Edit: Bạch Lan Tửu
Hai người lẳng lặng trao nhau một nụ hôn trong bóng tối, thỉnh thoảng có tiếng vuốt ve vải vóc truyền đến, không biết là tay ai đụng phải chỗ nào, Hạ Ngữ Băng bỗng nhiên thở dốc dồn dập mà tránh thoát khỏi trói buộc, nhẹ giọng quát bảo ngưng lại: "Không thể!"
Lâm Kiến Thâm lập tức buông lỏng tay, trong bóng đêm, ánh mắt anh đặc biệt lấp lánh, mang theo một chút nghi hoặc, hỏi: "Vì sao?"
"Không vì sao cả, chỉ là... quá nhanh." Hạ Ngữ Băng mở đèn lên lần nữa, môi hồng nhuận, gương mặt ửng đỏ, nhìn Lâm Kiến Thâm nói: "Chúng ta mới bên nhau có mấy ngày, anh đã gấp như vậy?"
"Cái này còn cần xem thời gian ư?" Lâm Kiến Thâm nghiêng nghiêng đầu, môi nhạt màu cũng có thêm chút màu sắc, càng có vẻ môi hồng răng trắng, vô cùng anh tuấn.
Hạ Ngữ Băng sờ sờ gương mặt Lâm Kiến Thâm: "Vậy thì cũng không nhất định, chỉ là... chỉ là cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, giống như đang mơ vậy."
Nghe vậy, Lâm Kiến Thâm hít sâu một hơi, chờ cho cỗ xao động trong lòng kia dần bình ổn. Một lát sau, anh khàn khàn hừ một tiếng, nói: "Em chính là diệp công hảo long[], mua áo mưa lại không dám dùng."
[] 叶公好龙 (diệp công hảo long): là một thành ngữ Hán, chỉ một người tự xưng yêu thích một sự vật, sự việc gì đó, nhưng thực ra lại không hề thích, thậm chí còn sợ hãi phản cảm. (Nguồn: Baidu).
Bị chọc đúng chỗ đau, Hạ Ngữ Băng đỏ mặt trừng anh.
Lâm Kiến Thâm cười cười, ôm cả người cô vào trong ngực, thân thể hai người như trẻ sơ sinh mà dính lấy nhau, đi về phía phòng khách, lại song song ngã vào trên ghế sô pha. Hạ Ngữ Băng đè trên người Lâm Kiến Thâm, trán đụng vào cằm anh, lập tức đau đến kêu ra tiếng.
Lâm Kiến Thâm vội ngồi dậy, duỗi tay sờ trán cô, đau lòng hỏi: "Đụng đau ư? Để tôi xem."
Trán Hạ Ngữ Băng sưng đỏ một cục, có chút bất đắc dĩ mà đẩy tay anh ra: "Anh cách em xa một chút."
"Không làm được." Lâm Kiến Thâm vô cùng thành thật, nhẹ nhàng kéo tay Hạ Ngữ Băng đang che trán xuống, cúi người liếm liếm lên thái dương của cô, mãi cho đến khi làn da phiếm hồng chuyển dần sang màu trắng nõn, mới than nhẹ bên tai cô một tiếng: "Tôi không nhịn được lâu đâu."
Hạ Ngữ Băng buồn bực: "Cái gì gọi là không nhịn được lâu?"
"Khụ." Lâm Kiến Thâm ngượng ngùng hiếm thấy, ho khan một tiếng, ánh mắt sáng quắc mà nói: "Mùa xuân sắp đến."
"..." Hạ Ngữ Băng sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại, trong đầu lại tự động vang lên âm thanh của "thế giới động vật": Mùa xuân đến, lại đến kỳ giao phối của động vật.
Rồng cũng có kỳ động dục?
Xem ra mấy chữ "long tính bổn dâm" mà cổ nhân để lại không hề lừa ta.
"Không nhịn nổi cũng phải nhịn cho em." Hạ Ngữ Băng chọc chọc cái ót đầy đặn của Lâm Kiến Thâm, lải nhải: "Lúc trước sao không phát hiện anh cũng có lúc như thế này nhỉ, cả đầu đều là phế liệu màu vàng."
"Sinh sôi nảy nở là bản năng của vạn vật, chỉ là nếu em không muốn, tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng bách em." Lâm Kiến Thâm cười cười: "Học được tôn trọng đối phương, là điều khác nhau lớn nhất giữa người và thú."
Hạ Ngữ Băng nhìn anh tán thưởng, Lâm Kiến Thâm bổ sung: "Những lời này là do bà nói với tôi."
Bởi vì có ba năm ở chung với Lâm Tú Anh kia mới có Lâm Kiến Thâm của hiện tại. Hạ Ngữ Băng không ngừng cảm ơn bà ngoại đã đưa một Lâm Kiến Thâm tốt như vậy đến bên cạnh cô, xuất phát từ tò mò, cô hỏi: "Lâm Kiến Thâm, rốt cuộc thì anh và bà ngoại quen nhau thế nào?"
Đó giống như là một đoạn ký ức phủ đầy bụi đã lâu, bởi vì khi Lâm Kiến Thâm nghe thấy vấn đề này, đầu tiên là sửng sốt rồi sau đó đáy mắt mới dần tản mát ra một chút đau đớn và hận ý. Lâm Kiến Thâm là một con rồng bị thuần phục, đã rất lâu rồi Hạ Ngữ Băng không thấy ánh mắt anh toát ra dã tâm và căm hận như vậy, trong lòng căng thẳng, đang muốn tự hỏi xem có phải bản thân mình đã hỏi sai rồi không, thì thần sắc của Lâm Kiến Thâm đã buông lỏng, ôm Hạ Ngữ Băng như ôm một cái gối vào trong ngực.
Anh chôn mặt ở cổ Hạ Ngữ Băng, thấp giọng nói: "Hơn ba năm trước, trên núi xảy ra cháy, lửa lớn lan tràn cả tòa núi, linh mạch bị thiêu hủy, tôi không còn chỗ để đi, liền hóa thành người ở sau núi đi loạn, gặp bà lên núi nhặt củi."
"Sau đó anh theo bà về nhà?"
"Cũng không phải, mới đầu tôi rất đề phòng bà, vừa thấy bà xuất hiện trong rừng tôi đã tránh né. Khi đó tôi rất hung dữ, bà lại không sợ hãi, vẫn dùng lời nói dịu dàng an ủi tôi, có lẽ bà cho rằng tôi là đứa trẻ hoang dã do sói nuôi ở trong núi. Mỗi ngày bà đều lén mang đồ ăn vào núi cho tôi, cùng tôi nói chuyện một lát, dần dần tôi quen với bà. Có một ngày bà hỏi tôi có muốn đến nhà bà ở hay không, tôi suy nghĩ, cảm thấy một mình tôi sống cũng không có gì thú vị, cho nên đồng ý với bà."
"Vì sao là đột nhiên xảy ra hỏa hoạn?" Hạ Ngữ Băng hỏi: "Là do thời tiết khô hanh ư?"
"Không phải, là người làm." Lâm Kiến Thâm cau mày nói: "Phía tây thôn Linh Khê có một ngọn núi hoang, cây cối đều bị chặt hết, chỉ còn lại một ít cỏ dại, bụi cây, mỗi năm vào cuối thu đầu đông, trấn trưởng đều sẽ cho người đốt núi."
"Phóng hỏa đốt núi không phải trái pháp luật ư?" Hạ Ngữ Băng khiếp sợ, nói: "Ba của Vương Uy có bản lĩnh lớn như vậy?"
"Mỗi năm đều đốt núi, mỗi năm lại lấy việc trồng cây phủ xanh làm cái cớ để xin chi ngân sách, số tiền mà bên trên rót xuống để trồng cây đều bị người nhà họ Vương nuốt riêng." Nhắc đến tên cặn bã Vương Uy kia, sắc mặt Lâm Kiến Thâm âm trầm đi không ít, lạnh giọng nói: "Có một năm đốt núi lại không khống chế được hướng gió, lửa bay về phía núi sâu, cháy hai ngày một đêm mới ngừng lại. Linh mạch bị hủy, mấy năm nay mới có chút khởi sắc, nhưng cổ thụ và tinh linh bị thiêu chết thì không cứu được."
"Cho nên anh mới chán ghét Vương Uy và cậu họ em như vậy?" Hạ Ngữ Băng thấu hiểu: "Bọn họ vì lợi ích cá nhân mà đã rất nhiều lần suýt hại chết anh."
Lâm Kiến Thâm "ừ" một tiếng, nâng đôi mắt thanh lãnh lên, ôm Hạ Ngữ Băng nói: "Đừng nhắc đến bọn họ nữa được không, quá mất hứng."
Hạ Ngữ Băng đặc biệt thích anh ôm cô, ấm áp, rất có cảm giác an toàn, không nhịn được cười nói: "Được rồi được rồi, không nhắc nữa. Vừa lúc đói bụng rồi, đi nấu cơm thôi."
Hai người đã ăn một ít gạch cua, bánh hoa quế, chè trôi nước linh tinh ở bên ngoài, về nhà chỉ làm hai món đơn giản, cơm nước xong, Lâm Kiến Thâm đang rửa bát, Hạ Ngữ Băng nghiêng người trên sô pha xem TV, bên ngoài cửa kính sát đất là đầy rẫy những ngọn đèn nê ông đang sáng rực rỡ, ngày tháng vô cùng thích ý.
Cô lấy di động ra, xác định thời gian họp với giáo viên hướng dẫn đề cương luận văn xong, sau đó mở phần mềm, mua hai vé tàu cao tốc về thành phố C. Mới vừa mua vé xong, Lâm Kiến Thâm đã vừa lau tay vừa ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Mở TV lại không xem, đang làm gì đây?"
"Không có gì, ngày mai em đến trường học họp, ngày mốt chúng ta về quê đi." Hạ Ngữ Băng cười tủm tỉm, nói: "Em mua vé."
Đáy mắt Lâm Kiến Thâm hiện lên một tia vui sướng khó phát hiện, nhưng lại ngại cảm nhận của ba Hạ.
"Ba em không ý kiến, chúng ta trở về đến cuối năm, sau đó lại qua đây cùng ba đón năm mới, được không?" Hạ Ngữ Băng nói: "Tuy rằng chạy qua chạy lại có chút phiền phức, nhưng bắt đầu từ học kỳ sau em sẽ có nhiều thời gian hơn để cùng anh sống ở quê. Nhưng mặc dù sau này chúng ta có định cư ở quê thì cũng vẫn nên thường trở về thăm ba, ông chỉ có mỗi đứa con là em thôi."
Lâm Kiến Thâm suy nghĩ, cảm thấy cũng được, gật gật đầu nói: "Nên vậy. Chỉ cần có thể cùng em ở bên nhau, tôi không ngại phiền toái."
Một lát sau anh lại nói: "Hạ Ngữ Băng, tôi xin em chuyện này."
Dáng vẻ nghiêm trọng của anh rất dọa người, Hạ Ngữ Băng ngẩn ra: "Anh nói đi."
"Bắt đầu từ tối hôm nay, tôi có thể ngủ cùng em không?" Sợ Hạ Ngữ Băng không đồng ý, anh chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Em xem, trời lạnh như vậy, tôi có thể làm ấm giường cho em."
"Anh..." Hạ Ngữ Băng thật hết cách với anh, cười nói: "Trước kia sao lại không phát hiện, anh dính người như vậy nhỉ?"
"Không ngủ chung, thật sự không có cảm giác yêu đương." Lâm Kiến Thâm nghiêm túc nói: "Có cảm giác như chúng ta vẫn là anh em vậy, không có một chút thay đổi nào."
Hạ Ngữ Băng cạn lời một hồi lâu.
Chần chờ một lát, Hạ Ngữ Băng đứng lên cho Lâm Kiến Thâm một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước lên má, rồi như chạy trốn mà tránh ra, dựa vào một chỗ khác trên sô pha, đỏ mặt cười nói: "Giữa anh em sẽ hôn môi à?"
Trong chớp mắt khi môi mềm mại dán lên khuôn mặt Lâm Kiến Thâm, Hạ Ngữ Băng rõ ràng cảm nhận được cơ bắp toàn thân anh cứng đờ như máy móc rỉ sắt đình công vậy. Mãi sau một lúc lâu, anh mới chậm rãi nâng tay phải lên, sờ sờ chỗ được cô hôn, vành tai khả nghi đỏ như máu.
Ngoại trừ nụ hôn đầu ngoài ý muốn kia, đây là lần đầu tiên Hạ Ngữ Băng chủ động hôn anh, cái cảm giác này giống như bị điện giật, khiến Lâm Kiến Thâm mãi một lúc lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Hóa ra đại yêu quái có thể chịu được bản thân chơi lưu manh với người khác, lại không chịu được người khác lưu manh với bản thân. Hạ Ngữ Băng giống như phát hiện ra một bí mật lớn, vuốt ve vành tai đỏ ửng của Lâm Kiến Thâm không ngừng cười, sau đó lại bị anh đè trên sô pha hung hăng "bắt nạt" một hồi, mãi cho đến khi hai người đều mặt đỏ tai hồng, thở hồng hộc mới chịu buông ra.
Buổi tối hôm nay, cuối cùng thì hai người vẫn ngủ trên một chiếc giường. Trong đêm tối, Lâm Kiến Thâm thật rất tận chức tận trách mà làm ấm giường, không bao lâu thì từ trong ra ngoài thân thể của Hạ Ngữ Băng đã nóng đến không chịu nổi, hai người ôm nhau nặng nề ngủ.
Qua hai ngày, cuối cùng đề cương luận văn của Hạ Ngữ Băng cũng được quyết định xong, sau khi chuẩn bị tốt tư liệu liên quan thì cô cùng Lâm Kiến Thâm yên tâm về quê sống hết năm.
Mấy tháng không gặp, thôn Linh Khê như một lão giả ngủ say, nơi nơi đều là lá vàng rụng và cành cây trơ trọi. Hai người ngồi xe từ thành phố về thôn, nhìn những chiếc lá vàng bay và cành khô lùi dần ngoài cửa sổ, một loại lòng trung thành chưa bao giờ có đột nhiên sinh ra.
Xuống xe, Lâm Kiến Thâm lấy hành lý ra, một tay đan chặt vào tay Hạ Ngữ Băng, hai người cùng cười, đi qua cây cầu đá yên tĩnh và rừng trúc phủ đầy lá rụng, dọc theo dưới sườn dốc mà đi về hướng nhà cũ.
"Ây dô, Tiểu Thâm và Tiểu Hạ về rồi!" Trên đường gặp ông Ba đang thả trâu, lão nhân gia một tay nắm dây thừng, một tay gõ tẩu thuốc, cười cười với hai người trẻ tuổi: "Tình cảm hai anh em thật tốt nha!"
Lâm Kiến Thâm quơ quơ bàn tay đang nắm chặt của hai người, sửa lại lời ông Ba cho đúng: "Không phải anh em, hiện tại Tiểu Ngữ là bạn gái của cháu, chúng cháu đang yêu đương."
"A? Vậy..." Ông Ba trừng lớn hai mắt, chép cái miệng móm, nhỏ giọng thầm thì: "Lúc trước là ai nói ‘Tiểu Hạ là em gái, thích ai đều không liên quan đến tôi’ vậy?"
Lâm Kiến Thâm làm bộ không nghe thấy, trực tiếp lôi Hạ Ngữ Băng đi về phía trước.
"Hai anh em các cháu đã về rồi!" Thím Hai vội vàng đuổi một đàn ngỗng trắng chạy ngang qua, chào hỏi với hai người: "Hôm qua, thím còn nhắc về hai đứa với chú Hai các cháu mãi, còn không về thì một vườn hoa hoa cỏ cỏ quý báu kia của các cháu sẽ bị cái người thô tục thím đây làm chết hết mất."
"Chào thím Hai." Lâm Kiến Thâm quơ quơ bàn tay đang nắm chặt cùng Hạ Ngữ Băng, khoe: "Giới thiệu lại một lần nữa ạ, đây là bạn gái của cháu, Hạ Ngữ..."
"Anh đủ rồi nha!" Hạ Ngữ Băng vùi mặt vào khăn quàng cổ thật dày, kéo Lâm Kiến Thâm mau chóng chạy vào nhà, quả thật xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gặp ai.