Edit: Bạch Lan Tửu
Tháng tư, cỏ mọc um tùm chim bay khắp nơi, cảnh xuân tươi đẹp, dường như đến cả không khí cũng lóe lên ánh sáng màu vàng. Trên đồng ruộng mạ xanh bóng, ruộng hoa cải dầu dưới chân núi một mảnh vàng tươi, đưa đến vô số ong bướm.
Mà ở thủ phủ của núi lớn, ẩn núp trong sơn cốc, Ứng Long vẫn nhắm nghiền hai mắt, hô hấp đều đều, say ngủ trong hốc của cây đa.
Hạ Ngữ Băng buông sọt, đẩy hoa cỏ dại cao đến đầu gối ra, mang theo một thân hương thơm đi về phía Ứng Long có vảy toàn thân như mặc ngọc kia.
"Ba mẹ lại gọi điện thoại đến, hỏi dạo này anh thế nào. Mấy ngày hôm nay người trong thôn cũng dò hỏi em xem anh đi đâu, khi nào mới trở về... Bọn họ rất nhớ anh, em cũng rất nhớ anh." Hạ Ngữ Băng rướn người, chui vào trong hốc cây, nhìn ánh sáng màu vàng xuyên qua dây leo mà chiếu vào trong động, trên đôi cánh to lớn của Ứng Long rơi xuống bóng cây loang lổ. Cô dựa thân thể mình vào cơ thể đang hô hấp phập phồng, gối lên cánh của anh, lầm bầm lầu bầu: "Hoa trong viện em vẫn không chăm được tốt, nguyệt quế có sâu, đã chết mất vài gốc, sân sau cũng không biết nên trồng cái gì để ăn, chỉ đành nghe theo lời bà Hai cứ theo tục ngữ "Trước sau Thanh Minh, trồng dưa điểm đậu" mà rải ít hạt giống đậu cô ve, đậu đũa và ít bí đỏ, cũng không biết có thể thành công hay không, nhưng nếu có anh ở đó, nhất định có thể xử lý tốt hết mọi việc trong ngoài nhỉ?"
Ngoài động như có tiếng lá cây lay động sàn sạt, cùng với tiếng hít thở của Ứng Long, yên lặng không xa không gần. Đọc Full Tại
Trải qua một mùa xuân sinh trưởng, cây cối bị thiêu hủy tại thôn Linh Khê lại bắt đầu đâm chồi nảy lộc, một lần nữa tỏa ra sức sống, bên ngoài tầng vỏ cây bị cháy đen đến nứt nẻ lại mọc ra những cành non, tốc độ sinh trưởng so với cây cối ở những nơi khác nhanh hơn rất nhiều, gần như là qua mỗi đêm lại là một dáng vẻ khác.
Người già trong thôn lau nước mắt nói là Sơn thần hiển linh, không đành lòng chặt đứt non xanh nước biếc của thôn Linh Khê, toàn thôn hợp lực làm một lễ tế mùa xuân thật lớn, giết heo mổ dê, múa sư múa rồng, thực sự náo nhiệt mấy ngày.
"Hôm nay em và thím Hai cùng lên núi hái dương xỉ và măng, mới vừa mưa xong, măng nhỏ từng cái từng cái sinh trưởng thật mau, một lát đã hái đầy một sọt lớn, chỉ là sau khi lột vỏ, nấu qua nước sôi rồi phơi khô thì không còn được bao nhiêu... Chờ ngày nào đó anh tỉnh lại, chúng ta có thể dùng măng này làm thịt khô xào ăn."
Mi mắt Ứng Long giật giật, nhưng lại không mở ra. Hạ Ngữ Băng than một tiếng: "Hy vọng anh và linh mạch nơi đây có thể mau chóng tốt lên."
Tự mình lẩm bẩm một hồi, nhân lúc mặt trời còn chưa lặn xuống núi, Hạ Ngữ Băng đứng dậy sờ sờ khuôn mặt đại hắc long, khom lưng nhẹ nhàng hôn lên mi mắt anh một cái.
Từ sau trận lửa đêm nguyên tiêu kia đi qua, thân thể mèo già càng ngày càng suy yếu, màu lông xơ xác và nhợt nhạt, cơ bản đi hai bước đã phải nằm xuống sàn nhà nghỉ tạm trong chốc lát. Lúc Hạ Ngữ Băng trả xong bản thảo thỉnh thoảng sẽ ôm nó ra ngoài hành lang phơi nắng, lúc đó mèo già sẽ nhấc mi mắt lên liếc nhìn cô một cái, ngẩng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay cô, sau đó lại tiếp tục híp mắt đi ngủ.
Trận lửa kia gần như đã đốt sạch sinh mệnh của con mèo này trong một đêm, Hạ Ngữ Băng không biết nó còn có thể sống bao lâu, chỉ nhéo nhéo tai mèo, nhẹ giọng nói: "Ngươi phải tu luyện cho tốt, chờ ngày nào đó ngươi có thể hóa thành hình người như Lâm Kiến Thâm vậy, ta sẽ dẫn ngươi đi Hàng Châu chơi, nơi đó có rất nhiều cá và hải sản mà ngươi thích, ta còn có thể dẫn ngươi đi dạo phố, đi xe phim, đi đến khu trò chơi điện tử có thật nhiều đồ chơi, đi khảo nghiệm cuộc sống mơ mơ màng màng của con người."
Cũng không biết mèo già nghe có hiểu không, hai tai run lên, giơ cái đuôi cọ cọ trên cẳng chân cô một hồi.
Hạ Ngữ Băng một mình ở dưới quê mấy tháng, nghẹn đến mức hốt hoảng, bèn coi mèo già như đối tượng dốc bầu tâm sự, khẽ cười một tiếng: "Vậy cứ quyết định thế nhé."
Trung tuần tháng năm, Hạ Ngữ Băng từ biệt người yêu đang ngủ say trong núi, lên đường trở về trường học chuẩn bị bảo vệ tốt nghiệp.
Thời tiết Hàng Châu đã hơi nóng lên, dựa theo quy định của nhà trường, sinh viên khoa Nghệ thuật ngoại trừ phải giao đề cương luận văn còn cần chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. Hạ Ngữ Băng bận đến sứt đầu mẻ trán, ngày mà bản thảo luận văn đã chỉnh sửa được in thành quyển kia, cô như là hạ được gánh nặng ngàn cân, ngay cả thở cũng thoải mái hơn không ít.
Nhận được điện thoại của chú Hai là một chuyện ngoài ý muốn.
"Tiểu Hạ, mèo nhà con e là không được rồi." Chú Hai tỏ vẻ tiếc hận trong điện thoại: "Hôm nay không động đậy được, quỳ rạp trên mặt đất mà th ở dốc, đôi mắt cũng không mở ra nổi, thật là thảm thương."
Cổ họng Hạ Ngữ Băng tắc lại, nắm thật chặt điện thoại, khẩn cầu: "Chú Hai, ngày mai con phải bảo vệ tốt nghiệp rồi, không thể về được. Phiền chú đưa nó lên trạm thú ý ở thị trấn xem một cái được không? Đi trạm thú ấy, tìm một người tên là Phí Lãng, anh ấy nhất định có biện pháp."
"Chuyện nhỏ mà thôi, cũng không phiền gì, vừa vặn hôm nay chú không có việc gì gấp, chú lái xe đưa nó đi luôn. Chỉ là Tiểu Hạ, con đừng ôm hy vọng quá lớn, con mèo này thật sự là đã quá lớn tuổi, đến tuổi thì nên đi, cho dù là người hay mèo thì đều như vậy." Chú Hai nói: "Con đừng quá khổ sở."
Cúp điện thoại, rất lâu sau Hạ Ngữ Băng vẫn chưa hoàn hồn, rõ ràng chỉ là một con mèo thôi, thế nhưng cũng có thể khiến cô đau lòng.
Cô đã gửi WeChat cho Phí Lãng, nói rõ tình huống thân thể của Sơ Hạ. Phí Lãng dường như đã sớm đoán được ngày này, chỉ trả về ba chữ: Đã biết rồi.
Trái tim treo lơ lửng, nửa ngày cũng không bình tĩnh lại được.
Ban đêm, Hạ Ngữ Băng thật sự không nhịn được mà dò hỏi tình huống của mèo già từ chỗ Phí Lãng, qua một hồi lâu, Phí Lãng mới trả về một câu: Nó muốn gặp cô một lần.
Nhìn một hàng chữ này, hốc mắt lập tức Hạ Ngữ Băng ươn ướt, viết viết xóa xóa mấy lần, cuối cùng chỉ còn lại một câu: Giúp nó kéo dài mấy ngày, ngày mai tôi bảo vệ xong sẽ trở về.
Chớp mắt đã trải qua bốn năm cuộc sống đại học, lúc từ trong phòng bảo vệ luận văn đi ra, ánh mặt trời đang rực rỡ nhất, tất cả giống như mơ một giấc mơ vậy.
Hạ Ngữ Băng mặc một chiếc áo sơ mi chiffon có nơ màu trắng, chân váy màu vàng nhạt, ôm tư liệu bảo vệ đi trên đường rợp bóng cây, đột nhiên không kịp đề phòng, trước mặt đã có một nam sinh xa lạ đang đứng.
Nhìn qua như là học đệ mới năm nhất năm hai, mặc áo có mũ và quần jeans đơn giản, hai tay cầm túi, tóc xoăn màu hạt dẻ giống như một chú cừu con, nhưng lúc cười lại lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu.
"Bảo vệ xong vậy là xem như tốt nghiệp?" Nam sinh bước đến đứng trước mặt cô, cười nói: "Chúc mừng, chúc mừng."
Nè, cậu là ai? Tôi quen cậu sao?
Hạ Ngữ Băng có chút không thể hiểu nổi, liếc mắt nhìn ngó xung quanh một lượt, phát hiện gần đó có nữ sinh cùng lớp đang che miệng cười, thấp giọng nói: "Học đệ thật đáng yêu nha."
"Đừng nhìn ngó nữa, Hạ Ngữ Băng, tôi đang nói chuyện với chị." Nam sinh duỗi tay quơ quơ trước mặt cô, tóc màu nâu không chịu thua kém mà bay lên một sợi, dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh.
"Ngại quá, xin hỏi cậu là...?" Hạ Ngữ Băng dốc hết ruột gan cũng không nhớ được người này là ai, không nhịn được hơi ngượng ngùng hỏi.
"Tôi là đồng hương của chị, chị không quen tôi cũng không sao, tôi biết chị là được." Thấy cô không nhận ra mình, cậu ta có chút không vui mà "hừ" một tiếng: "Không nói cái này nữa, tôi lớn như vậy còn chưa ăn đồ ăn ở đây đâu, hôm nay chị tốt nghiệp, chị mời khách."
"Hả?" Hạ Ngữ Băng nhìn cậu ta như nhìn tên ngốc.
"Được rồi, vậy tôi mời khách, dù sao cũng chỉ có hôm nay, vả lại cũng không phải tiêu tiền của tôi." Nam sinh méo miệng, móc từ trong túi ra một cọc tiền rồi đếm đếm, trong miệng lải nhải: "Một trăm, hai trăm, ba trăm, bốn trăm,... Bốn trăm năm mươi... Bốn trăm... Bao nhiêu nữa nhỉ?"
Thế mà đếm được một nửa lại quên mất số lượng, đúng là "kỳ tài" toán học.
"Tổng cộng là sáu trăm, nhìn kĩ hơn một chút." Hạ Ngữ Băng nhắc nhở.
"Được rồi, đủ rồi." Nam sinh kéo tay Hạ Ngữ Băng: "Đi thôi, chúng ta đi thôi, tôi muốn ăn hải sản, chị dẫn tôi đi đi."
Hạ Ngữ Băng tránh né, hoài nghi bản thân gặp bi3n thái, qua một hồi lâu mới trấn định cười cười: "Ngại quá, tôi đã có bạn trai."
Nam sinh ngẩn ra, ngay sau đó nói: "Tôi biết, là Lâm Kiến Thâm chứ gì."
Vừa nghe đến tên Lâm Kiến Thâm, trên mặt Hạ Ngữ Băng lộ ra vẻ kinh ngạc. Cô nhìn nam sinh trước mặt với vẻ khó tin, hạ giọng hỏi: "Sao cậu biết Lâm Kiến Thâm?"
"Đã nói là đồng hương của chị rồi mà." Nam sinh miễn cưỡng nói: "Chị đã đồng ý muốn cùng tôi đi ăn hải sản mà, có đi không đây, tôi đói sắp chết rồi."
Hạ Ngữ Băng nghĩ thầm: Tôi đồng ý với cậu bao giờ?
Hơn nữa, cậu là ai đây?
Nam sinh này không có tính nguy hiểm, Hạ Ngữ Băng có thể cảm nhận được, cho nên cô dẫn nam sinh đi siêu thị. Nam sinh hình như rất thích cá, tôm, cua các thứ hải sản, cả người như là bạch tuộc dán sát vào tủ kính, trợn tròn hai mắt nhìn các loại hải sản bơi lội bên trong, nuốt nước miếng ừng ực ừng ực.
Cậu ta ăn và không chịu đi, chỉ vào tôm hùm và cua hoàng đế, nói rất đúng lý hợp tình: "Chúng ta ăn cái này."
"..." Hạ Ngữ Băng có lòng tốt mà nhắc nhở cậu ta: "Tiền trong túi quần cậu không đủ." Đọc Full Tại
Nam sinh nghe xong, đôi mắt trông mong nhìn cô, biểu thị sự tuyệt vọng giống như cá mặn.
Hạ Ngữ Băng không chịu nổi, đành phải thở dài: "Được rồi, chế độ AA, chúng ta chia đôi được rồi chứ?"
Lúc này nam sinh mới nở nụ cười, hưng phấn mà nhặt túi lưới lên, vớt cua hoàng đế.
Siêu thị Hộp Mã có thể gia công hải sản, Hạ Ngữ Băng kêu nhân viên siêu thị giúp chế biến cua hoàng đế và trai, thử hỏi nam sinh: "Cậu là con nhà ai trong thôn Linh Khê? Đến Hàng Châu bao lâu rồi? Sao tôi cảm thấy cậu không mấy quen thuộc với Hàng Châu nhỉ?"
Nam sinh chỉ lo ăn, miệng nhét đầy giống như hamster, căn bản là không rảnh trả lời cô.
Hạ Ngữ Băng nhìn đôi mắt màu hổ phách của nam sinh, một luồng cảm giác quen thuộc quái dị nảy lên trong lòng: "Vì sao dáng vẻ cậu lại giống con mèo nhà tôi nuôi vậy?"
Động tác của nam sinh vi diệu mà ngừng lại, đầu càng cúi thấp hơn.
Hai giờ sau, khu trò chơi điện tử.
Hạ Ngữ Băng nhìn nam sinh cầm một cái túi nilon đựng đầy đồ chơi, trên lưng lại cõng theo một con hổ có bộ lông nhung thật lớn, thản nhiên nhận lấy ánh mắt chăm chú của khách hàng xung quanh.
"Còn muốn đi đâu?" Hạ Ngữ Băng hỏi.
"Xem phim!" Nam sinh hứng chí bừng bừng, ngay sau đó lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà tôi không có tiền."
"Không sao, tôi mời khách." Hạ Ngữ Băng cảm thấy người như vậy cũng thật thú vị, lấy di động ra, mở phần mềm, sau đó đưa cho nam sinh: "Cậu muốn xem phim gì?"
"Phim này!" Nam sinh chỉ vào một bộ hài kịch tình cảm: "Phim này được."
Hạ Ngữ Băng kỳ quái nhìn cậu ta, nam sinh cũng thản nhiên nhìn lại cô, ánh mắt màu hổ phách vô cùng thuần tịnh, mang theo vài phần thái độ lười biếng quen thuộc. Qua hồi lâu, Hạ Ngữ Băng nói: "Mèo nhà tôi cũng rất thích xem loại phim truyền hình tình cảm này."
Nam sinh chỉ cười không nói.
Xem phim xong đã là mười giờ tối, bên cạnh đường cái, Hạ Ngữ Băng nhìn nam sinh cõng theo con hổ lông nhung, đôi mắt hơi cay cay.
"Cậu là sinh viên năm mấy? Bây giờ đang ở đâu?" Hạ Ngữ Băng hỏi.
Nam sinh dừng bước, ngược sáng đèn nê ông mà nhìn cô, môi giật giật nhưng lại chưa nói câu gì.
Cậu ta do dự một lát, bước lên hai bước nhét cái túi và con hổ chơi thắng vào trong lòng Hạ Ngữ Băng, răng nanh cắn môi, nói: "Tặng cho chị, cảm ơn hôm nay chị đã đi cùng tôi."
Hạ Ngữ Băng chôn mặt trong bộ lông mềm mại của con hổ, vai hơi run, không nói gì.
"Tạm biệt." Nam sinh phất tay với cô, cúi đầu lùi về sau một bước.
Ánh đèn ô tô gào thét lướt qua trên con đường, Hạ Ngữ Băng nâng đôi mắt ửng đỏ lên, khó khăn thò đầu ra từ bộ lông mềm mại của con hổ, vô cùng rõ ràng mà gọi một tiếng: "Sơ Hạ!"
Gió không tiếng động lướt qua.
Nam sinh đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt có vui sướng và kinh ngạc. Cậu ta ảo não nói: "Hóa ra chị vẫn luôn biết là tôi."
Hạ Ngữ Băng há miệng th ở dốc, có rất nhiều lời muốn nói, về bạn bè, về yêu quái, về sự ấm áp còn lưu lại ở những năm tháng ngắn ngủi kia...
"Sơ Hạ, cậu còn muốn hủy diệt thế giới này không?" Hạ Ngữ Băng đỏ mắt, cười hỏi.
Nam sinh tóc xoăn hơi ngẩn ra, ngay sau đó cười lên lộ ra hai chiếc răng nanh: "Không muốn."
"Vì sao?"
"Bởi vì trong thế giới này có chị."
Hai người chia tay là lẽ tất nhiên, nhưng Hạ Ngữ Băng không ngờ ở những giây phút cuối cùng của sinh mệnh, cậu ta lại lấy phương pháp như vậy mà đi đến bên cạnh cô, đi hoàn thành một lời hứa mà lúc trước cô chỉ thuận miệng nói.
Bọn họ đi ăn hải sản, đi dạo phố, đi đến công viên trò chơi, đi xem phim... Sau đó cô tận mắt nhìn cậu ta rời đi, bóng dáng trẻ trung thật nhẹ nhàng, không có một chút nặng nề nào.
Khi hừng đông, Phí Lãng gọi điện thoại đến: "Tâm nguyện hoàn thành, nó đi rồi, ra đi rất thanh thản."
Tháng sáu, trước cửa thư viện, Hạ Ngữ Băng mặc đồng phục mà trường thêu cho sinh viên tốt nghiệp, trong giây phút bức ảnh chụp lại khoảnh khắc mọi người ném mũ cử nhân lên, trên mặt mọi người đều tràn đầy ý cười thanh xuân mênh mông.
"Hạ Ngữ Băng, tiệc tốt nghiệp buổi tối nhất định phải đến đó." Bạn học vỗ vỗ bả vai, làm cái mặt quỷ với cô: "Chờ cậu nâng cao giá trị nhan sắc của bàn chúng ta đây."
"Nhất định." Hạ Ngữ Băng gỡ mũ cử nhân, làm cái thủ thế OK, khóe mắt nhất thời liếc đến phía dưới cây ngô đồng ở đằng trước, cô kinh ngạc, tay cứng đờ giữa không trung, sau một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Xuyên qua vô số nhóm người đang chụp ảnh tốt nghiệp với đủ mọi loại tư thế, cô nhìn thấy dưới tàng cây có một bóng dáng quen thuộc đang đứng thẳng tắp, tựa như mang hào quang và tiên khí, mỉm cười nhìn về phía cô.
"Nhìn gì mà nhập thần như vậy hả?" Bạn học nữ phất phất tay trước mặt cô, lại nương theo tầm mắt cô mà nhìn: "Ôi, nhìn trai đẹp hả! Má ơi đúng là vừa cao vừa đẹp nha! Nhưng mà, Hạ Ngữ Băng, không phải cậu đã có bạn trai rồi à?"
Hạ Ngữ Băng chớp chớp hốc mắt cay cay, chợt cười ra tiếng: "Đúng vậy, tớ có bạn trai rồi."
Bạn học nữ "chậc chậc" mấy tiếng: "Vậy mà cậu còn nhìn nam hồ ly tinh khác đến xuất thần, cẩn thận kẻo người đàn ông của cậu ghen."
"Bởi vì, anh chàng đẹp trai dưới tàng cây kia chính là người đàn ông của tớ mà." Hạ Ngữ Băng ném lại một câu như vậy rồi đón ánh mặt trời tháng sáu, ngược với dòng người mà đi về phía dưới cây ngô đồng.
Ban đầu có chút chần chừ, sau đó thì bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng thì biến thành chạy vội không nhịn được. Gió hạ thổi đến, tóc đen bay bay, áo cử nhân của Hạ Ngữ Băng cứ bay lên bay xuống trong gió.
Suốt đoạn đường cô đều cười to, như là chưa bao giờ có được vui sướng và thoải mái như lúc này, không màng đến ánh mắt khác thường của người xung quanh, cười nhào vào trong ngực của người đàn ông mặt mày tuấn tú kia.
"Hoan nghênh trở về, Lâm Kiến Thâm!" Cô cười mà khóe mắt ẩm ướt, ôm chặt lấy cổ Lâm Kiến Thâm, cả người treo ở trên người anh, cười nói.
"Tốt nghiệp vui vẻ, Tiểu Ngữ." Lâm Kiến Thâm cũng ôm chặt lấy cô, hai tay đặt trên eo cô, trên cổ tay lộ ra một chiếc đồng hồ có gắn những chiếc lông lấp lánh ánh vàng.
Ánh nắng đầu hạ như ngừng lại trong khoảnh khắc này, cùng chung mấy trăm năm thọ mệnh, từ nay chỉ có sinh tử không có bệnh tật, trăm non vạn nước, sống chết cùng nhau.
Có lẽ sẽ có một ngày, Hạ Ngữ Băng nắm tay Lâm Kiến Thâm trở lại trường học cũ, sẽ nhìn thấy một nam sinh tóc màu nâu đang ôm trái bóng rổ chạy qua bên cạnh. nhưng cậu ta lại không nhớ rõ cô là ai.
Có lẽ sẽ có một ngày, Hạ Ngữ Băng cùng chồng và con gái lên phố du ngoạn, sẽ gặp được một cô gái mà trên cổ tay có một cái bớt hình vảy cá, nhưng cô ấy cũng như vậy, không hề nhớ cô là ai.
Vận mệnh se chỉ luồn kim, chỉ mong những gì của ta đã mất đi đều được gặp lại qua một lần luân hồi khác.
- ----TOÀN VĂN HOÀN-----