.
Thư phòng.
Đường Nhiên và bạn trai nhà mình cách cái bàn ngồi nghiêm chỉnh mặt đối mặt.
Trong chốc lát, Đường Nhiên cảm thấy bản thân quay về cái ngày đi phỏng vấn xin việc, chẳng qua lần này cô ngồi ở vị trí của người phỏng vấn.
Không khí cực kỳ nghiêm túc.
“Khụ khụ.” Cô hắng giọng, “Nói, giới tính, độ tuổi, quê quán, địa chỉ, bằng cấp, trong nhà có mấy người, tên gì họ gì……”
Cuối cùng, cô cảm thấy bản thân hơi thiếu khí thế, thế là đập tấm card trong tay xuống, trịnh trọng nhắc nhở: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!”
“Giới tính cũng cần?”
“Tất nhiên!”
Đường Nhiên do do dự dự liếc anh một cái, nhỏ giọng thì thầm: “Ai mà biết được yêu tinh các người có biến đổi giới tính lừa gạt con gái nhà lành không.”
“……”
Không lay chuyển được sự nghiêm túc của cô, bạn trai chỉ có thể giải thích từng chút một.
“Thật ra ngoài chủng tộc, tất cả thông tin trên thẻ căn cước đều là thật……”
Anh nói, đôi tai mèo trên đỉnh đầu run lên bần bật dưới cái nhìn của Đường Nhiên.
Đường Nhiên nhìn chằm chằm một lúc, nhướng mày: “Tai anh run rẩy như vậy là vì anh đang nói dối à?”
Bạn trai lắc lắc đầu, tai mèo hơi hơi đong đưa: “Vì anh ngượng.”
Tầm mắt nóng rực của bạn gái nhìn chằm chằm anh, ánh mắt dường như mang theo nhiệt độ, đôi tai mèo nhạy cảm của anh như bị đốt cháy.
Lúc này đến Đường Nhiên cạn lời: “……”
Nhìn bạn gái vẻ mặt sa mạc lời, vị tiên sinh mèo yêu “ngượng ngùng” này hơi hơi cong môi, hiện ra một nụ cười nhạt.
.
“Cười cái gì mà cười! Nghiêm túc!” Đường Nhiên vỗ vỗ bàn, bẻ lại không khí chuẩn bị sai lệch.
Bạn trai rướn đôi tai mèo xù xù một chút, nâng má chống ở trên bàn, nghiêng đầu thở dài.
“Cái cần giải thích anh đã giải thích rồi, cho nên, em muốn chia tay sao?”
Chia tay?
Chia tay thì không có khả năng chia tay, cô kiếm bạn trai bằng thực lực nên sao phải chia tay, càng đừng nhắc đến một nửa cục diện rối rắm trước mắt này là do cô tự tìm……
Đường Nhiên hơi hơi bất mãn.
“Tại sao lại trùng hợp như vậy? Em nói thiếu niên mèo yêu thì anh là thiếu niên mèo yêu luôn, thế nếu em nói là người ngoài hành tinh thì sao?”
Bạn trai xoa xoa lỗ tai, cũng cảm thấy cực kì bất đắc dĩ: “Anh không biết nữa, anh còn tưởng em đã biết chân thân của anh.”
Đường Nhiên không còn lời nào để nói.
Thì ra trên đời còn có sự việc trùng hợp như vậy, hai mươi năm cuộc đời nhạt nhẽo của cô, cuối cùng cũng có một ngày rớt xuống kỳ tích.
Tìm bạn trai và tìm yêu tinh làm bạn trai, là hai việc hoàn toàn khác nhau, nhưng bây giờ cô cũng không biết phải làm sao.
Mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau tận mười phút, cuối cùng Đường Nhiên không thể ngăn cản cơn buồn ngủ được, ngáp một cái.
“Hay là…… chúng ta, đi ngủ trước đã?”
.
Tùm lum gần cả đêm, từ phòng ngủ đến thư phòng, cuối cùng phát hiện chiếc giường đôi ấm áp mới là chốn về đúng nhất.
Lúc được bạn trai ôm vào trong lòng, Đường Nhiên đinh ninh bản thân sẽ không ngủ được, nhưng kỳ quái là khi đôi tay bạn trai vòng qua eo cô, cô lại không hề thấp thỏm, ngay cả cái đuôi mèo xù xù ở bên hông cũng cảm thấy cực kỳ hài hòa, dường như đã trôi qua nhiều năm, thói quen đã trở thành tự nhiên.
Cô còn thầm nghĩ, những ngày trước đây, có phải trong lúc cô ngủ say anh đã lén lút thả cái đuôi ra, quyến rũ câu hồn mà trêu chọc eo cô, chân cô.
Hay là nửa đêm quay lưng về phía cô mà ngủ, vị tiên sinh mèo yêu nào đó thừa dịp cô không biết gì hết, cẩn thận liếm đầu cái đuôi mượt mà……
Những ý nghĩ cứ như bong bóng mơ màng ngập tràn trong đầu, rồi dần dần bay đi, sau đó ngáp một cái, Đường Nhiên từ từ nhắm lại mắt.
Ngay lúc ý thức trở nên mơ màng, cô đột nhiên mở mắt ra.
“Chết rồi không ổn!”
Khi cô sợ hãi hét lên, đồng hồ báo thức trên đầu giường cũng réo lên.
Cái đuôi đang nhẹ nhàng vỗ về bỗng hốt hoảng, xấu hổ cứng đờ giữa không trung, giống như một cái gậy chống cứng ngắc.
“Sao, sao thế?”
Đường Nhiên đối diện với bạn trai đang ngơ ngác, có chút sốt ruột xoa xoa cái trán.
“Em quên mất, hôm nay em muốn dậy sớm đi xem hội chợ anime.”