Mấy tháng trước, cuộc sống thường ngày của nàng thực bình thường. sau khi biết bạn trai Jayson nguyên lai là ma cà rồng, cuộc sống thường ngày của La Cầm liền trở nên không bình thường.
Bị ma cà rồng anh tuấn theo đuổi, điều này chưa hẳng ngạc nhiên, ngạc nhiên nhất là, bạn tốt Giang Mật Nhã của nàng, cũng là một nữa mà cà rồng.
Nếu không có Mật Nhã, chỉ sợ đến bây giờ La Cầm cũng không hiểu, vì sao trong điện ảnh cùng tiểu thuyết có ma cà rồng xuất hiện – nguyên lai bọn họ sống ở bốn phía, hơn nữa còn dung nạp với xã hội.
Như Mật Nhã, tuy rằng biến thành nữa mà cà rồng, nhưng cũng giống như người bình thường, có thể hành động ban ngày, ăn cơm bình thường, hoặc giống như hiện tại ở đại sảnh nhà hàng cùng nàng ăn bít tết, khác biệt duy nhất chính là, tướng mạo bình thường của Mật Nhã, trở nên càng ngày càng tuyệt mỹ.
La Cầm tò mò đánh giá bạn tốt Giang Mật Nhã, nàng chẳng những trở nên xinh đẹp, dáng người cũng ngày càng lung linh yểu điệu, nghe nói, đây là bệnh trạng sau khi biến thành nữa hút máu, hơn nữa đây còn là một trường hợp đặc biệt.
"Bộ ngực ngươi như ngày càng đầy đặn."
Giang Mật Nhã nhìn về phía nàng oán giận than thở. "Ngươi cũng phát hiện a!"
La Cầm gật đầu, nhìn phiá trên đầy đặn của bạn tốt. "Theo ta thấy, cũng phải là cỡ D"
"Ai, đừng nói nữa, ta lại đi mau tân nội y, nguyên lai cỡ C thật chật, ăn mặc thực không thoải mái, hảo phiền toái."
"Ta nghĩ, có một người cao hứng đến chết mất." Nàng chỉ, là bạn trai hút máu Chung Dịch Luân của Giang Mật Nhã.
Giang Mật Nhã khuôn mặt không nhịn được đỏ lên, tức giận nói: "Hắn đương nhiên cao hứng, nhưng ta mới khổ, thân thể ngày càng biến hóa, đầu tiên là đổi tân nội y quần lót, hiện tại ngay cả áo nhỏ cũng phải mua." Từ khi cắn Chung Dịch Luân, không cẩn thận hút máu hắn, hại nàng chẳng những biến thành nữa ma cà rồng, dáng người cũng ngày càng biến đổi.
La Cầm nhìn Giang Mật Nhã, tiểu nữ nhân này ngoài miệng nhìn như oán giận, kỳ thực thành phần ngọt ngào chiếm đa số, cùng mà cà rồng yêu đương, thật sự hạnh phúc như vậy sau?
"Ngươi thương hắn sao?"
Giang Mật Nhã đỏ mặt, lộ ra hạnh phúc tươi cười "Yêu nha!"
"Đúng rồi, ngươi cùng tân bạn trai kết giao như thế nào rồi?" Giang Mật Nhã hứng thú hỏi.
"Thôi."
"Sao?" Giang Mật Nhã mắt mở to kinh ngạc, không dám tin bô dáng không thèm để ý của La Cầm. "Chia tay sao?"
"Đúng."
"Vì sao?"
"Không thích hợp." La Cầm không mang theo cảm tình đơn giản nói, ngữ khí bình tỉnh giống như là chuyện của người khác.
Nàng tay phải cầm đao, tay trái cầm xoa (Chys: nĩa ý màh), dùng hết sức lực vào miếng bít tết, đang muốn đưa miếng bít tết nhỏ vào miệng, không khỏi cứng đờ.
Giang Mật Nhã ngồi ở đối diện nàng, hai tròng mắt lóe thủy quang, thoạt nhìn tựa như hai giọt nước mắt, làm cho hai bên thái dương của nàng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
"Ngươi làm vẻ mặt muốn khóc làm chi?"
"Ta thật khổ sở." Giang Mật Nhã đáng thương nói, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
"Ngươi đừng có quá khoa trương đi, người chia tay là ta, người khổ sỡ cũng nên là ta, ngươi khóc cái gì?"
"Lòng ta thương ngươi."
Mật Nhã hướng đến tình cảm tiểu nữ nhân của chính mình, loại này hội khóc đến chết đi sống lại, vừa nghe đến chuyện nàng chia tay, thế nhưng so với nàng này đương sự còn kích động hơn.
Nàng nhu nhu thái dương. "Làm ơn, đừng vì việc nhỏ này mà khóc lóc không tốt đâu? Ta căn bản là không cần, nếu là để ý, ta sẽ không quăng hắn."
Muốn nàng vì nam nhân mà khóc sao? Đừng choáng váng, loại chuyện mất mặt này, nàng thật sự không làm được, bình tĩnh mà xem xét, thái độ xử sự cùa nàng là nhất quán.
Mật Nhã lau lau nước mắt, tò mò hỏi: "Vì sao quăng hắn?"
Nói đến chuyện này, La Cầm nguyên bản đang bình tĩnh, nhớ tới nam nhân quá tuấn mỹ kia, bắt đầu trở nên lạnh tĩnh.
"Còn không phải vì cái tên thối huyết điệt kia bám theo ta sao?"
Mật Nhã sững sốt, vẻ mặt nghi hoặc. "Thối huyết điệt?"
"Jayson." Nàng oán hận bồi thêm một câu.
Jayson? Huyết điệt?
Giang Mật Nhã hỉ nộ ái ố đều hiện ra bên ngoài, lập tức cười ha ha nói. "Ta cũng không biết, nguyên lai hắn có tên hiệu mới!"
La Cầm hừ lạnh nói: "Hắn là ma cà rồng, lại suốt ngày cứ quấn quýt lấy ta, không phải giống huyết điệt bám theo người sao?"
"Giống! Giống! Oa ha ha – giống huyết điệt!" Giang Mật Nhã lúc này cười đến chảy cả nước mắt.
La Cầm buồn cười không được, đối với tình cảm này, nàng chưa bao giờ cảm thấy một bộ ướt át bẩn thỉu, hợp tắc đến, không hợp tắc phân, tuyệt đối là nhanh đao trảm loạn ma.
Bởi vì lý tri quá mức, cho nên không có vì chuyện chia tay mà nhỏ một giọt nước mắt, cũng bởi vì người ngoài đánh giá nàng là băng sơn mỹ nhân lạnh lùng vô tình, mà nàng cũng lười giải thích, chẳng qua vì nhớ đến Jayson, vẻ mặt xinh đẹp lạnh như băng kia cũng nhịn không được mà cau mày lên.
Cho dù nàng quăng Jayson, tinh tường thanh minh là không có hứng thú đối với hắn, nhưng trong lòng thực hiểu được, tim của nàng vì hắn mà đập nhanh hơn, khi hắn hôn sẽ làm nàng rung động, làm nàng ảo nảo.
Nhưng nàng thực sự hiểu được nàng cùng Jayson chính là không có tương lai, một đoạn tình cảm không có tương lai, nói chuyện cũng chỉ là lảng phí thời gian, lý trí làm cho nàng phải lựa chọn chia tay, nàng không muốn càng ngày càng hãm sâu trong đó, cho dù đối phương là ma cà rồng khó chơi, nàng cũng không để ý tới.
Sau khi nghe La Cầm tự thuật, Mật Nhã chậc chậc lưỡi. "Nguyên lai mọi chuyện là như vậy, không thể tưởng tượng được tên kia nữa đêm lại đến nhà ngươi, lại ngăn cản tên kia hôn ngươi a? Hắn thật sự tốt nha?"
La Cầm hừ nói: "Còn thật sự? Hắn là vui sướng khi thấy người khác gặp họa! Đại khái là không cam lòng khi ta quăng hắn, cho nên đến phá hư ước hội của nàng, còn làm cho những người theo đuổi nàng rút lui có trật tự. Người này rất được lòng người làm cho đồng sự cùng bằng hữu đều chất vấn ta tại sao quăng một mỹ nam nhân tốt như vậy?
Hừ, nếu bọn họ biết tên kia là ma cà rồng đã sống ba trăm năm, ta xem còn ai dám nói giúp dùm hắn."
"Ta cảm thấy hắn là lo lắng sợ ngươi bị lừa, mới đến ngăn cản ước hội của ngươi." Tuy rằng Mật Nhã cũng hiểu Jayson là công tử hào hoa phong lưu phóng khoáng, nhưng đồng thời cũng phát hiện, Jayson đối với La Cầm tựa hồ rất đặc biệt.
"Hắn muốn nữ nhân khó chiếm được? Theo ta thấy, hắn chính là còn cảm giác mới mẻ với ta, đợi cho hắn chán, hắn sẽ không quấy rầy ta nữa." Nàng rất tin như thế, lấy Jayson mê giết người không đền mạng, tuấn dung hòa phong độ, hơn nữa thanh xuân không lão lại là ma cà rồng siêu năng lực, có thể tìm được nữ nhân đẹp hơn nàng gấp trăm lần, không đáng cùng nàng dây dưa không rõ, vấn đề chán ghét là sớm hay muộn.
Từ khi gặp gỡ Jayson, nàng thường ngày đều bị quấy rầy, chưa từng có một người nam nhân làm nàng mất đi lý trí, hắn không chỉ mê người, mà còn làm cho nàng chân chính không thể cự tuyệt hắn.
Ngươi là nữ nhân của ta.
Nàng không khỏi nhớ tới lời nói của Jayson, như là hắn rắp tâm dùng tiếng nói trầm thấp từ tình ở bên tai nàng nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ, làm nàng tim đập liên hồi.
"Di? Tim của ngươi như thế nào lại đập nhanh vậy? Mật Nhã tò mò hỏi.
La Cầm cũng là ngẫn ra. "Ngươi nghe được sao?"
"Lạ nha...... Di? Ta, ta có thể nghe được tiếng tim ngươi đập? Tròi ơi?" Nàng bị năng lực tri giác của mình thăng cấp dọa đến, so với La Cầm càng khiếp sợ, nàng đã thay đổi, làm La Cầm dở khóc dở cười.
Mật Nhã vẫn là Mật Nhã, cho dù nàng biến thành ma cà rồng, nhưng cá tính nhân hậu đáng yêu vẫn khogn thay đổi.
"Tóm lại, ta không nghĩ sẽ quay lại với Jayson, ngươi giúp ta nói với hắn, nếu hắn dám xuất hiện ở trước mặt ta, ta sẽ dùng thú giáp bắt lấy hắn, đem hắn đến vườn bách thú cho mọi người xem."
Giang Mật Nhã nghe được lời nói của nàng, nhịn khong được hô nhỏ. "Ai nha, nguy rồi....."
"Chuyện gì nguy rồi?"
"Muốn ngươi không thấy hắn, giống như...... Không được nha."
"Vì sao?"
"Trên thực tế, hôm nay ta có chuyện quan trọng muốn nói cho ngươi."
"Chuyện gì quan trọng?"
Giang Mật Nhã đỏ mặt, ngượng ngùng nói cho nàng.
"Ta muốn mời ngươi tham gia hôn lễ của ta."
La Cầm vẻ mặt khiếp sợ. "Ngươi muốn kết hôn?"
"Đúng."
"Gả cho ai?"
Mật Nhã cười khổ nói: "Đương nhiên là Dịch Luân." La Cầm hỏi cái này không phải là vô nghĩa sao? Chung Dịch Luân là bạn trai của nàng, nàng không lấy hắn, thì gả cho ai?
La Cầm thật sự khiếp sợ, nhưng cũng không ngoài ý muốn, nhưng chính là nàng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, bởi vì Chung Dịch Luân là ma cà rồng đã sống hơn ba trăm năm, tin tức của nàng rất nhạy cảm, tin tức xã hội, tin tức về các vụ án giết người, cho nên nàng sẽ không ngạc nhiên, vẫn là cảm thấy bất khả tư nghị.
"Ngươi phải gả..... cho ma cà rồng?"
"Ta cũng là ma cà rồng thôi, không gả cho hắn, ta gả cho ai?"
"Nhưng ngươi chỉ là nữa ma cà rồng."
Mật Nhã thân là bán ma cà rồng, nói không chứng có thể khôi phục lại bình thường, La Cầm vẫn cho rằng, kết giao và kết hôn là hai việc khác nhau.
Mật Nhã lắc đầu. "Ta sẽ không quay trở lại được rồi."
"Ngươi làm sao mà biết?"
Mật Nhã nhìn xem bốn bề vắng lặng, thừa dịp không có người chú ý, lặng lẽ cho bạn tốt xem chứng cứ.
"Ngươi xem tay của ta." Mật Nhã đặt tay lên bàn, nói cũng thần kỳ, móng tay ngón trỏ chậm rãi trở nên vừa chậm vừa dài, còn có thể đâm vào tiểu bánh ngọt trên dĩa, để vào miệng.
Sau khi Mật Nhã nhàn nhạ ăn một ngụm tiểu bánh ngọt sôcôla, liền làm cho móng tay hồi phục trạng thái bình thường.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, La Cầm thật đúng là không thể tin được. "Ngươi có thể dùng ý chí của mình làm cho móng tay biến dài sao?"
"Đúng, hơn nữa ta còn có thể làm cho móng tay người nào biến dài đều được, mười ngón tay đồng loạt biến dài cũng được."
La Cầm thở dài. Năng lực của Mật Nhã lại gia tăng rồi, càng ngày càng giống ma cà rồng.
"Ma cà rồng trên đời đều trữ hàng tại đây, thật sự là nhất kiện độc nhất vô nhị."
Mật Nhã vội hỏi: "Trăm ngàn không thể nói ra ngoài nha, đây là điều kiên kị của gia tộc hút máu."
"Cái gì? Ta là người như vậy sao?"
Mật Nhã thè lưỡi, cảm kích nói: "Ta biết ngươi sẽ không như vậy, bất quá ta cũng không phải vì ta, ta là sợ cá ma cà rồng khác đối với ngươi bất lợi, dù sao đây cũng là bí mật của gia tộc hút máu."
La Cầm hừ nói: "Cho dù không vì ngươi, ta cũng khong nói ra ngoài, tuy rằng ta là phóng viên, nhưng rất có lương tri, sẽ không vì muốn lấy tin tức mà không từ một thủ đoạn nào, có một số việc, không biết sẽ là hạnh phúc, mọi người không biết ma cà rồng tồn tại mới là tốt nhất."
Mật Nhã cảm kích bạn tốt. "Ngươi luôn luôn thông minh, ta chỉ biết, ngươi sẽ biết sự nghiêm trọng của chuyện này."
"Trở về đề chính đi, nếu ngươi đã hạ quyết tâm sẽ gã cho Chung Dịch Luân, hôn lễ của ngươi ta đương nhiên sẽ đến."
"Bất quá ta phải nói với ngươi, hôn lễ mà ngươi tham gia, không phải là một hôn lễ bình thường đâu nha."
"Nó như thế nào?"
"Chúng ta sẽ cử hành, theo truyền thống hôn lễ màu đen của ma cà rồng."
OO
Tân sinh ma cà rồng Giang Mật Nhã muốn kết hôn, chú rễ là ma cà rồng Chung Dịch Luân ưu tú.
Dựa theo truyền thống của gia tộc hút máu, hôn lễ sẽ được diễn ra vào mười hai giờ đêm khuya trăng tròn, tại đấy, các khách quý đến từ thế giới hút máu sẽ quần tụ.
Thân là một phóng viên, La Cầm từng tham gia qua các loại tiệc cưới lớn nhỏ, có của nhân vật nổi tiếng, diễn viên, nhưng hôn lễ ma cà rồng, là lần đầu tiên nàng tham gia, đối với nàng mà nói đây là một chuyện mạo hiểm.
Bởi vì quan hệ chức nghiệp, nàng luôn luôn can đảm, căn cứ vào tâm lý tò mò, nàng đương nhiên muốn tới tham gia, huống chi đây còn là hôn lễ Mật Nhã.
Xe hơi quý báu dừng ở cửa khách sạn, lái xe bước xuống, nhanh chóng mở cửa xe.
"La Cầm tiểu thư, thỉnh."
Một đôi tay tuyệt mĩ đưa ra ngoài cửa xe, lái xe kính cẩn có lễ vươn tay, làm cho La Cầm đặt tay lên tay hắn, nhẹ nhàng xuống xe.
"Cám ơn."
"Không cần khách khí, vì ngài phục vụ là vinh hạnh của ta."
Nàng hướng lái xe gật đầu, nâng mắt nhìn lên bầu trời, đêm nay là đêm trăng tròn xinh đẹp, nàng mặc lễ phục dạ hội màu đen, hôn lễ mà nàng sắp tham gia, là cử hành vào mười hai giờ đêm khuya.
Nghe nói, trận hôn lễ này, nàng là nhân loại duy nhất. Mật Nhã là cô nhi, cha mẹ đều đã qua đời, mà nàng cùng Mật Nhã là bằng hữu cùng nhau lớn lên, hôn lễ của Mật Nhã nàng đương nhiên sẽ đến, dù cho tân khách tất cả đều là ma cà rồng, nàng cũng không sợ hãi, mà vòng cổ hoa hồng màu đen trên cổ nàng chính là giấy phép thông hành tham gia hôn lễ.
Đứng trước cổng chính, nàng đem vòng cổ hoa hồng màu đen trước ngực cấp cho bảo vệ xem, quả nhiên, bảo vệ có lễ vì nàng mở rộng cửa lớn, mời nàng tiến vào.
Hôn lễ của gia tộc hút máu, cử hành ngay tại tầng cao nhất của khách sạn Trung Hoa Viên
Mật Nhã nói với nàng, hôn lễ hôm nay, quan khách tới tham gia đều là ma cà rồng, nhưng nàng không cần sợ, Chung Dịch Luân mời đến đều là ma cà rồng bằng hữu, không giống như trong điện ảnh gặp người là cắn, Mật Nhã còn dặn dò riêng với nàng, có vòng cổ này, các ma cà rồng khác sẽ không tổn thương đến nàng, bởi vì đây là biểu hiện nàng là bằng hữu của ma cà rồng, được tán thành tiến vào thế giới của bọn họ.
Nghe nói ma cà rồng cùng người thường rất giống nhau, trang phục tham dự, hành vi cử chỉ tất cả đều giống với người bình thường, chẳng qua là nữa đêm mới xuất hiện mà thôi.
Hôn lễ nàng tham gia là khách sạn cao cấp, xe hoa điện tử, hôn lễ tiểu đảo nước ngoài lãng mạng, hôn lễ kimônô Nhật Bản, hôn lễ Trung Thức, hôn lễ kiểu dáng Tây Âu, nhưng chỉ có hôn lễ của ma cà rồng, ở đêm khuya mười hai giờ đêm trăng tròn.
Thang máy đến tầng cao nhất, trong một khắc khi cửa mở ra, trong nháy mắt, La Cầm cảm thấy như chính mình đang đi vào một thế giới tươi đẹp huyền bí.
Đêm yến ở Trung Hoa Viên, tân khách đến từ các quốc gia khác nhau, có người Phương Đông, có người Phương Tây, bọn họ đa số đều mặc trang phục trung cổ.
Có nữ sĩ giống như thiên kim quý tộc hoặc phu nhân, có nam nhân mặc tước phục công tước Pháp.
Về phần người Phương Đông, có một vị nữ sĩ trên người mặc giống như ngôi sao điện ảnh "Nguyên thị vật ngữ", tạo hình trông rất được, mà bên cạnh nàng còn có một vị võ sĩ Nhật Bản làm bạn.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cảm giác chính mình như bước vào một thời không khác, chẳng những thấy được nam nữ các quốc gia cổ đại, ma cà rồng còn mang theo sủng vật tùy thân, không biết là có phải dinh dưởng rất tốt hay không, sủng vật này có thể nói là rất phì, chỉ có thể nằm trong lòng chủ nhân.
La Cằm phát hiện ở trên người bọn họ, cũng đều có một hắc hoa hồng giấy thông hành, rất giống với hoa hồng trên cổ nàng, chẳng qua là bọn họ có khi là nhẫn, có khi là khuy cài áo, có khi là vòng tai, hơn nữa, bọn họ tất cả đều là ma cà rồng, đều là khách quý đến tham gia hôn lễ tối nay.
Nàng mãi mê ngắm nhìn, nhìn thấy một vị nữ tử Đông Phương, nàng mặc trang phục quý phi Trung Quốc, vòng eo nhỏ nahn, thướt tha mê người, bên hông còn có một bạch ngọc bội, cầm trên tay khăn tơ lụa, mà trâm cài trên tóc của nàng, cũng là một quả hắc hoa hồng.
"Vị kia là Minh hướng phi tử Trung Quốc."
Tiếng nói quen thuộc, bên vành tai xinh đẹp của nàng nhẹ nhàng nói nhỏ, đem tinh thần của nàng kéo trở về.
La Cầm quay đầu, nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy như ngọc bích, như trong dĩ vãng, luôn dùng nụ cười mê chết người không đền mạng cười với nàng.
Nàng tuyệt đối không có ý gặp mặt Jayson, bởi vì hắn là bạn lang, mặc quần áo bàng tô màu đen, như là kỵ sĩ ám dạ, nhưng đầu tóc vàng hoe của hắn ớ dưới ánh trăng lóe sáng lên, chỉ có phong độ cao cường mê hoặc lòng người.
Nàng biết hắn thực tuấn mỹ, nàng tuy rằng nàng không phải là nữ nhân bị mê hoặc bởi bề ngoài tuấn mỹ của nam nhân, nhưng nàng không thể không thừa nhận, nam nhân này thật sự rất có mị lực hấp dẫn chúng sinh.
"Hừ, ta không hỏi ngươi."
"Bộ dáng ngươi nhíu mày cũng rất đẹp."
"Lời ngon tiếng ngọt, dối với ta là vô dụng."
"Đây không phải là lời ngon tiếng ngọt, mà là tâm huyết của ta."
"Ngươi không chê người kém tuổi hơn mình nhiều sao? Lão gia gia." (Chys: =]])
"Lão gia gia?" Hắn không khỏi ngẩn ra.
"Ngươi đã hơn ba trăm tuổi, không phải là lão gia gia thì là gì? Ta còn có thể là cháu gái cố của ngươi."
Jayson không khỏi thấm ra mồ hôi lạnh, gọi hắn là lão gia gia sao? Thật là độc ác quá đi, thực là tổn thương tự tôn của hắn.
Bên cạnh liền truyền đến tiếng cười, như là buồn cười vì lời nói của bọn họ, La Cầm không khỏi tò mò quay đầu, nhìn phía bên kia, phát hiện người đang cười, chính là Minh Hướng phi tử kia.
"Jayson, đã lâu." Minh Hướng phi tử chủ động vươn tay, ở dưới ánh trăng, cánh tay của nàng trắng nõn không tỳ vết, thon dài àm xinh đẹp.
Jayson cầm lấy tay nàng, giống như thân sĩ hạ thân, lễ phép ở trên mu bàn tay nàng hôn lấy.
"Đã lâu không gặp, Duẫn phi nương nương."
Duẫn phi nương nương thẩn nhiên cười, nàng là một quý phi hoàng tộc, đồng thời còn là phi tử xinh đẹp động lòng người, đôi mắt hướng đến La Cầm, như là đánh giá nàng.
La Cầm cũng nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt này, nàng là Minh Hướng phi tử? Nữ nhân này chắc đã sống gần bốn trăm năm?
Duẫn phi đem La Cầm đánh giá cao thấp, một đôi mắt kiều mỵ quay tròn không thôi.
"Nguyên lai đã có người mới, khó trách đã lâu không tới thăm ai gia."
Lời nói ám muội này, làm cho người ta nghe xong đều liên tưởng đến quan hệ của hai người bọn họ.
"Nương nương nói quá lời." Jayson pha trò, cũng vụng trộm liếc mắt nhìn La Cầm một cái.
"A, đây không phải là Jayson thân ái của ta sao?"
Vừa nghe đến Jayson thân ái, Jayson trong lòng kêu khổ, quay người lại, quả nhiên nhìn thấy một vị nữ tử Pháp quốc phu nhân, gương mặt xinh đẹp, tóc búi cầu kì, cầm trên tay một cây quạt lông chim cổ điển, ung dung đẹp đẽ đi tới.
"Bá tước phu nhân." Hắn mỉm cười khom người, hướng bá tước phu nhân đi tới, đồng thời lễ phép in lại hôn môi.
"Thân ái, đã lâu không gặp người." Bá tước phu nhân đối với hắn quyến rũ mỉm cười, sau đó một đôi lục mâu quyến rũ, hướng trên người La Cầm đi tới. "Vị này là ai nha?"
"Nàng là La Cầm, phù dâu của tân nương tử." Jayson cười trả lời.
Duẫn phi thay hắn bổ sung một câu. "Cũng là tân sũng mới của Jayson."
Bá tước phu nhân như bừng tỉnh. "Thì ra là thế, ta đã nói, như thế nào cũng không gặp được ngươi, nguyên lai là có tân sủng mới a."
La Cầm ngeh xong trong lòng thực không khỏi tư vị, lạnh lùng phủ nhận: "Ta không phải tân sủng mới của hắn, ta cùng hắn một chút quan hệ cũng không có."
Lời của nàng, làm cho Jayson xấu hổ, cũng làm cho bá tước phu nhân cùng Duẫn phi kinh ngạc.
Ai nha? Nghe được nữ nhân cư nhiên vội vã phủ nhận mối quan hệ với Jayson, hơn nữa tựa hồ còn đá Jayson, trái lại Jayson còn có biểu tình xấu hổ, hai nữ nhân trong lòng lập tức hiểu được.
"Ha ha, ta thực an tâm, thiếu một nữ nhân cùng ta chia xẻ Jayson." Bá tước phu nhân cố ý nói, Duẫn phi cũng phụ họa thêm.
"Hồng phấn tri kỷ của Jayson có khắp thiên hạ, ngươi làm như vậy là đúng, nam nhân này rất là vô tâm." Nói xong khẽ cười ra tiếng.
Bá tước phu nhân cùng Duẫn phi, tả một câu hữu một tâu tổn hại hắn, làm cho Jayson cơ hồ không chống đỡ được.
"Ta không có lợi hại như vậy."
"Ai nha, ngươi đừng khiêm nhường nha, người nữ nhân nào mà không bị năng lực khôi hài cùng ưu mặc của ngươi mê hoặc nha?"
Jayson cười đã không nổi, hắn hướng La Cầm nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt nàng rất lạnh, chuyện này thảm rồi.
La Cầm từ đầu đến đuôi sắc mặt đều không thay đổi, ngữ thái trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Ta phải đi phục vụ tân nương tử, thất lễ." Nói xong quay đầu bước đi.
Thấy nàng rời đi, Jayson cũng muốn đi theo nhưng bị hai nữ nhân một tả một hữu cuốn lấy.
"Ai nha, gấp cái gì? Nàng chỉ đi một lát mà thôi, ngươi khẩn trương làm gì?" Guẫn phi nói.
Trong lòng Jayson hiểu được, Duẫn phi cùng bá tước phu nhân là cố ý, mặt ngoài vẫn như cũ bảo trì phong độ, nhưng đôi mắt ngọc bích để lại thiếu ý cười.
"Các người không nên kích thích nàng."
Bá tước phu nhân ha ha cười nói: "Ai nha, chuyện này không thể trách ta nha, dù sao cũng là nữ tử trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn cũng là chuyện bình thường."
"Cũng không phải là, nàng rất non nớt sao, làm sao chịu nổi mấy câu châm ngòi như thế?"
Jayson nhìn các nàng, một vị là hoàng phi tư sắc tuyệt mỹ, một vị là bá tước phu nhân phong tình vạn chủng, mọi người đến là người của hắc ám tộc sống đã mấy trăm năm, hắn cũng đã từng lưu luyến các nàng, hưởng thụ mỹ nhân, đối với bọn họ mà nói, đó chỉ là một trò chơi tình yêu.
Ở dưới ánh trăng, các nàng đẹp từ da thịt, gương mặt như chạm ngọc, bởi vì uống một vài chén rượu, mà trở nên xinh đẹp động lòng người, hai nữ nhân một trước một sau dựa sát vào hắn, dùng bàn tay xinh đẹp của các nàng xoa xoa trên người hắn, khiêu khích hắn.
Ánh mắt của các nàng nói cho hắn biết, các nàng đã chuẩn bị một trò chơi tình yêu, chỉ còn chờ hắn đáp ứng, đối mặt với diễm phúc như thế, nhưng hắn lại không có vẻ nhiệt tình cùng hưng trí, bởi vì hắn hiểu được, các nàng tham luyến là biểu tượng tuấn mỹ của hắn, cùng với không kềm chế phong lưu.
Ngực hắn như chết đi, chỉ có thái dương xuống núi kia một khắc mới có thể làm tâm hắn nhảy lên, lại có loại cô tịch trăm năm, nhìn gương mặt xinh đẹp của các nàng, tâm hắn không thể nổi lên một tia gợn sóng.
Hắn đem tâm tư ẩn sâu sau lưng mỉm cười mê chết người. lễ phép bước lui ra phía sau, từ chối khéo sự thịnh tình của hai vị mỹ nữ.
"Chỉ sợ ta tối nay phụ mất hảo ý của nhóm nữ sĩ, tính tình chú rễ cứng rắn chắc các người cũng biết, thân là bằng hữu kim bạn lang của hắn, ta phải làm tốt trách nhiệm của ta, thất lễ." Trước mắt hai vị nữ sĩ cúi chào, Jayson liền lập tức ly khai.
Hắn rời khỏi hai vị nữ sĩ, gia nhập vào đám người phía trước, lại lần nữa quay đầu nhìn các nàng, bên người bá tước phu nhân cùng Duẫn phi, lập tức có người khác ngưỡng mộ tiến lên lấy lòng các nàng, mà các nàng cũng hưởng thũ sự ân cần hầu hạ của nam nhân, trên mặt không vì hắn rời đi mà càm thấy luyến tiếc cùng thương tâm.
Có lẽ, các nàng cùng hắn, đã trải qua mấy trăm năm, sớm đã quên cái gì gọi là động tâm.
OO
La Cầm xuyên qua mọi người, đi vào phòng tân nương, thời điểm đêm khuya mười hai giờ cũng xắp đến, nghi thức rất nhanh sẽ bắt đầu.
Nàng vừa đến phòng tân nương, ngoài cửa bồi bàn lễ phép vì nàng mở cửa, nàng đi vào bên trong, phòng tân nương thập phần xa hoa lộng lẫy, ở trước một tấm gương lớn, nàng nhìn thấy tân nương tử.
Một đám nữ nhân vây quanh Mật Nhã, nàng mặc lễ phục tân nương đen nhung.
Mật Nhã quay sang, nhìn thấy bạn tốt La Cầm, gương mặt ngượng ngùng mỉm cười: "La Cầm, ngươi đã tới."
La Cầm đã xem qua rất nhiều áo cưới màu trắng, ngay từ đầu rất khó tưởng tượng lễ phục tân nương tử màu đen sẽ có bộ dáng gì, nhưng sau khi nàng nhìn thấy Mật Nhã, không khỏi cảm thấy tán thưởng.
Mật Nhã mặc lễ phục tân nương màu đen, quần áo màu đen tơ nhung vừa người dán vào người tân nương tử kết hợp với kích thước lưng áo, trừ bỏ thanh lịch cao quý, màu đen tơ nhung còn làm cho nàng trở nên xinh đẹp thần bí.
La Cầm đảm nhiệm làm phù dâu, tự nhiên cũng là một thân lễ phục dạ hội màu đen, không có phồn hoa long trọng, mà là nhưng đường cong đơn giản cao quý.
"Ngươi thật đẹp." Nàng tán thưởng nói.
Nghe được La Cầm ca ngợi, Mật Nhã cười đến hảo vui vẻ. "Thật vậy chăng?"
Bạn tốt trên mặt tươi cười hạnh phúc, là ngọt ngào hưng phấn như thế, La Cầm chưa từng gặp qua Mật Nhã đẹp như vậy, cái loại không phaoi đẹp bên ngoài, mà là bị nam nhân yêu mà trở nên đẹp.
La Cầm nhìn nàng, không khỏi cũng gợi lên yếu ớt. "Xấu chính là cấu, đẹp chính là đẹp, ta nói chuyện chưa bao giờ quanh co lòng vòng, chính ngươi cũng biết."
Nàng gật đầu. "Ta biết, cho nên nghe được lời ca ngợi của ngươi, ta đặc biệt cao hứng a!"
La Cầm đi lên phái trước, vì nàng cài lại khăn dội đầu màu đen, khăn dội đầu có thêu trang trí, vừa vặn chỉ che khuất một nữa gương mặt nàng, cánh môi đỏ bừng lộ ra bên ngoài, càng có vẻ thêm thần bí cao quý.
"Đã mười hai giờ rồi, đi thôi.."