“Anh cảm thấy đùa vui lắm hả, có biết sẽ hù chết người không!” Hứa Kiều đẩy Thẩm Lạc Dương ra, thuận tiện dùng tay lau nước mắt trên mặt mình, nhớ đến chuyện vừa rồi, trong lòng cô vẫn còn sợ, nếu thật sự là ăn trộm sẽ ra sao chứ.
Đến khi Thẩm Lạc Dương cất lên tiếng nói, nghe được thanh âm quen thuộc của anh, trái tim cô mới bình ổn trở lại, nhưng sau đó lại nổi lên sự giận dữ khó nén được, Thẩm Lạc Dương muốn chơi đùa với cô à!
Thẩm Lạc Dương không hề phòng bị, bị cô đẩy lui về sau vài bước.
Hứa Kiều vểnh môi, mở to mắt trừng anh, bởi vì vừa mới khóc, nên trong mắt vẫn lấp lánh ánh nước, mơ hồ cũng có chút lửa giận, nhìn dáng vẻ này chắc thật sự nổi giận rồi, Thẩm Lạc Dương lập tức có cảm giác tự mình biến khéo thành vụn*, có chút hối hận, nếu anh lên tiếng ngay từ đầu có lẽ mọi chuyện sẽ không đến nỗi này.
(*Biến khéo thành vụn: đồng nghĩa với câu chữa lợn lành thành lợn quèn. Có thể nôm na hiểu là càng làm càng sai.)
Hứa Kiều trừng mắt nhìn anh nửa ngày, cũng không thấy anh nói một lời, khỏi khỏi càng bực bội thêm.
“Hơn nữa đêm anh lẻn vào nhà tôi là muốn làm gì hả? Có tin tôi báo cảnh sát hay không?”
Thẩm Lạc Dương chỉ nhìn Hứa Kiều, vẫn im lặng như cũ, nhưng trong đôi mắt đen láy của anh đã lộ ra cảm xúc.
“Anh đi nhanh lên, tôi không muốn thấy anh, cửa ở hướng đó, đi nhanh…”
“Vì nhớ em.” Thanh âm Thẩm Lạc Dương cách mấy chục xen-ti-mét đột nhiên vang lên.
Hứa Kiều đang nói cũng phải ngừng lại.
Trên mặt cô hiện lên một tia mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã biến mất không còn dấu vết, cô trừng mắt anh càng thêm hung tợn.
“Nhớ tôi? Anh là ai hả?”
“Bạn trai của em.” Thẩm Lạc Dương trả lời rất nhanh, dường như cô vừa nói xong anh đã đáp lại.
Lúc anh nói chuyện còn cố ý chú ý biểu cảm trên mặt của Hứa Kiều, chợt ý thức được, không thể ngồi chờ chết như vậy, nếu không không quá vài phút nữa cô sẽ đuổi anh ra ngoài, nghĩ đến đây trong lòng bắt đầu tính kế.
Anh đột nhiên vươn tay, hơi cúi xuống xoa xoa đùi của mình, làm ra dáng vẻ vô cùng khó chịu, còn kêu rên vài tiếng.
Bởi vì Thẩm Lạc Dương giả bộ đặc biệt giống, nên lúc anh khom người, Hứa Kiều đã chú ý ngay lập tức.
Cô nhìn Thẩm Lạc Dương đang cong người, không khỏi kinh hãi một trận, nhưng cô vẫn duy trì dáng vẻ thờ ơ.
Thẩm Lạc Dương thấy cô không phản ứng gì, thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn tiếp tục diễn.
“Lúc nãy trèo bàn công, chắc đã bị thương ở chân rồi.”
Trèo ban công?
Ngay từ đầu cô còn hoài nghi, Thẩm Lạc Dương vào đây bằng cách nào, có nghĩ ra vài cách nhưng không nghĩ đến Thẩm Lạc Dương sẽ từ ban công dưới lầu trèo lên.
Ban công tầng năm và tầng sáu tuy có độ cao không quá cao nhưng có ai dám trèo chứ, nếu ngã xuống cũng không đùa được đâu.
“Anh điên rồi!” Hứa Kiều nói.
Thẩm Lạc Dương lê cái chân bị thương của mình về phía cô.
Anh vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.
“Đúng vậy, điên rồi, muốn gặp em đến điên rồi, muốn tìm em đến điên rồi.”Anh dựa vào cô rất gần, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô, Hứa Kiều cảm thấy hơi ngứa, nhưng tay không thể làm gì khác vì đã bị anh nắm lấy.
Cô nhìn thấy trong mắt anh có tia vọng không hề che giấu gì.
Hứa Kiều trong lòng thầm kêu không ổn, nếu cứ tiếp tục như vậy cô khẳng định sẽ bị anh mê hoặc.
Cô hơi động môi.
“Có liên quan gì với tôi?” Cô lãnh đạm nói, cố tình thu lại biểu cảm trên mặt mình.
Cô muốn rút tay mình ra khỏi tay anh, nhưng anh nắm rất chặt khiến cô không rút ra được, cô liền không khỏi dùng thêm sức.
Thẩm Lạc Dương nhận thấy được cô đang muốn trốn tránh, vì thế hơi thả lỏng lực tay một chút, Hứa Kiều dễ dàng rút tay ra được ngay, tay anh cũng thuận thế đó đập vào dùi.
Anh cau mày, rên lên một tiếng giống như thật sự động vào vết thương.
Kỹ thuật diễn của Thẩm Lạc Dương quá hoàn hảo, anh không đi làm diễn viên thật đáng tiếc.
“Không sao chứ, có phải đụng vào vết thương rồi không?” Cô theo bản năng ngồi xổm xuống đưa tay sờ đùi Thẩm Lạc Dương, nhưng Thẩm Lạc Dương làm sao để cô chạm vào được.
Anh vươn tay ngăn cô lại.
“Không sao, không có gì nghiêm trọng.” Thanh âm anh phát ra mang theo chút run nhè nhẹ, như đang cố tình kìm nén đau đớn.
“Tôi đi bật đèn lên xem một chút.”
Thẩm Lạc Dương vừa nghe cô nói muốn bật đèn, đã nhanh chân ngăn cô lại.
“Không cần, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi.”
Hứa Kiều hơi ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc Dương, cuối cùng vẫn đỡ người anh đi đến sô pha.
Hai người ngồi trên sô pha.
Thẩm Lạc Dương không nói gì, Hứa Kiều tự nhiên cũng sẽ không tự tìm mất mặt mà mở lời, vì thế, trong phòng khách yên tĩnh cũng chỉ có tiếng hít thở của hai người, một tiếng rất nặng nề một tiếng rất nhẹ.
Hai người không biết trầm mặc bao lâu, Thẩm Lạc Dương đột nhiên mở miệng.
“Còn giận không?”
Hứa Kiều không nhìn anh, chẳng qua tay đang đặt trên đầu gối hơi nắm lại.
“Chuyện vừa rồi anh xin lỗi em.”
Hứa Kiều duy trì sự im lặng như cũ.
“Còn có chuyện lần trước, chuyện của Tống Mân.”
Nhắc tới Tống Mân, Hứa Kiều chợt nhìn anh một cái.
“Không phải em vẫn luôn muốn biết Tống Mân là ai sao? Em vẫn luôn cho rằng cô ấy là người ngăn trở giữa chúng ta phải không?”
Đã nói đến chuyện này, Hứa Kiều cũng không thèm im lặng nữa.
“Chẳng lẽ không phải sao, Trần Tịch Nhuế nói với tôi cái bùa bình an đó rất quan trọng với anh, là Tống Mân tặng cho anh, hơn nữa sau khi yêu nhau anh cũng hỏi tôi có thấy cái bùa đó đâu không?” Hứa Kiều ôm tay trước ngực.
Thẩm Lạc Dương không khỏi cười khổ.
“Tống Mân, Tống Tử Ngu, em đoán xem họ có quan hệ gì.”
Tống Mân, Tống Tử Ngu, bọn họ đều họ Tống.
“Người thân?”
Thẩm Lạc Dương gật đầu, “Ừ, bọn họ là anh em ruột.”
“Anh em?” Hứa Kiều kinh ngạc, cô không ngờ Tống Tử Ngu còn có em gái, nhưng cô có thể cảm nhận được, Tống Tử Ngu không thích Thẩm Lạc Dương, có thể nói hai người không mặn không nhạt với nhau, chẳng lẽ là bởi vì Thẩm Lạc Dương và Tống Mân chia tay, cho nên thái độ của Tống Tử Ngu đối với Thẩm Lạc Dương mới thay đổi?
Thẩm Lạc Dương thấy cô đang xuất thần, thì đoán được cô hẳn đang nghĩ lung tung trong đầu, anh vươn tay gõ đầu cô một cái.
Hứa Kiều tự nhiên không làm gì lại bị anh gõ một cái chợt giật mình.
“Đừng suy nghĩ bậy bạ.”
Hứa Kiều trừng mắt nhìn anh, nhưng Thẩm Lạc Dương không hề để trong lòng.
Anh hơi tạm dừng, sau đó giọng nói có hơi nặng nề.
“Trần Tịch Nhuế nói, cái bùa bình an quan trọng với anh, không hoàn toàn là nói dối.”
Hứa Kiều rũ mi mắt.
“Nhưng cái bùa đó không chỉ một mình anh có, anh, Tống Tử Ngu, Trần Tịch Nhuế, bọn anh đều có.”
Hứa Kiều nghi hoặc nhìn anh.
Lời này có ý gì, cái gì mà ba người bọn họ đều có.
“Đây là món quà cuối cùng Tống Mân tặng cho bọn anh, nhưng với anh mà nói, nó giống như một cái chuông cảnh báo hơn, làm anh không dám quên chuyện năm đó.”
Hứa Kiều không hiểu gì nhìn Thẩm Lạc Dương, cô cũng không ngắc lời anh để anh tiếp tục nói.
“Anh kể cho em nghe chuyện xưa.”
“Được.” Hứa Kiều gật đầu.
“Chuyện này phải nói từ bảy năm trước, năm đó…”
***
Lúc Thẩm Lạc Dương đang nói, Hứa Kiều không nói gì, chì yên tĩnh ngồi đó nghe Thẩm Lạc Dương kể từng chuyện một.
Bởi vì cô ngồi bên cạnh Thẩm Lạc Dương, nên cô không thấy rõ lắm ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy giọng điệu của anh vô cùng nặng nề, cô thấy hơi bất an nhưng cụ thể bất an vì điều gì cô không thể nói được, nhưng theo lời kể của anh, Hứa Kiều mơ hồ nhận ra sự thật không giống như những gì Trần Tịch Nhuế đã nói.
Hóa ra cô bị Trần Tịch Nhuế lừa gạt.
Trần Tịch Nhuế tuy không hoàn toàn nói dối, nhưng cô ta chọn những câu khiến cô phải nghĩ giữa Thẩm Lạc Dương và Tống Mân có gian tình gì đó.
Nói đến cùng chính là châm ngòi ly gián.
Tống Mân thích Thẩm Lạc Dương không sai, nhưng Thẩm Lạc Dương chỉ xem Tống Mân như em gái, căn bản không hề tồn tại tình yêu gì cả, cái gì mà mối tình đầu toàn bộ cũng đều vô nghĩa, Hứa Kiều cô mới là mối tình đầu của Thẩm Lạc Dương.
“Sau đó, bọn anh nhận được một nhiệm vụ, cũng chính nhiệm vụ này đã thay đổi tất cả.”
Thẩm Lạc Dương nói đến chuyện này, tay không kìm được run lên, thấy vậy cô liền nắm lấy tay của Thẩm Lạc Dương, chợt Hứa Kiều phát hiện, tay anh lạnh như băng.
“Năm ấy, ở Vân Nam có một tên buôn lậu ma túy tên là A Tạp Thập Nhĩ, bọn anh nhận được yêu cầu giúp đỡ của cảnh sát ở đó, muốn bắt gọn tên A Tạp Thập Nhĩ.”
“Sau nữa chắc các anh đã bắt được hắn rồi cùng nhau về à.” Hứa Kiều nói.
Hứa Kiều nói xong, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, vì thế lại bổ sung nói.
“Lần trước Trần Tịch Nhuế đã nói rồi, các anh hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rồi cùng nhau quay về.”
Hứa Kiều nói tới đây, đôi mắt Thẩm Lạc Dương hơi lập loè một chút.
“Ừ, bọn anh đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không thể cùng nhau về được.”
Hứa Kiều ngạc nhiên.
Không thể cùng nhau về được.
Ý của anh có phải là vẫn còn người phải ở lại Vân Nam, nhưng vì sao phải đơn độc ở đó chứ.
Đại não Hứa Kiều nhanh chóng vận chuyển, sau đó như đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô nhìn Thẩm Lạc Dương không thể tin được.
“Đúng vậy, đúng như em nghĩ, Tống Mân không thể về với bọn anh.”
“Vì sao?” Cô có chút run rẩy hỏi.
“Bởi vì cô ấy đi không được, bọn anh cũng không mang về được.”
Nghe được thanh âm của Thẩm Lạc Dương vừa bi thương vừa tuyệt vọng, Hứa Kiều đột nhiên muốn khóc.
“Mà chuyện này cũng tại, tại anh. Lúc đó cô ấy không thay anh đỡ đạn sẽ không…” Thẩm Lạc Dương có chút run rẩy, anh đưa tay lên che mặt mình lại, trông rất vô lực.
Hứa Kiều ngây ngẩn cả người, nửa ngày không có phản ứng gì, lời Thẩm Lạc Dương nói ra làm cô thấy hoang mang, có lẽ do cuộc sống của cô quá yên bình nên chưa bao giờ nghĩ đến việc bắn chết hay đỡ đạn cho người khác, thậm chí khi yêu nhau với Thẩm Lạc Dương cô cũng quên mất anh đã từng là một quân nhân.
“Nếu không phải tại anh, cô ấy sẽ không phải chết, cuộc sống cô ấy rõ ràng rất tốt đẹp, cũng tại anh mà…”
Hứa Kiều bỗng thấy hối hận, cô có cảm giác như mình đang ép Thẩm Lạc Dương tự vạch ra vết sẹo cũ, cô chỉ nghĩ cho mình lại không nghĩ đến cảm nhận của anh.
Cô không ngờ rằng sự thật cuối cùng là như vậy, Tống Mân vậy mà cam tâm đỡ đạn cho Thẩm Lạc Dương, Tống Mân thật sự yêu anh sâu đậm đến cỡ nào mới có thể làm vậy, mới có thể hy sinh tính mạnh mình bảo vệ anh.
Cô cũng đã biết nguyên nhân vì sao Thẩm Lạc Dương không muốn nói chuyện này với mình, bản thân anh đã chịu đau đớn giày vò biết bao nhiêu.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm đại ca rốt cuộc đã nói ra, hiểu lầm cũng được hóa giải, các bạn vui vẻ chưa?