhau cũng rút ngắn lại.
Nếu cô có thể ở lại tiệm mì thì tốt, lúc nào nhớ cô anh có thể đến đó gặp, mỗi tối còn có thể đưa cô về.
Vị trí của tiệm mì cũng không tệ...
Một ý tưởng lóe lên, Lục Triều Thanh hào hứng nói với Mạnh Vãn: "Em có thể thuê lại cửa hàng mà, nhân viên cũng có sẵn rồi."
Mạnh Vãn ngạc nhiên tột độ, sau đó cười trừ: "Tiền thuê quá đắt ạ..."
Lục Triều Thanh lập tức nói: "Anh có tiền."
Mặt cô biến sắc, anh chợt nhớ ra cô khá nhạy cảm chuyện tiền nong nên bổ sung vào: "Anh cho em vay trước, bao giờ có tiền trả lại sau cũng được."
Mạnh Vãn vẫn cảm thấy không ổn, nếu dính tới tiền bạc, có lẽ mối quan hệ của bọn họ sẽ không đơn thuần như trước nữa
Lục Triều Thanh đứng trước mặt cô, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Chẳng phải em đang lo anh sẽ ghét công việc của em sao? Bây giờ nếu em thuê lại tiệm thì trở thành bà chủ rồi, kinh doanh thật tốt, sau này có khi còn kiếm nhiều tiền hơn anh nữa là, đến lúc đo em còn lo sợ gì nữa?
Trong lòng Mạnh Vãn dâng lên một cảm xúc kì lạ, có ngày cô sẽ kiếm được nhiều tiền hơn Lục Triều Thanh sao?
"Nếu em đổi việc khác thì lương cũng không cao hơn anh, chỉ có làm bà chủ mới có hy vọng đó." Lục Triều Thanh tiếp tục dụ dỗ.
Mạnh Vãn hơi dao động, không có thứ gì hấp dẫn cô hơn là việc kiếm ra tiền.
"Chẳng lẽ em sẽ quỵt nợ anh?" Lục Triều Thanh trêu cô.
Sao có thể không trả chứ?
Ý tưởng thuê lại cửa hàng bắt đầu nảy mầm trong tâm trí Mạnh Vãn, có điều cô vẫn hơi lo: "Lỡ không buôn bán được thì sao? Em không có kinh nghiệm gì cả."
Lục Triều Thanh: "Em đã làm ở tiệm được hai năm rồi, cách quản lý thế nào chẳng phải nắm rõ sao. Trước lúc ông chủ đi thì thử dò la hỏi một chút, sau này có khó khăn gì cứ bảo anh."
Mạnh Vãn nghi hoặc hỏi: "Anh biết kinh doanh sao?"
Lục Triều Thanh mỉm cười tự tin: "Không biết thì học, anh học nhanh lắm."
Mạnh Vãn vẫn ngờ ngợ.
Anh nắm tay cô về nhà: "Sáng mai em cứ hỏi ông chủ về tiền thuê quán đi, đừng để ai chiếm . Sau đó chúng ta tính toán kĩ lại, nhân viên trong tiệm cứ giữ lại hết, đến khi mở quán thay đổi chiêu thức kinh doanh là được."
Mạnh Vãn vẫn có cảm giác không chân thực lắm, cô sắp làm bà chủ quán sao?
Ra khỏi thang máy, Lục Triều Thanh không hề buông tay, dẫn cô về thẳng nhà anh.
Trống ngực Mạnh Vãn đập thình thịch.
Trong phòng ngủ, lúc anh đang chuẩn bị hôn cô, Mạnh Vãn đắn đo nói ra suy nghĩ trong lòng: "Chúng ta thế này có tính là bao nuôi không?"
Lục Triều Thanh: ...
Anh giận thật, giận đến mất hứng.
"Em yêu anh vì tiền sao?" Anh nắm tay cô khẽ vuốt ve.
Mạnh Vãn lắc đầu quầy quậy.
"Em ngủ với anh vì tiền sao?" Lục Triều Thanh hỏi tiếp.
Mạnh Vãn mím môi, lắc đầu lần hai.
Anh cúi người khẽ nâng cằm cô lên, đôi mắt nhìn cô chăm chú: "Vậy em cho rằng anh cho em vay tiền chỉ vì muốn ngủ với em?"
Mạnh Vãn vẫn lắc đầu, không dám nhìn anh.
Hơi thở Lục Triều Thanh nặng nề: "Tất cả đều không phải, còn bao nuôi cái gì?"
Mạnh Vãn biết anh giận thật rồi, cô hoảng hốt ôm lấy eo anh, đầu cọ cọ vào ngực anh, ngoan ngoãn nói: "Em xin lỗi."
Nghe vậy, Lục Triều Thanh chẳng thể giận nổi nữa. Anh ôm chặt cô gái trong lòng, nói khẽ bên tai cô: "Em làm ở tiệm mì, mỗi lần nhớ em anh có thể chạy tới gặp em. Nếu em là chủ quán sẽ đỡ mệt nhọc hơn rất nhiều, nên anh mới cho em mượn tiền. Nếu không có tiền, anh sẽ không quản. Nhưng anh có tiền mà, anh không thể cho bạn gái mình một cuộc sống tốt hơn sao?"
Mạnh Vãn càng nghe càng hối hận mình suy nghĩ lung tung, nhưng ngoài ôm anh, cô chẳng biết làm gì hơn.
Lục Triều Thanh xoa nhẹ đầu cô, nhìn ngoài cửa nói: "Em về trước đi, trước khi em trả được tiền cho anh, chúng ta chỉ hẹn hò thôi, không thể ngủ."
Mạnh Vãn nghe xong liền biết anh vẫn đang giận, giận đến mức phải dùng cách này để chứng minh.
Mạnh Vãn càng áy náy, Lục Triều Thanh càng vui, muốn để cô mặc sức suy nghĩ tưởng tượng.
Cô không muốn về nhà.
Mạnh Vãn cắn môi đắn đo một lát, sau đó chủ động cởi cúc áo sơ mi của anh.
Khóe miệng Lục Triều Thanh nhếch lên, không ngăn cản.
Thấy cô cởi xong sơ mi liền thì dừng lại, anh liền áp sát Mạnh Vãn vào tường, mắt đen nhìn cô đắm đuối: "Là em tự nguyện nhé, có gì sau này đừng có bảo anh bao nuôi em."
Mí mắt cô giật giật vài cái, sau đó chủ động kiễng chân hôn lên môi anh.