Edit: Mộc Tử Đằng
Edit: Mộc Tử Đằng
Hứa Thục Ngôn vừa mới nói xong, Hứa Kiều liền không nói tiếng nào buông lỏng cánh tay bà ra.
"Ông ta gọi điện thoại cho dì làm gì?"
Hứa Thục Ngôn nghe được âm thanh lạnh lùng xa cách của Hứa Kiều đành nhẹ nhàng thở dài một hơi, đứa nhỏ này, vẫn y như trước kia.
Nhắc tới, mẹ của Hứa Kiều, em gái của bà, Hứa Thục Ngôn chợt cảm thấy chua xót trong lòng.
Bà ấy nhìn cô, trong mắt tràn đầy thương tiếc, rồi kéo tay cô ngồi xuống sô pha.
"Kiều Kiều, lần trước cha con gọi điện cho dì nghe giọng nói có vẻ tiều tụy đi rất nhiều."
Trong mắt Hứa Kiều hiện lên một loại cảm xúc không biết tên, nhưng nhanh chóng biến mất không còn lại gì.
"Ông ta cũng có lúc tiều tụy à?"
"Con, đứa nhỏ ngốc này, người già rồi, ai sẽ không tiều tụy chứ?"
"Dì, hôm nay cô tới tìm con không phải là muốn làm thuyết khách đó chứ?" Hứa Kiều không nói gì rụt tay lại.
Hứa Thục Ngôn biết, Hứa Kiều lại bắt đầu trốn tránh.
"Kiều Kiều, kỳ thật dì cũng không muốn nói nhiều, nhưng nhiều năm trôi qua rồi, cái gì có thể buông bỏ nên buông bỏ xuống đi."
"Con nói thật nhé dì, nếu dì đến đây làm thuyết khách thì thực sự là con không nghe vào nổi, hơn nữa tính con thế nào thì dì so với người khác phải hiểu rõ hơn chứ."
Hứa Thục Ngôn sờ đầu cô, đứa nhỏ Hứa Kiều này có tính cách thế nào làm sao bà không biết.
Quật cường, cố chấp, cái tính này so với chị của bà thì giống nhau như đúc.
"Kiều Kiều, dì chỉ l cảm thấy con nên buông xuống, đã nhiều năm rồi con cũng không còn nhỏ nữa, cha con cũng không còn trẻ gì, hơn nữa, mặc kệ nói như thế nào, ông ấy cũng là cha con, quan hệ huyết thống này không thể vứt bỏ được."
"Dì, con biết chứ nhưng không biết tại sao từ tận đáy lòng con không thể nào bỏ được, nó giống như một chấp niệm không thể tiếp thu cũng không thể từ bỏ, cho nên dì à, dì không cần khuyên con, hơn nữa không phải bên cạnh ông ấy còn có Hứa Ý và Triệu Ngọc Lan sao, bọn họ là một nhà ba người hạnh phúc mà, con cần gì phải xen vào nữa?" Hứa Kiều cười cười, chẳng qua nụ cười đó cứng ngắc đạm mạt.
"Kiều Kiều..."
"Được rồi dì à, con biết con đang làm cái gì, cho nên dì cũng không cần lo lắng cho con, chúng ta không cần nhắc đến chuyện này được không ạ?"
Hứa Thục Ngôn thở dài một hơi, cũng không nói gì nữa, kỳ thật lúc bà đến cũng đã đoán trước được kết quả này.
Năm đó việc mà Hứa Kiến Quốc đã làm quả thật không tốt lành gì, bà đối với ông ta có hận có oán, nhưng đồng thời trong lòng bà lại rất rõ ràng, hận như thế nào, oán như thế nào, cũng chỉ làm bản thân thêm mệt mỏi mà thôi, hơn nữa nói cho cùng, Hứa Kiến Quốc là cha Hứa Kiều, trên thế giới này luôn tồn tại một điều: có quan hệ huyết thống thì chính là người thân.
"Được rồi, dì biết rồi, không nói chuyện này nữa." Hứa Thục Ngôn duỗi tay sờ đầu Hứa Kiều sửa tóc lại cho cô.
"Kiều Mạch, cô lại đến nữa hả?"
Trong tay Hứa Kiều xách theo vài hộp bánh ngọt, mới vừa bước vào võ quán, nhóm người huấn luyện thấy cô liền dùng giọng điệu quen thuộc tự nhiên gọi, dáng vẻ đó giống như anh em nhiều năm.
"Làm sao, không chào đón hả?"
"Sao lại thế, tất nhiên là chào đón rồi." Trần Nhiên cười to.
"Thẩm Lạc Dương đâu?"
"Ở trên lầu ấy"
"Tôi lên xem." Nói xong, cô nhét vào trong ngực Trần Nhiên mấy hộp bánh ngọt vừa mang đến sau đó đi nhanh lên lầu.
Gần đây Hứa Kiều hay đến võ quán, mỗi lần đến đều sẽ mang điểm tâm ngọt, vì thế trước lạ sau quen, nhanh chóng thành lập quan hệ cách mạng hữu nghị với mấy người trong võ quán.
Hứa Kiều đi đến phòng thay quần áo, tay vừa mới nâng lên tới chuẩn bị gõ cửa thì giây tiếp theo cửa đã được mở ra.
Thẩm Lạc Dương đã thay đồ xong, anh nhìn thấy Hứa Kiều đang đứng trước cửa.
"Thay nhanh như vậy?" Hứa Kiều cười hì hì nói với anh.
Thẩm Lạc Dương nhìn vẻ mặt cười sáng lạn đó của Hứa Kiều.
Anh không phải là một người ngu ngốc, từ việc thái độ của Hứa Kiều đối với anh có thay đổi lớn, hơn nữa mỗi lần đều sẽ trang điểm tinh xảo xuất hiện ở trước mặt anh, anh đã cảm thấy Hứa Kiều đối anh tuyệt đối có ý tứ.
Tuy rằng anh không biết điều gì làm Hứa Kiều thay đổi như vậy, nhưng anh lại có thể cảm giác được, Hứa Kiều dường như rất ỷ lại vào anh.
Nhưng chính loại cảm giác này làm anh cảm thấy không thoải mái, anh không thích cảm giác này, anh cũng không thích Hứa Kiều thích mình.
Hứa Kiều không phải là một người phụ nữ có thể chọc vào, một khi đã chọc vào sẽ không có cơ hội thoát ra được nữa, đối với anh mà nói thì cô chỉ thích hợp làm bạn bè bình thường không thể nào làm bạn gái được.
Sau khi biết ý đồ của Hứa Kiều, anh đều sẽ cố ý hay vô tình bắt đầu tránh xa cô.
Thật sự Hứa Kiều đích thực là một cô gái tốt, chỉ là anh không xứng với cô, anh không thể mang lại hạnh phúc cho cô vì vậy không muốn cho cô hy vọng gì cả.
Đặc biệt anh không thể bước ra khỏi quá khứ, mặc kệ nói như thế nào, việc kia như một vết đao đâm sâu vào ngực anh để lại một vết sẹo lớn, anh thấy bản thân mình không có tư cách yêu ai, không có tư cách được người khác yêu thích, càng không có tư cách đáp lại tình cảm của ai.
"Ừ." Anh không mặn không nhạt trả lời, sau đó tránh người cô rồi đi xuống lầu.
Hứa Kiều nhìn hành động của Thẩm Lạc Dương rõ ràng đang tỏ ra xa cách với cô, ánh mắt có hơi ảm đạm.
Cô phát hiện gần đây Thẩm Lạc Dương luôn xa cách mình, không phải là ảo giác, mà Thẩm Lạc Dương thật sự xa cách cô.
Nhưng rốt cuộc cô không nghĩ ra được lý do tại sao, rõ ràng mấy ngày trước bọn họ vẫn còn tốt đẹp, vì sao đột nhiên lại biến thành như vậy.
Cô càng nghĩ càng không thông, nghĩ nhiều lại hốt hoảng trong lòng.
"Thẩm Lạc Dương, có phải tôi làm không tốt không?" Đột nhiên cô túm lấy tay áo anh từ phía sau.
Thẩm Lạc Dương dừng chân, xoay người lại, bắt lấy cái tay cô không cảm xúc gì mà đẩy ra, hơn nữa còn lui về phía sau vài bước.
"Không có."
"Anh gạt tôi, nếu không làm sao anh lại lãnh đạm với tôi như vậy?"
"Tôi đối với cô, không phải vẫn luôn như vậy sao?"
Hứa Kiều sửng sốt một chút, cô nhìn Thẩm Lạc Dương có chút khổ sở, mà Thẩm Lạc Dương nhìn thấy đôi mắt tràn ngập vẻ khổ sở đó của Hứa Kiều, hơi hơi nhấp nháy môi, cuối cùng vẫn không nói một lời xoay người rời đi.
Hứa Kiều nhìn bóng dáng rời đi của Thẩm Lạc Dương, mạnh mẽ kiềm chế lại nước mắt muốn trào ra.
Thẩm Lạc Dương, mẹ nó, nói chuyện thật sự thực đả kích người ta mà!
Cô hít sâu vài cái, điều chỉnh tâm tình của mình một chút, sau đó cũng đi theo xuống lầu.
Hai người một trước một sau xuống lầu, Hứa Kiều mới vừa đi xuống, Trần Nhiên liền lén lút kéo lấy tay Hứa Kiều.
"Hôm nay cô đến rất đúng lúc, chút nữa chúng tôi muốn đi liên hoan, thế nào, đi chung không?"
"Liên hoan?" Hứa Kiều ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Lạc Dương.
"Đi, đương nhiên phải đi!" Cô nhìn Thẩm Lạc Dương, cố ý cất cao giọng.
Nhưng mà từ đầu tới cuối Thẩm Lạc Dương đều không thèm liếc nhìn cô một cái.
Mọi người cũng nhận thấy được không khí vi diệu của hai người nên rất thức thời không nói gì.
Nơi bọn họ ăn liên hoan là một quán ăn khuya tương đối sạch sẽ, lúc bọn họ đi cũng đã giờ tối, quán được che rất rộng ra bên đường, khách đến ăn rất nhiều, trong không khí tràn ngập mùi vị đồ ăn của quán ăn khuya.
Âm thanh xào rau, âm thanh nói chuyện xen lẫn với âm thanh ly rượu chạm vào nhau không ngừng truyền vào tai.
Ầm ĩ, ồn ào, đây chính là không khí của quán ăn khuya.
Bọn họ tùy ý tìm một vị trí rồi ngồi xuống, Hứa Kiều cố ý không ngồi cạnh Thẩm Lạc Dương mà lại ngồi đối diện với anh.
Trong nhóm người bọn họ chỉ có mình cô là con gái, còn lại đều là những người đàn ông thô kệch, cô thấy bọn họ chọn món ăn rất thuần thục liền khẳng định bọn họ là khách quen nơi này.
Cô nhìn Thẩm Lạc Dương ngồi phía đối diện làm một dáng vẻ thờ ơ, cằm ly trà trong tay lạnh nhạt uống.
Cô nhìn anh, càng ngày càng thấy tức giận, càng nhìn càng bực bội, dứt khoát cầm lấy cái ly bên cạnh mình đổ đầy một ly trà, sau đó uống một hơi hết cả ly.
Tống Lâm ngồi cạnh Thẩm Lạc Dương còn nhìn cô vài lần vậy mà Thẩm Lạc Dương cả quá trình đều làm lơ cô.
Lúc Hứa Kiều đang chuẩn bị rót ly trà khác, Trần Nhiên liền nhanh chóng ngăn cản cô.
"Đồ ăn còn chưa mang lên đâu, cô định uống no hả?"
Hứa Kiều nhìn anh ta một cái, không nói gì, nhưng cũng không tiếp tục uống trà nữa, bởi vì anh ta nói rất đúng, hôm nay cô muốn ăn thoải mái, vì thế sao mà có thể uống no được đây?
Rất nhanh, quán chủ liền bưng đồ ăn lên, một bàn tất cả đều là: món chính, trái cây, rau xào, hải sản, canh, rất nhiều loại cái gì cũng đều có.
Người phục vụ nhanh chóng mang rượu lên, A Bưu đều rót rượu cho mỗi người, duy nhất không rót cho Hứa Kiều.
"Sao không rót cho tôi?" Hứa Kiều giơ ly của mình lên nhìn anh ta.
"Con gái mà uống rượu cái gì, có nước trái cây......"
"Con gái thì làm sao lại không thể uống rượu, sao nào, anh đang xem thường phái nữ à?" Hứa Kiều không khỏi liếc anh ta một cái.
"Tôi...cũng không phải là..." A Bưu không kìm được ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc Dương, lại phát hiện ánh mắt của Thẩm Lạc Dương cũng không nhìn bên này, chỉ nhàn nhạt nhìn chén rượu trước mặt mình.
Hứa Kiều cũng thuận thế nhìn sang Thẩm Lạc Dương, nhìn khuôn mặt vô tình đó của anh cô liền đoạt lấy chay rượu từ trong tay A Bưu rồi rót đầy ly của mình.
"Tôi đã đi ăn với các anh nên vui vẻ là quan trọng nhất, hơn nữa tôi sao lại không thể uống, các người có thể uống rượu còn tôi lại phải uống nước trái cây hả?" Hứa Kiều cười nói.
"Ly đầu tiên tôi kính các anh."
Nói xong, Hứa Kiều giơ ly lên miếng một hơi uống cạn.
Mấy người đàn ông vốn dĩ là người thoải mái, hơn nữa cả đám đều là lính xuất ngũ thì sao tửu lượng có thể kém được, bọn họ thấy Hứa Kiều thoải mái như vậy, cũng không biết ai nói "Được!" một tiếng, không khí liền sôi nổi lên.
Bọn họ vừa uống rượu vừa ăn đồ ăn, uống rượu như uống nước nên mọi người nhanh chóng đã có chút men say.
"Tới tới tới, tôi kể chuyện cười cho các anh nghe nhé." Hứa Kiều đặt ly rượu trên bàn rồi bắt đầu kể.
"Một ngày nọ, áo mưa nói với băng vệ sinh: "Tôi thật sự sợ cậu, mỗi lần cậu đến là tôi mất một tuần không thể làm gì!"
Băng vệ sinh nóng giận, nói: "Còn cậu cũng đừng giả ngu, nếu cậu sơ sẩy một chút là mười tháng liền tôi cũng không được dùng"
Ha ha ha ha ha ha ha!"
Mọi người trầm mặc, đồng loạt nhìn chằm chằm Hứa Kiều đang cười hổn hển.
Này, là con gái à? Thật sự là con gái hả?
Hứa Kiều thấy bọn họ đều dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, không khỏi hỏi.
"Làm sao vậy, không buồn cười sao?"
"Không phải......"
"Buồn cười......"
Kỳ thật vốn dĩ bọn họ còn có chút kiêng kị Hứa Kiều là con gái, cho nên có rất nhiều lời nói đều không thể nói ra, nhưng sau chuyện này bọn họ đã hiểu, mọi người đều giống nhau.
Vì thế, không khí lại thay đổi thêm lần nữa, nào là chuyện cười người lớn hay hài thô tục đều được nói ra.
Hứa Kiều một ly lại một ly uống vào bụng, cô ngẩng đầu, ánh mắt mông lung nhìn Thẩm Lạc Dương.
Anh an tĩnh ngồi ở chỗ kia, quạnh quẽ ăn đồ ăn trước mặt, nghe bọn họ nói chuyện cười người lớn, ngẫu nhiên cũng chỉ cười nhạt, tầm mắt hoàn toàn không hề nhìn đến cô, cảm giác cứ như người xa lạ.