Buổi chiều tan học, khi ra bãi đậu xe trong trường, Du Uyên Nhi lên tiếng đề nghị: “Bất Dịch, hôm nay cậu qua nhà mình ăn cơm đi”
Khang Bất Dịch lấy nón bảo hiểm đội vào cho Du Uyên Nhi, vừa cài quai cho cô vừa lạnh lùng đáp: “Không đi”
“Nhưng mà... mẹ mình nhắn tin bảo rủ cậu về nhà ăn cơm” Du Uyên Nhi mở tin nhắn mẹ cô gửi đến giơ trước mặt Khang Bất Dịch cho anh tự mình xác nhận.
Khang Bất Dịch lướt mắt qua màn hình điện thoại trên tay Du Uyên Nhi, anh không nói gì, nhấc cô ngồi lên yên sau. Anh đã tự hỏi rằng nếu mẹ Du Uyên Nhi không bảo cô rủ anh đến nhà ăn cơm, liệu cô có chủ động mời anh đến với tư cách là một người bạn trai hay không.
Chiếc xe mô tô màu đen rời khỏi trường trong sự trầm trồ bàn tán, kể từ khi có học sinh bắt gặp Khang Bất Dịch cõng một nữ sinh ra về đã gây ra một tin tức chấn động trong trường, nhưng anh không giống những người khác, nếu họ công khai mang lên bảng tin trường để bàn luận chắc chắn sẽ đi đời với Khang Bất Dịch, thế nên đã vài ngày trôi qua, chỉ những nhóm chat lớn nhỏ của học sinh tự tạo hoạt động sôi nổi, chủ yếu để đánh giá về người có thể khiến Khang Bất Dịch thay đổi đến ngạc nhiên như thế kia.
Đến nhà Du Uyên Nhi, vài phút sau khi nhấn chuông mẹ cô ra mở cửa, nhìn thấy Khang Bất Dịch, bà hớn hở ra mặt, thấy anh lái mô tô liền không ngớt miệng khen anh ngầu. Quá đáng hơn, chân Du Uyên Nhi vẫn chưa khỏi hoàn toàn, mẹ cô lại chẳng thèm màng đến mà cầm cặp giúp Khang Bất Dịch nắm tay kéo anh vào nhà.
Du Uyên Nhi đứng ngơ người cứ ngỡ mình đi nhầm nhà, Khang Bất Dịch đến cửa chính xoay đầu lại thấy cô vẫn còn đứng yên trong sân, anh nói với mẹ cô: “Dì vào trước đi ạ”
Mẹ Du Uyên Nhi liếc sơ qua cũng biết Khang Bất Dịch đang để ý đến Du Uyên Nhi, bà gật đầu trong bụng mở cờ, đứa con gái này của bà xem như đã có người đặt hàng trước.
Khang Bất Dịch quay lại chổ Du Uyên Nhi, giật lấy cặp trên tay cô, một tay nhấc cô lên một tay cầm cặp bước lên bậc thang lên thềm ba. Mẹ Du Uyên Nhi đứng sau cửa nhìn ra, ban đầu có chút ngạc nhiên, vài giây sau không ngừng cảm thán cảnh tượng quá mức ngọt ngào trước mắt, nhưng cũng may mà con gái bà bây giờ chỉ còn hơn bốn mươi lăm ký, nếu như trước đây thì sợ rằng Khang Bất Dịch hai tay cũng không bế nổi.
Du Uyên Nhi cùng Khang Bất Dịch về không lâu thì bố cô cũng đi làm về tới, cả bốn người cùng nhau ngồi vào bàn ăn. Bao nhiêu đồ bổ anh trai Du Uyên Nhi gửi về cho cô thì mẹ cô đều mang ra nấu cho Khang Bất Dịch ăn, bởi vì tạng người cô dễ tăng cân nhờ trao đổi chất tốt, ăn đồ bổ cũng chỉ phí phạm. Vả lại, mẹ Du Uyên Nhi bồi bổ cho Khang Bất Dịch với mục đích để anh khỏe mạnh có thể ra ngoài bảo vệ con gái bà, đây gọi là một mũi tên trúng hai đích.
Giữa lúc ăn, bố Du Uyên Nhi nghĩ ngợi rất lâu, từ hôm trước đó vợ ông đã nói rằng con gái ông đưa bạn nam về nhà chơi, nay gặp mặt ông cảm thấy không tồi, nhưng con gái ông thật sự có quá nhiều khuyết điểm, một người không đủ sức mạnh và kiên nhẫn e là không thể ở bên cạnh con gái ông lâu, ngẫm rồi ông chợt lên tiếng hỏi: “Bất Dịch, con có chơi thể thao không?”
“Con có chơi bóng rổ với boxing” Khang Bất Dịch thành thật đáp.
“Vậy tốt quá rồi, sau này phải nhờ con bảo vệ Uyên Nhi rồi” Mẹ Du Uyên Nhi mừng rỡ, sẵn tiện lên tiếng nhờ vả.
“Dạ được” Khang Bất Dịch cong nhẹ môi, lễ phép gật đầu.
Trong lúc mọi người cùng nhau cười nói, Du Uyên Nhi ngồi yên vừa ăn vừa âm thầm quan sát Khang Bất Dịch, trong lòng bỗng cảm thấy bức xúc vì tin đồn anh đánh người lớn và thầy cô, anh trước mặt bố mẹ cô rõ ràng là một đứa trẻ ngoan cư xử biết trên dưới, làm sao có chuyện anh kinh khủng như người khác đồn đại.
Cảm được Khang Bất Dịch một chút, Du Uyên Nhi càng muốn nhanh chóng tìm ra lý do khiến anh trở nên đáng sợ, càng muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì anh lại không đến gặp cô để dẫn ra mọi chuyện như hiện tại. Nếu Khang Bất Dịch gặp sự cố khiến anh phải tự khoác lên mình lớp vỏ gai góc, cô nhất định sẽ bảo vệ anh đến cùng.
Sau khi ăn tối xong, Du Uyên Nhi cùng Khang Bất Dịch lên phòng của cô ngồi một lát, lần này anh lại tìm được một thứ hay ho khác là chiếc kẹp tóc hình nhịp tim bằng kim loại màu ánh vàng của cô, anh đã từng thấy cô đeo rất nhiều lần trước đó, điều này chứng tỏ cô rất thích chiếc kẹp này, nếu cô đã thích như vậy anh đương nhiên sẽ cướp về làm của riêng.
Khang Bất Dịch ngồi ở bàn học của Du Uyên Nhi, cầm chiếc kẹp trong tay giơ lên cho cô xem, ngang nhiên trấn lột: “Tôi muốn cái này”
Du Uyên Nhi nhìn chiếc kẹp nữ tính trong tay Khang Bất Dịch, cô khó hiểu lên tiếng: “Đây là... kẹp tóc nữ mà?”
Thái độ Khang Bất Dịch vẫn một màu lãnh đạm, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ: “Tôi muốn”
“Vậy... cậu cứ lấy đi” Nụ cười trên môi Du Uyên Nhi trở nên gượng gạo, lần trước Khang Bất Dịch lấy chồn đen không sao, nhưng đây là kẹp tóc nữ anh cũng đâu thể đeo? Có điều cô không thể phủ nhận rằng mắt thẩm mỹ của anh quả thật rất tốt, lần trước anh lấy là đồ giới hạn, lần này là đồ tặng không bán.
Khang Bất Dịch hài lòng mang kẹp vừa cướp được bỏ vào túi quần, dáng vẻ hống hách liền trở nên khiêm tốn khi mẹ Du Uyên Nhi mang trái cây và nước vào. Sau khi mẹ cô rời khỏi, vô tình va vào tầm mắt anh là ảnh chụp chung của Du Uyên Nhi và anh trai cô, từ đây anh lại nhớ lại chuyện lúc sáng liền mang ra hỏi.
“Người đàn ông khi sáng là ai?”
“Nhà anh ấy sát bên cạnh, anh ấy với anh trai mình đã chơi với nhau từ bé đến lớn” Du Uyên Nhi không hề giấu giếm liền khai hết cho Khang Bất Dịch biết.
Nghe từ bé đến lớn, ấn đường Khang Bất Dịch khẽ cau nhẹ không hài lòng, giọng điệu cũng có chút khó chịu: “Cậu với anh ta là thanh mai trúc mã?”
“Không phải” Du Uyên Nhi nghiêm túc lắc đầu phủ nhận: “Mình không thân với anh ấy, từ bé đến lớn ngoài anh trai ra mình chỉ thân với mỗi Ái Ái”
Mây đen trên mặt Khang Bất Dịch lập tức tản ra nhường lại cho sự rạng rỡ, anh nén không cho môi cong lên, cố tình bày ra vẻ mặt không mấy bận tâm nhưng thực chất trong lòng đang vui sướng đến mức tim nhảy tưng tưng.
Ngay buổi tối ở nhà, Khang Bất Dịch nằm trên giường, một tay lót đầu một tay cầm chiếc kẹp của Du Uyên Nhi lên ngắm nghía, bất cứ thứ gì thân thuộc với cô đều mang theo một sự đáng yêu khiến anh chỉ muốn giành lấy, để những lúc không nhìn thấy cô anh có thể nhìn những món đồ của cô cho thỏa nỗi nhớ.